← Ch.03 | Ch.05 → |
Hoàng Ngự Long, tay ôm chặt Ngọc Tuyết vào người, phi thân rời khỏi hầu phủ, một mạch quay về tướng phủ, sau đó mang nàng vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi
"nàng không sao chứ"
"ta...ta không sao" Ngọc Tuyết giờ phút này vẫn chưa hoàn hồn, vốn nàng có ý dạy cho tên hầu gia kia một bài học, không ngờ Hoàng Ngự Long lại xông vào và giết tên kia, sau đó ôm nàng về thẳng đây, hai tên biểu đệ kia đúng là vô dụng mà, có chút chuyện cũng làm không xong, xem ra phải dạy dỗ chúng lại mới được.
"không sao thì tốt rồi" lúc này Ngự Long mới thở phào nhẹ nhỏm, lúc nhìn thấy tên hầu gia kia dẫn nàng đi, lòng của hắn bất an vô cùng, nếu tên hầu gia kia làm gì nàng thì sao, hắn nghĩ nếu nàng có chuyện gì hắn sẽ phát điên, hắn thật sự không thể nào tưởng tượng được, nếu đời này không có nàng hắn sẽ như thế nào, nàng là bảo bối trời ban cho hắn, hắn nhất định sẽ dùng cả tánh mạng để bảo vệ nàng, không để nàng chịu bất cứ tổn thương nào.
"huynh, ...huynh đã giết Tề hầu gia"
"vậy thì đã sao ai bảo hắn có ý xấu với nàng" động đến nàng cho dù là hoàng đế hắn cũng giết như thường, dám có ý định đoạt nàng từ trên tay hắn, gặp thần giết thần, gặp phật sát phật.
"huynh.. hắn là hầu gia"
"chỉ cần có ý đụng đến nàng hoàng đế ta cũng giết" hắn nói bằng giọng khẳng định
"hình như ta và huynh không có thân đến mức độ này"
"nếu lúc trước không có thì bắt đầu từ hôm nay sẽ như vậy"
"là sao" nàng giả vờ ngây thơ, không hiểu chuyện
"ta muốn nàng trở thành nữ nhân của ta, có được không" hắn nhìn nàng một cách ôn nhu đầy tình cảm, giọng nói nhẹ nhàng, pha lẫn chút cầu xin, chờ mong, nhưng cũng có bá đạo.
"ta...ta...huynh đang đùa phải không"
"không hề, ta rất nghiêm túc"
"ta... ta ...chúng ta chỉ mới quen có một tháng mà"
"nàng từng nghe qua "nhất kiến chung tình "chưa"
"có nghe"
"thế nàng có tin không"
"ta...ta không biết nữa, ta chưa từng trãi qua, mà không lẽ huynh"
"ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy thì ta đã yêu nàng rồi, ngay từ giây phút đầu gặp gỡ ta đã bị mọi thứ của nàng thu hút, trái tim của ta kể từ giây phút gặp nàng nó đã không còn thuộc về ta nữa, nàng có biết không"
"ta, ... huynh không phải đang đùa với ta chứ, làm sao có thể chứ"
"những gì ta vừa nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, nếu nàng không tin ta có thể thề"
"Hoàng Ngự Long ta xin thề với trời, nếu như những lời mà ta nói có câu nào là giả dối, thì cho trời tru đất diệt chết không toàn thây, còn có..."
"đủ rồi, huynh không cần thề ta tin huynh, hơn nữa nếu huynh lừa ta, không cần trời diệt huynh ta diệt huynh đủ rồi" nàng đưa tay chặn ngay môi hắn không cho hắn nói nữa
"Tuyết nhi, Tuyết nhi của ta, ta có thể gọi nàng như vậy không" hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt lên môi mình, hôn nhẹ lên đó.
"được" nàng nhẹ nhàng đáp lại
Hắn cúi xuống hôn lên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng, nàng bất giác choàng tay qua cổ hắn, hắn lại tăng thêm lực đạo bên hông nàng, hắn siết chặt như muốn đem nhét nàng vào người mình, để cả hai vĩnh viện ở cùng một chỗ, sau đó hắn dùng lưỡi tách hàm răng trắng tinh của nàng ra, luồn lách vào trong miệng tìm kiếm lưỡi của nàng, hai cái lưỡi cứ dây dưa chơi đùa với nhau, hắn như muốn thu hết mật ngọt từ nàng, nàng thật sự rất ngọt, hắn muốn thứ mật ngọt này chỉ vĩnh viễn thuộc về hắn, không ai có thể cướp nàng từ tay hắn được, hắn tự thề với lòng như thế, cứ thế giây phút này dường như dài vô tận, cho đến khi bị âm thanh ồn ào bên ngoài phá vỡ
"mẹ à, mẹ dẩm lên váy của con rồi"
"ai bảo nhị ca con lấn ta làm chi a"
"là đại cao xô con chứ bộ"
"không phải nha, là..."
Cả nhà thừa tướng đều đã quay về, và nãy giờ trừ tướng gia tôn kính, những người còn lại đều đứng rình xem kịch, nhưng do có xích mích mà bị người trong phòng phát hiện, cánh cửa mở ra, Ngọc Tuyết đứng nhìn những người trong gia đình này, nàng chỉ có thể lắc đầu thôi, ngoại trừ thừa tướng, những người còn lại dù lớn cả, mà tính tình cứ như trẻ con ấy.
"mọi người về lâu chưa"
"mới thôi"
"đúng đó, mới về thôi"
"mọi người không nghe thấy gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi"
"đúng, đúng"
Cả một nhà trừ tướng gia ra, tất cả đều xấu hổ khi nghe lén bị phát hiện, liền ngó đông ngó tây cho đỡ mất mặt.
"được rồi, đừng đùa nữa, hầu gia là do ngươi giết" tướng gia quay sang nhìn Ngự Long.
"đúng vậy"
"Tuyết Nhi, chuyện này do con mà ra, con xử lý hậu quả đi"
"vâng cứ giao cho con"
"Tề Hoằng là do ta giết ta sẽ chịu trách nhiệm"
"chuyện này cứ giao cho Tuyết Nhi, ngươi không cần bận tâm" thừa tướng phu nhân nhìn hắn trấn an, thấy hắn lo lắng cho Ngọc Tuyết như vậy xem ra những gì hắn nói vừa rồi là thật lòng.
"nhưng mà..." Ngự Long còn định nói nữa nhưng đã bị Ngọc Tuyết cắt ngang
"không sao đâu, chàng cứ giao cho ta đi, yên tâm, dượng, chúng ta vào thư phòng của người nói chuyện một lát được không"
"được"
Thừa tướng dẫn đầu đi trước, Ngọc Tuyết theo sau, Ngự Long định đuổi theo, nhưng mà đã bị những người còn lại ngăn cản, bảo hắn yên tâm, mọi chuyện có Ngọc Tuyết không cần phải lo
← Ch. 03 | Ch. 05 → |