Số lưọng hai con
← Ch.18 | Ch.20 → |
Cô chậm rãi mở hai mắt, qua cửa sổ mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, sững người một chút, sau đó nháy mắt ngồi dậy, hét lớn: "Nguy rồi, muộn rồi ~"
"Đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là em làm anh cảm thấy rất lạnh"
Bên tai cô truyền đến thanh âm buồn ngủ của yêu nghiệt, cô nhất thời cứng người, đúng rồi, tối hôm qua cùng yêu nghiệt về nhà, sau đó cùng yêu nghiệt XXOO.
Phốc... Rất tà ác.
"Được rồi, tiếp tục ngủ." Lục Cẩm vươn tay ấn đầu cô trở lại giường, kéo chăn lên, chậm rãi nhắm lại mắt đẹp.
"A? Nga." Cô nằm trên gối mềm mại, trừng mắt nhìn khuôn mặt dễ nhìn của yêu nghiệt, nháy mắt lại mở lo hai mắt, "Không đúng a, bây giờ là thời gian đi làm, sao chúng ta vẫn còn ngủ?"
Lục Cẩm bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài bực tức, mở hai mắt nhìn cô: "Yên tâm, anh cho phép hôm nay chúng ta được nghỉ. Hơn nữa hôm qua em và anh vận động cả tối, em không thấy mệt?"
"..." Vô nghĩa, làm sao không mệt, cô không quên tối hôm qua hắn cuồng dã như thế nào, vẻ mặt ai oán nhìn yêu nghiệt, vì sao tinh thần hắn vẫn tốt như vậy? Hoàn toàn không nhìn ra tối hôm qua có trãi qua quá kịch liệt vận động?
"Nếu em không mệt, bây giờ chúng ta có thể tiếp tục chuyện tối hôm qua, dù sao lúc này anh cũng bị em làm cho hết buồn ngủ rồi." Lục Cẩm nói xong, xốc chăn lên, rồi lại gần cô.
"Đừng, đừng, đừng." Cô mở miệng ngăn cản, giỡn không, nếu hiện tại tiếp tục nữa, thì xương cốt cô không tiêu tan mới lạ.
"Vậy ngủ đi." Lục Cẩm đắp chăn lên người cô, rồi xoay người xuống giường.
"Anh định đi đâu?" Cô nhìn yêu nghiệt đang mặc quần áo.
"Đi làm." Lục Cẩm liếc nhìn cô, xoay người rời đi.
"Nha." Cô lên tiếng, từ từ ngã xuống giường, yêu nghiệt nói làm cô cũng thấy mình thật sự còn buồn ngủ, thôi ngủ một giấc nữa, dù sao cô có thể đi hay không đi làm là việc của yêu nghiệt, nên hắn bảo nghỉ thì cứ nghỉ.
Cô ngủ, mơ mơ màng màng ngửi được mùi thịt viên. Ừ? Sao lại có mùi thịt viên nhỉ? Nghĩ đến đó, cô nhanh chóng mở to hai mắt, lại thấy trong tay yêu nghiệt đang cầm cái gì đó, cái gì đó đang bốc khói nghi ngút, đó là cái gì?
"Tỉnh rồi?" Lục Cẩm định cúi xuống, thấy cô tỉnh lại, chậm rãi đứng lên nhìn cô: "Vậy dậy ăn cháo, nhớ đánh răng rữa mặt sạch sẽ." Nói xong, xoay người ra khỏi phòng.
Nghe yêu nghiệt nói như vậy, cô nhất thời tỉnh táo, vì cô biết bát cháo trong tay yêu nghiệt là cháo thịt viên. Nên cô lập tức xoay người xuống giường, chạy vội vào toilet.
"Em xong rồi ——"Cô từ toilet rất nhanh chạy vào phòng khách, nháy mắt đã ngồi trên ghế vẻ mặt chờ mong nhìn yêu nghiệt.
Lục Cẩm cười khẽ một tiếng, sau đó đặt bát cháo trước mặt cô.
"Em rất muốn ăn." Cô kích động vỗ hai tay, sau đó cầm bát cúi đầu nhẹ nhàng uống một ngụm, a?!
Nháy mắt cô ngẩng đầu nhìn yêu nghiệt, tò mò: "Em còn nghĩ cháo này rất nóng nha? Không nghĩ đến độ ấm rất hợp?"
"Bằng không như em mỗi lần nhìn thấy cháo thịt viên liền hấp tấp, miệng em sớm muộn cũng bị bỏng như lạp xưởng." Lục Cẩm lựa thịt viên trong bát mình, để vào chén cô.
Cô liếm môi, tiếp tục ăn cháo cảm nhận hương vị cháo, thật sự rất ngon, cô thấy trên nặt bàn để nhiều thứ, nhìn lại yêu nghiệt, nhẹ giọng hỏi: "Đồng chí Lục Cẩm, cháo... Cháo không phải tự tay anh làm chứ?"
Lục Cẩm nhìn cô một lúc, khẽ cười: "Xem ra em cũng thông minh."
"Vậy thật sự là anh?" Cô chậm rãi mở to mắt, có chút không thể tin.
Lục Cẩm gật đầu, xem như thừa nhận.
Cô nháy mắt bắt lấy tay yêu nghiệt, vô cùng kích động, "Đồng chí Lục Cẩm, anh có thể dạy em cách làm món cháo này không? Làm sao các người lại có thể nấu ngon như vậy? Em trước kia cũng thử làm cháo thịt viên, nhưng không thể làm ra hương vị này."
"Các ngươi?" Lông mi Lục Cẩm hơi nhíu lại, nhìn cô trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
"A, vì sao em lại nói là các người?" Cô bỗng nhiên phát hiện điều kì lạ trong lời nói, chẵng lẽ trước kia cô đã uống qua hương vị này? Không có a, nhưng thật sự là có loại cảm giác nói không nên lời.
Lục Cẩm nhìn cô vẻ mặt biến hóa, hơi mị mắt, rồi cầm tay cô hỏi: "Vũ Vũ, em thật sự muốn học sao?"
"Đương nhiên." Nghe thế, cô lập tức đem nghi vấn vừa rồi vứt ra sau đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn yêu nghiệt.
"Đáng tiếc anh sẽ không dạy em, nếu em học xong, vậy em sẽ không để ý anh nữa?" Khóe miệng Lục Cẩm lộ ra nụ cười, vỗ tay cô nói: "Được rồi, thừa lúc cháo còn nóng ăn nhanh đi, để nguội sẽ không ngon."
"Cũng đúng, đây mới là trọng điểm." Vì thế, cô lại một lần nữa đem chờ mong đối với yêu nghiệt vứt ra sau đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cháo thịt viên.
Ăn uống no đủ.
Cô cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi đài. Ai, nhàm chán chết đi, Vừa rồi yêu nghiệt đi ra ngoài, chỉ còn lại mình cô ở trong này.
Ai, làm gì đây? Cô buông điều khiển từ xa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngẩn người nhìn bầu trời.
Lúc này, điện thoại cô bỗng nhiên vang lên, cô lấy ra nhìn, là số lạ.
"Alo?"
"Chị ~" Trong điện thoại truyền đến thanh âm rối loạn của Hướng Văn.
"Ặc... Gì vậy?" Thì ra là em trai, hắn tìm cô làm gì?
"Chị, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Thanh âm Hương Văn đầy ý cười từ trong điện thoại truyền đến.
"Không cần, cảm ơn." Cô lập tức cự tuyệt, cô không quên ngày đó ở khách sạn em trai đã làm gì với cô.
"Chị, chị còn hận em sao? Ngữ khí của Hướng Văn lập tức trở nên thập phần ai oán.
"Không có, tuyệt đối không có." Cô lập tức phủ nhận, sao em trai nói nghe nghiêm trọng vậy, nói cô hận nó.
"Chị đã không hận em, vậy đi ăn cơm với em, nếu không đi ăn với em, chứng tỏ chị hận em." Hướng Văn ủy khuất nói với cô.
Hả, đây là lý lẽ gì, "Em trai a, chị không phải không muốn đi ăn cơm với em, mà là chị đã ăn no."
"Chị, quả nhiên chị hận em mà, hu hu ~ "
Lúc này, trong điện thoại truyền đến thanh âm nức nở của em trai, cô kinh hãi, không phải chứ, mới thế liền khóc, cô nói: "Em trai, đừng khóc, chị cũng đâu có làm gì em."
"Chị không đi ăn với em, em sẽ khóc." Hướng Văn nháy mắt thu hồi tiếng khóc, ngữ khí có chút quật cường.
"..." Lòng cô giãy dụa một chút, vẫn là bị em trai quấn quít mà không có biện pháp, không bằng nói rõ ràng với hắn, kết thức mọi chuyện. Vì thế, cô nói: "Được, nhưng có điều kiện, địa điểm ăn phải nhiều người, tuyệt đối không đi khách sạn."
"Không thành vấn đề." Bên kia điện thoại, Hướng Văn sảng khoái đáp ứng.
Sau đó, em trai mang cô đi dạo đã mới dừng lại trước một quán ăn nhỏ.
"Thế nào chị, lần này em không có lừa chị chứ, nơi này rất nhiều người." Lúc này Hướng Văn hiển nhiên thập phần vui vẻ, trong tay cầm thực đơn nhìn cô nói: "Muốn ăn cái gì"
"À, gì cùng được." Kỳ thật cô hiện tại rất no, nhưng mà người ở đây thật nhiều, dù diện tích cửa hàng không lớn
"Mang tất cả điểm tâm có trong cửa tiệm này ra." Hướng Văn nói với người bán hàng đứng bên cạnh.
Người bán hàng có chút kinh ngạc, cúi đầu cung kính nói với Hướng Văn: "Tiên sinh, chỗ này của chúng tôi bày bán điểm tâm rất nhiều, nếu lấy toàn bộ đến cái bàn này cũng không đặt đủ, ngài xác định sao?"
"Xác định." Hướng Văn nói.
"Không xác định." Cô nói.
Cô trừng mắt liếc nhìn em trai, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới thân thể nhỏ bé của hắn, hồ nghi nói: "Em trai, em xác định có thể ăn hết?"
"Không có việc gì, chị ăn hết là được." Hướng Văn cười nói.
... Hắn nghĩ cô là heo sao? Cô bất đắc dĩ đão cặp mắt trắng dã, rồi nhìn người bán hàng: "Lấy ba bốn loại điểm tâm là được rồi."
Người bán hàng gật gật đầu, chậm rãi lui ra.
"Em trai, hôm nay chị đồng ý đi ăn cơm với em, là có mục đích" Cô thấy em trai nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ giọng nói.
"Vậy chị nói xem, là mục đích gì?" Hướng Văn không chút để ý hỏi.
"Đầu tiên, bây giờ chị là bạn gái của Lục Cẩm." Cô nhìn em trai nói.
"Em biết a." Hướng Văn cười đáp.
"Còn có, " Cô vội ho một tiếng, ánh mắt quét bốn phía một vòng rồi lại nhìn em trai nhỏ giọng nói: "Kia gì, chị cùng Lục Cẩm đã làm chuyện đó..."
"Em biết a." Tươi cười trên mặt Hướng Văn càng thêm sáng lạn.
"..." Hắn biết vậy mà còn... Di không đúng, chẳng lẽ em trai đã tỉnh ngộ, cho nên mới mời cô đi ăn cơm xem như lời cáo biệt cuối cùng sao? Nghĩ vậy, cô mang vẻ mặt vui mừng nhìn em trai hỏi: "Nói vậy, em trai, em đã hiểu thông suốt rồi?"
"Nghĩ thông suốt cái gì?" Hướng Văn tay chống đầu, trong mắt mang theo khó hiểu.
"Là cùng chị hoàn toàn không có cơ hội a" Cô giải thích.
"Ai nói, " Hướng Văn thu hồi tay, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia tình thế bắt buộc, "Chị, tuy rằng bây giờ chị là bạn gái Lục Cẩm, mà hai người cũng đã hợp thể..."
"Phốc..." Cô hoàn toàn bị hai chữ hợp thể của em trai sợ đến mức đem nước đã uống vào miệng phun ra ngoài.
Hướng Văn dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng thế thì thế nào? Cho dù chị là bạn gái anh ta, em cũng có biện pháp đoạt lấy chị."
"Về sau... Chị ... Có thể cùng Lục Cẩm kết hôn?" Cô buông khăn tay, nhìn em trai nhẹ giọng nói.
Hướng Văn mím chặt môi, sau đó cười nói: "Cũng không sao, em vẫn có thể đoạt lấy chị, pháp luật cũng không có quy định sau khi kết hôn không thể ly hôn."
"..." Khóe miệng cô co rút nhẹ, sau đó vươn tay đặt lên trán em trai, nghi hoặc nói: "Di, không phải sốt chứ."
"Chị, " Hướng Văn có chút tức giận bắt lấy tay cô, nhìn cô nói: "Em nói thật, em thật sự đã động lòng bởi vì chị."
Cô cười giãy tay ra khỏi bắt tay của em trai, nhẹ giọng nói: "Em trai, bây giờ em có thể nói ra những lời này, chứng tỏ chị gọi em là em trai không có sai, bởi vì suy nghĩ của em còn không chính chắn chị."
Hướng Văn sửng sốt một chút, há miệng thở dốc định nói cái gì, hầu bàn đã bưng một cái khay tới: "Thưa ngài, đây là điểm tâm ngài gọi." Sau đó từ khay đựng điểm tâm lấy ra một cái đĩa tinh xảo để lên mặt bàn.
"Oa ——"Nhìn điểm tâm trên mặt bàn, cô nhất thời phát ra tiểng thét kinh hãi, vẻ mặt kinh hỉ nhìn em trai ở đối diện.
Hướng Văn hiển nhiên thập phần vừa lòng với biểu tình của cô, muốn tranh công nhìn cô nói: "Thế nào chị, Lục Cẩm khẳng định chưa từng mang chị đến chỗ này đi."
"Không có." Cô lắc đầu, nhìn điểm tâm hình con mèo nhỏ đáng yêu trên mặt bàn, trong lòng vui mừng đến cực điểm, thật sự rất đáng yêu, rất đáng yêu.
"Còn có thứ khiến cho chị kinh hỉ hơn." Hướng Văn nói xong, không biết từ đâu lấy ra một con búp bê lớn, sau đó nhét vào lòng cô.
"Này?" Cô nhìn con búp bê trong lòng, là con búp bê lớn cô đã nhìn thấy trong nhà yêu nghiệt.
"Làm sao vậy" Búp bê này số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có hai con." Hướng Văn nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, hỏi: "Chị không thích Vua hải tặc sao? Chẳng lẽ tin tình báo của tôi sai?"
Nghe em trai nói như vậy, lòng cô càng thêm khiếp sợ, không nghĩ tới toàn thế giới chỉ có hai con, một con yêu nghiệt mua tặng cho cô và đứa nhỏ tương lai, một con được em trai mua tặng cho cô.
Cô ngẩng đầu nhìn em trai, chậm rãi nói: "Em trai, con còn lại ở trong nhà Lục Cẩm."
"Cái gì?" Hướng Văn căm giận đứng bật dậy, ánh mắt có chút không cam lòng, nhưng mà hắn nghĩ, ngồi trở lại chỗ của mình đắc ý nhìn cô: "Chị, như vậy chị đã biết em so với Lục Cẩm không kém hơn là bao."
"Ách..." Em trai, em đã suy nghĩ nhiều quá, trong lòng cô thầm nói.
Lúc cô cầm lấy đĩa bánh chuẩn bị ăn, bỗng nhiên thấy xa xa có mật thân ảnh quen thuộc đi về phía cô. Cô hơi híp mắt, sau đó, ánh mắt nháy mắt trợn to.
Bởi vì, cô nhìn thấy lại là yêu nghiệt một thân Âu phục màu đen, cười như có như không đi về phía cô!
← Ch. 18 | Ch. 20 → |