Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc - Chương 41

Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc
Trọn bộ 56 chương
Chương 41
Bây giờ còn quá sớm
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)

Siêu sale Lazada


Tô Nhan tựa vào đầu giường, có chút buồn bực, cô không ngừng đổi kênh, chính là tìm không thấy một tiết mục nào trên tivi có thể xem được.

"Chi dát..." Nghe được tiếng cửa phòng tắm mở ra, Tô Nhan theo bản năng quay đầu lại. Hứa Triết Quân vừa mới tắm xong, , chỉ mặc một chiếc quần dài có màu sắc như khói vụi, cầm một cái khăn mặt lau tóc.

Tô Nhan không tự giác được mà nuốt nước miếng, cô vẫn nghĩ rằng Hứa Triết Quân gầy, dáng người hắn là không có gì để xem. Nhưng lúc này xem ra... cô hoàn toàn sai lầm rồi, hơn nữa là 10 phần sai. Cái gì kêu là thâm tàng bất lộ, Tô Nhan hôm nay cuối cùng hiểu được kiến thức đó.

Hứa Triết Quân mặc dù có hút hơi gầy nhưng lại thập phần cân xứng, đầy đủ cơ bắp trên người, đường cong cơ bụng lại xinh đẹp, tỉ lệ vừa phải, đúng là Tô Nhan khó có thể ngăn cản mà không nhìn dáng người kia. Càng không cần nói người kia vừa mới tắm rửa xong, lộ ra làn da trắng non có chút hồng, Tô Nhan nhìn mà trong lòng như có trăm kiến đốt, bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn trực tiếp bổ nhào vào thân hình ấy.

"Xem đến ngây người thế sao?" Hứa Triết Quân nhếch khóe môi nhìn Tô Nhan đang ngây dại, trong mắt hiện lên một ý vị không xác định.

Tô Nhan lập tức phục hồi lại tinh thần, vội vàng quay đầu sang một bên, hai gò má ửng hồng. Người này không chỉ là một yêu nghiệt mà còn là một kẻ họa thủy.

Nhìn đến khuôn mặt ửng đỏ của Tô Nhan, tâm tình của Hứa Triết Quân vô cùng tốt, cũng không muốn khi dễ cô, "Anh tắm xong rồi, tới lượt em."

"Vâng." Tô Nhan phản ứng lại, nhanh chóng dậy khỏi giường, cầm quần áo đã được chuẩn bị tốt từ trước rồi lủi vào phòng tắm.

Nhìn Tô Nhan cơ hồ chạy trối chết, trên mặt Hứa Triết Quân hiện lên nét cười, "Không phải là có cho lại em cũng không cần sao?"

Thời điểm Tô Nhan tắm rửa xong đi ra, Hứa Triết Quân đã mặc một quần đen với áo T-shirt trắng, đang ngồi ở trên giường xem tin tức.

"Lại đây." Nghe được tiếng mở cửa, Hứa Triết Quân nghiêng đầu, đưa tay hướng Tô Nhan vẫy vẫy.

"Hả? Vâng." Tô Nhan run sợ một nhưng vẫn là đi qua.

Hứa Triết Quân đứng dậy, để cho Tô Nhan ngồi ở trên giường, tiếp nhận chiếc khăn trên tay cô, tinh tế lau tóc cho cô. Sauk hi đem đầu tóc ẩm ướt của Tô Nhan lau khô, Hứa Triết Quân không biết từ nơi nào biến ra một cái máy sấy, ngồi đó sấy tóc cho Tô Nhan.

Tô Nhan có chút kinh ngạc, "A... máy sấy ở đâu mà có vậy?"

"Vừa đi lấy dưới quầy." Nhìn mái tóc đen dài mềm mại của cô, ánh mắt của Hứa Triết Quân trở nên ôn nhu hơn.

"Uh." Tô Nhan thuận miệng lên tiếng, không biết là do trong phòng điều hòa bật ở nhiệt độ cao hay là máy sấy làm nóng hay là do mình vừa mới tắm xong mà hai má của Tô Nhan ửng hồng, dường như là muốn thiêu cháy. Ngón tay Hứa Triết Quân thon dài xuyên qua mái tóc dài của cô, Tô Nhan cảm nhận được ngón tay của hắn không ngừng dao động trên đầu của cô.

Trong thời gian sấy tóc dài lâu Tô Nhan cảm giác như chính mình đang bị bao phủ trong không gian không tiếng động đầy ám muội.

"Được rồi." Tắt máy sấy, Hứa Triết Quân vuốt vuốt mái tóc của cô đang toán loạn.

"Uh, cảm ơn." Tô Nhan quay đầu hướng về phía Hứa Triết Quân cười cười.

Môi Hứa Triết Quân khẽ nhếch lên, trong mắt ôn nhu ý cười, tay liền cầm lấy nhúm tóc dài của Tô Nhan, đưa đến bên khóe miệng khẽ hôn lên một cái, "Tóc dài rất đẹp."

Nét hồng trên mặt Tô Nhan càng lan tràn ra rộng hơn, tốc độ cực nhanh đã lan đến tận tai rồi cổ. Ánh mắt Hứa Triết Quân rất sáng, như là một cơn lốc xoáy thật lớn làm cho Tô Nhan như có cảm giác nhìn không được gì.

"Ngủ đi." Xoa đầu rồi sau Hôn lên trán Tô Nhan một cái thật nhẹ nhàng, Hứa Triết Quân cười buông Tô Nhan ra.

Tô Nhan không nói gì, gật gật đầu, mặt đỏ giống như ráng chiều, vội chạy tới giường của mình, tiến ngay vào trong chăn, ngay cả đầu cũng rụt vào trong chăn. Nhìn một loạt động tác cực kỳ nhanh nhẹn của Tô Nhan, khóe môi Hứa Triết Quân không tự chủ được mà hiện lên nụ cười, cũng không có khi dễ cô mà thẳng đi đến tắt đèn trên giường ngủ.

Đợi cho Hứa Triết Quân tắt đèn, Tô Nhan rất sợ đầu sợ đuôi mới đem đầu lòi ra, hô hấp một chút không khí mới mẻ. Đầu vừa chui ra khỏi chăn không được vài giây, Tô Nhan liền nghe được tiếng cười của Hứa Triết Quân.

"Anh cười cái gì thế?" Giống như là con mèo bị giẫm phải đuôi, cảm giác một lần nữa bị cười nhạo khiến Tô Nhan trong nháy mắt mà xù lông lên.

Hứa Triết Quân nén cười, "Không có gì, còn không có cho anh cười nữa sao?"

"Hừ." Tô Nhan thở phì phì hướng hắn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, xoay người đưa lưng về phía hắn, quyêt định không để ý đến tên yêu nghiệt này nữa.

Hai người đều không có nói gì nữa, trong lúc nhất thời chỉ còn có tiếng hít thở của mỗi người, nhất thời yên tĩnh.

Tô Nhan nhắm mắt lại. nghĩ tới bánh rồi sủi cảo để cho mình nhanh chóng ngủ, trong đầu lại càng thanh tỉnh hơn, hoàn toàn không có chút nào buồn ngủ. Thói quen không có quen giường của mình đúng là thói hư tật xấu. Như thế nào ngay cả lúc này mà còn mất ngủ chứ? Tô Nhan khóc không ra nước mắt.

"Ngủ không được sao?" Tô Nhan đang nghĩ đến người đang ngủ kia thì Hứa Triết Quân đột nhiên mở miệng hỏi.

Tô nhan thay đổi tư thế, xoay người nằm ngửa lên, rầu rĩ đáp, "Uh, giống như là mất ngủ."

"Em có muốn lại đây không?" Giọng nói của Hứa Triết Quân mang theo sự ôn nhu cùng nét cười nhè nhẹ, giống như đang nói một chuyện bình thường vậy, đương nhiên ngữ khí lại làm cho người ta không thể kiên định được.

"Không cần." Trong đầu Tô Nhan đột nhiên hiện lên lời dặn dò vạn dặn của Lăng Sở Sở cùng mấy người kia trước khi đi nên nhanh chóng cự tuyệt.

"Vậy anh qua đó." Trong bóng tối truyền đến tiếng cười của Hứa Triết Quân, lộ ra một sự vui sướng.

"A?" Tô Nhan bị những lời này làm cho đông cứng, trong lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào, cái gì mà là "Anh qua đó."? Không đợi Tô Nhan phục hồi lại tinh thần, Hứa Triết Quân đã từ giường của mình đứng lên đi đến bên giường của Tô Nhan.

Tuy rằng tắt đèn, cửa sổ vẫn có một chút ánh sáng tiến vào, Tô Nhan mở mắt ra nhìn thấy Hứa Triết Quân đứng bên giường, chẳng những thấy không rõ lắm mắt của hắn, lại như trước có thể cảm nhận nét cười trên mặt hắn. Nhưng là vị đại ca này, anh làm sao có thể lại đây?

Đáng tiếc Hứa Triết Quân không có khả năng biết được những điều mà Tô Nhan đang hò hét trong lòng, cho dù đã biết cũng phỏng chừng sẽ xem nhẹ.

Tô Nhan lúc này phỏng chừng là có chút mộng cho nên sau khi Hứa Triết Quân tiến vào chăn của mình mà co cũng không có nói được nửa câu. Thứ nhất là cô bị sự việc xảy ra thình này làm làm cho chấn kinh rồi. Hai là động tác của Hứa Triết Quân quá nhanh, chờ đến khi cô phản ứng lại thì hắn đã ở trên giường ...Đều như vậy, Tô Nhan càng thêm không biết nói là tốt hay không tốt nữa.

Hứa Triết Quân đem Tô Nhan đã cứng lại ôm vào trong ngực, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô rồi cười nói, "Em choáng váng rồi sao?"

Tô Nhan muốn khóc, vị đại ca này anh đột nhiên như vậy mà đi lên giường người ta, hỏi xem có thể ngốc không em?

"Hừ, động tác có thứ tự như vậy, anh về giường của anh đi thì hơn?" Biết chính mình hoàn toàn không thể nào đem yêu nghiệt đuổi đi xuống, Tô Nhan rõ ràng muốn phá bĩnh cho người nào đó ngã. Quên đi, chỉ cần người này đừng làm cái gì, cô sẽ không đem hắn đá xuống giường. Đương nhiên nếu không liền trực tiếp đá xuống.

"uh, vì có thứ tự nên anh ở phòng ngủ luyện thật nhiều lần. Xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm." Hứa Triết Quân gật đầu, nói chuyện rất chi là lạ, cuối cùng còn không quên hỏi lại Tô Nhan một câu "Thân thủ mạnh mẽ phải không?"

Tô Nhan như có cảm giác bị sét đánh trên đỉnh đầu, cháy xém tới cả ruột gan, hết sức không thoải mái."Hứa Triết Quân, hôm nay chưa ăn được?"

"A Quân."

"A? Cái gì?". Lời nói của Hứa Triết Quân mạc danh kỳ diệu làm cho Tô Nhan không hiểu gì.

"Gọi anh là A Quân." Hứa Triết Quân tiến đến bên tai Tô Nhan, hơi thở ấm áp đảo qua da thịt nơi cổ cô, rất ngứa.

Tô Nhan không nói gì, người này như thế nào đột nhiên rối rắm đến cả vấn đề xưng hô nữa, bất qua cô vẫn là biết nghe lời kêu "A Quân."

Giọng nói ôn như ở trong ban đêm im lặng có vẻ quyết rũ mê người, Hứa Triết Quân không lên tiếng, cảm thấy vừa động, đôi môi nóng rực đã rơi xuống cánh môi của Tô Nhan. Cánh môi bị đẩy ra, hơi thở Hứa Triết Quân lập tức hùng dũng tiến vào, Tô Nhan như người đang chìm sắp chìm giữa dòng nước, theo bản năng đưa tay choàng qua cổ Hứa Triết Quân, nhận lấy nụ hôn nảy lửa này.

Hứa Triết Quân lặng lẽ từ môi Tô Nhan dần dần chuyển qua nơi khác, hai gò má, mắt, cổ, từng nơi từng nơi bị hắn xâm lược. Tô Nhan không biết chính mình đến tột cùng là làm sao vậy, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều là hơi thở của Hứa Triết Quân, môi của hắn dừng ở trên da thịt của cô khiến cô cảm thấy rất nóng. Tô Nhan cảm giác chính mình cũng sắp bị thiêu cháy rồi.

"A... A Quân." Tô Nhan không tự chủ được mà tay trên cổ Hứa Triết Quân càng xiết chặt, vô ý thức kêu to. Khó nhịn, khát vọng, tiếng kêu mang theo vài phần mị hoặc làm cho cổ họng hứa Triết Quân căng thẳng, vội ôm lấy thân thể của Tô Nhan.

"Ngoan, ngủ đi." Cố nén dừng lại động tác, Hứa Triết Quân hôn lên mắt Tô Nhan, nhẹ giọng nói.

Tô Nhan xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, đầu chôn vào trong ngực của hắn, vẫn không nhúc nhích. Cảm nhận được thân thể Tô Nhan cứng ngắc, Hứa Triết Quân không có nói nữa, chính là đưa tay ra sau lưng cô, từng chút từng chút một nhẹ nhàng mà vỗ. Như vậy cứ không tiếng động mà trấn an, làm cho Tô Nhan dần dần trầm tĩnh lại, bất tri bất giác trong lúc đó ngủ ở trong lòng của hắn.

Thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Nhan phát hiện đã không thấy Hứa Triết Quân đâu. Xác thực mà nói là người này đã không ở trong phòng. Tô Nhan có chút buồn bực, sáng tinh mơ người này đã đi đâu vậy?

Thời điểm Hứa Triết Quân đẩy cửa vào trùng hợp gặp Tô Nhan thay quần áo, cúc áo của chiếc áo ngủ đã được cởi ra hơn một nửa, lộ ra đằng sau chiếc áo ngủ nửa hở là làn da trắng nõn như tuyết cùng với hai nửa vòng tròn no đủ mượt mà như ẩn như hiện, rất mê người. Dù một người lúc bình thường rất định lực như Hứa Triết Quân cũng bị cảnh trí hấp dẫn như vậy nhất thời làm cho á khẩu.

"Anh xoay mặt đi." Tô Nhan lập tức kéo áo ngủ, chỉ vào Hứa Triết Quân mà hô lớn.

Hứa Triết Quân cũng phản ứng lại, lập tức xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tô Nhan, chính là trên mặt đã xuất hiện ráng hồng.

"Được rồi." Thay quần áo xong, Tô Nhan buồn bực muốn chết. Yêu nghiệt hỗn đản, cố tình chọn lúc cô thay quần áo mà trở về.

"Ăn sáng thôi." Hứa Triết Quân đã sớm khôi phục lại bình thường, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua, đưa phần cháo trên tay đến cho Tô Nhan, cười nói "Ăn xong chúng ta đi tới phía đông của trấn tham quan một chút."

Tô Nhan không có nhìn hắn, gật gật đầu, nhận lấy phần cháo rồi ăn.

Ở phía đông của trấn mà nói thì Tô Nhan càng thích phía tây hơn. Không từ mà biệt, cửa vào cho du khách rất nhiều, cái kiều người cầu người trên này làm cho Tô Nhan có điểm mất đi sự hứng thú. Nhiều người như vậy, căn bản không có biện pháp nào mà ngắm nhìn cảnh sắc được, đừng nói gì là chụp ảnh. Đây rút cuộc là ngắm người hay là ngắm phong cảnh đây?

Cơ hồ là theo dòng người đến các phong cảnh rồi nhìn thoáng qua một chút, cái miệng nhỏ nhắn của Tô Nhan quyệt ngày càng cao. Ở khu vực dạo chơi ăn qua cơm trưa xong, Tô Nhan đã không có hứng thú tiếp tục lưu lại đây nữa.

"Chúng ta trở về đi." Tuy rằng người ở phía Đông phỏng chừng cũng sẽ không ít nhưng tóm lại so với bên chật ních người này có lẽ sẽ tốt hơn.

Hứa Triết Quân cười cười, "Uh, chúng ta đi ra ngoài cảnh khu đi dạo đi, thuận tiện mua chút đồ ăn."

Ra khỏi cảnh khu, Tô Nhan lập tức cảm giác được tốt hơn rất nhiều, ngay cả hô hấp đều tốt lên không ít. Đi không bao lâu, Tô Nhan liền nghe thấy một mùi hương thật mê người, ngẩng đầu nhín bốn phía liền tìm ra được nơi phát ra mùi hương. Ở phía bên trái của đường lớn có một cửa hàng mở cửa bán bánh lớn, hơn nữa nhìn số khách chờ đợi chung qunah, hẳn là làm ăn rất tốt.

"Đi thôi, chúng ta cũng đi qua mua một cái." Vừa thấy biểu tình của Tô Nhan, Hứa Triết Quân chỉ biết cô đã bị thức ăn câu dẫn mất linh hồn nhỏ bé rồi.

Bánh lớn nhà này có cái đầu rất lớn, tròn vo, vừa thyas có thể xác định cắn vào chắc chắn sẽ xốp giòn. Sauk hi mua một cái bánh lớn, ông chủ dùng dao đem cắt cái bánh lớn cắt thành hai nửa, đưa cho mỗi người một nửa.

Cắn một miếng, Tô Nhan kinh ngạc kêu lên, "Ăn rất ngon."

Quả nhiên, quần chúng nhân dân không chỉ có ánh mắt sáng như tuyết, vị giác cũng rất chi là tốt nha.

Tục ngữ nói rất đúng, bất cứ việc gì có lần đầu tiên thì sẽ có lần hai.

Nhưng là ... vào lúc ban đêm Hứa Triết Quân lại bình tĩnh thong dong mà đi đến giường của Tô Nhan. Cùng với lần trước là bất đồng, lần nay hắn ngay cả giường của chính mình cũng chưa đến mà trực tiếp đi đến giường Tô Nhan. Vì thế Tô Nhan không bình tĩnh được, rõ ràng chính mình có giường làm sao lại bay sang giường của cô rồi?

"Anh trở về giường của anh đi." Tô Nhan ngồi một bên, ngón tay chỉ vào một cái giường khác, biểu tình nghiêm túc.

Hứa Triết Quân tựa đầu vào giường, cười dài nhìn Tô Nhan, có chút vô lại, "Đây là giường của anh."

Tô Nhan co giật khóe miệng "Em qua bên kia ngủ..." Không thể trêu vào, cô còn trốn không được sao?

Ai ngờ Hứa Triết Quân cầm lấy tay cô, cười nhẹ nhàng, "Giường của em ở đây thì còn muốn đi đâu ngủ nữa chứ?"

"Anh không biết là hai người ngủ trên một cái giường rất chật sao?" Tô Nhan cảm thấy tinh thần của mình cũng hỏng mất rồi từ khi tiếp xúc với người bên cạnh này.

"Tuyệt đối không chật, tối hôm qua không phải là ngủ rất tốt sao?"

Trong đầu Tô Nhan vẫn là kiên quyết chặt đứt, "Em không! Thế anh không đặt cái giường đôi đi."

"Thì ra em là đang trách anh không đặt giường đôi mà đặt giường đơn sao..." Hứa Triết Quân cười, tới gần Tô Nhan, như bừng tỉnh đại ngộ mà nói.

"Hứa Triết Quân." Tô Nhan giận dữ, người này quả thực là vô sỉ đến cực điểm.

Những lời Tô Nhan còn muốn nói đều bị Hứa Triết Quân dùng miệng chặn lại, Tô Nhan bị Hứa Triết Quân đè lại buộc đến góc tường, cánh môi mềm mại bị cắn cắn nhẹ nhàng, hàm răng bị cạy ra, lửa nóng đầu lưỡi trực tiếp tiến vào, càn quét trong khoang miệng của Tô Nhan. Mới đầu Tô Nhan còn phản kháng muốn đẩy Hứa Triết Quân ra, nhưng mà nụ hôn dồn dập tiến đến, khí lực trên người Tô Nhan ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể nằm ở trên người Hứa Triết Quân, uyển chuyển mà thừa nhận lấy.

Nụ hôn vừa chấm dứt, Tô Nhan đã bị Hứa Triết Quân đặt ở dưới thân. Sức nặng trên người làm cho Tô Nhan có điểm không thở nổi, nhịn không được mà động vài cái, muốn tìm cái khe hở để mà hít thở chút không khí.

Khẽ cắn vành tai Tô Nhan một chút, giọng nói của Hứa Triết Quân có chút ám muội, mang theo từ tính nồng đậm, "Tô Nhan, đừng nhúc nhích."

"Làm sao?" Tô Nhan bĩu môi, lại từ chối vài lần. Người bị áp dưới thân là cô, có được không? Chẳng lẽ cử động liên tục cũng không được sao?

Động tác như vậy đối với Hứa Triết Quân hiện tại mà nói quả thực là một loại tra tấn, Hứa Triết Quân cắn răng nhẫn nại, cúi đầu hung hắn hôn ở trên môi Tô Nhan, mang theo ý tứ hàm xúc là trừng phạt, liên tục xâm nhập làm cho Tô Nhan thiếu chút nữa hít thở không thông.

"Đừng nhúc nhích, bằng không anh cũng không cam đoan có thể hay không nhịn nữa." Trong mắt Hứa Triết Quân hiện lên sự nguy hiểm, uy hiếp nói.

Nghe nói như thế, Tô Nhan liền lập tức cứng lại, nháy mắt liền lộ ra sự lo lắng, mà Hứa Triết Quân đang gần trong gang tấc. Qua một lát, Hứa Triết Quân nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tô Nhan, nhịn không được lại muốn khi dễ cô, khẽ cười nói "Sợ sao?"

"Có thể không sợ sao?" Tô Nhan có chút buồn bực than thở.

"Đừng sợ." Hứa Triết Quân đem Tô Nhan ôm vào trong ngực, hôn lên chóp mũi của cô, trấn an nói, "Anh sẽ không ăn em đâu."

Tô Nhan hồ nghi nhìn hắn một cái, cặp mắt kia rõ ràng đang nói, nhân phẩm của anh làm em thực hoài nghi.

Hứa Triết Quân sửng sốt, đưa tay gõ lên trán cô một cái, "Không tin lời anh nói sao, anh hiện tại ăn em luôn."

"Tin... tin... sao có thể không tin chứ?" Tô Nhan đáng thương cười cười lấy lòng.

Hứa Triết Quân có chút buồn cười, vỗ vỗ đầu của cô rồi nói, "Uh, không còn sớm nữa. Em ngủ đi."

Đợi cho Tô Nhan ở trong lòng mình ngủ thiếp đi, Hứa Triết Quân hôn hôn lên cái trán của cô, nhẹ giọng nói, "Bây giờ còn quá sớm."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-56)