Ẩn tình
← Ch.043 | Ch.045 → |
Lưu Nhiên liền bật cười, anh ⓜú-✝️ nhẹ lấy môi cô: "Ngụy biện, cái yêu tinh hút ɱá_ⓤ hại người này, xem anh chỉnh em thế nào...." Còn nói chưa dứt lừời, môi của anh đã bị Thù Man ngậm chặt.
"Tiểu oa nhi, muốn nếm thử chiêu của anh sao?" Lưu Nhiên ôm chặt lấy cô gái trong lòng, t♓â*n ✞*ⓗ*ể anh dùng sức len vào giữa hai chân cô để cho cô cảm nhận được vật cứng nóng giữa hai chân mình, 𝖓gự_𝒸 anh phập phồng lên xuống, miệng thở phì phò. Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào mi tâm của Thù Man rồi đi dọc xuống chóp mũi, ngón tay ma sát đôi môi sưng đỏ diễm lệ của cô. Lưu Nhiên đem ngón tay mình vói vào miệng cô, lòng ngón tay chà nhẹ khiêu khích cái lưỡi thơm tho, gợi tình.
Thù Man mỉm cười dùng răng nanh cắn chặt đầu ngón tay anh, ánh mắt phóng đãng, bộ dáng hư hỏng:"Kìm nén thật lâu, không tìm phụ nữ để giải quyết sao, hay là trực tiếp dùng tay giải quyết, hử?"
Lưu Nhiên liền cười ha ha không ngừng, môi để sát vào tai Thù Man rồi ngậm chặt vành tai xinh xắn của cô, ⓜú*𝖙 vào: "Hưởng thụ qua mùi vị của yêu tinh rồi, còn muốn tìm người phụ nữ khác sao?"
"Lại nói, anh chưa bao giờ dùng tay." Rút ngón tay trong miệng Thù Man ra, tay anh bắt đầu dời xuống 𝖓gự_↪️ cô, 𝖈ở-1 á-🔴 sơmi. Nút thắt bị ngón tay thon dài linh hoạt của anh đẩy ra rồi bàn tay đi đến sau lưng, lưu loát cởi bỏ nội y, tạo ra một tiếng vang nhỏ. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn [lqd].
"Kỹ thuật rất quen thuộc sao?" Thù Man liền cười trêu chọc.
"Yêu tinh!" Lưu Nhiên trầm thấp thì thầm.
Tay Lưu Nhiên dao động trong lớp quần áo của cô, anh khẽ híp mắt nhìn cô bằng đôi mắt có ngọn lửa thiêu đốt, một tay theo vạt áo sơmi vói vào trong, tay còn lại dán tại đườⓝ.🌀 𝒸.🅾️.п.🌀 của cô. Anh dùng mặt đẩy cao nội y, cúi đầu dán vào п🌀ự●𝖈 Thù Man 𝐦ú●т vào, tạo ra âm thanh chụt chụt**.
"Văn Hoa.... Văn Hoa!" Thù Man nức nở ngâm khẽ, 𝖙*𝖍â*𝐧 𝖙*𝖍*ể uốn thành một đ-ườ-𝖓-ⓖ c-🅾️-п-ⓖ xinh đẹp, Lưu Nhiên liền ngẩng đầu lên gặm 𝖈ắ_𝖓 Ⓜ️_ô_ℹ️ cô, đầu lưỡi tham lam vói vào miệng cô, chủ động quấn quanh. Bàn tay to của anh cầm một cái đầy đặn, xoa nắn, ngón tay khiêu khích đỉnh đậu đỏ đã đứng thẳng.
✞ⓗ-â-𝖓 ✞-ⓗ-ể hai người kề sát nhau, áo sơmi bị nhăn nhúm thành một đoàn. Vật trướng đau của Lưu Nhiên để trên bụng 𝐦_ề_𝖒 ɱạ_i của Thù Man, ngăn cách tầng vải dệt liền ma sát, yết hầu tràn ra tiếng t𝐡●ở 𝖉●ố●🌜 khó nhịn: "Yêu tinh.... Nó muốn em, rất muốn...."
"Văn Hoa..... Em cũng muốn nó....." Thù Man trầm giọng ✞·♓·ở 𝐡ổ·ռ 𝖍ể·ռ, mắt 𝐦ôⓝ_ℊ lung đầy sương mù, bàn tay cô liền nắm chặt vậy cực nóng của anh bao bọc nó trong tay mình, mạnh mẽ xoa nắn, đổi lấy sự г.ê.𝖓 ⓡ.ỉ của anh. Trong toilet hai người đang si mê 𝐪●uấ●ⓝ 🍳υý●† lấy nhau.
Trong ghế lô, Bạch Thành và Nam Tạm ngồi theo hai kiểu khác nhau, mắt cũng híp lại giống nhau nhìn Phú đại thiếu mặt mũi âm trầm sau khi rời khỏi toilet ra, hồi lâu vẫn không ai nói lời nào, Lý Khanh cúi đầu không nhìn Phú Tu, cũng không muốn phá vỡ sự im lặng.
Một lúc lâu sau-"Phú Tu, sao rồi? Bị từ chối rồi à? Nhìn theo sắc mặt cậu này....." Bạch Thành ma sát tay đã đến lần thứ ba, giọng điệu trêu tức mang theo vui 𝖘ướռ-g khi người gặp họa.
"............." Người nào đó quả thật đang bị đả kích, rất đau lòng, tiếp tục giữ im lặng.......
"Không phải chứ? Chẳng lẽ sức 🍳𝐮_y_ế_ⓝ 𝖗_ũ của cậu lại giảm giá sao, nha đầu kia ghét cậu?" Nam Tạm chỉ sợ không loạn, từ tốn thêm dầu vào lửa-trong lòng anh đang vô cùng sung sư.ớ.ռ.ɢ.
"Cô ấy nói thế nào?" Lý Khanh chậm rãi uống từng ngụm ly rượu màu nâu trong tay, giương mắt nhìn Phú Tu lqđ.
"Cạch." Tay nắm cửa chuyển động, Lưu Nhiên nắm tay Thù Man đi vào.
Phú Tu nhìn tay hai người đang nắm chung một chỗ, lại nhìn sang đôi môi đỏ tươi ướ-🌴 á-✞ của hai người, trái tim anh cũng thắt lại, chất độc lại lan ra, Thù Man sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy."Cũng không nói gì là từ chối rồi." Người họ Phú nào đó nhún vai một cái, ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ.
Lý khanh chỉ là liếc hai người một cái rồi dời đi tầm mắt, anh bưng ly rượu lên tiếp tục uống. Mặc dù trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng, chỉ có chính anh mới biết.
"Ôi, chậc chậc, nhìn quần áo này, thật kịch liệt nha! Thỏa mãn rồi chứ?" Nam Tạm xoa cằm, trong mắt liền tuôn tràn những suy nghĩ xấu xa, anh nhìn chằm chằm vào quần áo bị nhăn nhúm của Thù Man, kỳ thật trong lòng lại đang chua xót, mẹ nó-sao người cùng cô kịch liệt triền miên không phải mình?
Thù Man kéo lại y phục, cô cười nhìn Nam Tạm, ánh mắt còn ngập tràn tình ý nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: "Trình độ cao, chỉ là **không đủ kịch liệt, 𝒹-â-𝖒 thú không thiêu đốt triệt để, chỉ có h_ôп_, ⓢ·ờ 💰🅾️ạ𝓃·ℊ, chà đạp, nên làm cũng đã làm, nên ướt cũng đã ướt, đáng tiếc không phải là nơi làm, nên chưa tiến vào."
Nói xong, cô lại nhún vai đụng vào người đàn ông bên cạnh, nháy mắt với anh, vẻ mặt mị sắc, âm thanh hấp dẫn muốn ⓒ♓-ế-✞: "Ngược lại tôi lại cảm thấy nếu làm tinh ở trong đó, có một kíⓒ.𝖍 ✝️ⓗí.𝒸.h yêu đương vụng trộm, anh nói đúng không, Văn Hoa?"
Lưu Nhiên cười nhẹ lắc đầu, chỉ là hết sức sủng nịch nhìn cô gái bên cạnh, toàn bộ mặc cho cô nói, tất cả do cô quyết định.
"Ách....." Nam Tạm không nói gì cả, anh không nghĩ cô sẽ trả lời. càng không nghĩ cô lại nói ra tất cả chuyện đó, ừmm-rất trắng trợn, lớn mật, sinh động, hài hước, nhưng mà- anh cảm thấy cô gái nhỏ này rất thú vị, càng tiếp xúc càng thú vị.
Thù Man đi qua đụng vào Nam Tạm: "Như thế nào, sợ rồi sao? Không phải lén lút mới có thú vị sao?" Giọng nói trêu tức, khóe môi cong cong mang theo tà khí, ánh mắt cười nhạt m·ô·ռ·ℊ lung, ⓑ𝐢ể●𝐮 𝖙●ìп●ⓗ phong tình vạn chủng, Thù Man làm đã quen tay, 🅱-ℹ️-ể-υ 🌴-ì-ռ-♓ ngày càng nhuần nhuyễn.
Mấy yêu nghiệt lại im lặng, cực kỳ không vui, lại cực kỳ mâu thuẫn, sự xinh đẹp của cô gái trước mắt này là loại khiến người ta rung động-xinh đẹp, phóng đãng, phong tình, ma mị.
Nhìn đi, tình cảm thật là kỳ diệu- khi đó là một người vừa nhìn đã thấy ghét, bây giờ lại là tiên trên trời không thèm nhìn lại bọn họ, bộ dáng không thay đổi lại càng trở nên xinh đẹp chói mắt, càng nhìn càng thuận mắt.
"Cô em, thiếu gia tôi phải nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa rồi, càng ngày nhìn càng thuận mắt- phóng đãng lại khéo léo, lạnh nhạt nhưng ma mị chậc- thật muốn "làm" cô thật- Thù Man, làm phụ nữ của Bạch Thành tôi đi." Bạch Thành mạnh dạn nói ra một câu, ánh mắt âm trầm, thật sự rất can đảm.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |