Truyện:Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Chương 06

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt
Trọn bộ 57 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sáng hôm sau, trong lúc Tiêu Hữu vẫn còn đang mơ mơ màng màng ngủ, mẹ cô – Lăng Nguyệt Hồng đã gọi cô dậy ăn bữa sáng, sau đó ba cô lại nói là muốn cùng cả nhà đi chơi. Cô định nói với ba mẹ là muốn ở lại nghỉ ngơi một ngày cho tinh thần phấn chấn hơn, cô thật sự rất là mệt mỏi, chỉ muốn ngủ mà thôi. Thế nên cô chui sâu vào trong chăn lắc lắc đầu nói "Ưm... con đi đâu... con muốn ngủ thôi. Mẹ cùng ba và cậu đi với nhaulà được rồi, con sẽ ở nhà ngủ..." Mẹ Tiêu Hữu nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của cô nên đành tha cho "Được rồi, được rồi. Con ngủ một chút nhớ dậy ăn sáng đấy!" Mẹ cô nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng cô. Ở bên ngoài, ba cô cùng với Lăng Việt Nhiên đã chờ sẵn.

"Mạc Mạc vẫn còn đang ngủ sao?" Khuôn mặt như ngọc của Lăng Việt Nhiên thoáng nở lên một nụ cười, sóng mũi cao tạo cho khuôn mặt dáng vẻ dịu dàng mà cương nghị, ánh mắt luôn nhàn nhạt không quan tâm, cả người toát ra sự trầm ổn mà đầy thu hút người khác.

Lăng Nguyệt Hồng cười cười "Cứ kệ con bé, để cho nó ngủ thêm chút nữa, chúng ta đi ăn sáng thôi"

Lăng Việt Nhiên do dự một chút, liếc mắt nhìn qua cửa phòng của Tiêu Hữu, cuối cùng vẫn là đi ra ngoài cùng chị mình và anh rể. Còn Mạc Mạc vẫn là ngủ rất thoải mái, không hề muốn tỉnh lại. Thậm chí cô còn có một giấc mộng rất đẹp. Cô mơ thấy khuôn mặt tuấn tú như họa của Giản Chiến Nam, ngũ quan đều rõ ràng, tuấn mỹ. Đôi mắt sáng đen nhìn cô chăm chú giống như muốn nuốt chửng lấy cô vào bụng. Anh giang hai cánh tay, chờ đợi cô chạy đến ngả đầu vào trong lồng ngực rắn chắc nhưng đầy ấm áp của mình. Chỉ có điều lúc cô chạy đến chỗ anh, Giản Chiến Nam lại chơi xấu cô, cả thân mình vững trãi của anh chợt biến mất khiến cô chụp hụt. Cô hoảng hốt vì chẳng thấy anh đâu, nhưng một lúc sau, anh đã đứng ở phía sau cô cười thật tươi, đôi môi mỏng gợi cảm hơi nhếch lên, rất mê người. Tiêu Hữu vẫn đang còn chìm đắm trong giấc mơ thì đúng lúc đó di động vang lên khiến cô tỉnh giấc vì bị quấy rầy. Tiêu Hữu không muốn tỉnh lại thế nhưng cơn buồn ngủ vẫn nhanh chóng bị xua tan bởi tiếng chuông đáng ghét kéo cô trở về thực tại. Cô nhíu mày, lấy tay quờ quạng di động đang đặt trên đầu giường. "Ai thế?" Tiêu Hữu nhắm hai mắt mơ mơ màng màng nói "Mặc kệ ngươi là ai, làm phiền nửa tiếng sau hãy gọi lại..." Cô muốn tiếp tục nằm mơ. "Mạc Tiêu Hữu, em dám tắt điện thoại?" Bên kia di động vang lên giọng nói đầy uy hiếp cùng lửa giận của Giản Chiến Nam.

"Anh Nam?" Tiêu Hữu nghe thấy tiếng của Giản Chiến Nam liền tỉnh ngủ hẳn, cặp mắt đang lim dim cũng trừng mở to, đôi môi mọng đỏ hiện ra nụ cười lười biếng.

"Xuống giường, ra ngoài này" Giọng nói của Giản Chiến Nam như ra lệnh khiến cô không thể không nghe theo.

"Cái gì?" Tiêu Hữu nhất thời không kịp tiêu hóa. Làm sao anh biết là cô vẫn đang nằm trên giường, mà đi ra ngoài để làm gì?

Giản Chiến Nam trầm giọng nói "Ngoài cửa, có quà tặng cho em, nhanh lên"

Cái gì? Ngoài cửa? Tiêu Hữu lồm cồm ngồi dậy, anh nói đùa sao? Mặc dù hơi nghi ngờ nhưng cô vẫn bước xuống giường, dép cũng chẳng kịp mang, cứ thế chân trần gấp gáp chạy ra ngoài.

Đi tới trước cửa, Tiêu Hữu liền thấy có một cái túi rất đẹp, phía trên gim một chiếc nơ hình con bướm. Là Giản Chiến Nam gọi điện thoại đặt hàng mang đến cho cô hay sao? Tiêu Hữu nghi hoặc mở cửa, chưa kịp thấy rõ người đang đứng bên ngoài thì cả người đã bay lên không, rơi vào một vòng ngực rắn chắc. Từ trên cao cô có thể cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt đầy quen thuộc.

"Anh Nam!" Tiêu Hữu không dám tin nhìn Giản Chiến Nam đột nhiên đang xuất hiện trước mặt mình. Mắt mở thật to, gương mặt kinh ngạc. Rõ ràng tối hôm qua Giản Chiến Nam vẫn còn ở thành phố, thế nào trong một đêm liền đứng trước mặt cô thế này? Không phải là cô đang nằm mơ đấy chứ?

Tiêu Hữu vương tay vuốt ve trên gương mặt Giản Chiến Nam, khuôn mặt tuấn tú, đầy ấm áp. Rõ ràng đây không phải là một giấc mơ

"Anh!... Sao anh lại tới đây?... Tại sao anh lại ở chỗ này?" Tiêu Hữu kích động hỏi, câu văn vì run run mà trở nên ấp úng lộn xộn.

Cửa bị đá ra, Giản Chiến Nam hôn lên cánh môi mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp, mị hoặc nỉ non trên môi cô "Không hoan nghênh anh à? Là ai nói nhớ anh, chẳng lẽ là nói dối?"

Hơi thở nam tính bao phủ lấy cô, bàn tay nhỏ bé níu lấy cà vạt hắn, khuôn mặt ửng hồng như muốn thừa nhận bản thân bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng. Thân thể cô bị Giản Chiến Nam ôm chặt trong ngực anh, tư niệm cùng khát vọng có lẫn nhau cứ thế giờ phút này thi nhau bùng phát. Lòng Mạc Mạc tràn đầy hạnh phúc, vui vẻ còn có ngọt ngào.

Ngày hôm qua cô nói là nhớ anh, cho nên hôm nay anh đến đây. Anh không quản cả đêm chạy xe đến đây chỉ bởi vì một câu nói của cô. Khóe mắt Tiêu Hữu chợt ẩm ướt, nhanh chóng cứ thế khóc lên, cánh tay mảnh khảnh vóng tới ôm chặt lấy eo Giản Chiến Nam không muốn buông.

Giản Chiến Nam hôn lên khóe mắt cô, hấp lấy hai hàng nước mắt mằn mặn nhưng cũng chất chứa ngọt ngào. Đáy lòng anh chợt rung động một nhịp, hơi thở gấp gáp, đôi môi mỏng lại rơi trên môi Tiêu Hữu, day dưa trên môi cô nhẹ giọng nỉ non "Mạc Mạc..."

Đang lúc Tiêu Hữu trầm mê trong nụ hôn của Giản Chiến Nam thì từ bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân, hình như là mẹ cô đang cùng ba nói chuyện. Tiêu Hữu đang mê muội ngay lập tức thanh tỉnh. Nếu như ba mẹ cô nhìn thấy Giản Chiến Nam ở đây thì cô chết chắc.

Cô vội vàng đẩy Giản Chiến Nam ra, né tránh nụ hôn của anh. Giản Chiến Nam hơi thở hổn hển lưu luyến buông lỏng cô, trong mắt chỉ toàn là dục vọng. Tiêu Hữu đỏ cả mặt, níu lấy cánh tay Giản Chiến Nam hốt hoảng chạy vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực vì chột dạ.

...

Cửa bên ngoài đẩy ra, Lăng Nguyệt Hồng, Lăng Việt Nhiên cùng với ba Tiêu Hữu lần lượt đi vào nhà. Mẹ cô nói to "Em đi xem nha đầu kia thức dậy chưa" Nói xong chân cũng hướng phòng cô mà đi. Lúc bà đang chuẩn bị mở cửa thì Tiêu Hữu vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, trên mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại có chút hốt hoảng "Mẹ, cả nhà đã ăn sáng rồi sao?"

Lăng Nguyệt Hồng đưa tay rờ lên trán cô "Có bị sốt không? Sao mặt con lại đỏ lên như thế?"

A? Trời đất! Mặt Tiêu Hữu lại càng đỏ hơn nữa, vội vã lắc đầu "Không có, không có, có thể là do nằm ở trong chăn lâu quá đấy mà. Một lát còn phải đi ra ngoài, con đi rửa mặt đây"

"Thôi. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đi. Con mau mau rửa mặt rồi còn ra ngoài ăn sáng. Để mẹ đi hâm nóng lại đồ ăn cho con"

A? Không đi ra ngoài nữa? Vậy Giản Chiến Nam ở trong phòng thì làm sao bây giờ? Sửng sốt một chút, cô vội nói "Được ạ, con đi ngay đây"

Tiêu Hữu nói xong lại vào trong phòng của mình, đóng cửa, khóa lại. Cô còn chưa kịp thả lỏng tâm tình thì cả người đã bị Giản Chiến Nam ôm thật chặt trong ngực. Cô nhìn mặt Giản Chiến Nam thì chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt không vui nữa. Anh tức giận.

Giản Chiến Nam tăng thêm lực ở cánh tay đang ôm lấy eo Tiêu Hữu, mặt thâm trầm, lạnh giọng hỏi "Anh không thể ra mặt gặp ba mẹ em sao?"

Tiêu Hữu ôm lại eo Giản Chiến Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong ngực anh, nhẹ giọng làm nũng "Không có, không phải đâu. Em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh. Em vẫn chưa có nói cho ba mẹ biết chuyện hai chúng mình. Chờ đến khi em tốt nghiệp có được không?"

Tiêu Hữu không muốn nói cho Giản Chiến Nam biết chuyện ba mẹ cô kịch liệt phản đối bọn họ ở chung một chỗ, chỉ bảo là ba mẹ không muốn cho cô yêu sớm. Cô cũng không dám nói cho ba mẹ biết cô đang kết giao với Giản Chiến Nam. Chỉ hy vọng đợi đến lúc tốt nghiệp, thi lên đại học rồi đi làm, lúc ấy ba mẹ sẽ không lo lắng chuyện cô bỏ bê học hành, nếu như có các vấn đề khác phát sinh thì sẽ từ từ giải quyết.

Giản Chiến Nam nhìn Tiêu Hữu, trong lòng là một đống cảm giác chán nản. Hắn – Giản Chiến Nam chưa từng uất ức yêu đương vụng trộm như thế này bao giờ. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng sợ hãi của cô thì cũng đành phải thỏa hiệp, vỗ vỗ lưng của cô "Được rồi, nhanh đi rửa mặt đi"

"Tuân lệnh" Tiêu Hữu vội vàng gật đầu, cầm lấy quần áo để thay, chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh. Cô rửa mặt đánh răng và thay quần áo với tốc độ nhanh nhất có thể. Lúc bước ra ngoài, Giản Chiến Nam vẫn đang nằm an tĩnh trên giường, mắt lạnh nhìn cô, điệu bộ thản nhiên, chẳng hề lo lắng chuyện gì sẽ phát sinh nếu như bị phát hiện.

Tiêu Hữu đi tới giường, thấp giọng nói "Một lát em sẽ đưa ba mẹ ra ngoài, anh nhân cơ hội đó đi ra, biết không?" Điệu bộ của cô cứ như là đang đi do thám không bằng.

"Ừ hử" Giản Chiến Nam lạnh lùng dùng giọng mũi trả lời cô.

"Mạc Mạc, tiểu nha đầu lề mề, loay hoay cái gì mà lâu thế? Bữa sáng sắp biến thành cơm trưa rồi... Cái gì, lại còn khóa trái cửa nữa. Mạc Mạc! Con đang làm cái gì bên trong thế...?" Bên ngoài truyền đến thanh âm của mẹ cô, nằm cửa cũng chuyển động không ngừng. Tiêu Hữu hoảng hốt muốn đi ra ngoài thì eo lại bị Giản Chiến Nam ôm lấy, miệng anh áp chặt lên môi cô thật mạnh mẽ cũng thật nhanh chóng.

*****

Sau những nụ hôn khiến mặt đỏ tim đập, Tiêu Hữu rốt cuộc cũng thoát khỏi bàn tay của Giản Chiến Nam. Gương mặt đỏ gay nghiêm túc lùi ra xa, chỉ sợ Giản Chiến Nam lại làm chuyện xấu nữa. Người đàn ông này, thật là... thật là quá kiêu ngạo rồi.

Lúc Tiêu Hữu đẩy cánh cửa ra thì Lăng Nguyệt Hồng đã đứng ngay tại cửa, vẻ mặt buồn bực muốn đi vào, cô vội vàng ôm lấy mẹ nhằm thu hút sự chú ý của bà "Mẹ! Đồn ăn sáng đã hâm lại chưa ạ?"

Lăng Nguyệt Hồng không để ý tới con gái, lập tức đẩy cửa bước vào trong. Tiêu Hữu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Lúc định ngăn lại mẹ mình thì đã chậm một bước, cô hoảng hốt nhìn theo tầm mắt của mẹ vào bên trong. Tất cả đều bình thường, không hề có dấu vết của Giản Chiến Nam. Tiêu Hữu khó hiểu thầm hỏi trong lòng rằng rốt cuộc Giản Chiến Nam đang trốn ở nơi nào? Nhưng dù sao trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng an toàn.

Lăng Nguyệt Hồng nhìn quanh căn phòng một lượt. Khi không phát điều gì bất thường thì lúc này mới khẽ cốc lên đầu Tiêu Hữu một cái "Lầm cái gì mờ ám nên giấu diếm đấy?"

"Không có gì mà, chẳng qua là con đang thay quần áo thôi" Tiêu Hữu cười cười nắm lấy tay mẹ mình bước ra khỏi phòng "Bố, cậu, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo được không ạ? Ở trong phòng mãi cũng chán lắm"

"Cái gì cũng là con định đoạt cả. Người đòi ở nhà ngủ là con, muốn đi ra ngoài cũng là con. Con nha, khi nào thì mới trưởng thành được đây hả?" Mẹ tuy mắng nhưng giọng nói vẫn chứa đầy yêu chiều.

Lăng Việt Nhiên mỉm cười đầy vẻ sủng nịnh, ánh mắt nhìn Tiêu Hữu đều là yêu thương "Ai bảo Mạc Mạc là tiểu công chúa của nhà chúng ta chứ. Đương nhiên phải cưng chiều rồi. Mau ăn sáng đi, lát nữa chúng ta cùng đi ra ngoài"

"Cậu! Cháu đã quyết định từ nay về sau sẽ cùng cậu lăn lộn trên giang hồ" Tiêu Hữu nói một câu nghịch ngợm đều khiến cả nhà cười rộ lên. Câu nói của Lăng Việt Nhiên quả thật đúng với ý nghĩ của bố mẹ Tiêu Hữu. Cô quả thật là bảo bối của bọn họ, bọn họ muốn cẩn thận bảo vệ, chiều chuộng, không muốn để cô bị một chút thương tổn.

Tiêu Hữu nhanh chóng ăn xong cùng lôi người nhà ra ngoài, thời gian này thì cũng chỉ có thể đi dạo gần đây một chút. Chơi cả ngày rồi cũng nên trở về thành phố nên mọi người cùng nhau đi mua chút ít quà về biếu cho hàng xóm láng giềng. Mãi đến xế chiều mới trở về nhà.

Quay trở lại phòng mình đã không còn thấy thân ảnh của Giản Chiến Nam, chỉ có một chiếc hộp được trang trí tinh xảo đặt trên tủ đầu giường. Là món quà của anh mang đến, chiếc nơ xinh đẹp giống như con bướm đang tung cánh bay đi.

Tiêu Hữu mở hộp ra thì thấy một gói bánh ngọt, là loại bánh rất ngon của một cửa hàng vô danh ở thành phố anh và cô sinh sống. Cô đã từng đến đây ăn vài lần với Giản Chiến Nam, lúc gọi điện cho anh, cô có bảo mình thèm ăn bánh, nhất định khi trở về phải ghé cửaa hàng đó để mua, không ngờ anh vẫn nhớ ở trong lòng. Môi Tiêu Hữu không kìm được liền nở nụ cười, cầm lấy một chiếc bánh ăn thử, vị ngọt từ miệng vào tận trong lòng. Trái tim cũng trở nên ấm áp, , ngọt ngào.

Tình yêu cũng tựa như chiếc bánh ngọt này, mang theo mùi sữa, ngọt mà không ngấy, mỹ vị động lòng người.

*******

Kì nghỉ quốc khánh cuối cùng kết thúc, Tiêu Hữu và người nhà cũng phải trở về thành phố. Bố bắt đầu đi làm, mẹ thỉnh thoảng lại đi đánh mạc chược, còn cậu thì giống như dân thất nghiệp. Nhưng là khi cậu trở về không bao lâu đã mua nhà mua xe, còn cô vẫn phải tiếp tục sự nghiệp học hành.

Có điều lúc Tiêu Hữu trở về nhà mới biết Giản Chiến Nam phải bay ra nước ngoài, cả hai chưa kịp gặp mặt liền cách xa nhau khiến cô có chút thất vọng. Tiêu Hữu khẽ thở dài ra tiếng, hơn một tuần rồi mà anh vẫn chưa về, chỉ thông qua điện thoại thì cô mới có thể nghe thấy tiềng nói trầm ấm của anh.

Hơn nửa tháng, hai người cũng chỉ tranh thủ giờ ra chơi để gặp mặt, thậm chí cũng chưa kịp nói gì đã phải tách ra. Con người đang yêu chỉ cần gặp nhau một lát cũng đã là đủ lắm rồi.

Mấy ngày nay đi học, có lúc là bố, lúc thì là cậu đưa đón. Khi cậu xuất hiện trước cổng trường luôn kèm theo những tiếng hét chói tai của các nữ sinh. Thậm chí còn có rất nhiều người mặt dày nhờ cô gửi thư tình cho cậu. Qua chuyện này liền có thể nhận thấy sức hấp dẫn của cậu mạnh bạo đến thế nào. Cô luôn mang vẻ mặt ai oán nói với Lăng Việt Nhiên "Cậu à! Sao cậu lại đẹp trai như vậy chứ? Ông trời quả là không có công bằng chút nào cả, những nam sinh trường cháu phải làm sao bây giờ?"

Cậu không nói, chỉ đưa tay xoa xoa mái đầu cô. Đang lúc cậu còn tự hào cho cái vẻ ngoài của mình, cô liền tranh thủ cơ hội xin xỏ cậu, mang bộ mặt nũng nịu ra mà dùng 'tiểu nhân kế', vì cậu mà cô gặp rắc rối với các nữ sinh trong trường cho nên cậu phải đưa cô đi ăn mì hoành thánh.

Cậu vẫn giống như trước rất thương cô, chiều cô vô điều kiện, Tiêu Hữu không cảm thấy có gì là không ổn. Mấy ngày nay sống chung với cậu đã có lại cảm giác thân thiết trước kia.

Ngày thứ bảy, Tiêu Hữu hơi cao hứng bởi vì hôm nay là ngày Giản Chiến Nam trở về. Vừa lúc bố không có nhà, cậu cũng không có ở đây, mẹ lại đi đánh mạc chược, cô làm xong bài tập liền ra khỏi nhà đến sân bay để đón anh. Lúc cô tới là vừa vặn ba giờ bốn mươi, Tiêu Hữu đứng ngay khu vực đón người thân của sảnh sân bay. Tâm trạng có chút lo lắng, có chút chờ mong, thời gian chậm chạp nhích từng giây, cuối cùng cũng tới bốn giờ.

Cô sắp được gặp Giản Chiến Nam rồi. Tiêu Hữu dáo dát tìm kiếm bóng hình anh trong biển người mênh mông kia. Cho dù chờ đã thật bao lâu, thân ảnh cao lớn thân thuộc kia cũng chịu xuất hiện trong tầm mắt của cô, bộ vest màu đen, chiếc áo sơ mi bên trong màu trắng, mái tóc được chải cẩn thận, tỉ mỉ, cả người anh toát lên khí chất lạnh lùng, mê hoặc nổi bật giữa đám đông.

Tiêu Hữu vui mừng vẫy vẫy tay và gọi tên anh. Ánh nhìn của anh cuối cùng cũng dừng lại trên người cô, mắt hai người giao nhau trên một đường thẳng, Tiêu Hữu nhìn thấy mặt anh rõ ràng hiện lên một tia cảm xúc gì đó rất khó đoán.

Giản Chiến Nam nhìn thấy Tiêu Hữu đột nhiên xuất hiện ở sân bay, tim anh rung động một chút. Anh vội vàng bước nhanh đến bên cạnh và ôm chầm lấy cô vào lòng, cúi đầu hôn lên hai gò má mịn màng của cô, đôi mắt đen tham lam ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn. Môi hơi cong lên, anh thật rất cao hứng vì cô gái này đã tới tận đây đón anh "Tới đón anh à?"

"E hèm!" Tiêu Hữu học theo giọng điệu của anh, khuôn mặt nhỏ xinh mang theo nụ cười, cánh tay nhỏ bé choàng lên vai anh, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt mà cô nhung nhớ không dám nháy mắt.

Giản Chiến Nam cúi đầu thì thầm bên tai cô "Nhớ anh à?"

"Anh đoán xem" Tiêu Hữu nháy mắt nghịch ngợm trêu chọc anh.

"Anh sẽ để cho em một cơ hội nói thật với lòng mình" Giản Chiến Nam tà mị cười, rõ ràng câu nói này lại mang hàm ý khác. Anh vừa nói vừa ôm eo cô ra phía lối thoát của sân bay, người của anh đã chờ ở bên ngoài.

Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam ôm lấy, vừa xoay người đi được hai bước đã nghe thấy có người gọi phía sau "Mạc Mạc!"

Giọng nói quen thuộc chứa lẫn sự nghiêm nghị khiến tim Tiêu Hữu đánh thót một cái, bàn tay cô nắm chặt khẩn trương đến xuất mồ hôi. Cô còn chưa quay người lại đã có hai bóng người vừa vội vã vừa tức giận chặn lại đường đi của cô.

Tiêu Hữu lo sợ không yên nhìn hai người đàn ông trước mặt, tâm cô lặng đi, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc "Ba, cậu..."

Gương mặt ba cô xanh mét, tức giận nhìn Giản Chiến Nam và Tiêu Hữu "Ngươi... Các ngươi.... Mạc Mạc, theo ba về nhà, về sau không cho phép con gặp hắn ta nữa, con đã nghe thấy chưa, lời của ta con cũng không nghe à?"

"Ba... Ba đừng tức giận... Con xin lỗi" Tiêu Hữu sợ hãi nói, là cô không tốt, gạt ba mẹ đi yêu Giản Chiến Nam. Nhưng cô thực sự thích, rất thích anh, trong lòng cô tràn đầy hình ảnh của anh, cô không muốn chọc bố mẹ tức giận, nhưng cũng không muốn cùng Giản Chiến Nam tách ra. Tiêu Hữu đau lòng cùng thống khổ, mâu thuẫn, không biết phải làm như thế nào để ba cô không có định kiến với Giản Chiến Nam.

Ba Tiêu Hữu tức giận nói với Giản Chiến Nam "Giản chủ tịch, tôi đã cảnh cáo từ lúc trước rồi, tôi không đồng ý cho anh cùng với Mạc Mạc kết giao, cho nên xin anh từ sau đừng đến quấy nhiễu cuộc sống của con gái tôi nữa"

" Ba...." Hai người đàn ông này đều rất quan trọng, một người là người ba mà cô kính trọng nhất, một người là người mà cô đem lòng yêu thương, cô không muốn bọn họ đối địch với nhau.

"Mạc Mạc, cùng ba trở về nhà" Ba Tiêu Hữu nhìn thấy cô bị Giản Chiến Nam ôm lấy liền căm hận ra lệnh, không thèm quan tâm tới phản ứng của con gái, con gái là của ông, ông có quyền quản lí hành vi của nó.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Giản Chiến Nam lãnh khốc, đôi mắt đen hơi thâm trầm, anh không buông cô ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn, giọng lạnh lùng nói "Bác Mạc, cháu đã kết giao với Mạc Mạc rồi, vì vậy chuyện bác yêu cầu, xin thứ lỗi, cháu không thể đáp ứng được"

" Anh...!" Ba Tiêu Hữu tức giận nhìn về phía cô, nói "Con có cùng ba về nhà hay không?"

Lăng Việt Nhiên nhìn thấy Giản Chiến Nam và Tiêu Hữu thân mật đứng cạnh bên nhau, khuôn mặt cậu xuất hiện một tia cảm xúc khó đoán, nhưng khi trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô anh không kìm được mà đau lòng, nhẹ nhàng cất giọng xoa dịu anh rể "Anh rể! Anh đừng làm Mạc Mạc sợ hãi, có chuyện gì để về nhà rồi nói sau"

Lời nói xuất phát từ tâm của Giản Chiến Nam rõ ràng mang ý tức giận khi ba cô cấm anh qua lại cùng Tiêu Hữu, ông chỉ cần nghe thoáng qua thì trong lòng hiểu ra ngay. Lăng Việt Nhiên cũng vậy, chỉ có Tiêu Hữu đang tâm hoảng ý loạn nên chỉ đứng đờ ở nơi đó nghĩ cách mong làm ba nguôi giận.

"Anh Nam! Em về nhà với ba trước, anh trở về đi được không?"

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Giản Chiến Nam không mang theo tia cảm xúc nào, anh hơi bực mình với ba cô nhưng do không muốn làm cô khó xử bèn nói "Yêu là chuyện giữa hai người chúng tôi, tôi hy vọng ân oán của người khác đừng liên lụy đến tôi và Mạc Mạc, đối với chúng tôi như vậy là không công bằng" Lúc Giản Chiến Nam nói chuyện, ánh mắt anh như xẹt lửa nhìn lướt qua Lăng Việt Nhiên.

Sắc mặt Lăng Việt Nhiên chợt thay đổi, cuối cùng chỉ là nhợt nhạt cười "Giản chủ tịch lo xa rồi, chúng tôi một người là ba, một người là cậu của Mạc Mạc, tât nhiên sẽ làm mọi thứ vì cô ấy, chuẩn bị cho cô ấy một bàn đạp tốt nhất và không bao giờ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô ấy"

Giản Chiến Nam lạnh lùng cười từ chối cho ý kiến, không chào Lăng Việt Nhiên và ba cô mà chỉ thì thầm bên tai Tiêu Hữu "Về nhà đi, cho dù có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không buông tay em ra" Hy vọng em cũng vậy. Tất nhiên câu cuối chỉ là Anh đặt ở trong lòng.

Giản Chiến Nam quay lưng bước đi, bóng hình cao lớn khuất dần trước tầm mắt Tiêu Hữu. Ba cô đột ngột cất tiếng nhắc nhở "Mạc Mạc! Con theo ba về nhà! Việt Nhiên, em ở lại đón Vương tổng, mọi chuyện đành giao lại cho em"

Lăng Việt Nhiên gật đầu "Anh rể an tâm"

Tiêu Hữu theo ba về nhà, trong lòng bất an, ba đã bỏ dở công việc. Ông ngồi trên ghế sô pha, mẹ Tiêu Hữu từ trong phòng bước ra nhìn thấy vẻ mặt bất an của cô, lại nhìn thấy gương mặt tức giận đến đỏ bừng của chồng liền nhíu mày đầy vẻ khó hiểu hỏi "Làm sao vậy? Hai người một lớn một bé sao lại trở về cùng nhau vậy?"

Ba Tiêu Hữu không có thời gian tào lào với vợ mà tức giận chỉ vào Tiêu Hữu nói "Con đã qua lại với cậu ta từ trước đến giờ sao?"

Tiêu Hữu cúi đầu tỏ vẻ nhận sai nói "Ba! Con xin lỗi. Ba đừng tức giận được không? Con biết lén lút qua lại với anh Nam là không đúng, nhưng con thật sự thích anh ấy. Ba, vì sao nhất định phải ngăn con qua lại với anh Nam?"

"Thích? Con biết thích là thế nào hay không?" Ba Tiêu Hữu tức giận đứng bậc lên khỏi ghế ngồi "Ba không cho hai đứa qua lại, từ nay về sau con cũng không được gặp mặt cậu ta nữa, biết chưa?"

Trong mắt cô đong đầy nước mắt "Vì sao? Ba, chẳng lẽ con không thể thích người mình thích sao? Sao ba lại bắt bọn con chia tay?" Tiêu Hữu nói xong, trong lòng bồng nhớ đến lời nói lúc chiều của Giản Chiến Nam "Là vì ba và anh Nam có ân oán sao? Rốt cuộc ân oán đó là gì để giờ đây khiến ba phải chia cách bọn con?"

"Câm miệng!" Ba cô tức giận đến nổi gân xanh đầy mặt, ông gân cổ quát lớn "Ta chỉ hỏi con một câu, có chia tay với nó không? Con là con gái ta, nếu chẳng phân biệt được đúng hay sai thì sau này đừng bước vào cái nhà này nữa!"

Lăng Nguyệt Hồng lo lắng nhìn Tiêu Hữu cùng chồng đang hồi quyết liệt bèn đứng ra khuyên giải "Kìa ba nó, có chuyện gì từ từ nói không được hay sao?"

"Nói cái gì, nó bị ma ám rồi, thằng đó thì có gì tốt?" Ba Tiêu Hữu tức đến nỗi ngực phập phồng "Con không chịu nghe lời ta nói có phải hay không?"

" Con... con... con bé này, tức chết ta" Ba cô nói xong hất tay quay đầu rời khỏi phòng khách, bước vào phòng ngủ ông dập mạnh cửa.

Tiêu Hữu không nói nên lời, cô phải làm sao bây giờ? Tại sao lại bắt cô phải lựa chọn, vì sao? Một bên là người thân cô kính trọng nhất, một bên là anh Nam cô yêu nhất, cô phải lựa chọn cái gì đây?

Nước mắt từng giọt rơi xuống, một trái tim luôn không biết lo nghĩ giờ đã bắt đầu đau thắt.

*****

Tiêu Hữu sợ ba cô biết chuyện thì sẽ tức giận thêm và càng cố gắng ngăn cản không cho cô gặp Giản Chiến Nam, bởi vậy mà mấy ngày nay cô không dám đi kiếm anh. Hai người chỉ gọi điện thoại nói chuyện với nhau mà thôi. Với lại Giản Chiến Nam vừa mới ngồi vào chức vị tổng tài nên cũng rất bận rộn, một tay anh phải xoay sở khá nhiều công việc do người trước để lại. Tuy bù đầu bù cổ như thế nhưng anh vẫn rất chăm chỉ lái xe hơn nửa vòng thành phố để đến gặp Tiêu Hữu, tuy chỉ là đứng ở đằng xa ngắm nhìn thân ảnh hút hồn của cô, không hé môi nói bất kỳ điều gì cả, chỉ nhìn thấy nhau, cười với nhau rồi quay đầu bước đi. Tiêu Hữu không thể nào tưởng tượng được ba cô lại đưa ra một quyết định chấn động mà cô không thể nghe theo, đó là cho cô ra nước ngoài du học. Một người cô họ xa của cô sống ở Anh có thể chăm sóc cho cô. Có điều Tiêu Hữu hoàn toàn không muốn đi. Cô không muốn rời xa ba mẹ, cũng càng không muốn thoát khỏi vòng tay ấm áp của Giản Chiến Nam. Quyết định của ba cô hoàn toàn không thể nào thay đổi được mà mẹ cô lại chính là một người vợ phong kiếm, luôn luôn nghe theo lờ chồng cho nên Tiêu Hữu đành phải đi cầu cứu cậu Lăng Việt Nhiên. Thế nhưng lần này cậu cô cũng không bênh vực cô nữa. Tiêu Hữu cảm thấy thật khổ sở, thật khó thở. Cô không muốn phải đi du học. Vì sao mọi người cứ một hai phải tách cô ra khỏi Giản Chiến Nam cho bằng được vậy?

Mọi thủ tục để đi du học đều được thu xếp một cách thuận lợi, người cô ở bên kia cũng đã liên hệ với một ngôi trường tương đối tốt. Tất cả mọi chuyện đột nhiên đến nhanh chóng như thế, vội vàng như thế, thật sự cứ như thể mọi người mong ngóng tống được cô đi càng sớm càng tốt vậy.

Quyết định của mọi người trong nhà không thể nào thay đổi, Tiêu Hữu nhìn thấy ba mẹ cô cùng với cậu đang ngồi ở phòng khách nói chuyện liền lớn tiếng kháng nghị "Con không muốn đi du học"

"Đừng làm loạn lên nữa Mạc Mạc, nghe lời ba mẹ, không còn sớm nữa đâu, về phòng nghỉ sớm đi" Mẹ cô dịu giọng an ủi, Tiêu Hữu chán nản xoay người quay trở lại phòng ngủ, nhào lên giường, ôm gối khóc nức nở, nước mắt cứ thế tuôn dài ướt nhẹp cả chiếc ra gối lúc nào không hay. Cô cố gắng thế nào cũng không thể ngưng khóc được.

Đôi mắt mọng nước vô tình nhìn thấy chiếc hộp âm nhạc trên bàn. Hoàng tử đang dùng cánh tay săn chắc ôm lấy cô dâu xinh đẹp của mình, thật hạnh phúc. Đó là món quà anh đã tặng trong sinh nhật cô. Nghĩ đến lời thề giữa hai người, nước mắt Tiêu Hữu lại càng tuôn rơi. Cô đột nhiên ôm lấy hộp nhạc, mở cửa phòng ngủ chạy thật nhanh ra ngoài.

"Mạc Mạc, con đi đâu vậy?"

Ba mẹ cùng với cậu lên tiếng gọi mà cô không nghe, không quay đầu lại, cô không muốn đi du học. Tiêu Hữu mở cửa, chạy ra ngoài. Ba cô cùng với cậu đuổi theo, nắm lấy tay cô. Tiêu Hữu không để ý đến tay của ba, chỉ nói "Ba, con không muốn đi khỏi nhà, con không muốn" Miệng nói vậy mà chân cô thì vẫn tiếp tục chạy đi.

Tiêu Hữu dừng lại khi nghe thấy tiếng hét của mẹ cùng tiếng gọi của cậu. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy thân thể cao lớn của ba ngã xuống nên đất lạnh giá. Cô thật sợ hãi, hoảng hốt mà la lên "Ba...!"

Mọi người trong nhà đều hoảng loạn hết cả lên, chỉ có cậu cô là vẫn giữ được bình tĩnh nhanh chóng gọi điện thoại kêu cứu hộ tới. Mẹ cô kinh hoàng ôm lấy chồng khóc lóc, vội vàng lục tới lục lui túi áo của ba tìm thuốc, rồi nhét vào miệng ba cô.

Tiêu Hữubị dọa đến mức cả người run rẩy, gương mặt trắng bệch, ôm lấy tay ba cô thật chặt, vừa khóc vừa nói "Ba, con xin lỗi, ba đừng dọa Mạc Mạc, Mạc Mạc sẽ nghe lời ba. Ba đừng không quan tâm đến Mạc Mạc..."

Ba đột nhiên ngất đi thì Tiêu Hữu mới biết tim của ba không tốt. Thế mà cô vẫn chẳng hay biết chút gì. Ba vì sợ cô lo lắng nên mới dấu diếm không nói cho cô biết. Mãi cho đến hôm nay thì mọi chuyện mới vỡ lẽ. Thật may mắn là do cấp cứu kịp thời nên tình trạng nguy kịch đã qua, nếu không cả đời này cô sẽ phải hối hận chết mất.

Tiêu Hữu nhìn ba mình đang nằm trên giường bệnh. Ba cô to lớn là thế mà cũng có lúc ốm đau. Cô cứ nghĩ ba sẽ luôn khỏe mạnh, sẽ vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con cô, là cây đại thụ không bao giờ gãy đổ. Thế nhưng, giờ phút này đây, cô thật sự sợ hãi ba cô rồi cũng có lúc sẽ mất đi.

Cô nói liền một hồi "Ba, Mạc Mạc sẽ không để cho ba phải tức giận nữa, ba mau khỏe lại nhé" Dù đã đươc cấp cứu, nhưng cô vẫn lo sợ, không thể ngăn lại dòng lệ lặng lẽ chảy dài nơi khoé mắt. Làm sao cô có thể bất hiếu như thế chứ?

Mẹ cô im lặng khích lệ cô và cũng tự an ủi chính mình là ba sẽ không có việc gì. Cậu cũng trấn an tinh thần cô, bảo cô đừng sợ, bác sĩ đã nói ba cô chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút, chú ý một chút là sẽ không có vấn đề gì nguy hiểm nữa rồi. Thế nhưng Tiêu Hữu vẫn rất sợ hãi.

Khóc nhiều mệt quá, cô nắm lấy tay ba ngồi bên giường bệnh mơ mơ màng màng ngủ. Trong lúc cơn mơ màng, cô cảm nhận có một đôi tay dịu dàng nắm lấy tay mình. Đó không phải là bàn tay chai sờn của mẹ. Vậy là tay của ai? Tiêu Hữu nghĩ không ra, cả trong giấc mộng cũng thấy bất an ngủ không yên.

Ba nằm viện vài ngày, Tiêu Hữu rất ngoan ngoãn, không hề trốn đi gặp Giản Chiến Nam, cũng không nói đến chuyện du học nữa. Mỗi ngày lúc nghỉ trưa cô đều đến bệnh viện thăm ba, tan học là ngoan ngoãn đợi cậu tới đón, sau đó lại đến bệnh viện chăm sóc cho ba cô cho tới khi xuất viện.

Cô giúp ba ngồi xuống sô pha. Ông nhẹ nhàng vỗ đầu cô, thở dài nói "Mạc Mạc đừng sợ, ba khỏe mạnh như thế, không bỏ Mạc Mạc lại đâu"

Tiêu Hữu vòng tay ôm lấy ba mình "Vâng, ba nhất định sẽ luôn luôn khỏe mạnh. Sau này Mạc Mạc sẽ nghe lời ba"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Buổi sáng ngày cô đi bầu trời thật u ám, có vẻ rất muốn đổ mưa để gột rửa nỗi buồn. Tiêu Hữu ngoan ngoãn im lặng ăn sáng rồi cùng ba mẹ và cậu đi đêsn sân bay. Hôm nay là ngày cô bay đến một đất nước xa xôi mà không có người thân cùng... anh.

Thân thể ba cô đã không còn gì đáng lo ngại, tuy nhiên Tiêu Hữu vẫn không muốn đi. Cô đã hứa nghe lời ba thì sẽ giữ lời. Ngồi trong xe đang chạy bon bon trên đường, vẻ mặt ba cô luôn nghiêm túc nhưng rõ ràng trong mắt có chút bi thương, mẹ cũng chẳng khác gì. Cô biết ba mẹ không muốn xa cô thế mà cứ thế bắt cô phải đi. Cậu mở cửa xe, gương mặt lạnh lùng không nói một lời. Không khí trong xe thật sự rất bức bối.

Tiêu Hữu thấy xe hướng đến sân bay. Cô cách xa quê hương bao nhiêu thì cũng cách xa anh Nam của cô bấy nhiêu. Cách một chút lại khiến cô đau lòng một chút, tầm mắt cũng bị nước mắt làm cho nhoè đi.

Thế nhưng cô không có đủ dũng khí để phản kháng lại ý định của mọi người. Bởi vì cô không thể khiến cho ba mẹ thêm đau lòng nữa. Cuối cùng cô chỉ có thể gửi cho Giản Chiến Nam một tin nhắn ngắn ngủi 'Anh Nam, dù cho Mạc Mạc ở bất kỳ nơi đâu thì lòng cũng sẽ không thay đổi. Mạc Mạc sẽ luôn yêu anh. Mạc Mạc đi rồi sẽ trở về, chỉ cần cho Mạc Mạc bốn năm, chỉ cần bốn năm thôi...'

Cô không hề biết bốn năm sẽ có những trở ngại nào sẽ đổi thay tình yêu của hai người. Liệu có còn nồng ấm như hiện giờ hay không? Liệu trong lòng anh có người con gái nào khác ngoài cô hay không? Anh rồi liệu có quên cô hay không? Cô biết là Giản Chiến Nam đối xửa rất tốt với cô. Thế nhưng cô vẫn không thể nhìn thấu hết cõi lòng anh. Cô chỉ biết một điều là lòng cô sẽ chỉ chứa hình ảnh một Giản Chiến Nam hào hoa phong nhã cùng với vòng tay ấm áp luôn bao trọn lấy cô.

Lựa chọn nghe lời ba mẹ không phải là vì tình yêu của cô không đủ sâu mà là một niềm tin cô rồi sẽ quay trở về. Thời gian và khoảng cách xa xôi sẽ không thể là trở ngại ngăn cản tình yêu của cô dành cho anh. Dù cho cô ở nơi nào, dù cho thế giới có thay dổi ra sao thì lòng này cũng chỉ yêu mình anh.

Bốn năm dài như thế, khoảng cách nửa vòng Trái Đất xa xôi như thế, cô thì vẫn ngây thơ, khờ dại. Thế nhưng cô cũng biết tình yêu nếu không qua một thời gian thử thách có lẽ sẽ không phải là tình yêu. Mà có khi tình yêu trải qua thử thách lại càng thêm sâu sắc, nồng đậm. Nhưng cũng có thứ tình yêu chỉ như một ngọn gió, thổi đi mất không còn bất kỳ lưu luyến nào trong cõi lòng. Tình yêu của cô với Giản Chiến Nam không biết là loại nào đây?

Thật sự tất cả là do cô mặc kệ tình yêu trong lòng, mặc kệ cô kiên định yêu Giản Chiến Nam bao nhiêu thì cô vẫn rất lo lắng, vẫn nghĩ ngợi ra rất nhiều thứ đáng sợ. Cô cứ thế bỏ đi, thậm chí không có gặp để nói lời chia tay với anh. Cô rât sợ hãi phút giây ly biệt mình sẽ không cầm được nước mắt mà khóc trước mặt anh. Cô chán ghét thời khắc lòng cô tê liệt không còn cảm giác đau vì đã quá đau, cô sợ cô sẽ không chịu nổi mất.

Trời không biết đã đổ mưa tự bao giờ, thật rối loạn giống như lòng cô bây giờ, u ám một mảnh chẳng có tia sáng nào. Tiêu Hữu ngồi trong xe không nói bất cứ một lời nào. Giản Chiến Nam vẫn không trả lời tin nhắn của cô.

Tiêu Hữu ôm thật chặt hộp âm nhạc mà Giản Chiến Nam đã tặng cho cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nó, cô đang rất cố gắng kìm chế thống khổ trong lòng, không hề để ý bất cứ điều gì khác cho đến khi xe bất chợt dừng lại.

Ngẩng đầu, cô chỉ thấy có một chiếc xe màu đen hàng hiệu đậu trước mặt xe của nhà mình, ngăn không cho bọn họ tiến lên phía trước. Mưa rơi xuống mặt đường tạo thành những bọt nước trắng xoá bắn tung tóe khắp nơi.

Tiêu Hữu nhìn chằm chằm thân ảnh đang chậm rãi bước xuống chiếc xe màu đen đó. Thân người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng không tia cảm xúc, bộ vest đen trên người càng giúp anh tô điểm vẻ đẹp trai của mình. Mưa to khiến quần áo anh ướt nhẹp, cả mái tóc được chải gọn gàng thường ngày cũng vì nước mưa mà trở nên rối xù. Những giọt mưa chảy dài theo khuôn mặt anh xuống dưới. Đôi chân thon dài nện từng bước từng bước vững trãi tới bên xe của bọn họ.

Tiêu Hữu không nhịn được cứng đờ cả người, cánh tay bị ba cô nắm thật chặt. Cô nhìn thấy Giản Chiến Nam đứng trước cửa xe, đôi môi bị mưa hắt vào khiến cho thêm phần nhợt nhạt, đôi mắt đen sâu thâm trầm, xuyên qua cửa kính xe nhìn thẳng vào gương mặt cô. Tay anh đánh thật mạnh vào cửa kính xe, hét thật to "Mạc Mạc, em ra khỏi xe cho anh!"

Nhìn khuôn mặt tức giận của Giản Chiến Nam, thấy anh bị mưa làm ướt hết cả người khiến lòng cô như thêm quặn thắt cơn đau "Anh Nam...!". Tiêu Hữu giãy dụa thân mình muốn xuống xe "Ba mẹ cho con xuống xe được không, con chỉ nói vài câu với anh ấy thôi..."

"Ngồi im, Việt Nhiên, đánh xe vòng qua" Ba cô dùng ngữ điệu lạnh lùng ra lệnh.

Lăng Việt Nhiên nghe lời đánh xe vòng qua Giản Chiến Nam nhưng anh cũng không hề có ý định bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy, tiếp tục chặn đường. Mặt anh tái xanh, gằn từng tiếng, lạnh lùng nói "Em muốn đi, phải không?"

Tiêu Hữu cắn chặt môi, đôi mắt không hề chớp nhìn Giản Chiến Nam, lòng cô... thật là đau.

"Mạc Tiêu Hữu!êm có biết bốn năm chúng ta sẽ ra sao hay không?" Giản Chiến Nam nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy bi thương của cô, tóc bị mưa làm cho lộn xộn, tức giận đạp chân thình thịch lên hông xe, quát lớn "Anh nói cho em biết, Mạc Tiêu Hữu, anh là đàn ông, đối với em không phải là thánh nhân, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ hấp dẫn muốn quấn quít anh, em có biết không? Nếu em dám bỏ đi, anh nhất định sẽ quên em ngay tức khắc, sẽ lấy người khác làm vợ, đem những đối xử tốt đẹp với em, tình yêu dành cho em đặt lên người phụ nữ đó. Anh sẽ đem những lời nói ngọt ngào đã nói với em nói cho người khác nghe. Mạc Tiêu Hữu! Em xuống xe ngay cho anh!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)