Tâm tư
← Ch.009 | Ch.011 → |
"Muốn uống cái gì?"
Bên tai Thù Man truyền đến âm thanh đàn ông ôn nhã, ngẩng đầu, chống lại cô là ánh mắt cười của người đàn ông----
"Jameson." Thù Man cười yếu ớt nhẹ giọng trả lời.
"A.... ? Hinh Nhi biết Jameson sao?" Lưu Nhiên cười, cô gái thật sự này cho anh kinh hỷ càng ngày càng nhiều.
Thù Man lười biếng dựa vào sofa, mắt lim dim liếc người đàn ông có vẻ mặt thú vị, ảm đảm cười, nụ cười kia mang theo một tia không kiềm chế được.
Môi mọng của cô khẽ mở, âm thanh trong trẻo nhưng không mất đi tia mềm mại: "Jameson Whisky nổi tiếng cả trong nước và ngoài nước, người sáng lập là John Jameson. Cả đời ông ta có quá nhiều huyền thoại y như chuyện xưa cùng với Whisky Ireland đã làm xoay vần lịch sử. Lưỡng giả lương hòa tan, người có thể nhấm nháp nó có thể thấy được những sự tang thương và huyền thoại. Ai uống rượu này cũng biết, rượu như tri kỷ, như thịnh yến, như cô nàng phong tình, muốn dụng tâm, dùng tình cảm để cảm hóa cô ấy, phải học, phải cảm giác được mùi rượu thơm xông vào mũi, khiến cho người ta cảm giác say mê hạnh phúc, hương vị cực kỳ mềm mại như tơ lụa, không mang theo chút tạp vị vào. Nhớ lại công thức sản xuất kỹ càng của nó và lịch sử xa xưa, người ta thích nó còn hơn cả whisky, hoặc nói là si mê cũng được. Chẳng lẽ thời khắc đó, anh không biết là nó đã có được một sinh mệnh mới sao? Không vì nó mà cảm động si mê sao?"
Chẳng biết từ lúc nào, âm nhạc đã ngừng, ghế lô đã không còn ồn ào, những cô gái diêm dúa lòe loẹt đã không biết tung tích, trong ghế lô chỉ còn âm thanh êm ái của Thù Man, vang vọng.
Có lẽ mấy yêu nghiệt kia cũng không phát hiện ra, giờ phút này tầm mắt của bọn họ đã quấn quanh tại cô, người ngày xưa làm cho bọn họ e sợ phòng tránh còn không kịp, nghe được âm thanh trong sáng và mềm dẻo của cô đang chậm rãi nói, nhìn cô chăm chú kể ra chuyện lịch sử.
Giờ phút này, cô gái trong mắt bọn họ, mỗi một thần thái, chăm chú, trầm mê, trong mắt đang có một tầng sương mỏng----
Sương mù đen tối dưới ánh đèn, trên người cô gái tràn đầy mị hoặc phong tình, giống như một ngôi sao chổi, tươi đẹp thần bí, làm cho bọn họ không tự giác nhìn kỹ, mê muội----
"Bốp bốp...." Lưu Nhiên vỗ tay tán thưởng, trong mắt tràn đầy sự kinh hỷ nhìn cô gái bên cạnh: "Hinh Nhi, em thật sự làm anh kinh hỷ, ha ha..... Xem ra anh thật sự tìm được bảo bối rồi!"
Tiếng vỗ tay làm thanh tỉnh mấy người yêu nghiệt, ánh mắt mê mang nhìn Thù Man đã biến mất, đã bắt đầu nhìn cô bằng con mắt phức tạp.
Đối sự tán thưởng của anh, Thù Man chỉ cười yếu ớt, tầm mắt liền chuyển sang mấy người khác: "Các anh kêu tôi tới, không phải muốn chơi trò chơi sao? Bắt đầu đi, muốn chơi trò gì?"
"Được thôi, em muốn chơi trò gì?" Lý Khanh nhìn Thù Man, ánh mắt phức tạp.
"Tùy anh." Thù Man nhún vai, vẻ mặt không sao cả.
"Ha ha...." Nam Tạm cười, tà khí phi thường: "Em đã nói là tùy, vậy thì chúng ta thi đánh quyền, người nào thua phải cùng người thắng hôn nồng nhiệt tình cảm, em thấy thế nào?"
"Được, cái này được!" Phú Tu phụ họa.
"Tôi không đồng ý!" Bạch Thành trừng mắt nhìn Nam Tạm: "Ai mà không biết cậu khỏe mạnh, TMD, lão tử mười lần đã chín lần thua rồi." Thù Man chỉ cảm thấy buồn cười, xem ra người đàn ông này là sợ nếu mình thắng thì sẽ chiếm được tiện nghi của anh ta, nếu thiệt là cô thiệt chứ, cô một cô gái còn không sợ, anh ta là một người đàn ông lại sợ.....
Bất quá, nghĩ lại thấy cũng đúng, lúc trước bọn họ chán ghét mình, gai mắt mình, cảm thấy bị chịu thiệt cũng bình thường thôi---
Khi Bạch Thành nói ra, mấy người còn lại đều âm thầm kêu không xong rồi, xác định chắc là muốn làm chuyện xấu----
Mấy người Phú Tu chỉ cảm thấy đau đầu không thôi, Bạch Thành này, TMD không có đầu óc, cũng không biết suy nghĩ lại nữa, nếu anh ta không tham gia cũng không sao, sao lại đi thay đổi đại cục chứ, TMD đáng đánh đòn!
"Bạch Thành, sao Hinh Nhi còn chưa có ý kiến, MD cậu có phải là đàn ông không?" Nam Tạm đứng dậy, vừa rống, vừa nháy mắt ra hiệu với anh ta.
"Sao? A..... Tôi không có ý kiến, các người chơi đi, tôi không tham gia!" Nhìn Nam Tạm nháy mắt ra dấu với mình, Bạch Thành nhớ tới hành động của mình lúc nãy, vội vàng thanh minh lập trường của anh.
Trong lòng Thù Man oán thầm, Bạch Thành không phải là người ngốc, nhưng không sao cả, chơi thì chơi, cô chẳng lẽ lại không thắng nổi sao? Lại nói, những người nơi này đều không sai, bộ dáng đều là cực phẩm.
Nhưng, tiện nghi là cả hai bên cùng chiếm, cô cũng không phải người dễ đối phó, cũng sẽ không làm cho bọn họ dễ chịu là được.
"Hinh Nhi, em nghĩ sao?" Lưu Nhiên nhìn Thù Man đang bình tĩnh liền hỏi.
"Tùy thôi, nhưng..." nói một nửa, Thù Man nhìn về phía mấy người kia, trong mắt lóe ra tia cười giảo hoạt, môi tà khí cong lên: "Người thua phải uống rượu, nhưng cho dù tôi có uống, cũng phải là rượu nguyên chất, không được pha thêm, các anh thấy sao?"
Mọi người liền cả kinh! Sau đó liền hiểu ra, khinh thường-----
Xem ra nha đầu kia ghi thù từ lần trước, nhưng cô ta biết được sao----
Cái nào là hành-----là vung quyền-----con xúc xắc----vẫn lại là tửu lượng----
Cũng không xem bọn họ là ai, hoành hành bốn mươi chín thành, trong vòng vương quyền lản quẩn, sắc vương, tửu lượng lại không thể chê----
Trong kinh thành này, cái vòng luẩn quẩn nào mà bọn họ không chơi đến phát ngấy chứ----
"Được, không thành vấn đề!" Phú Tu liền đáp ứng, hình như sợ cô thay đổi ý định----
Thù Man cười: "Tôi không biết vung quyền, liền chơi trò đơn giản nhất đi, đổ xúc xắc, mỗi người 1 con xúc xắc, năm người chúng ta đồng thời chơi."
"Được, tất cả nghe theo em." Nói xong, Phú Tu liền nóng lòng không đợi được, dưới bàn rượu bày ra con xúc xắc, đặt ở trước mặt mỗi người.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |