Tuyệt sát lệnh
← Ch.17 | Ch.19 → |
Khi Giang Thu Ảnh lần nữa tỉnh lại, đã là quá ngọ.
Ngất đi một lần đã hơn nửa ngày, có chút choáng váng. Giang Thu Ảnh đưa tay day day trán, nói theo thói quen: "Tiểu Mai, cho ta nước."
Đợi một hồi lâu không nghe thấy thanh âm đáp lại, nàng bực mình, lầu bà lầu bầu rồi chống tay ngồi dậy.
Chờ một chút.... Tiểu Mai?
Những hình ảnh hỗn loạn liên tục xuất hiện trong đầu. Nửa đêm.... máu... Dương Thanh làm phản... thật nhiều người chết... Thạch Nham.... lưỡi đao xuyên ngực... Tiểu Mai...
Tiểu Mai còn sống không? Nơi đây lại là đâu?
Giang Thu Ảnh ngồi dậy, nhìn một lượt xung quanh. Trong phòng, ngoài chiếc giường nàng đang nằm ra, còn một bàn nhỏ, hai cái ghế mộc, thêm một bức tranh thủy mặc. Bài trí đơn giản, nhiều phần giống ở các khách điếm bình dân.
"Tiểu cô nương, ngươi tỉnh?"
Giang Thu Ảnh giật mình, quay đầu lại. Từ lúc nào trong phòng đã xuất hiện hai nam nhân, một lục y, một hắc y. Nam nhân áo xanh khuôn mặt tuấn tú, nhìn nàng mỉm cười như gió xuân. Nam nhân áo đen mang một chiếc mặt nạ màu bạc.
Nàng có chút ngờ ngợ nhìn nam nhân áo đen. Chiếc mặt nạ bạc này, nàng mơ hồ nhìn thấy trước khi ngất đi. Có phải hắn là người đã cứu nàng?
"Ừm... xin chào..." Giang Thu Ảnh có chút lúng túng."Các ngươi là... ? Chỗ này là đâu?"
Nam nhân áo xanh cười cười nhìn về phía người đeo mặt nạ: "Là hắn thấy cô nương bị ức hiếp, tiện tay cứu về đây."
"Một mình ta?" Nàng nhớ rất rõ, lúc đó Tiểu Mai vẫn còn sống a."Vậy còn một cô nương nữa, là nha hoàn của ta, ngươi có hay không... ?"
"Không cần hỏi nữa, chỉ mình ngươi. Ta vốn cũng không tốt bụng như vậy." - Thanh âm trầm thấp mà lạnh lùng của nam nhân áo đen.
Hả? Giang Thu Ảnh ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía hắn.
"Nói. Tuyệt Sát Lệnh của ngươi, lấy được từ nơi nào?"
"Tuyệt Sát Lệnh? Đó là cái gì?" Giang Thu Ảnh càng ngơ ngác hơn.
Hai nam nhân đưa mắt nhìn nhau. Mẹ nó! Lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, lần đầu thấy có kẻ không biết đến Tuyệt Sát Lệnh. Những người khác nghe nhắc đến vật này, có kẻ nào không sợ đến mất mật? Nhìn tiểu nha đầu trước mắt, đôi mắt thật sự thiên chân, không giống như đang giả vờ. Rốt cuộc là nàng chui ra từ chỗ nào?
Nam nhân áo xanh mỉm cười: "Tiểu cô nương thật biết nói đùa. Nàng chẳng phải đang đeo Tuyệt Sát Lệnh trên cổ tay a?"
Trên cổ tay?
Giang Thu Ảnh đưa mắt theo hướng nhìn của nam nhân áo xanh. Di? Là miếng ngọc này? Miếng ngọc của lão già điên hôm đó?
(Lời tác giả: Mời xem lại chương 16:wave:)
--- ------ ------ ------
Dạ Lâu, tổ chức sát thủ thần bí số một giang hồ.
Mà Tuyệt Sát Lệnh, chính là biểu tượng của Dạ Lâu.
Nó có hai ý nghĩa. Một là, Dạ Lâu phát ra Tuyệt Sát Lệnh đối với kẻ thù của bọn hắn. Tất cả sát thủ Dạ Lâu, không tiếc đại giới, mục tiêu diệt sát đối tượng. Mỗi một lần Tuyệt Sát Lệnh xuất hiện, là một lần giang hồ huyết vũ tinh phong.
Bảy mươi năm trước, tiêu cục Thanh Phong bị gắn Tuyệt Sát Lệnh, qua nửa ngày toàn gia bị diệt.
Sáu mươi ba năm trước, Vô Vi sơn trang thiếu trang chủ trêu chọc ái nữ Dạ Lâu chủ. Tuyệt Sát Lệnh phát ra, toàn trang gà chó không còn.
Bốn mươi tám năm trước, Toàn Chân phái thách thức Dạ Lâu. Toàn Chân năm ấy cũng miễn cưỡng xem là đại phái. Giáo chủ nhận được Tuyệt Sát Lệnh, lập tức chuẩn bị nghênh chiến, còn mời thêm vài vị cao thủ. Kết quả, qua hai ngày, giang hồ đã không còn hai chữ Toàn Chân.
Ba mươi hai năm trước, Dạ Lâu sát danh cực thịnh. Võ lâm minh chủ Nhậm Thiên Ngã triệu tập đại hội, quy tụ gần trăm cao thủ, đánh tan một phân đường của Dạ Lâu. Tuyệt Sát Lệnh lập tức được phát ra. Mười ngày sau, thi thể Nhậm Thiên Ngã bị treo trên tường thành. Võ lâm nhân sĩ tham dự trận đánh hôm ấy tất cả đều chết thảm. Giang hồ rúng động.
Bất quá, Tuyệt Sát Lệnh không phải chỉ dành cho kẻ thù. Khi nó được đúc thành hắc ngọc, người nắm giữ nó ngược lại trở thành kẻ được Dạ Lâu bảo hộ. Tuyệt Sát Lệnh lúc này trở thành tấm bùa hộ thân khi đi lại trên giang hồ. Một trăm năm qua, Tuyệt Sát Lệnh được đúc thành hắc ngọc cũng chỉ có sáu cái mà thôi.
Giang Thu Ảnh sau khi biết được nhất thanh nhị sở, không khỏi toát mồ hôi.
Con mẹ nó, trước mặt nàng là hai kẻ giết người như ngóe đó.
Nàng cũng không phải không biết nặng nhẹ, ngay lập tức thành thành thật thật kể lại chuyện đêm đó nướng gà cho lão già điên khùng kia, cũng nói qua về thân thế của mình, trong lòng cầu mong hai thằng này nhất định cũng phải biết lý lẽ a, trăm ngàn lần đừng làm khó nàng nha...
← Ch. 17 | Ch. 19 → |