Bị thương
← Ch.08 | Ch.10 → |
Lưu Nam cúi đầu nhìn chân mình, giày thể thao chân trái có dính một chút máu tươi, thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì, cô cởi giày xem thử, xem xong mới biết máu hóa ra ở chân trái đã khô lại, trong giây phút cởi chiếc tất ra đau muốn chết! Tất dính vào móng tay, Lưu Nam kéo ra một chút, giống như bị kim đâm liên tục, mấy phút sau, cuối cùng cũng cởi được tất xuống, ngón chân cái đã sớm bị máu phủ đầy, cứ như là móng tay cái bị rớt ra, Lưu Nam không dám tin tưởng rằng đây là chân của cô ấy.
"Chắc là hôm nay vận động quá mạnh, dẫn đến chân em ứ máu, mấy ngày hôm nay phải chú ý, bạn học nào đã đưa Lưu Nam đến phòng y tế?" Chủ nhiệm lớp Hoàng Thúy nói.
"Mình đi thôi."
Chương Phàm là người đầu tiên lao ra trong đám người. Lưu Nam có chút ngoài ý muốn, bởi vì trên đường thi đấu, đường đua bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cậu.
Chương Phàm ngồi xổm đưa lưng về phía Lưu Nam, ra hiệu muốn cõng cô đến phòng y tế.
"Lên đây, tớ cõng cậu đi." Trương Phàm bình tĩnh mà dùng sức nói.
"Oa! Chương Phàm cậu thật là khỏe nha!" Cô nữ sinh bên cạnh say mê nói, kích thích đám người một trận cười vang.
Lưu Nam xấu hổ, vội vàng ôm lấy cổ Chương Phàm, ở sau tai cậu nhỏ giọng nói: "Đi thôi."
Từng bước cùng đám người tách ra: "Nhìn cậu thật gầy, làm sao lại nặng như vậy!" Chương Phàm trêu ghẹo nói.
"Tớ xem là cậu không được đi, cậu muốn rèn luyện!" Lưu Nam phản kích nói.
"Để cho cậu nhìn một chút xem tiểu gia ta lợi hại như thế nào!"
Lời nói còn chưa dứt, Chương Phạm đột nhiên chạy như bay về phía trước!
"Này! Chương Phàm, cậu chạy chậm một chút thôi, tớ sắp ngã xuống rồi!"
Chương Phàm không có ý định dừng lại chút nào, Lưu Nam không thể làm gì khác hơn là ôm cổ Chương Phàm, trong lòng đã sớm nở hoa, vết thương trên chân cũng bị ném ra sau, sợi tóc Chương Phàm giống như cỏ đuôi chó, luôn luôn chọc vào vặt Lưu Nam, nhưng lòng Lưu Nam như bị cào ngứa một chút.
Bên trong phòng y tế, bác sĩ Lâm đang lau vết thương cho Lưu Nam, ở trước mặt Chương Phàm, Luu Nam không biểu hiện ra đau đớn, không chịu được rượu cồn rửa độc quả thực kích thích, Lưu Nam theo bản năng rút chân về. Quả nhiên, Chương Phàm đứng ở cửa nhẹ giọng cười lên, Lưu Nam liếc cậu một cái.
"Cậu thử đi chạy 3000 mét một chút!"
"Được được được, tớ không cười, cậu lợi hại."
Bác sĩ Lâm kéo chân Lưu Nam lại gần, tiếp tục lau: "Bạn học, nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt."
"Nếu cố hết sức như vậy, tại sao cậu còn muốn đăng ký tham gia chạy 3000 mét? Tự tìm đau khổ cho mình." Chương Phàm tò mò hỏi Lưu Nam.
"Bởi vì các bạn học nữ cười nhạo tớ..."
"Cười nhạo cậu cái gì?"
"Vóc dáng lùn."
"Cậu vốn là lùn nha."
"Cậu cố tính muốn cho tớ không thoải mái đúng không?" Lưu Nam không muốn đáp lại Chương Phàm.
"Ý tớ là, cũng bởi vì cái này? Lời nói của người khác, cậu làm gì phải để ý như vậy? Hãy cứ là chính mình. Nếu như cậu cứ phải để ý lời nói của người khác, há chẳng phải là mệt chết đi được? Nữ sinh các cậu, chính là phiền toái."
"Cậu rốt cuộc đang an ủi hay chê bai tớ?" Vốn là Lưu Nam còn có chút vui mừng, nhưng nghe đến nửa đoạn sau liền tức lên.
"Băng bó xong rồi, bạn học, chân trái gần đây không nên đụng nước, phải đi dép thoải mái một chút, 3 ngày sau lại tới phong cứu thương nhìn một chút."
"Ừm, cảm ơn bác sĩ Lâm."
Chân trái Lưu Nam bị băng bó, không thể đi giày nữa, không thể làm gì khác hơn là một tay xách giày, vừa dùng chân phải nhảy đi bộ.
"Tớ cõng cậu."
"Hừ, chính tớ đi được!" Lưu Nam còn đang giận lời nói trước đây của Chương Phàm.
"Cậu chắc chắn?"
Lưu Nam không muốn trả lời Chương Phàm, hắn có đôi khi rất độc lưỡi, rất ghét!
Chương Phàm biết Lưu Nam còn đang tức giận, nhưng nhìn cô không tung tăng về nhà, vì vậy kéo cánh tay Lưu Nam qua, cõng Lưu Nam lên.
Lưu Nam cảm thấy Chương Phàm thật là một cá thể kỳ lạ, một giây làm cho người hận ngứa răng, một giây kế tiếp lại để cho người cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Này, đi ngược!"
"Thi đấu kết thúc, bây giờ cậu không trở về nhà sao?"
"Chìa khóa nhà tớ còn ở trong ngăn kéo."
Vì vậy Chương Phàm đổi hướng đi.
Dọc theo đường đi, không ít học sinh nhìn về phía hai người, tuy nói mọi người đều biết trên chân Lưu Nam bị thương, vẫn không kiềm chế được bát quái trong lòng. Lưu Nam bị nhìn xấu hổ, vùi đầu vào gáy Chương Phàm.
"Sao thế?"
"Có rất nhiều người đang nhìn chúng ta."
"Vậy thì thế nào?"
"Nhìn ta xấu hổ."
"Cậu suy nghĩ quá nhiều! Lưu Nam, tớ nói nghiêm túc với cậu, không nên quá để ý đến ánh mắt và cách nói của người khác, nếu không thì người mệt sẽ là mình, liền coi bọn họ như một nhóm hai trăm lẻ năm là được."
"Ồ."
Chương Phàm rốt nói tiếng người một lần, Lưu Nam âm thầm vui mừng.
"Đến, xuống đây đi, tớ giúp cậu đi lấy."
"À, ở trong cặp sách của tớ."
Lấy lại chìa khóa, Chương Phàm mượn xe đạp của một nam sinh học cùng lớp, định chở Lưu Nam về nhà.
"Oa, tiểu tử, sứ giả bảo vệ hoa nha!" Nam sinh kia mặt đầy châm biếm, nhưng trong lòng Lưu Nam lại ngọt ngào.
"Cậu vớ vẩn!" Chương Phàm đập vào sau lưng nam sinh.
Dọc theo đường đi, Chương Phàm đều nói phải trái với Lưu Nam.
"Cậu sau này không nên như vậy nữa, bởi vì suy nghĩ của người khác mà đi làm chuyện không muốn làm. Như vậy thật rất ngu ngốc, "
"Ồ."
"Chúng ta không có quyền ảnh hưởng đến suy nghĩ của người khác, cũng không có thể làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của chúng ta."
"Ồ."
"Có phải hay không khi nghe lời ông nói, hơn hẳn mười năm đọc sách?"
"Cậu thật kiêu ngạo!"
"Còn có nha, vóc dáng lùn là sự thật, cần phải khiêm tốn tiếp thu mình thiếu."
"Cậu dám nói nói tớ lùn? Xem tớ làm sao thu nhập cậu!"
"Ơ hay, tớ tốt bụng đưa cậu về nhà, còn cho cậu lời khuyên đời người, cậu không cảm ơn mà còn muốn lấy oán trả ơn, thầy giáo ngữ văn thật là dạy không được người học sinh này."
Lưu Nam thừa dịp Chương Phàm đạp xe đạp, cố ý nhéo vào hai bên eo của hắn, Chương Phàm sợ nhột, trực tiếp thắng xe gấp, Lưu Nam theo thói quen đụng đầu vào lưng Chương Phàm.
Mấy ngày kế tiếp, Lưu Nam đi đứng bất tiện, trên dưới giờ học đều là Chương Phàm đưa đón, Lưu Nam cảm thấy khoảng cách giữa mình và Chương Phàm lại gần một bước.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |