← Ch.16 | Ch.18 → |
Tống Văn Vũ cầm một bệnh án trong tay, rút một cái bút đen ra khỏi túi, áo blouse trắng dán sát vào người càng tôn thêm vẻ lực lưỡng của hắn.
Làn gió lạnh thổi qua khiến Tống Nhân Dụ nổi hết cả da gà, sởn gai ốc, mà tay chân lại bị gông cùm xiềng xích khiến cho tư thế hiện tại của cô rất mê người. Chỗ kín đáo của cô hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn, ái dịch trong suốt bị Tống Thiên Diệp dẫn dụ ra ngoài tỏa ra hương thơm ngọt ngào, đậm đà đầy quyến rũ.
"Em thấy có chỗ nào không thoải mái không?" Hàng mi vừa dày vừa cong vừa đủ che đi tia yêu mị trong mắt hắn, giọng nói của hắn trầm thấp mê hoặc lòng người, ngón tay thon dài vén mái tóc đen dài sang một bên. Vầng trán cao được tô điểm thêm đôi mày kiếm mạnh mẽ, gương mặt tràn đầy khí khái anh hung.
"Chẳng có chỗ nào không thoải mái hết". Giọng cô run rẩy, không thể khép lại hai chân khiến cô có cảm giác nhục nhã, thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt hắn công khai đảo qua nơi tư mật của mình.. Ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chăm chú vào tiểu huyệt như muốn tìm tòi nghiên cứu bí ẩn nào đó.
"Có thật không?" Cái bút vốn đang đập cành cạch xuống bàn đột nhiên dừng lại, hắn nhướng mày, nghiêng nửa người trên về phía cô, cái ghế hắn ngồi là loại ghế có bánh di chuyển được nên chỉ cần động nhẹ một cái, hắn đã yên ổn ngồi vào vị trí giữa hai chân cô.
"Em không nói dối anh chứ? Tốt nhất là để anh kiểm tra cho chắc ăn, làm nghề bác sĩ mà khám chữa qua loa thì quả là tắc trách." Hắn gần như gác đầu lên đầu gối của cô, mái tóc nam giới ma sát da thịt non mềm, khiến cô rùng mình giãy dụa, bất lực cử động nửa thân dưới.
Hắn vứt bệnh án sang bên cạnh, lấy dụng cụ phụ khoa trên cái khay sáng bóng đặt vào chỗ kín của cô. Hoa tâm mềm mại hút chặt lấy nó, không biết trên có có loại thuốc gì khiến cô thấy tê tê đau đau, tiểu huyệt màu hồng càng thêm diễm lệ, cánh hoa kiều diễm ướt át lập tức nở rộ, nhụy hoa hồng nộn cũng vì bị tê nóng mà trở nên sưng to hơn.
"Nóng quá! Anh làm cái gì thế?!" Hình như là loại thuốc Tống Phẩm Ngạn đã từng dùng với cô, thứ ấy sau đó cũng khiến cô có cảm giác cay nóng, mà tiểu nguyệt eo hẹp lại nở rộng ra.
"Em bây giờ rất cần thuốc mỡ, bằng không lát nữa sẽ vô cùng đau đớn." Hắn đặt dụng cụ lại vào khay, sau đó xoay người lấy từ trong cái tủ lạnh nhỏ một cự vật thô to- dương v*t nam giới giả toàn thân đỏ bừng. Mà nó còn toát ra từng làn khói trắng nữa, có lẽ nó được ủ trong tủ lạnh khá lâu rồi.
Tống Văn Vũ cầm trong tay bóp bóp vài cái, không nghe thấy tiếng chất lỏng nhóp nhép bên trong, nước rót vào trong cự vật đã đọng lại rồi kết băng a. Hắn hài lòng mỉm cười, cầm cự vật lạnh buốt giơ lên trước mặt cô, khí lạnh tỏa ra làm đôi má nóng bừng của cô dần dần hạ nhiệt.
"Lạnh quá! Bỏ ra đi, không muốn đâu" Cự vật di động hấp thụ nhiệt độ từ thân thể cô bắt đầu hòa tan. Khí lạnh nhanh chóng làm cánh môi hồng sưng tấy đỏ bừng, càng nhìn càng thấy hấp dẫn.
Hắn vừa hôn vừa cắn bắp đùi cô, dấu răng che kín hai bên chân. Phát hiện chất lỏng trên cự vật có dấu hiệu hòa tan, hắn tạm ngưng càn quét làn da non nớt ấy.
Bây giờ trò chơi mới thực sự bắt đầu..
"Không muốn, Nó quá lạnh, đừng bỏ vào***"Tống Văn Vũ không thèm nghe cô van xin, tay hắn đã ấn cự vật vào trong. Bởi vì thứ đó rất lạnh nên tiểu nguyệt lập tức co rúm lại, càng gây khó khăn cho vật lạ đi vào.
Tiểu huyệt bị ác ma băng lãnh xâm nhập, bắp thịt căng đầy không ngừng đẩy ra. Chất lỏng bên trong cự vật nhanh chóng bị hòa tan hình thành 1 tầng "Mồ hôi", lẫn vào ái dịch chảy ra bên ngoài.
Cô cảm thấy mình như bị xé rách làm hai, mỗi lần nó tiến vào khiến cô vô cùng đau đớn. Lâu như vậy mà cô vẫn chưa thích ứng với nó, ái dịch cùng nước đá trộn vào nhau tạo thành hỗn hợp ngọt ngào ướt át.
Tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã bấu víu lên thân thể vì khom lưng mà ưỡn bộ ngực lên của cô, nội y sớm bị Tống Thiên Diệp cởi rồi, chỉ còn một lớp quần áo trở ngại hắn xoa nắn viên trân châu nhỏ từ mềm mại đến cứng rắn. Hắn cởi nốt cái áo của cô ra, làn da trắng sữa bị hắn in lại hàng loạt nụ hôn nồng nhiệt.
Hàm răng khẽ cắn trân châu nhỏ vươn thẳng, mút mạnh khiến ngực cô bị nhuộm thành một mảng hồng nhạt, dục vọng của hắn càng ngày càng tăng cao.
Hơi thở của cô dần dần nặng nề hơn, bộ ngực phập phồng, tim đập loạn xạ, đôi mắt thì mơ mơ hồ hồ, bây giờ hắn mới lột quần áo của bản thân, giải phóng cự thú đã sớm sưng to của mình.
Hắn nâng bắp đùi cô lên, để chất lỏng lóng lánh từ tiểu nguyệt dính lên nam căn sung mãn, đến khi nó được bôi trơn toàn bộ hắn nhắm thẳng vào cửa huyệt đang đóng mở.
Bắp thị non mềm gắt gao ôm lấy nam căn khổng lồ, sự trơn ướt ấm áp của dũng đạo khiến hắn không ngừng lao tới, của cô co dãn bất ngờ làm hắn không thể khắc chế được dục vọng của chính mình, điên cuồng ra sức đâm vào tới cùng, rút ra một nửa rồi lại hung mãnh đi vào.
Gương mặt cô đỏ bừng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Nhân Dụ dần dần bị dục vọng dẫn dắt đến đỉnh cao, cơ thể non nớt không thể đủ sức chống đỡ nổi. Hắn không ngừng mãnh liệt thẳng tiến rồi ngay sau đó, bắn ra tinh hoa nóng rực, lấp đầy hoa huy*t nhỏ hẹp của cô.
Thủy triều ào tới kéo cô vào hôn mê bất tỉnh, chỉ còn mặt cầu thủy tinh vẫn lóe lên tia sáng tà mị trong không gian lạnh lẽo.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |