Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu - Chương 02

Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu
Trọn bộ 10 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Ngự Am kéo thân thể có chút mỏi mệt về nhà ở khu trung tâm của mình.

Ba giờ trước anh mới bay từ Tokyo về Đài Bắc, lữ trình ba ngày hai đêm có hơn phân nửa thời gian đều họp ở chi nhánh công ty Nhật Bản. Ngự Am trọng sự nghiệp trước đây ít có cảm giác mệt mỏi chán chường như vậy, anh vốn dĩ có thể ở Tokyo nghỉ ngơi một đêm lại bay trở về, nhưng chính là có một lời mời gọi không hiểu kêu gọi khiến cho anh về nhà trước tiên.

Vừa đi vào nhà, anh lập tức phát hiện ánh đèn phòng bếp.

Anh không nhớ rõ khi ra ngoài có bật đèn, đáng chết! Sẽ không phải là có kẻ trộm chứ. Ngự Am thật cẩn thận nhẹ nhàng buông túi tài liệu, sau đó rón ra rón rén tháo caravat, từng bước từng một đi đến chỗ có ánh đèn, trên đường anh còn thuận tay cầm bình hoa cạnh huyền quan [1] làm vũ khí công kích.

Khi gần tới phòng bếp anh bỗng chợt nghe thấy tiếng của phụ nữ... Đáng chết! Nhà anh làm sao có thể có phụ nữ! Điều này so với kẻ trộm còn đáng sợ hơn."Cô là ai?" Đi vào phòng bếp, anh rống to với thân hình nhỏ nhắn yêu kiều kia.

Diệp Chỉ Nhu đang vui vẻ một bên nấu mỳ ăn liền, một bên hát khúc tình ca nhẹ nhàng, cô bị tiếng gầm gừ này dọa đến, cô buông thìa trên tay ra, vội vàng chuyển hướng nơi phát ra tiếng động.

"Anh... Là Ngự Am?" Là anh ta ư? Cô nhìn anh qua ảnh chụp, nhưng Ngự lão nhân không phải nói con trai cả của ông ta phải ngày mai mới có thể về nước sao? Anh ta quả thật là đại soái ca nha! Bộ dáng tuấn tú kia làm cho Chỉ Nhu nhìn đến sắp chảy nước miếng.

"Vô nghĩa! Cô là ai, làm sao có thể chạy tới nhà của tôi?" Ngự Am không nghĩ tới trong nhà lại ẩn dấu phụ nữ, tràn ngập nghi hoặc về sự tồn tại của cô.

"Anh đừng nóng giận, là ba anh mở cửa để tôi vào" Lần đầu gặp nhau, ấn tượng đầu tiên của Chỉ Nhu về người đàn ông này là rất tuấn tú! Chẳng qua tính tình hơi cáu kỉnh chút.

"Không có khả năng!" Từ khi anh mua nhà đến giờ, cha chưa bao giờ đến nhà viếng thăm qua, dựa theo lệ thường trên tay cha có chìa khóa của ba anh em bọn họ, nhưng ông lão nhà anh làm sao có thể hồ đồ đến mở cửa để cho một người phụ nữ xa lạ vào nhà, hay là... Chuyện này có bí mật gì.

"Là thật, hơn nữa, ông ấy chẳng những mở cửa để tôi tiến vào, mà còn giao chìa khóa cho tôi" Vẻ mặt gã đàn ông này tức giận thật đáng yêu nha! Bộ dạng thở phì phì kia làm cho Chỉ Nhu có ý định muốn trêu cợt trêu cợt anh, vì thế cô cố ý lắc lắc chìa khóa ở trước mặt anh.

"Cô nữ tặc này lập tức đi ra ngoài cho tôi! Đừng tiếp cận tôi, đặt chìa khóa lên bàn, sau đó đi vòng qua bàn ra ngoài!" Ngự Am ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thêm, trực tiếp quay mặt sang một bên nói.

"Ba anh nói quả nhiên đúng vậy nha! Anh thật sự rất sợ phụ nữ..." Anh càng chống cự, Chỉ Nhu càng muốn đùa anh, hôm nay hãy để cho cô tới nhận thức cái gì là chứng dị ứng phụ nữ đi.

"Cái gì? Ai nói tôi sợ phụ nữ?" Ngự Am trừng mắt nhìn cô một cái, lúc này mới nhìn rõ gương mặt người phụ nữ liều lĩnh kia.

Diện mạo thanh sảng xinh đẹp tuyệt trần coi như thanh tú đáng yêu, nhưng, mặc kệ người đẹp như thế nào, ở trước mặt anh đều không kích thích được tác dụng hóa học, bởi vì anh hoàn toàn xa lánh bọn họ.

"Không sợ sao? Vậy tôi đi qua nhé" Chỉ Nhu bước chầm chậm tới tiếp cận, hơn nữa cẩn thận nhìn vẻ mặt biến thành xanh mét của anh.

"Đừng tới gần tôi! Lập tức đi ra ngoài cho tôi!" Thấy Diệp Chỉ Nhu không có ý rời đi, còn vẫn tiếp cận anh, Ngự Am tức giận đến hô to.

"Ngự Am, cơn tức của anh không cần lớn như vậy nha! Tôi sau này là người ngày đêm phải ở chung bên gối với anh đó! Anh không muốn bồi dưỡng tình cảm với tôi trước sao?" Diệp Chỉ Nhu cố ý vươn dài cánh tay tới kéo kéo góc áo Ngự Am, sau đó trợn tròn mắt đẹp nhìn anh.

"Cô đang nói hươu nói vượn cái gì? Mau đi ra ngoài cho tôi!" Ngự Am hoàn toàn không thu liễm lực đạo, vỗ mu bàn tay Chỉ Nhu một chút, đau đến cô lập tức lùi về.

"Đau quá!" Trời ạ, gã đàn ông này rất không biết thương hương tiếc ngọc.

"Biết đau thì tốt rồi, còn không mau đi!" Đáy lòng Ngự Am hiện lên một tia không muốn khó hiểu, rất nhanh lại bị cơn tức bao phủ.

"Tôi sẽ không đi! Tôi là lễ vật ba anh tặng sinh nhật hai mươi tám tuổi của anh đó! Từ hôm nay trở đi tôi chính là tình nhân chỉ thuộc về Ngự Am anh! Đúng rồi, đã quên tự giới thiệu, tên của tôi là Diệp Chỉ Nhu, anh có thể gọi tôi là Tiểu Diệp, nó có vẻ thân thiết hơn" Diệp Chỉ Nhu chớp chớp mắt với anh, sau đó kéo áo tạo một tư thế sexy.

Hi vọng thiết kế này của Ngự Trạch Thiên giúp cô có thể thuận lợi ở lại đây.

"Hoang đường! Tôi căn bản không cần tình nhân gì!" Ngự Am gần như tức đến đỏ mắt.

Người cha càng già càng hồ đồ của anh đến tột cùng đang làm cái quỷ gì? Đã ném quả bom hẹn giờ cho anh.

"Anh đừng từ chối nhanh như vậy, thật ra tôi rất vĩ đại! Tôi rất biết làm việc nhà nhé, hơn nữa tôi rất hiểu ý, sẽ không ầm ĩ khi anh nghỉ ngơi, tình nhân như vậy biết tìm ở đâu? Huống hồ anh cũng mong muốn có một người ở bên cạnh anh, chăm sóc anh..." Chỉ Nhu khoe khoang.

"Tôi không cần chăm sóc, cô đi nhanh đi! Nếu không đi tôi mời cảnh sát đến đây!" Ngự Am không khách khí xuất ra đòn sát thủ cảnh cáo.

"Anh thật sự rất vô tình nha! Nhưng không sao, bởi vì anh không nhận tôi không được..." Vì ở lại, trong đầu nhỏ bé của cô bắt đầu có một kế hoạch.

"Truyện cười thế gian, vì sao tôi không nhận cô không được?" Ngự Am buồn cười hỏi.

"Bởi vì... Anh duy nhất sẽ không dị ứng với tôi!" Nói xong, Chỉ Nhu đánh cuộc một keo, phóng tới bên người anh, hơn nữa còn giống gấu Koala gắt gao ôm Ngự Am.

"Cô đang làm cái gì! Mau buông ra!" Việc đến quá nhanh, ngay khi Ngự Am căn bản không kịp tự hỏi, thân thể mềm mại của Chỉ Nhu đã tới gần anh rồi! Anh đời này chưa từng thân cận với phụ nữ như thế, nhiệt độ cơ thể trên người cô xuyên thấu qua quần áo luồn lách vào da thịt anh, lúc này Ngự Am bắt đầu thấy toàn thân nóng lên, nhưng nguồn nhiệt này lại khác biệt với cảm giác khi phát bệnh.

Loại nhiệt độ này sẽ không làm anh không thoải mái, chỉ biết không hiểu sao tim đập nhanh hơn, máu toàn thân cao thấp di chuyển lung tung, mà khi mùi thơm cơ thể trên người cô bay tới mũi anh, anh lại bất giác không bác bỏ, ngược lại còn có ham muốn hít thêm càng nhiều...

"Anh xem, anh thật sự không phát bệnh nha! Thật tốt quá!" Trong chốc lát, Chỉ Nhu vội vàng quan sát biến hóa sẽ xảy ra trên người anh, kết quả hưng phấn phát hiện anh cũng không có dấu hiệu phát bệnh, thật sự đúng như lời Ngự Trạch Thiên, Ngự Am chỉ có thể miễn dịch với cô, thật sự là trời cũng giúp cô.

"Đừng náo loạn! Cô cách tôi xa một chút!" Anh cũng rất bất ngờ mình nhưng lại không có việc gì! Chẳng qua lý trí muốn anh mau kéo người phụ nữ đang quấn lấy mình cách xa thân thể của mình một chút.

"Mặc kệ cô tên Diệp gì gì, tóm lại lập tức rời khỏi nhà tôi" Anh nhìn hai tay mình, trong lòng không khỏi nghi hoặc nghĩ, anh hết bệnh rồi sao? Đi Tokyo một chuyến có thể chữa quái bệnh của anh sao.

"Tôi sẽ không đi" Chỉ Nhu tắt bếp, đổ mỳ ăn liền ra bát, sau đó cầm bát ngồi trên sofa ăn.

"Này! Cô có thể không gây tiếng động lớn đoạt quyền của chủ nhà hay không? Xin hãy làm rõ ràng ai mới là chủ nhân căn nhà này! Tôi chưa có hiện tượng mẫn cảm với cô cũng không có nghĩa là tôi sẽ cho cô ở lại!" Trên đời này làm sao có thể có người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy? Trình độ quấn người của Diệp Chỉ Nhu làm Ngự Am thổn thức, anh rất muốn một tay kéo cô lên, sau đó hung hăng đuổi ra khỏi nhà mình, nhưng vừa thấy bộ dáng cô ăn vui vẻ như thế, lại cảm thấy mình không thể không có khí phách như vậy.

"Mặc kệ anh nói như nào, tôi chắc chắn sẽ ở lại" Chỉ Nhu sẽ không dễ dàng buông tha! Vì khoản tài phú không cần sầu lo ăn mặc kia, cô nhất định phải chống đỡ tiếp.

"Tùy cô, tôi bây giờ mệt chết đi được, không có khả năng tranh cãi với cô! Tôi muốn đi vào nghỉ ngơi, ngày mai tôi tỉnh lại đừng để tôi lại nhìn thấy cô còn ở nhà tôi, bằng không tôi thật sự sẽ báo cảnh sát". Ngự Am mệt mỏi không muốn tranh cãi nữa.

Chỉ Nhu ngay cả nhìn cũng không liếc anh một cái, chỉ tự cố ăn mỳ ăn liền mùi bay bốn phía thôi.

Cô tuyệt đối sẽ không đi! Cô nhất định phải làm cho gã đàn ông này mở miệng giữ cô lại! Chỉ Nhu hô to trong lòng.

***o0o***

Mùi thơm quá... Trong lúc ngủ mơ Ngự Am hít hít mũi, tham lam hít lấy mùi bơ kia... Một giấc mơ rất chân thật, phảng phất như là hương vị có người chuẩn bị bữa sáng nóng hầm hập ở phòng bếp.

Phòng bếp... Ngự Am tựa như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức nhảy dựng lên từ trên giường.

Đáng chết! Chẳng lẽ hôm qua người phụ nữ kia còn chưa đi? Cảm xúc hỏa bạo, Ngự Am tiện tay lấy bộ quần áo đơn giản, dùng tay vuốt vuốt tóc sau đó đi đến phòng bếp, càng tiếp cận phòng bếp mùi hương kia càng nồng đậm... Không ổn! Xem ra hôm qua thông điệp anh hạ vẫn chẳng xi nhê gì với người phụ nữ đó.

"Hi, anh rời giường? Nhìn anh ngủ say như vậy, lại cười ngọt ngào như thế, tôi không nỡ gọi anh rời giường" Chỉ Nhu mặc tạp dề hồng nhạt cười tủm tỉm xoay người, nở một nụ cười tràn ngập sức sống nói với Ngự Am.

Soái ca chính là soái ca, ngay cả bộ dáng vừa rời giường không tân trang cũng mê người như vậy.

"Cái gì? Gọi tôi rời giường?" Ý của cô ta là... Cô chạy vào trong phòng nhìn lén anh ngủ?

"Đúng rồi, vẻ mặt khi ngủ của anh rất ngọt ngào nha! Giống như thiên sứ nhỏ vậy!" Đây cũng không phải là lời bình luận trái lương tâm, bộ dáng vô hại khi Ngự Am ngủ thật sự rất hấp dẫn.

"Ai cho phép cô vào phòng tôi?" Ngự Am không nghĩ tới người phụ nữ này không biết liêm sỉ như vậy, ban ngày ban mặt lại không nhận được sự cho phép liền tùy tiện ra vào phòng đàn ông, quá thất đức.

"Đây cũng không phải trọng điểm, anh ngồi xuống đó trước đi" Chỉ Nhu hoàn toàn coi lời nói của anh thành gió thoảng bên tai.

"Đây là đang làm cái gì?" Sao mà anh có điểm vô lực, phảng phất không có biện pháp với người phụ cố chấp này.

"Tôi đang giúp anh chuẩn bị bữa sáng á! Đợi một chút là xong rồi" Chỉ Nhu chuyên tâm lật chân giò hun khói trong chảo, bận rộn nói.

"Tiểu thư! Tôi nghĩ cô là nghe không hiểu lời hôm qua tôi nói rồi! Nhất định cần tôi báo cảnh sát xử lý sao?" Ngủ đủ giấc khiến anh không còn tức giận dữ dội như hôm qua, nhưng vẫn một lòng muốn đuổi người phụ nữ xa lạ quỷ dị này.

"Tôi không phải đã nói tôi sẽ không đi sao? Là ba anh bảo tôi tới chăm sóc anh! Tôi làm sao có thể nói không giữ lời chứ?" Diệp Chỉ Nhu hợp đưa lá chắn ra.

"Vớ vẩn!" Anh nắm chặt tay, đột nhiên rất muốn đánh người.

"Tôi chuẩn bị xong, anh mau đi đánh răng rửa mặt đến ăn bữa sáng đi!" Chỉ Nhu đặt chân giò hun khói lên trên bàn trắng, sau đó đại công cáo thành vỗ tay.

"Tôi sẽ không ăn thứ có lai lịch không rõ" Nói xong, Ngự Am nhìn cũng không nhìn qua cô một cái tiêu sái trở về phòng.

Diệp Chỉ Nhu không sao cả nhún nhún vai, nghĩ rằng, anh ta không ăn là tốt nhất, như vậy cô có thể ăn phần hai người.

Ngự Am đã thay âu phục ra khỏi phòng, vừa thắt caravat vừa tức giận nói với Diệp Chỉ Nhu đang tận hưởng mỹ thực: "Cô tốt nhất thừa lúc trước khi tôi tan tầm thì mau rời đi, nếu không tôi nhất định tóm cô tới cục cảnh sát".

"Bye bye, đi đường cẩn thận nhé!" Chỉ Nhu không thèm đưa lời cảnh cáo của anh vào trong tai, còn vui thích vẫy tay nói lời từ biệt. Vừa thấy bộ dáng hoàn toàn không chịu uy hiếp của cô, lửa giận trong lòng Ngự Am cháy đến cực điểm, nhưng anh luôn luôn lý trí vẫn miễn cường áp chế cơn tức giận kia, hoàn toàn tỉnh lược sự tồn tại của người đó.

Sau khi Ngự Am đá cửa rời đi, bất an trong lòng Diệp Chỉ Nhu mới chậm rãi hiện lên.

Ngự Am thoạt nhìn thật sự thật không dễ chọc, cô ngẫm lại biện pháp để mình có thể ở lại trong gian nhà thoải mái này... Như vậy chẳng những có thể thay mình dự tính tài phú không cần sầu lo ăn mặc kiếp sau, còn có thể tiết kiệm tiền thuê nhà năm nghìn tệ hàng tháng của cô, thật sự là một hòn đá ném chết hai chim.

***o0o***

Suy nghĩ của Ngự Am vẫn xoay quanh quái bệnh của mình. Anh thật sự khỏi hẳn sao? Ngày hôm qua cô gái tên là Diệp gì gì kia lao thẳng tới trên người anh, cũng không thấy anh phát bệnh! Rốt cuộc là nhân tố gì làm cho anh không hề dị ứng với phụ nữ? Cô gái kia thật sự rất đặc biệt, đặc biệt quấn người! Ba sao có thể đi tìm người phụ nữ quấn người như thế? Còn nói là muốn làm tình nhân của anh? Đây căn bản chính là truyện cười. Cái ôm hôm qua của cô, làm cho Ngự Am chưa từng tiếp xúc với phụ nữ thành thục cảm nhận được sự hương ôn hương nhuyễn ngọc của phụ nữ, cơ thể non mềm, quyến rũ mềm mại, bộ ngực đầy đặn giống như hai quả mật đào, cao ngất dán vào ngực anh. Loại quyến rũ tràn ngập ám chỉ này thật đúng là đủ hấp dẫn đàn ông... Đợi chút! Ban ngày ban mặt anh suy nghĩ cái gì chứ! Làm sao có thể tưởng nghĩ đến những chuyện đáng chết đó, tất cả đều do người phụ nữ kia làm hại! Làm cho anh phập phồng khó chịu, cảm xúc không yên. Ngự Am dừng xe ở trước cửa để bảo vệ đưa xe vào bãi đỗ xe, ánh mắt anh đột nhiên bay tới một đám nữ đồng sự đang vui cười.

Nếu chứng dị ứng phụ nữ của anh đã hoàn toàn miễn dịch, vậy lấy bọn họ làm vật thí nghiệm, làm một lần xác nhận cuối cùng đi. Vì thế Ngự Am vươn thẳng lưng, đi đến phía bọn họ. Khi cách bọn họ một trăm mét, Ngự Am đã ngửi thấy mùi nước hoa trên người bọn họ.

Hương vị rất gay mũi, sao có thể sánh với hương vị hoàn toàn tự nhiên với người phụ nữ trong nhà kia được.

"Là tổng giám đốc đó..." Chúng nữ nhìn thấy tổng giám đốc cao cao tại thượng, đều ùa lên thành đàn lấy lòng anh.

Khi bọn họ tiếp cận, thân thể Ngự Am lại nổi lên biến hóa, nhiệt độ cơ thể anh lên cao, lỗ chân lông toàn thân bắt đầu phồng lên. Đêm qua rõ ràng không phải như thế mà! Chẳng lẽ bệnh của anh căn bản chưa tốt lên.

"Toàn bộ không được nhúc nhích, đừng tới đây!" Vốn nghĩ đến mình đã có thể tự nhiên ở chung với phụ nữ. Ngự Am đột nhiên bảo bọn họ đứng yên, sau đó xoay người bước nhanh rời khỏi hiện trường.

Khi chạy trối chết anh có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng nói nhỏ của chúng nữ! Đáng chết! Khoản nợ này anh sẽ nhớ kỹ trên đầu người phụ nữ kia.

***o0o***

"Này! Diệp gì gì!" Vừa tan việc, Ngự Am lập tức chạy vội về nhà.

Anh có dự cảm người phụ nữ kia hẳn là còn chưa đi, anh nhất định phải hỏi rõ ràng, vì sao cô có biện pháp khiến anh không phát bệnh.

Đáp lại Ngự Am là cả gian nhà yên tĩnh.

Cô ta không phải là thật sự nghe lời rời khỏi chứ? Ngự Am nản lòng ngồi xuống sofa.

"Anh tìm tôi à? Tôi vừa vặn đang tắm... Đúng rồi, tôi hôm nay giúp anh quét tước toàn bộ nhà một lần, anh về nhà chẳng lẽ cũng chưa phát hiện toàn bộ sàn được tôi lau sáng bóng sao?"

Chỉ Nhu dùng khăn tắm lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị lĩnh thưởng nói với Ngự Am.

Ngự Am vô tâm ngẩng đầu nhìn, lập tức bị gương mặt dính nước thanh tú như sen hé nở của Diệp Chỉ Nhu dọa cho hoảng sợ.

Anh chưa bao giờ nhìn chằm chằm một người phụ nữ như vậy, người phụ nữ này có da thịt tinh tế, sáng bóng làm cho anh không thể bỏ ánh mắt qua một bên, cứ như vậy, ánh mắt lớn mật của anh mãnh liệt nhìn chằm chằm cô.

"Trên người tôi có bọt xà phòng chưa sạch sao?" Ngự Am nhìn thẳng làm cho Chỉ Nhu có chút ngượng ngùng, cô tò mò nhìn trái phải, trên người có chỗ nào không thích hợp sao? Câu nói ngây thơ của Chỉ Nhu làm cho Ngự Am nháy mắt tỉnh táo lại, lúc này anh mới biết được mình giống động vật giống đực muốn tìm bất mãn biết bao nhiêu.

"Diệp gì gì, lại đây tôi ôm một chút" Thu hồi điều không nên có, Ngự Am trực tiếp sảng khoái nói, trên mặt không có chút biểu tình lỗ mãng.

"Cái gì? Anh... Đang nói cái gì?" Diệp Chỉ Nhu luôn có tác phong lớn mật ngược lại bị dọa đủ, hai tay cô vội che ngực như là đang bảo vệ trinh tiết của mình.

"Vẻ mặt kia của cô là gì? Không phải cho rằng tôi muốn ăn đậu hũ của cô chứ? Cô người phụ nữ này không khỏi cũng quá đánh giá cao bản sự của mình rồi!" Biểu tình trên mặt Chỉ Nhu làm cho Ngự Am đột nhiên tỉnh ngộ, cô khẳng định hiểu lầm ý của anh! Anh chỉ là đơn thuần muốn làm thí nghiệm, không phải muốn thừa cơ làm càn.

"Anh vừa nãy rõ ràng nói như vậy còn không thừa nhận! Không thể tưởng tượng được anh lại là loại tiểu nhân đê tiện này!"

Diệp Chỉ Nhu trợn to mắt, không thể tin được gã đàn ông này lại cuồng vọng đến làm kẻ trộm lại kêu có trộm.

"Quên đi, quên đi, không có tâm tình so đo với cô, nếu tôi không thể ôm cô... Vậy cô ôm tôi là được, tựa như ngày hôm qua vậy" Anh giang hai tay, ra bộ nghênh đón.

"Cái gì? Bất kể anh ôm tôi hay là tôi ôm anh, chịu thiệt đều là tôi nha!" Chỉ Nhu bắt đầu hoài nghi Ngự Am sẽ không phải đang giả ngây giả dại với cô chứ.

"Vậy cô muốn như thế nào mới bằng lòng ôm tôi?" Giọng điệu của Ngự Am có chút không kiên nhẫn, anh thầm nghĩ mau chứng thật chứng bệnh của mình, một chút cũng không có tâm tư ướt át bẩn thỉu.

"Vậy... Cho tôi hai nghìn tệ" Cô thuận miệng nói.

"Được, mau tới đây ôm tôi" Thật mệt với lời cô nói ra, nhưng anh bây giờ cũng không có tâm tình cãi nhau với cô, vì thế nhanh chóng đồng ý với cô.

"Tôi muốn tiền mặt, lập tức đưa tôi" Chỉ Nhu ngửa tay nói.

Chê cười, nếu cô không lấy tiền trước, đợi lát nữa ôm xong rồi anh ta lại quỵt thì thế nào? Biết người biết mặt không biết lòng, tuy rằng anh ta đường đường là người phụ trách công ty, nhưng có thể làm ra chuyện xấu hay không ai cũng không dám cam đoan, cẩn thận là tốt nhất.

"Cô... Không tin nhân cách của tôi?" Anh tái mặt rồi.

"Hai nghìn tệ, muốn hay không tùy anh!" Chỉ Nhu vươn tay đến trước mặt anh thúc giục.

Ngự Am rút ra hai nghìn tệ từ trong ví da, sau đó nhét vào trong tay cô.

"Cầm!" Anh tức giận nói.

Vừa nhìn thấy tờ tiền sáng láng, mắt Chỉ Nhu bừng sáng.

Cô nhận lấy tiền, sau đó giang hai tay ôm chặt lấy Ngự Am giống đêm qua.

Khi da thịt tiếp xúc, một cỗ nhiệt lực tản ra giữa hai người.

Thân thể rất cường tráng, đường cong cơ bắp là thành quả anh rèn luyện đúng giờ tạo nên, Chỉ Nhu chưa từng thân cận quá như thế với đàn ông, hương vị nước hoa thản nhiên trên người anh làm cô mặt đỏ tim đập.

Quái! Sao lại không phát bệnh? Nha đầu kia dùng phương pháp gì làm cho anh vô điều kiện miễn dịch. Bờ ngực đầy đặn của cô dán lên vòm ngực dày của anh, tựa như đang tuyên thệ sự tồn tại của mình, nó dính sát vào anh, thì ra thân thể phụ nữ lại thơm mềm như vậy, thật giống như hương vị ngọt ngào ngon miệng của bánh mới ra lò... Làm cho anh nhịn không được muốn cắn một miếng, bất tri bất giác anh cúi đầu, dán môi mình lên cổ trắng nõn của nha đầu kia, ảo tưởng đó là bánh dâu tây ngọt ngào.

"Có thể sao?" Tay anh gắt gao vòng qua Diệp Chỉ Nhu, làm cô có chút khó thở, hơn nữa đôi môi dán vào cổ làm Diệp Chỉ Nhu có loại cảm giác sắp bị Vampire ăn vào bụng.

Vừa mới nghĩ, một cảm giác đau đớn truyền đến từ cổ Chỉ Nhu."A! Đau quá!" Chỉ Nhu đau đến kêu to.

Trời ạ! Người này một mực cắn cô không biết dùng lực đạo, Chỉ Nhu hung hăng đẩy Ngự Am ra, anh không chuẩn bị tâm lý, cứ như vậy bị coi như là con gà, vô lực ngã xuống đất.

Trời ạ! Anh làm cái gì! Anh vừa rồi thật sự dùng sức cắn người phụ nữ này một cái."Rất xin lỗi, tôi..." Ngự Am bừng tỉnh từ trong hiện thực, không thể tin được mình lại sẽ có cử chỉ kinh dị như thế, anh bò lên, cảm thấy đáng xấu hổ với hành vi phá lệ của mình.

Đột nhiên anh không biết phải giải thích như thế nào về hành vi lỗ mãng của mình, cũng không thể nói là kìm lòng không được? Chúa ơi, người phụ nữ này làm sao có thể làm cho anh làm ra loại hành vi không bình thường này chứ.

"Anh chỉ nói muốn ôm, cũng không nói muốn cắn! Tôi đây muốn tăng giá!" Chỉ Nhu vừa vỗ về cổ đau nhức của mình, vừa trừng mắt nói.

"Cô rõ ràng nên đến ngân hàng cướp là tốt nhất!" Người phụ nữ này làm sao cứ mở miệng ngậm miệng đều là tiền? Thật sự là làm người ta chán ghét.

"Mặc kệ, mặc kệ! Vậy anh phải bồi thường tổn thất của tôi!" Diệp Chỉ Nhu không nghĩ tới tiểu phú hào này sẽ nhỏ mọn như vậy! Vì thế rất muốn đạp một cước.

"Bồi thường cái gì, nếu không tôi để cô cắn lại" Nói xong, Ngự Am còn thật sự kề cổ mình tới trước mặt Diệp Chỉ Nhu, hơn nữa còn cởi áo sơ mi ra.

"Ai muốn cắn anh!" Nhìn cần cổ mạnh mẽ của anh, Chỉ Nhu lại e lệ đến đỏ mặt.

"Thế là được rồi"Anh làm ra bộ dáng đương nhiên.

"Cái gì mà được hay không! Nếu anh không muốn bồi thường cũng không sao, tôi muốn anh đồng ý để tôi ở lại" Chỉ Nhu linh cơ vừa động chơi xấu nói.

Lời vừa ra khỏi miệng, Ngự Am đầu tiên là trừng lớn mắt, phảng phất như muốn cãi lại cô, nhưng anh suy nghĩ cẩn thận. Để cô ở lại? Trong nhà có phụ nữ dọn dẹp nhà cửa cũng không tồi, huống hồ anh còn hoàn toàn miễn dịch với cô, trong khoảng thời gian cô ở lại này, anh còn có thể tìm ra vì sao vừa gặp cô, chứng dị ứng phụ nữ của anh tại sao không cần thuốc mà khỏi.

"Thế nào?" Thấy Ngự Am suy nghĩ một lúc lâu, Chỉ Nhu có chút nóng vội thúc giục.

"Cho cô ở lại là có thể, nhưng, cô chỉ có thể ở lại với thân phận nữ giúp việc mà không phải là tình nhân chết tiệt gì" Nhớ tới hình ảnh cô vừa mở miệng là nói muốn tình nhân kia, hơn nữa bộ dáng khêu gợi bây giờ, hạ phúc của Ngự Am thế nhưng lại bị khiêu khích như có một cỗ lửa nóng tuôn trào.

Trời hỡi! Cô nói với anh "Tình nhân không phải dễ nghe sao? Vì sao tôi phải làm người hầu?" Cái gì mà người hầu chứ, nghe qua rất không hay.

"Tình nhân cũng có thể, cô muốn lên giường với tôi sao?" Như là muốn trêu đùa cô, Ngự Am đột nhiên dùng ánh mắt lửa nóng nhìn Chỉ Nhu nói.

Cái gì? Lên giường? Trong đầu Chỉ Nhu nháy mắt hiện lên hình ảnh hai người bọn họ không mặc quần áo lăn lộn trên giường, vì thế khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chính thức ngượng ngùng đỏ ửng lên.

"Ai, ai muốn lên giường với anh?" Chỉ Nhu lắp bắp nói, nhìn cũng không dám nhiều liếc anh một cái, vội vàng chuyển tầm mắt sang nơi khác.

"Tình nhân phải lên giường với tình nhân là chuyện đương nhiên, nếu không tối nay chúng ta thử xem..." Anh ý xấu vươn tay nâng cằm Chỉ Nhu, sau đó bắt cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt hai người lần lượt thay đổi hết sức, anh còn khiêu khích trừng mắt nhìn, hành động cố ý khiêu khích như vậy làm cho tim Chỉ Nhu đập nhanh đến dừng không nổi.

Thấy cô càng thẹn thùng, vẻ bề ngoài của Ngự Am phá hư ước số trong nội tâm, muốn cố sức đùa tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này.

Thấy anh có vẻ muốn gây xích mích, hai chân Diệp Chỉ Nhu không nghe lời mà nhũn ra.

Anh ta... Muốn làm hả! Vốn nghĩ đến anh không có hứng thú với phụ nữ, cho nên Chỉ Nhu mới có thể không để ý hình tượng biểu hiện một mặt ngang ngược của mình, không thể tưởng tượng được Ngự Am thoạt nhìn lãnh khốc lại sẽ nói ra loại lời nói làm người ta mặt đỏ tim đập này! Thật sự là người không thể xem tướng mạo.

"Tôi mới không cần lên giường với anh!" Chỉ Nhu chụp hai tay Ngự Am, vội vàng cúi đầu không cho anh nhìn thấy gương mặt tròn trịa lửa đỏ còn không sánh được kia.

"Vậy là được rồi! Bắt đầu từ giờ cô chính là người hầu của Ngự Am tôi, không có sự cho phép của tôi cô không thể làm việc thay người khác, còn về phương diện tiền lương... Một tháng cho cô ba vạn để mua sắm hàng hóa. Con người của tôi luôn luôn rất thoải mái, không có ham mê bất lương. Hi vọng cô cũng không có, không có lời nói dị nghị thì cô tự tìm phòng ở đi" Sự từ chối của cô làm cho Ngự Am có loại tiếc hận khó hiểu, nếu có thể, anh thật sự rất muốn đánh gục người phụ nữ gợi cảm lại hồn nhiên này, vén quần áo của cô lên, vỗ về chơi đùa bộ ngực đầy đặn của cô, hai chân thon dài, mông cánh hoa ngọt ngào, sau đó lại hung hăng chiếm thân thể cô, hưởng thụ sự nguyên thủy nhất của nam nữ... Nhưng tất cả đều chỉ là tưởng tượng của anh, tuy rằng bình thường khi ở chung với cô không phát bệnh, nhưng cũng không có nghĩa là khi hai người da thịt thân cận anh sẽ không có việc gì, vì suy nghĩ cho sinh mệnh quý giá của mình, lý trí vẫn chiến thắng dục hỏa.

"Ba vạn? Hỗ trợ thêm hàng hóa? Có phải quá ít hay không?" Diệp Chỉ Nhu không nghĩ tới đường đường một ông chủ lớn lại ra giá thấp như vậy, thế mà còn vọng tưởng biến cô Diệp Chỉ Nhu lao công giá rẻ để sử dụng.

"Muốn hay không tùy cô, tôi là thương nhân thành công cũng không muốn làm "món làm ăn" lỗ vốn. Đừng trách tôi không đánh thức cô! Trừ bỏ ba vạn này ra, cô còn có thể dùng tiền vốn có sẵn của phụ nữ để tăng lương..." Ngự Am nhịn không được lại chọc ghẹo cô một chút.

"Ngự Am, anh thật sự quá hạ lưu!" Khuôn mặt thật vất vả mới tiêu hỏa lại bị anh chọc cho đỏ ửng toàn bộ, Chỉ Nhu nhịn không được dậm chân mắng.

"Hôm qua là ai mở miệng ngậm miệng đều điên cuồng nói muốn làm tình nhân của tôi? Chẳng lẽ những lời này không hạ lưu?" Ngự Am nhếch cao mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô nói.

Anh thật sự là điên rồi, thế nhưng lại giữ người phiền toái này ở nhà... Tuy rằng làm như vậy mới có thể làm cho cha vừa lòng đẹp ý, nhưng là vì quái bệnh của mình, Ngự Am thật sự không có đường đi.

"Ba vạn thì ba vạn!" Chỉ Nhu cố gắng đồng ý. Hiểu được kiếm được tiền còn tốt hơn so với túi tiền trống trơn.

Cứ như vậy, Chỉ Nhu vào nhà Ngự Am dưới tình huống nửa mua nửa tặng, trở thành một trong những công nhân của anh.

__________

Chú thích:

Huyền quan [1]: Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ "sinh khí" bên trong của ngôi nhà. Huyền quan là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà, vì thế vị trí của nó tốt xấu thế nào đều có thể ảnh hưởng trực tiếp tới phong thuỷ của căn nhà.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)