Vay nóng Tima

Truyện:Yêu Nghiệt Xâm Nhập - Chương 01

Yêu Nghiệt Xâm Nhập
Trọn bộ 45 chương
Chương 01
Cái gì? Yêu nghiệt đến đây?
0.00
(0 votes)


Chương (1-45)

Siêu sale Lazada


Khụ khụ, bị bệnh một ngày, hôm nay khí sắc rốt cục cũng có chút hồng hào. Ly Vũ Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng ra, đang chuẩn bị nhận ánh mắt an ủi của các vị đồng sự kiêm cầm thú bên trong, lại bị các loại ánh mắt thần sắc quái dị vây quanh?

Hả, hả, sao vậy?!

Đương nhiên cô còn chưa kịp suy nghĩ, lão đại văn phòng này kiêm ái thê của viện trưởng bệnh viện Trịnh Phi Diễm liền nhanh chóng vọt tới trước mặt của cô, lợi dụng tốc độ đẩy mạnh cô vào trên vách tường màu trắng, trong tay cầm một cái kim đồng, khẽ gõ gõ hung tợn hỏi: "Thành thật khai báo với chị đi, em và hắn ta có quan hệ gì?"

Cô ăn đau nhíu mày, khó hiểu nhìn Trịnh Phi Diễm, hỏi: "Hắn? Hắn?? Lão đại chị đang nói cái gì, em hoàn toàn không hiểu." Cô chỉ xin phép một ngày mà thôi, vì sao nơi này lại có biến hóa lớn như vậy?

"Em dám giả nai với chị à, hả?" Giờ phút này, ánh sáng tà ác trong mắt Trịnh Phi Diễm chợt lóe, uy hiếp nói: "Nếu em gái không chịu nói, thì coi chừng chị dùng cây kim này cường bạo cúc hoa của em!"

"Đồng ý!" Vào lúc Trịnh Phi Diễm vừa nói xong câu cuối cùng tám người còn lại trong văn phòng cùng kêu lên.

"Phốc..." Cô thiếu chút nữa xụi lơ ngã xuống đất, đây đều là một đám người gì thế này. Nhưng Trịnh Phi Diễm thân là lão đại văn phòng, lời nói ra liền nhất định sẽ làm được. Hơn nữa cô ấy tuyệt đối không phải dựa vào vũ lực để giải quyết, mà là bằng vào thường xuyên uy hiếp muốn cường bạo cúc hoa của người khác, có đôi khi thậm chí ngay cả tiểu oa nhi mới mấy tuổi cũng đều không buông tha! Amen, thật sự là tội lỗi, tội lỗi...

Cho nên, cô triển lãm ra nụ cười tự nhận là phi thường xinh đẹp rất biết an ủi người, nhìn Trịnh Phi Diễm, nhẹ giọng nói: "Chị à, em thật sự không biết chị đang nói gì, chị có thể giải thích em hiểu không? Em thật sự, thật sự không biết."

"Vậy sao?" Trịnh Phi Diễm nheo lại mắt phượng nhìn cô chằm chằm, theo ánh mắt đó của cô ấy có thể thấy được là cô ấy đang khảo sát được độ tin cậy trong lời nói của cô.

Vì thế, cô lập tức mở to hai mắt, cùng lão đại mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chỉ vì làm cho lão đại có thể thấy rõ trong mắt cô đang lóe lên ánh hào quang vô tội. A men!

Dường như thời gian qua rất lâu, Trịnh Phi Diễm mới ai oán thở dài một hơi, xoay người đối mặt với tám vị còn lại, ngữ khí vô cùng tiếc hận tuyên bố: "Các vị, chị đây lấy cúc hoa của Ly Vũ Vũ cam đoan, lời em ấy nói vừa rồi là thật."

Choáng váng, cái gì kêu là lấy của cô cúc hoa cam đoan!

Cùng lúc đó, tám vị còn lại khi nghe xong lời của Trịnh Phi Diễm, đều lắc đầu tiếc hận, sau đó tản ra đều tự làm công việc của mình.

Cô không rõ cho nên nhìn mọi người, đi đến bên cạnh lão đại ai oán nói: "Chị à, đừng giết người không dao như vậy chứ, đùa giỡn người ta sau đó lại không nói cho người ta biết nguyên nhân."

"Nga?" Trịnh Phi Diễm nghe vậy, hai mắt nhìn cô lập tức trở nên sáng như tuyết, phất phất cây kim thật to trong tay nói: "Em thật sự muốn cùng chị đây chơi trò này sao?"

... Cô lập tức trốn sang một bên. Lão đại, năng lực lý giải vặn vẹo của chị thật tốt!

Sau đó, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ. Xoay người nhìn lại, chỉ thấy đó chính là Trang Minh - viện trưởng bệnh viện đứng ở nơi đó, trên mặt mang theo màu đỏ ửng kì lạ. Sau đó anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Ly Vũ Vũ, đến văn phòng tôi một chút."

"Tôi?" Cô lấy tay chỉ vào chính mình, có chút không tin hỏi: "Viện trưởng, anh đang nói tôi sao?"

Vừa hỏi xong, trên đầu liền đã bị cú một cái.

"Ngu ngốc, ông xã chị đã gọi tên em, còn không phải gọi em sao, chẳng lẽ nơi này còn có Ly Vũ Vũ thứ hai?" Vẻ mặt Trịnh Phi Diễm nhìn cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó quay đầu nhìn về phía Trang Minh, trên mặt nháy mắt thấm đẫm dịu dàng nói: "Ông xã à, anh cứ trực tiếp lôi người này đến văn phòng là được."

"Rất khủng bố, rất bạo lực." Cô ôm đầu, nhỏ giọng than thở cùng kháng nghị nói.

"Em nói gì đó?"

Nhất thời, chung quanh gió lạnh nổi lên bốn phía, cô nhìn nụ cười như có như không của lão đại, rồi kiên quyết lắc đầu, "Không có gì, không có gì."

Hơn nữa, vì bảo toàn mạng sống, cô nhanh chóng chạy đến trước mặt viện trưởng, "Viện trưởng, không phải anh có việc gấp tìm tôi sao? Chúng ta đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian." Nói xong, cô nhanh như chớp chạy ra khỏi văn phòng.

Đợi chạy xa, cô mới dừng lại, thở hổn hển không khỏi lắc đầu, đáng sợ, rất đáng sợ

"Viện trưởng đại nhân, tìm tôi có chuyện gì?" Cô nhìn thẳng về Trang Minh đang ngồi ở bàn làm việc thật to, mở miệng hỏi.

"Nga?" Ai ngờ, Trang Minh nghe xong biểu tình khó hiểu, nói: "Cô dám không biết? Đám dở hơi ở văn phòng lại không có nói với cô sao?"

"Không." Cô lắc đầu, hôm nay từ sau khi bước vào văn phòng, sinh mệnh của cô đều tràn ngập uy hiếp!

Trang Minh khẽ cười một tiếng, sau đó trầm giọng nói: "Là thế này, hôm nay bệnh viện chúng ta có một bệnh nhân rất đặc biệt. Vốn tôi muốn sắp xếp người linh hoạt đi chăm sóc bệnh nhân đó, nhưng bệnh nhân đó lại chỉ đích danh tên cô, bảo cô đến chăm sóc anh ta, cho nên không có biện pháp, chỉ có thể sắp xếp cô đến đó."

Cái gì gọi là muốn tìm người linh hoạt...

Cô đầu tiên là ai oán liếc mắt nhìn viện trưởng một cái, lập tức nghi vấn nói: "Bệnh nhân đặc biệt?!" Ở trong ấn tượng của cô, có thể từ miệng của viện trưởng đại nhân nhấn mạnh là bệnh nhân đặc biệt, dường như chỉ mới xuất hiện hôm nay mà thôi.

"Ừ." Trang Minh gật đầu, nhìn cô nói: "Anh ta là con trai của đương kim tổng thống Lục Cẩm, đồng thời cũng là người sáng lập ra XL."

"À." Cô nhẹ giọng đáp

Sau đó, cô liền nghe được tiếng Trang Minh thở dài, trên mặt nghi hoặc khó hiểu, hỏi: "Anh thở dài cái gì?"

"Lục Cẩm thân là con của tổng thống đương nhiệm, đồng thời Lục Cẩm cũng là người sáng tạo XL sớm là một trong năm tập đoàn lớn nhất thế giới, bất cứ cô gái nào khi nghe đến tên Lục Cẩm đều thét chói tai, sao cô lại ngây ngốc như đầu gỗ vậy?" Trên mặt Trang Minh hiếm khi xuất hiện vẻ bất lực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép như Trịnh Phi Diễm.

"À." Thì ra là chuyện này, cô còn tưởng là cái gì. Nhưng mà, hả? Không đúng nha!

Cô rất nhanh đi đến phía trước bàn làm việc thật lớn của Trang Minh, hai tay chống lên bàn hỏi: "Vì sao anh lại chỉ đích danh tôi đi chăm sóc anh ta?" Nói xong, cô gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Trang Minh, vì muốn nhìn ra âm mưu trong ánh mắt hắn!

"Chuyện này, từ từ rồi cô sẽ hiểu." Trang Minh cười thần bí, nói: "Lục Cẩm đang nằm trên phòng bệnh VIP tầng cao nhất, cô mau đi đi, nhìn xem người ta cần cô giúp gì."

"Được rồi." Tuy rằng trong lòng cô cực độ khó hiểu, nhưng bệnh nhân đang cần giúp đỡ cũng không thể chậm trễ.

Trước khi cô xoay người rời đi, Trang Minh còn đặc biệt bỏ thêm một câu, "Nhớ rõ là phòng VIP tầng cao nhất, đừng đi nhầm giống như lần trước nhé."

Anh đó, anh đó, đừng lần nào cũng lấy chuyện này nhắc nhở tôi chứ? Lần trước tôi chỉ là không cẩn thận nhìn lầm rồi treo biển hành nghề mà thôi. Hơn nữa, trên tầng cao nhất đó chỉ có mỗi một phòng VIP? Tôi làm sao có thể lạc đường!

Cô xoay người hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn viện trưởng, mới hết giận xoay người rời đi.

5, 6, 7...

Nhìn con số trong thang máy dần dần bay lên, cô vui vẻ ngâm nga. Nếu là khách quý phòng VIP, mình đây chăm sóc của hắn đồng thời viện trưởng đại nhân sẽ trích phần trăm cho cô khẳng định là khá hậu hĩnh đây.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô nhất thời vui đến bay bổng, mặc kệ anh ta là Lục Cẩm hay Lục Gấm gì, có thể kiếm được nhiều tiền hơn mới là thật.

Tiền ơi, tiền ơi, tiền ơi, chị đến đây...

Đẩy cửa phòng bệnh ra, cảm giác đầu tiên của cô là, nhiều! Cảm giác thứ hai là, người nhiều lắm, hơn nữa đều là mặc quân trang, đông nghìn nghịt, tràn đầy khí thế cho nên cô không thể nhìn tới vị bệnh nhân nằm ở trên giường.

Quả nhiên là con tổng thống, nội tâm của cô nho nhỏ 囧 một chút.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ có nên tằng hắng cho bọn họ chú ý hay không, đột nhiên ánh mắt của bọn họ đồng loạt bắn về phía cô, làm cô không khỏi cảm thán một câu, quả nhiên là xuất thân từ quân ngũ, thính lực thật tốt.

" Cô là ai?" Trong đám người đông nghìn nghịt xuất hiện một đường nhỏ, một vị lớn tuổi từ bên trong đi ra, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn cô chằm chằm, giống như cô là là tiểu côn trùng có hại xuất hiện bên hạt thóc

Cô cười gượng vài tiếng, nói: "Cái đó, cái đó... Tôi là người được viện trưởng an bài chăm sóc bệnh nhân phòng bệnh này, tôi gọi là Ly Vũ Vũ, chào các anh."

"Các anh đều đi xuống trước đi." Lúc này, trong phòng truyền đến một thanh âm cực kỳ quyến rũ.

Lão quan quân vừa rồi còn nhìn chằm chằm cô, giờ phút này vẻ mặt cung kính

Hướng về phía giường bệnh nghiêm quân lễ, lớn tiếng nói: "Vâng." Sau đó dẫn đầu đi ra khỏi phòng bệnh, đám người đông nghìn nghịt kia cũng lập tức đi theo phía sau của ông ta.

Đợi toàn bộ bọn bọ đi hết, cô mới đảo mắt nhìn bệnh nhân nằm ở trên giường. Giờ phút này hắn đang nằm nghiêng ở trên giường, quần áo nửa cởi lộ ra bả vai trắng noãn, nhìn thấy cô, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười như có như không

Cô nháy mắt kinh hoảng, đây thật sự là con tổng thống sao? Người này thật sự giống như cuồng khỏa thân?? Nhưng, dáng người anh ta thật sự rất tuyệt!

"Xem đủ chưa? Nước miếng chảy ra rồi kìa." Lục Cẩm hiển nhiên thực vừa lòng biểu tình biến hóa của cô, khóe miệng khẽ mỉm cười

"Tôi mới không có chảy nước miếng!" Cô nuốt nuốt nước miếng nói, chỉ là thiếu chút nữa chảy ra mà thôi....

Nhưng mà, cô quan sát đến quan sát đi, phát hiện trên người Lục Cẩm cũng không có miệng vết thương gì, thậm chí ngay cả băng vải màu trắng cũng đều không có. Vì thế,

Cô kỳ quái nói:" Trên người không phải không có bị thương sao, êm đẹp như thế sao đột nhiên muốn tới nằm viện vậy?" Đã vậy còn nằm ở phòng bệnh VIP cao cấp nhất nữa, mắc lắm đó!

Lục Cẩm bật cười, nói: "Sao em biết tôi không bị thương, rất nhiều vết thương nhưng mắt thường nhìn không tới."

"Ặc..." Giống như cũng đúng nhỉ, cô đứng ở nơi đó, có chút xấu hổ gãi gãi đầu.

"Tôi hiện tại đã hiểu, vì sao khi tôi chỉ tên muốn em chăm sóc tôi, gã Trang Minh đó lại xuất hiện biểu tình kinh dị như thế." Lục Cẩm nói.

"..." Anh đó, anh đó.

Lục Cẩm vươn ngón tay thon dài hướng cô ngoắc ngoắc, khóe môi khẽ cong thốt ra hai chữ, "Lại đây."

Cô đứng ở nơi đó, tự hỏi đến tự hỏi đi, dù sao nơi này là địa bàn của mình, chẳng lẽ gã cuồng khỏa thân này còn có thể dám làm gì mình chứ?! Nếu thực sự biến thành như vậy, mình sẽ để lão đại Trịnh Phi Diễm tới đối phó hắn!

Nghĩ đến đây, cô nhất thời bạo gan thêm một tý, từng bước một đi lên phía trước, thời điểm sắp đi đến Lục Cẩm trước mặt chuẩn bị dừng lại. Không nghĩ tới Lục Cẩm nhanh chóng cầm lấy tay của cô, khẽ dùng sức đem cô nhấc lên phía trước, cô một chút chuẩn bị đều không có, nháy mắt ngã xuống tại trên giường bệnh.

"Uy, anh làm gì vậy?" Cô bị hành động đột ngột của Lục Cẩm làm sợ tới mức thiếu chút nữa thét chói tai, giận dữ trừng mắt nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười của anh ta.

"Ly Vũ Vũ, rốt cục anh đã đợi được ngày này." Lục Cẩm nhìn cô, trong mắt lóe lên tia nhìn tà ác không cần nói cũng biết, rõ ràng tựa như đại sói xám đã bắt được thỏ trắng hắn chờ đợi đã lâu!

Thần ạ, ai có thể nói cho cô biết đây là tình huống gì hay không?!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-45)