Người chồng
← Ch.032 | Ch.034 → |
"Tiểu Yên, em làm sao vậy!" Ông ta khập khiễng bổ nhào lên giường, hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc. Cả cánh tay tráng kiện của ông ta liền ôm lấy bả vai gầy yếu của Thù Man, lẩm bẩm than thở: "Mẹ nó thật tiếc lại là một đứa câm điếc, lão tử mất 4000 khối, toàn bộ 4000 khối là hai năm dành dụm của lão tử đó."
"Ha ha..." Ông ta cười một cách ngây dại: "Lão tử sống 43 năm rốt cuộc cũng được ** vợ rồi, chỉ cần có thể sinh con thì là người thọt câm điếc lão tử cũng không quan tâm, chỉ cần cùng lão tử phối thành một đôi là được."
Thù Man khép hờ mắt, mặc cho ông ta say khướt nói toàn những đâu đâu bên tai cô, một chút tính toán chống cự cũng không có, trong tim tất cả đều là cực kỳ bình tĩnh. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
Nỗi hận thù đối với đôi vợ chồng tên là cha mẹ kia từ nhỏ trở thành lớn im lặng mà trào ra ngoài.
"Ha ha.... 4000 khối.... Chỉ cần 4000 khối là liền đem em bán đi, thật tốt, thật tốt!"
Trong lòng Thù Man đang giễu cợt, cô sẽ làm cho bọn họ phải trả một cái giá thật lớn, sẽ khiến cho bọn họ phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này, hối hận vì lúc trước đã sinh ra cô mà không giết chết cô từ lúc mới sinh.
"Tiểu Yên, em phải ngoan ngoãn nha thì anh mới cởi bỏ dây thừng cho em, được không?" Người chồng dùng ánh mắt lờ đờ say, nhìn Thù Man hỏi.
Thù Man liền nhẹ nhàng gật đầu [LQĐ], môi theo thói quen khẽ nhếch lên tặng cho người đàn ông này một nụ cười nhạt.
Ông ta nhìn thấy Thù Man đang cười liền sững sờ một lúc lâu, dường như lại càng say thêm, sau đó mới luống cuống tay chân thay Thù Man cởi dây trói ra: "Tiểu Yên à, về sau em hãy sống với anh, Tiết Đại Sơn anh tuyệt đối không bạc đãi em, không cho em làm việc gì nặng, sẽ cho em thứ tốt nhất, được không?" Người chồng cực kỳ chân thành nhìn Thù Man, thật thà nói.
Thù Man liền gật đầu, nụ cười trong mắt cô [rea] cũng thu lại. Cô không biết hiện giờ mình đang ở trong cái xó xỉnh nào, nếu như muốn trốn cũng không phải lúc này, cô không có thể lực để có thể chống lại người đàn ông khỏe mạnh thô to này.
Ông ta nhìn Thù Man rất biết điều ngoan ngoãn gật đầu, lại vẫn đang cười với mình thì ngoác miệng ra cười ngốc nghếch: "Tiểu Yên, em thật tốt, thì ra 4000 khối này của anh cũng không phí phạm, nhìn xem anh cưới được một người vợ tốt này."
"Khuya rồi, Tiểu Yên chúng ta cùng ngủ đi, sáng mai anh còn phải làm việc." Nói xong, chồng cô liền ôm chặt lấy cô. Thân thể Thù Man hơi cứng lại một chút nhưng rất nhanh lại mềm ra.
Thù Man biết điều nên tới rốt cuộc đã tới rồi, nhưng trong lòng cô không cam lòng, khổ sở, phẫn nộ thì có ích lợi gì? Hận thì có ích lợi gì? Môi cô lại nở ra nụ cười trào phúng, không ngờ trog lòng cô lại sinh ra nỗi hận, lần đầu tiên biết hận là như thế nào, không ngờ lại ở trong tình huống này.
Tất cả đều là lần đầu tiên, đều là do đôi nam nữ đã tạo ra sinh mệnh của cô cho cô, thật là vô cùng châm chọc.
Thù Man chỉ có thể thôi miên bản thân mình: "Thù Man, nhắm mắt lại rồi sẽ qua thôi, những gì mình chịu khổ, nhất định mình sẽ đòi lại..... Nhất định...." Truyện chỉ được đăng duy nhất ở diễn đàn lê quý đôn.
Quần áo bằng vải thô bị chồng cô bóc ra từng mảng, ông ta đang vô cùng sốt ruột, lồng ngực thô ráp cách lớp quần áo dán lên lưng cô, cánh tay cường tráng đang ôm lấy thân thể gầy yếu của Thù Man, bên tai là hô hấp nặng nề khàn khàn, trong mũi cô toàn là mùi của ông ta, mùi rượu trộn cùng mùi mồ hôi thật là khó ngửi đến cực điểm.
Thù Man từ từ nhắm hai mắt lại, toàn thân cô cứng ngắc lạnh băng, chờ đợi sỉ nhục và đau khổ sắp tới.
"Tiểu Yên, sao em lại ốm như thế? Chỉ toàn là xương, thường ngày em không ăn cơm sao?" Bàn tay to của ông ta nắm lấy cánh tay gầy gò của cô: "Ai....." Chồng cô lại thở dài, cực kỳ ảo não không cam lòng kéo chăn đắp cho hai người.
"Tiểu Yên, đừng sợ, nhìn thân thể em cứng quá, nếu em không tình nguyện, anh sẽ không ép em. Tiết Đại Sơn anh mặc dù không biết chữ, nhưng dù thế nào đi nữa cũng làm nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất."
"Ngày mai đi rồi em sẽ được ăn cơm ngon, ăn nhiều lên đem thân thể dưỡng béo lên một chút, thay Tiết gia anh nối dõi tông đường, em ngủ đi!" Nói xong, ông liền thổi tắt ngọn đèn ở đầu giường, trong phòng lại tối đen như cũ, không lâu lại vang lên tiếng ngáy như sét đánh của chồng cô.
Thù Man thở ra một hơi dài đã kiềm nén rất lâu trong ngực. Thật lâu sau, cô liền nhẹ nhàng xoay người lại, trong bóng đêm nhìn người chồng đang ngủ say rồi cười khẽ, thầm nghĩ: "Tiết Đại Sơn, ông biết không? Tối nay ông làm như vậy và những lời kia mà ông đã nói chính là đã tự cứu mình một mạng đấy."
Trong bóng đêm, Thù Man từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng mặc quần áo và mang giày. Cô lấy ra trong áo lót một cây kim tiêm rất nhỏ, bên trong chứa đầy dung dịch C2H5O C2H5. Cô lại khẽ mở nắp kim tiêm ra, đem hợp chất đổ trên tay mình, cả người nín thở đem tay đưa xuống dưới mũi của người đàn ông, nhẹ nhàng che lại miệng mũi của ông ta, cho đến khi tiếng ngáy tắt hẳn.
Hiện tại, người đàn ông trên giường đã lâm hôn mê sâu, chỉ sợ cho dù sấm sét đánh sập phòng ông ta cũng không tỉnh lại được.
Thù Man lại cầm lấy diêm quẹt đốt lấy ánh sáng, đi một vòng trong phòng để tìm đèn pin rồi đi tới bên giường lấy trong túi áo của ông ta ra một chiếc bọc nhỏ trong đó có chứa 100 đồng bạc rồi bỏ vào túi mình. Mở đèn pin lên, cô thổi tắt ngọn đèn trên bàn rồi mở then cửa, đi ra ngoài.
Một trận gió lạnh đập vào mặt cô, Thù Man hơi chỉnh lại cổ áo một chút, bên ngoài trời đất tối đen, giống như một cái động lớn, cô liền nhấc chân đi ra cửa, Thù Man lê từng bước một hòa vào trong màn đêm.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |