← Ch.08 | Ch.10 → |
Mọi người đều giật mình khi nghe giọng câu nói đó, Lăng Vân sơn trang, cấm địa võ lâm, là nơi bất khả xâm phạm trên giang hồ, không ai không biết, những kẻ đắc tội với Lăng Vân sơn trang từ trước đến nay đều không có kết cục tốt, đây rốt cuộc là tại sao vậy, tại sao cư nhiên lại nhắc đến Lăng Vân sơn trang.
Nhưng chỉ có ba người lại hoàn toàn không có chút gì ngạc nhiên khi nghe giọng nói đó.
"ai, là kẻ nào, ngươi đừng tưởng mang Lăng Vân sơn trang ra là dọa được ta, ngươi tính uy hiếp ta sao, nằm mơ đi, chuyện này thì có liên quan gì đến Lăng Vân sơn trang cơ chứ" Lâm Thương quát lớn tiếng, tỏ vẻ như không có gì, nhưng trong lòng lại có chút lo sợ.
"con gái của ngươi động vào đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang, còn bây giờ ngươi lại có ý định động đến con rể tương lai của Lăng Vân sơn trang, ngươi còn nghĩ không liên quan nữa sao" tiếng nói vừa dứt, một tử y nữ tử xuất hiện ngay trong đại sảnh, gương mặt gây thơ, hồn nhiên, nhìn rất đáng yêu.
(TT: *tung hoa*, tứ tiểu thư Vũ Ngọc Linh nhà ta lần đâu tiên lên đài, đừng nhìn như vậy chứ tỷ ấy lại là thiên hạ đệ nhất lão bản đấy, rất khó đối phó nha, nói về mưu kế, tỷ ấy nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất đâu, đừng bị bộ mặt ngây thơ của tỷ ấy đánh lừa)
"Linh nhi, đến rồi sao, tỷ còn tưởng muội bận lắm chứ" Ngọc Tuyết cười trêu ghẹo
"tứ tiểu thư "Y Thanh và Y Hồng cúi người thi lễ.
"ây da, đại tỷ có chuyện cần giúp, muội làm sao mà dám không đến a"
"a đầu, xem như muội biết điều"
"a đầu kia, ngươi chính là kẻ vừa nói nhảm lúc nãy đúng không" Lâm Thương chỉ vào mặt Linh nhi hỏi.
"ta chính là người vừa mới lên tiếng, nhưng những gì ta nói lúc nãy là thật, không hề nhảm"
"ngươi sàm ngôn, nếu ngươi nói vậy chẳng phải con tiện nhân kia là đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang sao"
"chát" tiếng nói vừa dứt, ả lập tức bị một cái tát vào mặt, trong đại sảnh lại xuất hiện thêm một bóng dáng của lam y nử tử, nử tữ này dù đẹp nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, làm cho người ta rét rung khi đến gần.
"sỉ nhục người của Lăng Vân sơn trang, một cái tát này xem như cảnh cáo ngươi, như vậy xem ra đem so với người khác còn nhẹ đó" Lam y nử tữ cười lạnh.
"AAA" Lâm Uyển Nhu sau khi bị tát, đột nhiên ôm mặt la lớn, nhìn bộ dạng của cô ta vô cùng đau đớn thống khổ.
"nữ nhi, con bị làm sao vậy, nữ nhi" Lâm thương cuống cuồng, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy.
"cha...cha...con đau quá, mặt của con đau quá"
"ngươi đã làm gì con gái ta" Lâm Thương quay sang lam y nử tữ hét.
"tặng cho ả chút thất linh tán làm thuốc dưỡng da thôi"
"thất .... thất linh tán, đó chẳng phải độc dược chuyên dụng của độc y sao, ngươi rốt cuộc là ai" Lâm Thương hoảng sợ
"ta họ Vũ, tên Ngọc Dung"
"Vũ Ngọc Dung, chẳng phải là thiên hạ đệ nhất độc y, tam tiểu thư của Lăng vân sơn trang sao"
"ngươi nói đúng rồi"
(TT: ze, lại thêm một tiểu thư nhà ta lên đài rồi, cho tràng pháo tay nào)
"còn ta nữa, để ta tự giới thiệu, ta cũng họ Vũ, tên của ta là Ngọc Linh"
"Vũ Ngọc Linh, thiên hạ đệ nhất lão bản, tứ tiểu thư của Lăng Vân sơn trang"
"không sai"
"náo nhiệt như vậy làm sao mà thiếu ta được chứ" một bạch y công tử, tuấn dung yêu mị tà tứ, từ ngoài cửa lớn đi, sau khi giải quyết mấy tên thuộc hạ của Lâm Thơng đang đứng chắn ở cửa
"nhị ca" cả Linh nhi và Dung nhi đều cùng đồng thanh.
"tiểu tử, ta tưởng đệ chỉ rảnh ngao du kỹ viện, không để tâm đến mọi chuyện chứ"
"đại tỷ a, đệ đâu có vô lương tâm như vậy chứ, đại tỷ phu tương lai có chuyện cần giúp đỡ làm sao đệ không đến được chứ"
"ngươi là ai, đừng nói ngươi cũng họ Vũ đấy" điên rồi, tại sao hôm nay người của Vũ gia đều chạy đến đây hết vậy, trong lòng Lâm Thương không ngừng đổ mồ hôi.
"ngươi đóan đúng rồi, ta cũng họ Vũ, tên của ta là Vũ Thuận Phong" bạch y công tử, tay phe phẩy quạt cười nói
"ngươi là đa tình công tử, Vũ Thuận Phong, nhị thiếu gia của Lăng Vân sơn trang"
"chính là bản thiếu gia" Thuận Phong phe phẩy quạt cười nhẹ nhàng.
(TT: rốt cuộc cũng đủ mặt các ca ca tỷ tỷ nhà ta cả rồi, mệt đứt cả hơi)
"bọn họ đều gọi ngươi là đại tỷ, vậy... vậy không lẽ .... ngươi là" Lâm Thương giờ phút này đã sợ đến đổ mồ hôi hột cả rồi, tại sao thiếu gì nơi như vậy, lại đi trêu vào Lăng Vân sơn trang chứ.
"ta cũng họ Vũ, tên của ta là Vũ Ngọc Tuyết"
"Ngọc Điệp thần y, đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang, Vũ Ngọc Tuyết"
"ngươi nói đúng rồi"
"rầm"đám thuộc hạ của Lâm thương có mấy tên từ nãy giờ nghe đến bốn chữ Lăng Vân sơn trang đã sợ lắm rồi, lại còn cả bốn vị công tử và tiểu thư huyền thoại đều xuất hiện ở đây nữa, mà tiểu thư nhà họ cư nhiên còn động đến đại tiểu thư của Lăng Vân sơn trang, chủ nhân của họ lại đi đắc tội với đại cô gia tương lai của Lăng Vân sơn trang, nghe tới đây có người chịu không nổi đã té xỉu.
"chậc, chậc, thuộc hạ của ngươi đúng là lũ vô dụng" Linh nhi lắc đầu tiếc nối.
"cha, con đau quá...cha mặt của con" Lâm Uyển Nhu tay ôm mặt thống khổ la lớn.
"nữ nhi, nữ nhi"
"các vị tiểu thư, công tử, vừa rồi ta không biết rõ nên đã đắc tội, mong các vị bỏ qua, tha cho có được không"
"tha, con gái của ngươi hại ta như vậy, ngươi kêu ta tha cho ả, chuyện này mà đồn ra ngoài, danh tiếng của Lăng Vân sơn trang chẳng phải mất hết sao" Ngọc Tuyết cười lạnh, nực cười, tha cho ả dễ dàng như vậy ta chẳng phải sẽ có lỗi với bản thân sao.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |