Truyện:Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Chương 07

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt
Trọn bộ 57 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lời nói của Giản Chiến Nam khiến Tiêu Hữu vừa đau đớn vừa bối rối. Cô không muốn anh quên cô, không muốn anh cưới người con gái khác, không muốn anh đem những lời nói ngọt ngào đã từng chọc cô cười nói cho cô gái khác nghe. Cô không muốn trở thành một mảnh vá trong quá khứ của Giản Chiến Nam, không muốn chỉ là khách qua đường trong cuộc đời anh, đồng thời cô cũng muốn Giản Chiến Nam không phải là quá khứ của cô. Trái tim Tiêu Hữu rất đau, cô chạy ào xuống xe, trên tay vẫn đang cầm hộp nhạc mà Giản Chiến Nam tặng.

Đứng dưới cơn mưa như trút nước, bị những cơn gió mạnh mẽ làm cho run rẩy, mưa che hết tầm mắt cô khiến cô không mở nổi mí mắt, cô nheo mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt, tiếng gió vần vũ cuối chân trời nuốt đi âm thanh giận dữ của ba mẹ.

Giản Chiến Nam sải những bước chân dài tới ôm chầm lấy cô vào lồng ngực ấm áp vững trãi của mình, ôm thật chặt như muốn khảm cô vào thân thể anh, nhập làm một rồi thì sẽ không thể tách rời nữa.

Thân thể Tiêu Hữu lạnh ngắt, vòng ôm của Giản Chiến Nam cũng lạnh như băng, thế nhưng vòng tay này lại mang đến cảm giác ấm áp và an toàn cho cả hai con người nhỏ bé. Một tay cầm hộp nhạc, một tay ôm chặt lấy anh, trái tim cô dần bình tĩnh trở lại, dựa cả người vào lồng ngực của người đàn ông đã cướp mất trái tim cô.

Lăng Việt Nhiên nắm chặt hai nắm tay đến mức trắng bệch hiện ra cả gân xanh, đôi mắt không chớp nhìn hai người đang ôm nhau dưới màn mưa, trái tim đau thắt lại, Mạc Mạc của cậu, thực sự yêu anh ta sao?

Ba Tiêu Hữu ban đầu tức giận đến đỏ bừng cả gương mặt nhưng cuối cùng rồi cũng dần bình tĩnh trở lại, tâm trí chỉ còn lại sự bất đắc dĩ, quay đầu nhìn vợ mình một cái, cuối cùng ông nhắm mắt, bất lực nói với Lăng Việt Nhiên "Việt Nhiên, về nhà thôi"

"Thế còn Mạc Mạc?" Lăng Nguyệt Hồng nhìn con gái, tâm trạng từ tức giận đến thương cảm, rồi lại lo lắng không biết làm sao.

"Mọi chuyện đã như vậy rồi thì còn bắt nó lên máy bay làm gì nữa?" Ba cô giọng điệu đã rất kém, tâm trạng còn kém hơn. Lăng Nguyệt Hồng im lặng, tâm tình của bà cũng không hề tốt hơn chồng mình bao nhiêu. Còn làm gì được nữa bây giờ? Chẳng lẽ lại cứ để con bé ở trên đường với cậu ta sao?

Lăng Việt Nhiên chưa từng dời mắt khỏi Tiêu Hữu, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ thâm trầm, cô đơn nói không nên lời, cuối cùng chỉ đành bất lực lái xe đi.

Tiêu Hữu nhìn thấy ba mẹ cùng cậu rời đi, tâm trạng lo lắng hoảng hốt định chạy theo nhưng Giản Chiến Nam đã giữ chặt lấy cô. Nhìn thấy khuôn mặt bần thần của cô, anh đau lòng cúi người xuống hôn lên đôi môi quyến rũ đã trắng bệch vì lạnh "Mạc Mạc, không cho phép em rời khỏ anh, rõ chưa?"Sẽ không, sẽ không bao giờ rời xa, nhưng còn ba mẹ? Tiêu Hữu khổ sở nhìn vào hai tròng mắt đen sâu thăm thẳm của Giản Chiến Nam, nghẹn ngào nói "Anh Nam, ba mẹ có phải không cần em nữa phải không?" Nói xong nước mắt cô từ từ chảy xuống."Sẽ không, đừng sợ, có anh ở đây" Giản Chiến Nam nhẹ nhàng vươn tay gạt đi những giọt lệ như pha lê của Tiêu Hữu, anh rút ra chiếc khăn tay màu trắng trong túi lau nước mắt và nước mưa vương vãi trên mặt cô, sau đó là lau tóc cô cho khô đồng thời giở giọng dỗ dành như con nít "Đừng khóc nào"Giản Chiến Nam nghĩ Tiêu Hữu sẽ không nói lời nào liền muốn rời khỏi anh, trong lòng lại phát giận. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đáng thương kia, anh lại không tài nào bộc phát cho nổi. Cô mềm mại như một em bé, nói cho cùng cũng chỉ là một em bé lớn tuổi mà thôi. Giản Chiến Nam chợt nhíu mày rồi lái xe đi, anh không đi về nhà hay công ty của mình mà lái đến nhà cô. Sự tình đã đến nước này thì phải giải quyết, anh nhất định phải khiến anh và cô có thể ở bên nhau. _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ Giản Chiến Nam ôm lấy Tiêu Hữu run rẩy đi lên năm tầng lầu. Cô đứng trước cửa lo sợ, bất an nhìn anh, không biết ba mẹ và cậu có còn giận không, cô sợ ba không cho vào nhà vì bây giờ chắc chắn ba cô đang cực kì tức giận.

Người ấn chuông là Giản Chiến Nam, đứng mãi ở ngoài này Tiêu Hữu sẽ trở bệnh mất, đằng nào chuyện này cũng cần phải giải quyết chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi. Giản Chiến Nam nghĩ phải nhân cơ hội này thừa cơ làm tới, tốc chiến tốc thắng.

Mẹ cô mở cửa ra, hai tay Mạc Mạc nắm chặt lấy nhau bối rối nhìn mẹ, khe khẽ gọi một tiếng. Con gái có sai thì cũng vẫn là con mình, Lăng Nguyệt Hồng tuy tức giận nhưng nhìn thấy cô ướt sũng cũng vừa thương cảm vừa đau lòng.

Nhìn con gái rồi lại nhìn nam nhân đứng bên cạnh, bà nhíu mày nhưng sau đó vẫn tránh sang một bên nhường đường cho hai người "Vào đi, còn đứng đấy làm gì?" Tuy đau lòng nhưng giọng bà khi nói chuyện vẫn rất bình tĩnh.

Giản Chiến Nam nắm tay Tiêu Hữu vâng lời đi vào, sau đó mới buông ra. Ba cô ngồi ở giữa sô pha, sắc mặt có chút khó coi, Lăng Việt Nhiên thì sự địch ý với Giản Chiến Nam đã hiện rõ lên trên gương mặt lạnh băng nhưng với Tiêu Hữu vẫn là ánh mắt đau lòng cùng bi thương "Mạc Mạc, đi tắm nước ấm rồi thay quần áo đi"

Tiêu Hữu không dám quay đi, chỉ liếc nhìn về phía ba mình. Ông cũng liếc nhìn cô một cái nhưng vẫn không nói chuyện. Tiêu Hữu biết ba đang tức giận nhưng cũng không tỏ ra thật quyết liệt với cô. Quay đầu lại nhìn Giản Chiến Nam, anh vỗ về vai cô "Đi đi" Nơi này anh có thể ứng phó được.

Tiêu Hữu vào phòng ngủ lấy quần áo rồi đi tắm. Cô tuy rất muốn nghe xem bên ngoài họ đang nói những gì nhưng lại không tài nào nghe rõ, âm thanh khi được khi mất rất mơ hồ, có vẻ như đang phát ra từ phòng làm việc của bố. Cô không biết Giản Chiến Nam sẽ giair quyết mọi chuyện với ba mẹ như thế nào, kết quả ra sao, cho nên rất lo lắng cùng căng thẳng.

Tắm xong cô lại thay quần áo rồi ra ngoài, nhìn thấy ba mẹ vẫn ngồi trên sô pha, Lăng Việt Nhiên có vẻ rất mất kiên nhẫn, Giản Chiến Nam ngồi bên cạnh quần áo vẫn hơi ướt, nhưng vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, khí chất trấn định không hề tỏ ra nao núng.

Tiêu Hữu có chút lúng túng không biết nói năng gì, hấp tấp nói "Ba, mẹ... con...."

"Mạc Mạc!" Ba cô đứng lên khỏi ghế có vẻ mệt mỏi "Mạc Mạc, con cũng không còn nhỏ nữa, cũng có thể tự quyết định chuyện của mình được rồi, mọi chuyện ba không muốn can thiệp nữa, đường con... con tự mình đi thôi. Nguyệt Hồng, tìm bộ quần áo sạch cho cậu ta thay, tôi mệt rồi, đi nghỉ đây"

Ba cô nói xong liền trở về phòng ngủ, Lăng Nguyệt Hồng tìm quần áo cho Giản Chiến Nam thay, quần áo của chồng mình không vừa nên đành lấy của Lăng Việt Nhiên. Nghĩ đến chuyện chàng trai này cướp đi con gái rượu của mình, Lăng Nguyệt Hồng tuy không tức giận nhưng vẫn rất khó đối xử với anh như người bình thường, hơn nữa chàng trai này còn là con trai của người phụ nữ đó, bà chỉ đưa quần áo cho Tiêu Hữu rồi khó chịu nói "Mạc Mạc, đưa quần áo cho cậu ta, mẹ đi xem bố con, tới giờ uống thuốc rồi"

Tiêu Hữu đờ đẫn đứng im trong phòng khách, tay cầm bộ quần áo, đôi mắt to tròn bởi vì khóc nhiều mà sưng đỏ lên, nghi hoặc nhìn Giản Chiến Nam. Khuôn mặt tuấn tú của anh thoải mái cười, bước dần về phía cô rồi khẽ nhéo chiếc mũi nhỏ nhỏ xinh xinh "Cô bé, sao thế?"

"Ba của em..."

Giản Chiến Nam vươn tay ôm lấy eo Tiêu Hữu, trán anh tựa vào trán cô, một mùi hương từ cô lan sang hấp dẫn anh, anh thấp giọng vấn "Mạc Mạc! Về sau cũng sẽ là bố anh..."

Hả? Tiêu Hữu ngây người! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

*****

Một tháng sau. Mặc dù đã sang đông nhưng đối với Tiêu Hữu chính là sau cơn mưa trời lại sáng. Sau khi giằng co vì muốn tách cô ra khỏi Giản Chiến Nam, cuối cùng ba mẹ cũng không ép cô đi du học nữa. Hơn thế, hai người cũng không phản đối chuyện cô cùng Giản Chiến Nam qua lại. Ngoại trừ chuyện học tập, chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới thì Tiêu Hữu cũng tận tình hưởng thụ hương vị tình yêu ngọt ngào giữa hai người, càng ngày vị trí của anh trong lòng cô càng sâu sắc hơn. Tiêu Hữu cũng từng hỏi Giản Chiến Nam đã nói gì với ba mà có thể khiến họ thay đổi quyết định, không phản đối chuyện của hai người nữa. Cô không biết liệu có liên quan gì đến chuyện ân oán mà anh từng nhắc đến hay không, vả lại cô cũng rất muốn biết chuyện đó là như thế nào. Còn Giản Chiến Nam thì vẫn cứ thản nhiên nói với cô ân oán kia là do người khác gây ra, không liên quan gì đến hai người bọn họ. Chỉ cần hiện giờ anh và cô có thể hạnh phúc ở cạnh nhau là được rồi. Ân oán đó cứ để cho người khác giải quyết đi. Thế nhưng hai chữ ân oán luôn ám ảnh Tiêu Hữu, khiến cô không hiểu sao lại có cảm giác bất an trong lòng. Mặc dù đầy nghi hoặc nhưng tất cả mọi người chẳng ai muốn nói nên Tiêu Hữu cũng không có hỏi thêm nữa. Nếu vấn đề đó không còn quan trọng trong chuyện tình cảm của anh và cô thì vì sao cô lại cứ nhất quyết phải biết đến nó cơ chứ? Biết đâu nó lại làm bản thân cô thêm phiền não, thà rằng không biết để khoái hoạt mà sống chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao. Hơn nữa, cô cũng không phải là người có thể giải quyết được chuyện đó.

Thế nhưng Tiêu Hữu cũng phát hiện ra kể từ lúc ba mẹ ngầm chấp nhận cô cùng Giản Chiến Nam qua lại thì dường như cô cũng không gặp được cậu nữa. Cậu dường như rất bận rộn với công chuyện làm ăn gì đó mà cô không biết được. Tiêu Hữu gọi điện thoại cho cậu thì cũng chỉ vội vội vàng vàng nói được vài câu là ngắt máy. Cậu có chút gì đó rất lạ, có lẽ cậu cũng yêu rồi nên mới bận rộn như thế... (Phi Phi: Ta nói Mạc tiểu thư! Cô nói thì hay lắm a!)

Tiêu Hữu bắt đầu đếm ngón tay nhẩm tính thời gian, cô quen biết Giản Chiến Nam cho tới hôm nay cũng được nửa năm rồi. Thế nhưng mọi chuyện dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, tất cả vui, buồn, hờn, giận, khó khăn, khoái hoạt đều khắc ghi rõ trong lòng. Yêu đương không hề ảnh hưởng gì đến thành tích học tập của Tiêu Hữu. Lời hứa của cô với ba mẹ đó là không được chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm mà bỏ bê học hành. Thế nhưng cô vẫn cứ luôn chỉ xếp hạng hai bởi vì hạng nhất đã bị Giang Xuyên chiếm mất. Hai người cứ thế ganh đua nhau thứ hạng trong lớp, cùng nhau học tập, cùng nhau hít thở bầu không khí năm cuối cấp. Nụ hôn bị cưỡng ép kia cũng theo thời gian mà phai nhạt dần trong trí nhớ hai người. Chỉ có điều, thái độ của Giang Xuyên đối với cô phai nói là rất kinh khủng, luôn cố gắng hết sức chọc cho cô tức giận, nếu không có lẽ hắn sẽ ăn không ngon và ngủ không yên. Hôm nay là chủ nhật, Tiêu Hữu được nghỉ học. Sau khi làm hết bài, cô cùng Giản Chiến Nam hẹn nhau ra ngoài xem phim. Anh đến tận nhà để đón cô. Ngay từ lúc Giản Chiến Nam đứng trước cửa, sắc mặt của ba mẹ cô không hề tỏ vui vẻ hay chào đón. Tuy nhiên anh vẫn nói chuyện rất thành thực, hơn nữa lại đối xử với ba mẹ cô rất tốt, mỗi lần chơi mạt chược đều cố ý để cho mẹ thắng cho nên bà cũng rất vui, rất cao hứng. Biết ba cô thích câu cá, Giản Chiến Nam liền rủ ba đi câu vào những lúc rãnh rỗi. Chỉ một tháng thôi mà anh đã khiến cho cả ba lẫn mẹ đều thay đổi thái độ một cách nhanh chóng, thậm chí mẹ còn pha trà quý bà tốn cả khối tiền để mua cho anh uống nữa. Tận tâm như thế chẳng phải đều là vì yêu cô hay sao?

Dần dần Tiêu Hữu giống như là người ngoài. Mọi người trong nhà dường như đều vây quanh Giản Chiến Nam. Cô không thể nào không khen ngợi Giản Chiến Nam khéo léo.

Anh nói chuyện với ba mẹ cô một chút thì hai người cùng nhau đi. Anh ra khỏi cửa trước, cô liền đi theo sau. Ba mẹ dặn cô đi chơi đến sáu giờ chiều là phải về nhà. Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi đi ra ngoài, sợ mẹ lại dặn dò cô không được để Giản Chiến Nam sờ loạn này nọ. Mỗi khi nghĩ đến chuyện xấu hổ đó, cả người cô lại nóng bừng lên như thịt heo bị nướng. Mỗi một lần mẹ nói thế, mặt cô lại bất giác lại đỏ lên như một quả cà chua chín tấy.

Quần áo Tiêu Hữu mặc ngày hôm nay cũng là do Giản Chiến Nam tặng. Vừa rồi trước khi đến đón anh đã gửi tin nhắn bảo cô phải mặc bộ đồ này. Thường ngày cô chỉ toàn mặc đồng phục thế nên quần áo anh tặng, cô chưa mặc bao giờ.

Giản Chiến Nam tặng cho cô không ít đồ. Chỉ có điều cái nào cũng toàn đồ hàng hiệu giá đắt đỏ đến chóng mặt. Tiêu Hữu từ chối không biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần từ chối thì anh lại tức giận đến không thèm nhìn mặt cô. Cuối cùng cả hai đều phải tự mình lui từng bước để không phải tự mang lại buồn bực cho nhau. Anh không tặng cho cô đồ xa xỉ nữa, chỉ thỉnh thoảng mua một số quần áo hoặc là mấy món đồ nho nhỏ xinh đẹp mà thôi.

Vòng cổ cô đang đeo cũng do Giản Chiến Nam tặng. Mặt dây là một cái nơ hình con bướm. Anh và cô cùng nhau mua trong một cửa hàng trang sức dọc đường với giá có mấy chục đồng tiền, không đắt lắm cho nên cô mới dám nhận. Cô lại mua tặng Giản Chiến Nam một chiếc đồng hồ, nhưng lại chưa thấy anh đeo nó bao giờ.

Tiêu Hữu để ý thấy đồng hồ trên tay Giản Chiến Nam vẫn là cái màu rám nắng đã cũ lúc trước anh thường mang. Cô hỏi anh vì sao lại không đeo cái cô đã tặng, anh nói không dám dùng, phải cất cho thật kỹ.

Lên xe, Giản Chiến Nam liền mở máy điều hòa vì trời đã sang dông nên không khí bên ngoài hơi lạnh. Tiêu Hữu cảm thấy thật ấm áp. Anh chìa tay ra trước mặt cô, trên tay là một hộp quà nhỏ nhắn thật tinh xảo

"Mở ra xem đi"

"Chúng ta đã nói là..."

"Mở ra xem đi, ngoan nào, nghe lời anh" Giản Chiến Nam ngọt ngào dỗ lấy cô như đang dụ nịnh con nít, khóe môi hé ra nụ cười xinh đẹp, đôi mắt đen láy soáy sâu vào cô. Ánh mắt ấm áp tràn đầy tình cảm đó khiến cho lòng Tiêu Hữu xôn xao, cô chỉ cúi đầu lặng lẽ mở hộp ra xem. Bên trong là một chiếc khăn choàng rất đẹp, trên đó còn thêu mấy bông hoa li ti xinh xắn.

Tiêu Hữu cảm thấy chiếc khăn này không giống như những chiếc bình thường cô có trước đây. Nó dường như chính là một tác phẩm nghệ thuật hoa lệ, tinh xảo. Cô chỉ thích những thứ đơn giản một chút, không cần cầu kỳ, nhưng vật mà anh tặng toàn là đồ đẹp mà thôi.

"Có thích không?" Đôi mắt đen láy nhìn cô, tay cũng cầm lấy chiếc khăn đó khẽ quàng lên cổ cô, cho đến khi cảm thấy thỏa mãn mới khẽ mấp máy môi nói "Thật hợp với Mạc Mạc nhà anh"

"Thật không?" Tiêu Hữu mỉm cười, nhịn không được đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu xem có thật là rất hợp với mình hay không? Cô nhìn vào thân ảnh bên trong gương chiếu hậu, quần áo là Giản Chiến Nam chọn, vòng cổ cũng thế, giờ đây ngay cả khăn choàng cổ cũng là của anh tặng. Thậm chí tóc của cô cũng là anh đưa cô đến salon cắt tỉa. Vốn dĩ tóc thẳng tự nhiên mà giờ xoăn thẹo từng lọn to nhỏ khác nhau.

Tóc xoăn rất tự nhiên, trông không hề giả tạo tí nào. Điều đó lại càng khiến cho cô thêm phần khả ái. Tiêu Hữu đột nhiên cảm thấy mình trong gương có chút xa lạ khó nói. Mọi thứ trên người cô đều có liên quan đến Giản Chiến Nam, từ quần áo cho đến những thứ chi tiết nhỏ như khăn choàng, vòng tay cũng đều là anh tặng. Và có lẽ vẻ đẹp thiếu nữ trong cô cũng vì anh mà lan tỏa.

Giản Chiến Nam say đắm ngắm nhìn Tiêu Hữu, cuối cùng đôi môi mỏng chợt dừng lại trên đôi môi đỏ mộng tự nhiên của cô, nhẹ nhàng hôn một chút rồi mới luyến tiếc dứt ra. Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, khởi động xe rời khỏi.

Tiêu Hữu thật sự nghĩ là sẽ cùng anh đến rạp chiếu phim xem bộ phim mới nhất của điện ảnh Hoa Ngữ, thế nhưng hai người lại không đi. Giản Chiến Nam chở cô tới một khách sạn được trang trí rất tao nhã và sang trọng.

Cánh tay cường tráng của anh ôm cô thật chặt, mà thân thể cô trong vòng tay anh thật mỹ miều động lòng người. Nam thanh sánh cùng nữ tú, anh là ngọn núi cao chất ngất mà cô lại như dòng sông cuộn chảy quanh núi. Hai người hợp lại thành một bức tranh thật đẹp.

"Không đi xem phim hay sao?" Tiêu Hữu rốt cục nhịn không được liền quay sang nhíu mày hỏi anh.

"Chưa vội, đi gặp bạn anh trước đã" Giản Chiến Nam cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm chứa đầy sủng nịnh.

Nhân viên tiếp tân liền đưa họ vào một căn phòng lớn. Bước vào bên trong, Tiêu Hữu mới biết không phải là chỉ có mấy người bạn mà tính cả nam lẫn nữ thì tới tám người. Nếu đếm cả cô và Giản Chiến Nam thì là mười người lận. Cô đột nhiên hiểu được dụng ý của anh, đây giống như là cô đang bắt đầu bước vào trong thế giới của anh.

Một người ăn mặc vô cùng gợi cảm, vẻ mặt kích động ngước nhìn cô "Oa, cô bé thật là đẹp. Chiến ca, anh giấu kỹ ghê"

"Gọi là chị dâu đi" Giản Chiến Nam đơn giản mở miệng nói một câu, cánh tay cũng nhanh chóng ôm lấy Tiêu Hữu. Cô là niềm kiêu hãnh của anh.

Mọi người đua nhau gọi Tiêu Hữu là chị dâu khiến cho mặt cô bỗng chốc nóng bừng lên vì xấu hổ và ngại ngùng. Lần đầu tiên có người lớn tuồi lại gọi cô như thế. Nhìn nhóm người cả nam lẫn nữ trước mắt đều hơn tuổi cô vậy mà còn thân thiết gọi cô là chị dâu, Tiêu Hữu nhát thời không thích ứng được, vội vàng nói "Gọi em Tiêu Hữu là được rồi"

Giản Chiến Nam hơi nhíu mày, vừa rồi bảo bạn bè gọi cô là chị dâu khiến anh thấy rât thoải mái bởi vì đây xem như cô chính thức thuộc về anh. Nhưng Tiêu Hữu lại phản đối khiến anh thấy không được thõa mãn. Mọi người tự nhiên cũng cảm giác được tâm tư của Giản Chiến Nam thế nên giả lả cười nói "Gọi chị dâu thân thiết hơn"

Âm thanh này nghe quen quen. Tiêu Hữu nghiêng đầu nghĩ một chút thì nhận ra đó chính là tiếng nói của người ở trong văn phòng Giản Chiến Nam hôm trước. Xe đạp của cô là do anh ta tìm người chỉnh lại hại cô chụp ếch vô cùng thê thảm. Cô nhìn anh ta chằm chằm, ai biết được một ngày nào đó anh ta tìm bạn gái còn phải nhờ đến cô chỉ điểm.

Mọi người rất hào hứng, náo nhiệt giới thiệu bản thân mình, bên cạnh đó cũng không buông tha sự tò mò hỏi han chuyện tình cảm của hai nhân vật chính đêm nay. Tiêu Hữu liền quẳng những câu hỏi "hóc búa" đó chuyển sang cho Giản Chiến Nam trả lời. Cô thật sự không muốn cho người khác biết chuyện hai người gặp nhau trong tình huống cổ tích là khi xe cô bị hỏng mà đó là do Giản Chiến Nam bày ra, để xem anh có gan nói ra ngoài hay không. Quả nhiên, Giản Chiến Nam làm mặt lạnh buông một câu "Mau gọi đồ ăn đi"

Tám người không hề hỏi thêm nữa, nhao nhao đua nhau gọi đồ ăn. Hiện giờ đúng là giờ cơm trưa, đông người trong một không gian sôi nổi hơn nữa ai ai cũng đang rất cao hứng nên không thể nào không uống rượu. Có người đưa chén rượu cho Tiêu Hữu, Giản Chiến Nam liền liếc mắt đến bên chén rượu, nói "Cô ấy không uống được rượu"

Cuối cùng Giản Chiến Nam phải uống thay cô. Mọi người thấy Giản Chiến Nam đối xử với Tiêu Hữu chính xác là do tình yêu. Tửu lượng của anh rất lớn, cũng ít khi uống rượu. Thế nhưng hôm nay anh đang rất vui nên cũng hơi quá chén. Mọi người lại càng vui vẻ, mãi đến hơn hai giờ mới rời khỏi khách sạn.

Giản Chiến Nam uống hơi nhiều rượu, cả người đã có vẻ say nhưng nhìn anh không có chút nào loạng choạng của kẻ say, quần áo vẫn chỉnh tề, tóc tai vẫn gọn gàng như cũ, chỉ có ánh mắt của anh là có chút hơi sương. Nhất định là không thể đi xem phim được rồi, hơn nữa cũng tới giờ Tiêu Hữu phải về nhà. Giản Chiến Nam muốn đưa cô về nhưng nhìn anh uống nhiều như vậy, cô không đành lòng để cho anh lái xe.

Cuối cùng một người trong nhóm xung phong lái xe đưa Giản Chiến Nam cùng Tiêu Hữu về. Lúc cô đến nhà thì ba mẹ vẫn còn đang ngủ trưa. Nghe thấy tiếng xe, mẹ cô liền đứng dậy ra xem, không nói gì chỉ bảo Giản Chiến Nam ở lại cùng ăn cơm tối.

Giản Chiến Nam cũng muốn có thêm thời gian ở bên Tiêu Hữu nên vô cùng vui vẻ gật đầu ở lại. Mẹ thấy anh có mùi rượu, giờ lại mới là buổi trưa nên bảo anh vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi một chút.

Giản Chiến Nam đi đến chiếc giường trong phòng dành cho khách ngả lưng xuống. Tửu lượng của anh vốn rất tốt, rất ít khi say sỉn nhưng mỗi khi uống say thì chỉ cần ngủ một chút là ổn. Tiêu Hữu rót cho Giản Chiến Nam cốc nước ấm, đưa đến tận tay anh "Uống ít nước đi rồi ngủ một lát, chốc nữa em sẽ gọi anh dậy"

Thân thể to lớn của Giản Chiến Nam nằm trên giường, có vẻ rất mệt mỏi. Sau khi anh uống hết ly nước, Tiêu Hữu định bước ra ngoài thì không ngờ tới lại bị ôm lấy, ngã nhào vào trong lòng anh. Mặt cô nhanh chóng đỏ bừng lên, vội vàng chụp lấy cánh tay anh nhỏ giọng nói "Buông em ra đi, cẩn thận không mẹ lấy chổi chà quét anh ra ngoài bây giờ"

"Hôm nay anh vẫn chưa hôn em, Mạc Mạc" Thanh âm trầm thấp, đôi môi của anh cũng dừng lại trên môi cô. Anh thổi thổi vào môi cô lấy đà rồi sau đó liền đưa lưỡi mình vào trong miệng cô khám phá. Tiêu Hữu cũng không để cho anh thỏa mãn như vậy, chỉ giả vờ hợp tác một chút liền thoát ngay khỏi vòng ôm của anh. Cô trừng măt liếc anh một cái.

"Lúc nào ở bên ngoài mới được hôn, có mỗi chuyện này thôi mà anh cũng không nhớ thì trí nhớ quả thật là rất kém đấy Giản chủ tịch ạ! Anh ngoan ngoãn ngủ đi, em đi làm bài tập đây" Cô nói xong liền xoay người chạy ra ngoài, không thèm để ý đến anh nữa. Anh thật là quá xấu đi.

Tiêu Hữu làm bài đến tận năm giờ chiều. Lúc cô nhìn đồng hồ treo trên tường thì Giản Chiến Nam cũng đã ngủ được ba tiếng. Cô sợ anh khát nước, cũng muốn nhìn xem anh đã tỉnh hay chưa liền nhanh chân chạy vào nhà bếp rót một cốc nước ấm rồi đi vào phòng dành cho khách. Cô thấy Giản Chiến Nam vẫn còn đang nằm ngủ như một đứa trẻ. Có lẽ hôm qua thức khuya làm việc lại phải đi chơi cùng cô cả một ngày nên không đủ sức đây mà. Nhìn gương mặt lúc ngủ của anh cũng không còn sắc bén, tinh ranh như bình thường, đâu đó lại xuất hiện chút bình thản lẫn thỏa mãn. Đuôi mắt dài đẹp đẽ, cái mũi thanh cao, đôi mắt gợi cảm, lông mi đen dày lại rung rung theo từng nhịp thở, tất cả cứ như được Thượng Đế ưu ái vẻ ra vậy. Vì sao anh lại có thể sinh ra đẹp trai đến thế chứ?

Tiêu Hữu xoay người đi ra, nghĩ là nên bảo tài xế của anh cứ về trước có lẻ đỡ phiền hắn hơn. Nhưng tầm mắt cô lại rơi ngay ví tiền của anh nằm trên mặt đất. Cô liền mở ra xem thì thấy bên trong có một chút đồ vật linh tinh liên qua đến công việc của anh.

Ánh mắt Tiêu Hữu vốn vẫn là không hề để ý, nhưng lúc nhìn thấy trong ví của anh lộ ra một bức ảnh, tầm mắt của cô liền ngay lập tức dừng lại tại chỗ đó, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc như không tin được...

*****

Tấm ảnh là hình một cô gái có nụ cười thuần khiết, ở trong mắt Tiêu Hữu có cảm giác như đã từng quen biết đâu đó. Cô có thể xác định, cô không biết cô gái trong bức ảnh nhưng lại thấy rất quen. Cô gái này có vị trí như thế nào trong lòng Giản Chiến Nam mới khiên anh luôn luôn để ảnh trong ví của mình? Đáp án trong đầu cô như ẩn như hiện, lúc mơ hồ rồi lại đôi khi rõ ràng, ý thức của bản thân bất giác không muốn nghĩ nhiều và điều đầu tiên của nó chính lựa chọn sự trốn tránh.

Trong ví cô đặt một bức ảnh của Giản Chiến Nam mà trong ví của anh lại lại đặt một bức hình của một cô gái – không phải là cô. Tiêu Hữu chợt thấy lòng mình một trận nhói đau, thân thể bất động cứ đứng tại đó, cảm thấy hơi lạnh từ đâu xuất hiện lan tràn từ dưới chân vào đến tận trong lòng mình, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận đã trở nên tái nhợt.

Tiêu Hữu nhặt chiếc ví lên, đang muốn đặt ở trên đầu giường thì Giản Chiến Nam chợt tỉnh giấc. Đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây lại trong sáng khác thường làm say đắm lòng người. Nhưng giờ phút này đây, Tiêu Hữu không còn lòng dạ nào thưởng thức, liếc mắt nhìn anh một cái, lại thản nhiên nói "Ví của anh rơi xuống đất"

Cô đưa cho anh, tay anh đưa ra nhận lấy, đứng dậy xuống giường, đem ví nhét vào túi. Tất cả hành động đều thật bình tĩnh, thật tự nhiên, thần sắc của anh cũng không tỏ ra chút bất an nào, rồi đưa tay ra đón lấy chén nước cô đưa... anh khát. (Phi Phi: *gãi mông* Anh này họ Tỉnh tên Bơ nè!)

Đôi mắt đen láy của Tiêu Hữu nhìn Giản Chiến Nam nhưng anh vẫn không có nửa điểm lúng túng, gương mặt lại khôi phục nét trầm ổn vốn có " Em không có gì muốn hỏi sao?"

Anh biết cô đã thấy bức ảnh, có nên giải thích với cô một chút rốt cuộc cô gái ấy là ai không?

Anh nhìn cô, tay đặt trên bả vai cô, môi hơi gợn gợn lên, cúi đầu... bờ môi anh đặt lên cánh môi cô một nụ hôn bá đạo, nỉ non trầm thấp "Anh vừa nằm mơ thấy em, bảo bối"

Lần đầu tiên Tiêu Hữu không vì lời anh nói mà xúc động, vì nụ hôn của anh mà mê muội. Anh Nam của cô đang chuyển đề tài, anh không muốn nói, cô làm sao giống một kẻ đố kị cố tình truy hỏi cho bằng được. Anh có kiêu ngạo của anh, cô cũng có, anh không nói, cô cũng không hỏi, cô không muốn có được một đáp án miễn cưỡng hay là lời chống chế giả tạo. Trong lòng đau buồn giống như có một tảng đá đè nặng mà không thể giải thoát.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tận vài ngày sau, hình ảnh cô gái trong bức ảnh vẫn cứ lởn vởn quanh quẩn trong đầu Tiêu Hữu, mỗi khi nghĩ tới nó cô lại thấy tức giận, không phải giận anh mà lại giận chính bản thân mình quá mềm yếu, cô liền dùng sách đập vào đầu để tự thức tỉnh mình.

Giữa trưa tan học, Tiêu Hữu không có lòng dạ nào ra ngoài hóng gió, trong đầu không ngăn được lại nhớ đến cô gái xinh đẹp kia, cho nên lại dùng sách đập vào đầu, cô bạn thân Cầm Tử nhìn cô lên giọng giễu cợt: "Sao thế? Tình yêu sáng lạn như mặt trời ban sớm mấy hôm trước của cậu đâu, để mấy bữa nay như bánh bao thiu thế này? Hay là... người yêu cậu có tình nhân bên ngoài?"

Tiêu Hữu bất đắc dĩ nhìn cô bạn tốt của mình, giang tay cốc đầu Cầm Tử "Cái miệng thối của cậu này. Người yêu cậu mới có người bên ngoài đấy!"

"Tớ thật muốn nam nhân của tớ có người bên ngoài, nhưng mà tớ đã tìm được người yêu tớ đâu. Nào giống như cậu, Có được một anh chàng tốt ngời ngời như vậy, đẹp trai ngời ngời như vậy, không những trưởng thành mà còn có mị lực hơn người" Cầm Tử nói xong, gương mặt vốn tươi như hoa liền ngay lập tức xụ xuống muốn chạm tới mặt đất "Tiêu Hữu, thương lượng một chút được không? Hỏi người yêu cậu xem bạn anh ấy có ai dễ nhìn mà còn độc thân không?"

"Mặt tớ không dày như cậu đâu Cầm Tử, làm ơn tỉnh táo lại đi" Giờ phút này, đấu võ mồm với Cầm Tử lại có thể khiến Tiêu Hữu cười vui, quên hẳn việc khó xử mấy ngày nay. Cô chính là người như thế, việc phiền lòng đến nhanh mà đi cũng rất nhanh.

"Thật là vô tình" Cầm Tử chu miệng "Mặc kệ, trưa nay phải mời tớ ăn cơm, an ủi cõi lòng của người đang bị thương tâm dày vò"

"Tìm Ban Trường mà yêu cầu người ta mời đi, anh ấy sẽ biết nhiều cách an ủi tâm hồn đang thương tổn trầm trọng của cậu, cậu phải cho người ta một cơ hội mới biết thật, giả, tốt, xấu như thế nào chứ" Ban Trường là người thật lòng yêu thương Cầm Tử, đáng tiếc cái nha đầu này vẫn không chịu đáp ứng khiến người ta lao đao cả năm nay, mà rõ ràng là cậu ấy cũng thực thích Ban Trường nha.

Cầm Tử lập tức đỏ mặt "Cút đi, không nói chuyện với cậu nữa. Miệng chó không phun tới ngà voi, nói đến anh ta làm cái gì?"

"Cầm Tử, ra đây!" Đang nói chuyện, Ban Trường đã đứng ở trước cửa lớp học gọi Cầm Tử. Tiêu Hữu liền bật cười đẩy cả thân hình điệu đà của người bạn thân bên cạnh, Cầm Tử nhíu mày khó chịu quay lại nhìn Ban Trường "Có chuyện gì? Lớn già cái đầu rồi mà còn kêu to như bò rống vậy. Người ta không có điếc"

Tuy nói thế nhưng người cũng ngoan ngoãn hướng cửa đi ra ngoài. Tiêu Hữu cười cười nhìn đôi oan gia, chợt nhận ra bụng cũng có chút đói, cô đành đứng dậy đi ra ngoài ăn trưa. Vừa rời khỏi phòng học, di động liền réo vang, bài hát "Thầm yêu" chỉ dành cho Giản Chiến Nam. Không cần xem cũng biết là ai gọi đến, cô bắt máy nhưng tâm trạng không còn như lúc trước. Không đợi cô mở miệng nói chuyện, thanh âm trầm thấp của Giản Chiến Nam đã vang lên "Mạc Mạc, anh ở trước cổng trường"

"Hả? Biết rồi, em lập tức ra ngay" Tiêu Hữu cúp điện thoại, bên môi cũng nở nụ cười bước nhanh về phía cổng trường. Xe của Giản Chiến Nam dừng cách cổng không xa, thân hình cao lớn của anh tựa vào thân xe cúi đầu hút thuốc, tư thế thực lãnh đạm nhưng không kém phần lãng tử. Nhìn thấy cô xuất hiện, anh dập tắt điếu thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh. Đợi cô tới trước mặt, anh liền đưa tay ra gắt gao ôm trọn cô vào lòng. Nếu không phải đang đứng trước cổng trường, khẳng định giờ phút này môi của Tiêu Hữu nhất định đã bị Giản Chiến Nam chiếm lấy.

Cảm nhận anh ngọ nguậy muốn làm bậy nên Tiêu Hữu liền nhanh chóng đẩy anh ra, thân ảnh giống như một tinh linh nhỏ bé thoăn thoắt rời khỏi vòng tay anh, vẻ mặt nghiêm túc "Đồng chí Giản Chiến Nam, ban ngày ban mặt làm chuyện xấu nên chú ý không được gây mất trật tự nơi công cộng"

Đôi mắt đen của Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tròn tròn phúng phính của Tiêu Hữu, gương mặt đột ngột thay đổi thành nghiêm nghị nói "Mạc Tiêu Hữu, ý em muốn nói... buổi tối thì tùy ý anh làm?"

"Anh... em... không phải ý này nha..." Cô cúi đầu quy hàng người đàn ông này, giọng giận dỗi đồng thời giẫm thật mạnh lên chân anh "Anh thật là xấu xa"

Giản Chiến Nam một tay kéo Tiêu Hữu vào trong lòng, mặc kệ cô có để ý hay không. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi mê người của cô, miệng thì thầm "Mạc Mạc, em nên trừng phạt trên miệng anh, chân của anh không có đắc tội em nha"

Tiêu Hữu khóc không ra nước mắt, cái tên yêu nghiệt này có muốn để người khác sống nữa không đây? Cô thừa nhận không đủ sức để đối mặt với anh, nhưng mà không cần phải lúc nào cũng khiến cô muốn phạm tội chứ. May mắn vào buổi trưa, cổng trường không có ai nhìn thấy cô cùng người đàn ông này thân thân thiết thiết.

Tiêu Hữu đối với tật bá đạo của Giản Chiến Nam quả thật chỉ đành cúi đầu chịu thua "Em sai rồi mà. Còn không đi mau... em đói đến bụng muốn dán vào lưng rồi đây nè" Bỏ của chạy lấy người mới là thượng sách trong trường hợp này.

Giản Chiến Nam cười cười, khuôn mặt tuấn mỹ ở dưới ánh mặt trời càng sáng rọi mỹ lệ. Anh mở cửa xe giúp Mạc Mạc ngồi vào chỗ, thắt dây an toàn cho cô sau đó mới vòng qua cửa xe bên kia, khởi động máy rời đi.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Nhà ăn này là nơi Giản Chiến Nam thường xuyên đưa Tiêu Hữu tới ăn, thức ăn ở đây thực ngon, thực đặc biệt, hơn nữa bài trí cũng khá đẹp tạo cho khách cảm thấy thư thái an nhàn. Địa chỉ cũng cách trường cô không quá xa, chỉ khoảng chừng hơn 10 phút đi xe, đương nhiên không tính là đi những xe khác nha.

Người bình thường khi ăn hai thường thường ngồi đối diện với nhau, nhưng Giản Chiến Nam lại thích ngồi bên cạnh Tiêu Hữu hơn. Ăn gần xong, Giản Chiến Nam đột nhiên có điện thoại gọi tới liền đứng lên ra ngoài nghe máy. Thế nhưng khi thấy cô gái ngốc nghếch kia đưa đũa gắp một phần đồ ăn đã nguội lạnh, sắc mặt anh liền đen lại. Đây là thực phẩm đông lạnh, ăn vào không phải sẽ đau bụng sao? Tay liền cầm lấy tay cô ngăn lại động tác tiếp theo, khẩu khí cứng rắn nói "Không cho ăn"

Tiêu Hữu vẻ mặt đáng thương, nhỏ giọng nói "Bao tử của em tốt lắm, sẽ không đau bụng đâu"

Giản Chiến Nam nhìn Tiêu Hữu giống như chú cún nhỏ nhắn đáng thương đang khẩn cầu mình, cuối cùng âm thanh lạnh lùng nhưng không giấu được vẻ sủng nịnh được cất ra dầy bất đắc dĩ "Chỉ được hai miếng". Nói xong, anh đưa hai ngón tay quơ quơ trước mắt cô. Tiêu Hữu như được đặc xá, lấy một miếng đào thật to đưa vào miệng, nhè nhẹ liếm liếm như đang thưởng thức mỹ vị của thế gian. Miếng đào mang theo hương hoa quả, thật ngon, còn có thể ăn thêm được một miếng nữa, cô lại dùng lực lấy một miếng khác thật to đưa vào miệng.

Hai miếng, đĩa ăn đã chẳng còn là bao, nhưng bởi vì ăn miếng quá to, cho nên miệng liền dính chút nước sốt, Tiêu Hữu không kìm được liền đưa đầu lưỡi ra liếm liếm khóe miệng. (Phi Phi: Rốt cuộc ta cũng không biết hai người này đang ăn cái gì *xoa cằm*... đông lạnh, đào, nước sốt? Là món gì a??? Thật huyền bí)

Đầu lưỡi hồng hồng liếm qua môi kia như một kích chí mạng khiêu khích bản tính đàn ông của Giản Chiến Nam. Tiêu Hữu không biết hành động vô tình của mình lại thật mê người trong mắt nam giới... đang yêu. Giản Chiến Nam không kìm được muốn bắt giữ đầu lưỡi hồng hồng mê người đó. Suy nghĩ đi liền với hành động cúi đầu, hôn trụ môi cô, hấp thụ đầu lưỡi nóng bỏng mị hoặc.

Bờ môi Tiêu Hữu thật mềm, mang theo chút vị lạnh còn vương vấn của thức ăn, hương vị ngọt ngọt dìu dịu của đào làm cho người ta không thể kìm giữ được dục vọng. Cô luôn làm cho anh mất đi khống chế của bản thân, từ trước tới nay anh chưa từng đối với một cô gái nào có dục vọng mãnh liệt như vậy, rất muốn cô, nhưng cô nói cô sợ, tương lai còn dài, phải cho cô chút thời gian thích ứng. Tục tốc bất đạt.

Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam làm cho mất hết ý thức, ý loạn tình mê, ánh mắt như có sương mờ bao phủ, lại nhìn thấy trước mặt hai người vài bước có một cô gái xinh đẹp đi đến, mái tóc dài bồng bềnh, mềm mại xõa xuống bờ vai thon gọn, thân hình quyến rũ mê người, hai con ngươi thật giống như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng mà lại trong suốt, rồi lại giống như bị cái gì làm kinh hãi nhìn chằm chằm vào cô và anh.

Không biết là vì cô gái hay vì nụ hôn của Giản Chiến Nam, tâm Tiêu Hữu bỗng nảy lên một chút. Sau khi định thần, cô vội vã đẩy anh ra đồng thời lấy lại nhịp thở, con ngươi gắt gao dừng lại trên người cô gái kia. Đẩy ra là bởi vì cô không muốn bị người khác thấy?

Giản Chiến Nam gặp sự cự tuyệt của Tiêu Hữu, giữa con ngươi hiện lên một nét không hài lòng, lại cũng phát hiện phản ứng của cô có gì đó khác lạ. Ngước đầu theo hướng tầm mắt Tiêu Hữu đang nhìn, anh cũng chú ý tới khi đó có người đứng ở đấy với vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy thống khổ.

"Chiến Nam..." Gương mặt cô gái xinh đẹp đã trắng bệch, môi khẽ mở, nỉ non gọi tên Giản Chiến Nam, trong mắt đều là đau khổ cùng bối rối, chậm rãi lui về phía sau, mím môi, xoay người, bi thương mà chạy đi.

Tiêu Hữu nhìn vào ánh mắt của Giản Chiến Nam, ánh mắt vẫn giữ chặt trên người cô gái. Tâm tính chấn động đã muốn đứng lên, dáng người cao lớn cũng nhanh chóng đuổi theo, thanh âm thâm tình kêu tên cô, giờ phút này lo lắng gọi một cái tên xa lạ "Nhã Nhi..."

Tiêu Hữu nhìn bóng dáng Giản Chiến Nam rời đi, cô đờ người ở trong này, tầm mắt bất tri bất giác đã trở nên mơ hồ. Lần đầu tiên cô nhìn thấy Giản Chiến Nam kích động như thế, lần đầu tiên nhìn thấy anh lo lắng như thế. Cô gái kia... chính là cô gái xinh đẹp trong bức ảnh anh luôn để trong ví.

Tâm đau... thật đau... đau đến nỗi cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này... nhưng cả người đều không có khí lực. Anh cứ như vậy bỏ rơi cô, tâm cô thật giống như có một lỗ hổng lớn, vị lạnh của thức ăn vừa ăn xong như kết thành khối băng vạn năm, đầy thống khổ...

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)