Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Chương 15

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt
Trọn bộ 57 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Shopee


Tiêu Hữu không có trực tiếp đến trạm xe, mua cho mẹ bó hoa người thích nhất, lại mua thêm loại rượu ba thích uống nhất. Cô đi đến nghĩa trang, cô muốn cùng ba mẹ nói chuyện. Nhìn hình ảnh hai người khắc trên bia mộ, gương mặt họ mỉm cười trông rất sống động. Sinh tử... thì ra chỉ có một ranh giới rất mỏng nằm ở giữa ngăn cách.

Ba mẹ! Mạc Mạc nhớ hai người, rất nhớ. Ba mẹ hãy đến trong giấc mộng của Mạc Mạc đi, như vậy thì con mới có thể nhìn thấy ba mẹ rồi. Ba mẹ! Gặp lại sau. Mạc Mạc muốn đi, Mạc Mạc sẽ thường trở lại thăm hai người.

Mạc Tử Di thương tiếc ôm lấy Tiêu Hữu, lòng của cả hai cũng rất tối tăm, tưởng niệm đến nhưng người đã chết đi, lòng tràn đầy buồn bã cùng đau đớn. Cuộc sống, thống khổ lớn nhất chính là sinh ly tử biệt.

Đến trạm xe lửa, Tiêu Hữu nói lời từ biệt cùng dì. Lên xe lửa, dì giúp cô tìm được giường của mình mới chịu xuống xe. Không chia tay được nhưng cuối cùng vẫn phải luyến tiếc rời đi. Dì sau khi xuống xe, đứng ở bên cửa sổ của buồn xe, dặn dò mọi thứ. Thật ra thì, cô một chữ cũng không nghe thấy, nhưng cõi lòng cô vẫn nhận được sự quan tâm của dì.

Xe lửa khởi động, nhìn thân ảnh của dì từ từ biến nhỏ lại phía sau, lòng của Tiêu Hữu vô cùng khó chịu, muốn khóc, lại nhịn được, dùng sức hít thở, không để cho nước mắt rơi xuống. Cô lớn rồi, về sau, cô sẽ không để cho bản thân mình cứ hễ ra lại khóc. Dì! Gặp lại sau, con sẽ cố gắng đứng lên.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Hữu một mình rời khỏi nhà, rời khỏi nơi cô đã lớn lên, rời khỏi... ba mẹ. Trong lòng có cảm giác lạc lõng, có phiền muộn, cũng có nhớ thương. Cậu... chính là nỗi nhớ thương của cô.

Bốn chiếc giường, nữ có nam có. Tiêu Hữu nằm trên chiếc giường gần cửa. Lúc đầu, mọi người còn làm quen nhau, trò chuyện trên trời dưới đất. Lâu dần cũng mạnh ai nấy đi nghỉ. Cơm tối, Tiêu Hữu ăn đỡ chút bánh mì, không có việc gì làm cũng liền nằm xuống nghỉ ngơi, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.

Không có nằm mơ thấy ba mẹ, lại là nằm mơ thấy Giản Chiến Nam. Khuôn mặt đẹp trai rực rỡ như ánh mặt trời đột nhiên trở nên dữ tợn, ánh mắt khát máu, hàm răng bén nhọn cắn lấy cổ cô, muốn đem cô nuốt chửng vào bụng. Tiêu Hữu tỉnh giấc, mở mắt ra, hồi hồn. Thì ra chỉ là một giấc mộng. Chiếc mền che khuất khi ánh sáng của chiếc đèn khiến không gian xung quanh cô rất tối, ngoài cửa sổ cũng là một khoảng không đen kịt, cô giống như là đã ngủ thật lâu...

Miệng có chút khát, Tiêu Hữu đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút, cũng cầm ly nước ấm trên bàn uống một hớp. Lúc này cô mới phát hiện không gian nho nhỏ bên trong chỉ còn lại một mình mình. Ba người còn lại không biết đã xuống xe từ lúc nào. Bọn họ lúc nào thì xuống xe? Cô thế nhưng ngủ đến nỗi không biết chút gì. Nếu để cho Cầm Tử biết, nhất định cậu ấy sẽ cười vào mặt cô, ngủ giống như heo, bị người ta mang đi bán chắc cũng không biết. Nhớ tới mình rất nhanh liền có thể nhìn thấy Cầm Tử, tâm tình cô cùng tốt lên một chút.

Tiêu Hữu muốn tìm điện thoại di động xem mấy giờ rồi, thuận tiện gửi cho Cầm Tử một tin nhắn. Thế nhưng, hành lý của cô đâu rồi? Ba lô của cô đâu rồi? Tiêu Hữu nhanh chóng đầu đầy mồ hôi, cả túi tiền cô giả trang thành túi đựng quần áo đặt bên gối cũng không thấy, bên trong có chứng minh của cô, còn có thư báo đậu đại học, tiền, ATM, ... Không có những thứ đó, cô làm sao báo cho trường học đây?

Rầm. Đầu Tiêu Hữu nổ tung, cô bị trộm rồi? Do cô xui xẻo còn vì quá sơ ý lơ là chợp mắt một chút đã mất hết? Tiêu Hữu gõ đầu mình một cái, làm sao lại đần như vậy, thật là so với con heo còn đần hơn. Cô vội vàng mở cửa khoang nằm, định đi tìm tổ trưởng hay nhân viên bảo vệ, thế nhưng lại va phải một lồng ngực cứng rắn.

Hơi thở quen thuộc bao phủ lấy cô, cô giật mình lui về sau một bước. Ánh mắt hốt hoảng đối mặt với gương mặt anh tuấn lạnh lùng, tâm chợt đau, mắt cũng trừng lớn. Giản Chiến Nam, hắn... hắn sao lại ở đây?

Tiêu Hữu theo bản năng đem cửa đóng lại, thế nhưng lại bị tay của Giản Chiến Nam ngăn lại, hắn dễ dàng đem cửa kéo ra. Cửa không cách nào đóng được, hắn lại thản nhiên đi vào, thân hình cao lớn cùng trên người tản mát ra cảm giác áp bách khiến cô cảm thấy không gian càng thêm thu hẹp, không khí càng thêm mỏng manh, đè nén khó chịu, thậm chí là sợ hãi... Đúng vậy, cô sợ hắn...

Sau khi kinh ngạc, Tiêu Hữu lại thấy tức giận. Giơ lòng bàn tay ra, lạnh lùng mở miệng "Đồ của tôi, trả đây!". Nhất định là do hắn giở trò quỷ. Cô nào có xui xẻo như vậy, lần đầu tiên một người ra cửa liền bị mất đi những thứ quan trọng chứ?

Giản Chiến Nam nhìn lòng bàn tay Tiêu Hữu, cô hướng tới hắn muốn cái gì? Hắn khẽ nhíu mày, tròng mắt đen nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm dưới ánh sáng đèn toa tàu. Mặt cô trông rất tức giận, hắn không nhịn được bèn đưa tay nắm thật chặt tay Tiêu Hữu, dùng sức kéo cô ôm vào trong ngực "Anh cho em, em còn cần không?"

Ôm lấy thân thể Tiêu Hữu, chân mày Giản Chiến Nam cau lại. Thân thể cô trong lòng hắn khẽ run, mặc dù cô đang cố gắng đè nén, nhưng hắn cảm nhận được cô sợ hắn. Nhận thức này khiến lòng Giản Chiến Nam một hồi lạnh toát, cánh tay càng thêm siết chặt.

Hắn không muốn cô sợ hắn.

Mặt Tiêu Hữu bị ép dính vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cô vươn cánh tay chống đỡ lồng ngực hắn nhưng không cách nào thoát thân. Đối với hắn, cô rất hận, không bao giờ muốn gặp lại, không muốn nhớ đến cảnh mình bị làm nhục lúc trước. Cô trong lòng tự nói với mình rằng không cần nhớ lại những chuyện trước kia, chỉ cần xem hắn như một người xa lạ, không liên quan đến nhau. Một người qua đường không đáng để cô phải tức giận, không đáng để cô yêu, lại càng không đáng để cô hận. Tiêu Hữu hờ hững mở miệng "Đồ của tôi, tôi đương nhiên muốn"

Hai tay của Giản Chiến Nam từ hông Tiêu Hữu dời đến trên cánh tay cô, rồi đến hai bàn tay cô, nắm thật chặt trong lòng bàn tay hắn, đặt lên tim hắn. Tiêu Hữu rút tay, thế nhưng hắn lại càng nắm chặt hơn. Không phải hắn nói muốn trả đồ cho cô ư? Bộ dáng này là đang làm cái gì?

"Làm phiền anh trả đồ cho tôi" Sau đó, hắn muốn đi đâu thì đi.

"Mạc Mạc, anh đã cho em rồi" Tròng mắt đen của Giản chiếm Nam thật tĩnh mịch, dưới ánh sáng mông lung nhưng lại như lóe lên tia sáng. Nghiêm túc, chuyên chú, dịu dàng khác thường. Ban tay Tiêu Hữu nóng bỏng "Anh cho tôi cái gì? Tôi không có thời gian chơi cùng anh, làm phiền anh trả đồ cho tôi" Cô vẫn nhịn không được cơn tức giận, thanh âm cũng đề cao hơn rất nhiều.

Giản Chiến Nam nắm bàn tay Tiêu Hữu vỗ vỗ vào vị trí tim của hắn "Nơi này, tâm, cho em rồi, Mạc Mạc"

Lời nói dịu dàng cùng ánh mắt chuyên chú thâm tình, nếu là lúc trước, khi Tiêu Hữu nghe Giản Chiến Nam nói như vậy, tâm sẽ ầm ầm nhảy lên, mặt sẽ hồng, tim sẽ đập mạnh. Nếu là lúc trước, cô sẽ y như đứa ngốc cảm động đến rối tinh rối mù.

Nhưng là bây giờ, Tiêu Hữu chẳng qua chỉ cảm thấy Giản Chiến Nam đang trêu chọc cô, tựa như hắn nhất thời cao hứng tìm thế thân vui đùa một chút. Cho nên, nhất thời cao hứng tìm tới cô, đoạt đi thân thể của cô, mà nay, lại nhất thời cao hứng, tìm tới cô, nói những lời yêu đường nồng tình mật ý trêu chọc cô. Tiêu Hữu nếu còn tưởng là thật, như vậy thì cô chính là thiên hạ đệ nhất ngốc nhếch. Cô chỉ giễu cợt mà nói: "Lần đầu tiên nghe được lời nói như vậy, anh có lòng rồi. Còn là nói, lòng của ngài quả thật không chỉ có duy nhất một ngăn. Nếu như anh không có đùa dai lấy đi đồ của tôi thì làm phiền anh nhường đường một chút, tôi muốn đi báo cảnh sát"

*****

Cảnh sát báo đã tìm trên xe lửa nhưng vẫn không thấy hành lý, cũng không thẩm vấn ra ai là kẻ trộm. Tiêu Hữu sốt ruột, thông báo rằng kẻ trộm có thể đã lấy tiền và ném túi ra ngoài.

Điều tra mãi không ra, Tiêu Hữu bắt đầu cuống lên, trái lại, Giản Chiến Nam không chút hoang mang, chỉ gọi vài cú điện thoại, giọng nói nhỏ nên không nghe rõ. Tiêu

Hữu cũng không có tâm trạng lắng nghe, thầm nghĩ xem mấy hôm nữa nên làm thế nào.

Cảnh sát Thừa bảo cô về trước nghỉ ngơi, bọn họ sẽ tiếp tục tìm kiếm và liên lạc với cảnh sát địa phương xem xung quanh xem có hành lý của cô rơi ra không. Dù sao cũng chẳng còn cách nào khác.

Tiêu Hữu buồn bã trở về chỗ nằm. Giản Chiến Nam đi sau cô, cô mở cửa đi vào, hắn định vào theo, Tiêu Hữu khóa cửa lại, mệt mỏi nằm trên giường, trằn trọc, lòng tràn đầy lo âu, mãi sau mới mơ màng, trong giấc mơ đều là những chuyện đau đầu, hôn lễ của cô, cậu bị bắt, thân thể bị đoạt lấy, cứ mãi bám lấy cô, khiến cô như rơi xuống vực thẳm.

Tiêu Hữu giật mình tỉnh lại, đầu choáng váng, người như nhũn ra, cô đành phải nằm yên, thấy tay mình đang được truyền thuốc, nhận ra một cô gái xinh đẹp đứng bên giường nhìn mình cười, nhẹ nhàng hỏi: "Cô đã tỉnh?"

Cô gái xinh đẹp lấy nhiệt kế từ nách của Tiêu Hữu, khẽ nhíu mày, rồi lại tươi cười "Còn hơi nóng nhưng cũng đã đỡ nhiều rồi."

Tiêu Hữu nhìn cô gái trước mắt, quan sát xung quanh, có chút hoảng hốt, cô vốn phải đang ở trên xe lửa, tại sao lai có chiếc giường lớn mềm mại như thế này, sao lại ở một căn phòng tráng lệ và bên cạnh một cô gái xinh đẹp.

"Đây... là đâu... Cô là ai...?" Tiêu Hữu mở miệng nói chuyện, mới phát hiện cổ họng mình khàn khàn.

19:20

"Nơi này là khách sạn, cô có thể gọi tôi là Sa Sa." Cô gái xinh đẹp lấy cốc nước ấm trên bàn, đỡ Tiêu Hữu uống một ngụm nước

"Cô bị sốt, bị ngất trên xe lửa, Chiến Nam đưa cô vào bệnh viện, nhưng sau đó lại khăng khăng muốn đưa cô vào khách sạn, nói rằng cô không thích bệnh viện. Lần đầu tiên tôi thấy Giản Chiến Nam hốt hoảng, mặt không còn chút máu, ...

Xe lửa, khách sạn, Giản Chiến Nam, nàng sinh bệnh sao? Tiêu Hữu mơ màng nghĩ, mình không quên gì, nhưng đầu thật mơ hồ, không nghe rõ Sa Sa đang nói gì, cũng không thể nghĩ nhiều, lại mệt mỏi thiếp đi, chỉ có một suy nghĩ nhẹ nhàng thoáng qua: cô không thích bệnh viện, vô cùng ghét, thêm cả sợ hãi... Thời gian này có quá nhiều chuyện xảy đến, gần như làm cô suy sụp, cô luôn luôn gắng gượng, hiện giờ rốt cuộc không gắng được nữa, bệnh như núi đè nặng lên thân, đánh bại cô, sốt cao, làm Giản Chiến Nam hoảng lên, ...

Sáng hôm sau, Tiêu Hữu tỉnh lại, cảm thấy cô đang nằm trong vòng tay ấm áp, giống như mẹ đang vỗ về mình. Cô lưu luyến không muốn tỉnh dậy...

Nhưng là ai đang hôn môi cô, hôn một cách nhẹ nhàng, dịu dàng, làn môi ấm áp... Tiêu Hữu mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm và khuôn mặt anh tuấn.

Giản Chiến Nam thấy Tiêu Hữu tỉnh lại, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm trí cũng trở nên thoải mái, anh áp vào trán của Tiêu Hữu, nhiệt độ bình thường, nở một nụ cười vui vẻ, rốt cuộc đã giảm sốt.

Tiêu Hữu ngây người nhìn Giản Chiến Nam, đầu óc cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, giật mình, cô đang nằm cùng giường với Giản Chiến Nam? Tiêu Hữu giống như bị dọa đến, đột nhiên lùi xa ra, ánh mắt trở nên hồi hộp, lo âu như nhìn thấy thú dữ.

"Mạc Mạc!" Thấy Tiêu Hữu sắp rơi khỏi giường, Giản Chiến Nam nhanh tay đỡ lấy.

Phản ứng của Tiêu Hữu khiến anh xanh mặt, tâm như chìm xuống đáy vực, buồn bã nói: " Đừng sợ anh, Mạc Mạc. Anh..." Những lời định nói ra cũng nuốt xuống, muốn giải thích nhưng không nói nên lời, lần đầu tiên Giản Chiến Nam lắp bắp, lần đầu tiên cảm thấy luống cuống, từ từ buông lỏng tay Tiêu Hữu, đứng dậy: " Để anh gọi bữa sáng cho em..."

Tiêu Hữu ăn sáng, tuy không có vị giác do bị ốm, nhưng là cô cần đủ sức để rời đi chỗ này, không muốn nhận tình cảm của Giản Chiến Nam, nhưng là cứ bị dây dưa, không có cách nào kết thúc.

Tiêu Hữu ăn điểm tâm, lau miệng sạch sẽ, mệt mỏi đi rửa mặt chải đầu, lấy quần áo trong túi hành lý để thay. Sắc mặt vẫn tái nhợt, Tiêu Hữu nhìn mình trong gương, ánh mắt nàng đã mất đi vẻ trong suốt, thuần khiết từ khi nào?

Kéo vali, Tiêu Hữu ra khỏi phòng ngủ, Giản Chiến Nam đã đứng ở cửa, anh cũng đã thay quần áo, một bộ quần áo công phu, tỉ mỉ, trông rất nhàn nhã, khôi ngô, phi phàm.

Lúc Tiêu Hữu đi tới, Giản Chiến Nam mở cửa, Tiêu Hữu không do dự bước ra ngoài, không chú ý, bỗng dưng có một người xông vào: " Chiến Nam, bất ngờ chưa... Cô... sao lại là cô? Sao cô lại ở chỗ này?" Giọng nói phấn khích trở nên kinh ngạc, phẫn nộ, đau khổ, chán ghét, cuối cùng là mặt trắng bệch, ánh mắt tủi thân, đau buồn nhìn Giản Chiến Nam sau lưng Tiêu Hữu, "Chiến Nam, nói cho em biết, sao lại thế này, tại sao anh lại ở cùng cô ta, tại sao... tại sao ...Chiến Nam ..."

Giản Chiến Nam bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Giang Nhã, không trả lời, cũng không giải thích. Đôi khi im lặng lại rất có hiệu quả hơn bất kì hành động gì. Tiêu Hữu khó hiểu, Giản Chiến Nam vô tình hay là đào hoa? Anh...rốt cuộc có yêu Giang Nhã không? Tiêu Hữu thắc mắc, rồi lại tự chế giễu bản thân mình, chuyện này thì liên quan gì tới cô, cô quan tâm làm gì.

Giang Nhã nước mắt giàn giụa, từ từ lùi ra khỏi phòng, quay người khóc chạy đi.

Trong tưởng tượng của Tiêu Hữu, khi Giang Nhã tủi thân, đau khổ khóc chạy đi, sau đó Giản Chiến Nam sẽ đuổi theo, còn cô lại bị bỏ rơi, vứt bỏ.

Tiêu Hữu nghĩ rằng Giản Chiến Nam sẽ đuổi theo Giang Nhã, không ngờ, một tay anh lại cầm tay cô, tay kia xách hành lý: "Anh đưa em đi".

Lúc này, hắn không hề bỏ rơi cô, nhưng là, cô không còn cảm động, không vui sướng, chính là nhàn nhạt nói: "Không cần, cảm ơn"

Tiêu Hữu từ chối không có hiệu quả, Giản Chiến Nam ôm cô, lập tức rời đi. Tiêu Hữu không muốn tốn công đôi co với anh, cũng không muốn thêm thân mật, hơn nữa, cô cũng không có sức để tranh cãi. Tiêu Hữu mặc Giản Chiến Nam đưa đi, dù sao anh cũng phải rời đi.

Lên xe của Giản Chiến Nam, Tiêu Hữu mới phát hiện balo của cô ở trên xe, hầu hết đồ đạc đều đã tìm được, chính là mất tiền mặt. Giản Chiến Nam chỉ thản nhiên nói một câu, cô chỉ cần để ý đi báo danh là tốt rồi, nếu không sẽ muộn.

Tiêu Hữu không nói gì, mãi đến cổng trường, Tiêu Hữu mới hơi phấn khởi, hồi hộp, đây sẽ là nơi nàng học tập, là một nơi để khởi đầu.

Giản Chiến Nam xuống xe, đem hành lý ra khỏi xe, đôi mắt đen nhìn cô: "Em vào đi, anh cũng đi đây"

Tiêu Hữu kéo vali đi, giọng Giản Chiến Nam vang lên từ phía sau, "Cần gì cứ gọi cho anh"

Tiêu Hữu không quay đầu lại, tiếp tục đi, vừa được hai bước, eo bị Giản Chiến Nam ôm chặt, anh xoay người cô, hung hăng hôn môi, hôn một cách cuồng nhiệt, nụ hôn ngắn ngủi, Tiêu Hữu chưa kịp chống cự, Giản Chiến Nam đã buông cô ra. Đợi đến lúc Tiêu Hữu hoàn hồn, cô chỉ còn thấy bóng dáng Giản Chiến Nam lên xe, đóng cửa, khởi động xe rời đi....

Tất cả quan hệ cứ kết thúc như thế....

*****

Sau kỳ tập huấn quân sự là tới ngày chủ nhật đầu tiên của Mạc Mạc, đã hẹn gặp mặt với Cầm Tử, đã lâu như thế nhưng hai người vẫn chưa gặp nhau một lần, trong thời gian này Mạc Mạc cũng nhận được điện thoại của cậu nhỏ, cậu nói mọi chuyện đều tốt, nửa tháng nữa là có thể nhìn thấy Mạc Mạc rồi, Mạc Mạc cũng muốn nhìn thấy cậu nhanh một chút, rất chờ mong và cũng rất vui vẻ. Nhưng dường như trong lời nói của cậu nhỏ đang ẩn dấu cái gì đó, lại khiến trái tim của Mạc Mạc như bị treo lên.

Mạc Mạc vừa ăn xong điểm tâm sáng, thì nhận được điện thoại của Cầm Tử, bảo cô nhanh đi ra, đến cửa hàng Khắng Đức Cơ ở cổng trường học, Cầm Tử chẳng những muốn vào, hơn nữa cũng muốn ăn sáng, nên đang ở trong ăn bữa sáng.

Nghĩ đến sẽ gặp Cầm Tử tâm tình Mạc Mạc trở nên tốt hơn, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười, tắt điện thoại rồi đi ra ngoài. Đi tới Khắng Đức Cơ, Mạc Mạc đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanh một lúc, thì thấy Cầm Tử đang ngậm cánh gà, đang ngoắc tay về hướng cô, Mạc Mạc cười lên, cười bộ dạng vẫn già như xưa của Cầm Tử, không ra dáng thực nữ chút nào, hành vi lại giống phong cách đàn ông hơn.

Lúc Mạc Mạc đi tới, Cầm Tử đứng lên, cho Mạc Mạc một cái ôm mãnh liệt "Mạc Mạc, người ta rất nhớ cậu, nên tranh thủ tới ôm cậu đó, rất mềm mại, haha.. !"

"Cút đi, đồ xú nha đầu, không có dáng dấp gì cả" Mạc Mạc đẩy con bạch tuộc Cầm Tử ra, ai không biết còn cho rằng hai người có quan hệ không đứng đắn.

Mạc Mạc ngồi đối diện với Cầm Tử, Cầm Tử vừa ăn vừa kể khổ: "Mạc Mạc, sao cậu phơi nắng mà không đen, mới huấn luyện mấy ngày, cậu nhìn mình xem, đen như người châu Phi vậy, cánh tay và chân cùng một màu."

Làn da trắng tinh trước kia của Mạc Mạc cũng có đen hơn một chút, nhưng không dễ nhìn thấy được, thực ra cô chưa phải tập quân sự ngày nào, ngày đầu tiên tập quân sự do cơ thể suy yếu nên ngất xỉu, mấy ngày tập sau đó cô chỉ ngồi một bên phơi nắng mà mặt đã tái xanh, nên sang năm mới học bù lại.

"Ăn nhiều một chút, bổ bổ..." Mạc Mạc thấy Cầm Tử quả thật là gầy đi, cũng đen đi nên không khỏi đau lòng "Đừng luôn ăn mấy thứ này, biết không?"

"A...A.. biết rồi, Mạc Tiêu Hữu, sao càng ngày cậu càng giống mẹ tớ, mắc bệnh già trước tuổi."

"Không phân biệt tốt xấu." Mạc Mạc liếc mắt nhìn cô, hai người cùng cười lên haha. Cầm Tử tiếp tục ăn, khi Mạc Mạc đang muốn hỏi Cầm Tư cái gì đó thì trước mắt đột nhiên tối sầm, bị người nào đó che kín cả hai mắt, lòng bàn tay dịu dàng, có chút cảm giác thô ráp, đó là tay của đàn ông, Mạc Mạc lặng đi một lát, là ai, lại nghịch như thế, ở trong thành phố, ngoại trừ Cầm Tử thì dường như cô không quen biết ai.

Tay của Mạc Mạc không nhịn được mà gỡ tay người kia ra, muốn nhìn xem đó là tay của ai, nhưng người phía sau rất tinh quái, không chịu để cô đạt được mục đích, Mạc Mạc cười hỏi: "Ai đó, mau nói cho mình biết đi."

Cầm Tử cười ha ha, trước mắt Mạc Mạc lại sáng ngời, đôi tay che mắt cô cũng bỏ ra, cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy được khuôn mặt điển trai "Anh Tô", Mạc Mạc gọi to đầy ngạc nhiên, không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp anh, cũng phát hiện khuôn mặt anh đang tức giận như trẻ con.

Đã lâu rồi bọn không gặp nhau, hình như anh đi làm nhiệm vụ. Ở thành phố xa lạ này có thể nhìn thấy người quen của mình, không giống như bài hát "Nước mắt lưng tròng", trong lòng cũng cảm giác thân thiết hơn gấp bội.

Tô Thiệu Cẩn ngồi bên cạnh Mạc Mạc, nở nụ cười tươi tắn "Mấy ngày không gặp, bạn học Mạc Tiêu Hữu lại xinh hơn, em gái Cầm Tử, em nói xem người với người sao chênh lệch lớn thế, sao em chẳng tiến bộ chút nào cả?"

Cầm Tử trừng hai mắt, làm bộ tức giận: "Này, Tô Thiệu Cẩn, anh khen Mạc Mạc là được rồi đâu cần phải hạ thấp em như vậy, em vẫn là em gái của anh đó, cái đồ trọng sắc khinh em gái, em muốn đoạt tuyệt quan hệ anh em với anh. Còn nữa Mạc Tiêu Hữu, chúng ta nên giảm bớt số lần gặp mặt thì đối lập sẽ không quá lớn như thế, nghĩ mình căn bản cũng là thiên nga trắng, so sánh với cậu, mình trực tiếp bị gọi là vịt con xấu xí, bi kịch cuộc đời tôi...."

Mạc Mạc đưa tay ra cầm một cánh gà nhét vào trong miệng Cầm Tử, "Cầm Tử, không nên trúng quỷ kế của đối phương, người này rõ ràng là hâm mộ ghen hét tình cảm tốt của chị em mình, đặc biệt đến phá hoại tình cảm của chúng ta, cậu đừng bị mắc lừa như thế."

Cầm Tử vừa ăn vừa gật đầu "Nói có lý, thiếu chút nữa là trúng quỷ kế của đối phương."

Ba người vừa cười vừa nói, xum lại một chỗ rất vui vẻ. Vì khó khăn lắm Tô Thiệu Cẩn mới đến đi chơi được 1 lần, Mạc Mạc vốn định cùng đi dạo di tích cổ, nhưng không nghĩ đến ngay sau khi ra khỏi cửa hàng thì Tô Thiệu Cẩn đã phải quay về thành phố C, ngày mai công việc ở trong cục rất bận, anh chỉ có thể qua thăm một chút.

Sau khi Cầm Tử nhận một cuộc điện thoại thì vô cùng lo lắng nói với Mạc Mạc: "Mạc Mạc, mình có việc phải về trường, cậu tiễn anh trai giúp mình, mình đi trước đây, hôm nào lại tới tìm cậu, anh! tạm biệt, em gái không tiễn anh được rồi." Cầm Tử tặng cho Tô Thiệu Cẩn một cái ôm, rồi lại nói thầm câu gì đó liền vội càng chạy đi.

"Phải đi vội vàng thế sao?" Mạc Mạc hỏi.

Tay Tô Thiệu Cẩn vỗ trên đầu Mạc Mạc, như vỗ về con chó nhỏ, an ủi nói: "Được rồi, nha đầu đừng khổ sở nữa, lần sau anh sẽ thăm em, mang thức ăn ngon cho em."

"Bị anh đánh bại rồi." Mạc Mạc lắc đầu bất đắc dĩ, cũng đưa tay chộp lấy móng vuốt của Tô Thiệu Cẩn, từ chối cái đầu của mình đang bị anh chà đạp.

Tô Thiệu Cẩn cười cười, trong mắt chợt xuất hiện gì đó, cuối cùng hỏi: "Được rồi, anh phải đi, có yêu cầu gì thì nhớ gọi điện cho anh....... vẫn quen chứ?" không nhịn được hỏi.

"Ừ, rất tốt." Mạc Mạc trả lời, "Em tiễn anh..."

Tô Thiệu Cẩn nói: "Anh còn có việc phải giải quyết một chút, lát lữa có xe của bạn sang đưa anh đi, em về đi."

"Vậy.... anh đi đường cẩn thận, em không tiễn anh nữa, về đến gọi điện thoại cho bọn em nha."

"Ừ, đi đi."

Mạc Mạc xoay người, từ từ tách ra, nhưng từ phía sau Tô Thiệu Cẩn đột nhiên hô lên "Mạc Mạc!"

"Hử?" cô dừng bước xoay người lại, Tô Thiệu Cẩn đi tới hướng cô, có cái gì đó đang ở trên cổ cô, Mạc Mạc cúi đầu nhìn thấy một viên đá rất đẹp, viên đá màu lam còn khắc hoa văn, đây là lần đầu tiên cô thấy, trên đó có khắc một dòng chữ nhỏ "A kiều lao ba cách", vốn là tiếng trung nhưng đọc lên lại không có ý nghĩa gì. Không hiểu, có lẽ nó cũng không có ý gì.

"Lúc nhậm chức thì nhặt được viên đá này." nói xong Tô Thiệu cẩn đứng bên cạnh cô "Nha đầu, em gây đi đó, nhớ ăn nhiều một chút." Rồi ôm một cái rất nhẹ nhàng sau đó liền buông ra, Tô Thiệu Cẩn đưa tay lên nhìn đồng hồ, Sau đó an ủi đặt tay lên đầu Mạc Mạc khiến cô xoay người, "Thời gian không còn sớm nữa, anh thực sự phải đi rồi."

Khi Mạc Mạc xoay người lại thì cũng thấy Tô Thiệu Cẩn xoay người, đi tới một hướng khác, bước chân nhanh nhẹn, bóng dáng cao lớn đặc biệt gây nên chú ý trong đám người. Mạc Mạc cũng xoay người đi về phía trường học.

Từ sau buổi chia tay với Tô Thiệu cẩn, lại nửa tháng nữa trôi qua, Mạc Mạc lo lắng đợi điện thoại của cậu nhỏ, giới hạn 1 tháng đã tới, cậu nhỏ sẽ tới Bắc Kinh tìm cô, lúc tới, chắc chắn sẽ điện thoại cho cô đầu tiên.

Mạc Mạc chờ từ sáng cho tới trưa, nhưng điện thoại vẫn không rung động, nhìn điện thoại, không còn cách nào khác đành bấm số. Mạc Mạc không nhịn được mà suy nghĩ miên man, tại sao cậu nhỏ không gọi điện thoại cho cô, tạo sao một tin nhắn cũng không có.

Lòng hơi bất an, rồi tự an ủi bản thân, có lẽ cậu nhỏ muốn cho cô một sự ngạc nhiên, sẽ xuất hiện đột nhiên trước mặt cô, trong tâm trạng như thế Mạc Mạc chờ cho đến xế chiều, cuối cùng cũng có cuộc điện thoại gọi tới.

Mạc Mạc vội vàng nhấn nghe, nghĩ rằng là cậu nhỏ gọi điện tới, nhưng bên kia là giọng nói lạnh lùng như băng của đàn ông, nói rõ ràng, hùng hồn với cô: " Cô là Mạc Tiêu Hữu phải không?"

"Là tôi, anh là...?"

"Đây là nhà tù thành phố C, phạm nhân Lăng Việt Nhiên mấy ngày trước vượt ngục, bị bắn chết..."

"Không...!" Mạc Mạc yếu ớt nói ra một tiếng, thảm thiết rống lên: "Anh gạt tôi, anh gạt tôi, tôi không tin, anh nói dối, cậu nhỏ, cậu ấy chỉ bị phạt một tháng, tại sao phải vượt ngục, sẽ không..."

"Xin cô tỉnh táo, nếu như có thể mời cô đến đây nhận di vật.... hơn nữa, mong cô nén bi thương." Bên kia nói xong liền tắt điện thoại.

Cậu nhỏ vượt ngục bị bắn chết? nhất định điều này không phải là sự thật, trong tivi mới có tình tiết này, lẽ nào lại xẩy ra với cậu nhỏ, cậu từng nói phải đợi qua một tháng mới gặp cô, cậu nhỏ sẽ không ngốc như thế.

Trái tim Mạc Mạc co rút đau đớn từng cơn, tay chân cũng chết lặng, điện thoại di động rơi trên mặt đất đến nát vụn, cô phải về nhà, về nhà, về nhà thì nhất định có thể nhìn thấy cậu nhỏ, nhất định là người nào đó dựng kịch, nhật định là thế...!

Nhưng tất cả đều không phải là diễn kịch, lúc Mạc Mạc chạy về thành phố C và đi tới nhà tù, cô nhận mấy đồ vật của cậu trước lúc bị giam, âu phục hôn lễ, hôn giới, còn mua đồng hồ đeo tay cho cô.

Bọn họ nói với cô, khi cậu đang thi hành hình phạt đị đánh nhau khiến người khác bị thương, cho nên bị đưa đến ngục giam, hình phạt là 3 năm. Bọn họ nói với cô, lúc đang lao động cải tạo thì cậu nhỏ bỏ trốn với một người phạm trọng tội, bị bắn chết trên biển, rơi vào trong biển, đã tìm mấy này nhưng không tìm thấy thi thể, có thể đã chôn vùi trong bụng cá, không có khả năng còn sống.

Tin này không thể nghi ngờ gì nữa như sét đánh giữa trời quang, đủ để cho Mạc Mạc sống không bằng chết, một năm nay, mỗi người đều đả kích khiến Mạc Mạc đáp không kịp, khiến cô không còn sức để tiếp nhận, tại sao tất cả lại biến thành như thế.

Mạc Mạc như xác không hồn, cơ thể từ từ ngồi xuống, như bức tượng không linh hồn, hai mắt nhìn chằm chằm di vật của Lăng Việt Nhiên, Mạc Mạc lo lắng, đau đớn, trái tìm như vỡ ra, nhưng cô ôm những di vật để lại của cậu nhỏ cũng không khóc lên một tiếng, nước mắt chỉ như một chuỗi trân châu bị đứt dây thi nhau rơi xuống không ngừng.

Một trận ớn lạnh lan ra trong người, cô cảm thấy rất lạnh, rất lạnh, cơ thể như trống không, như ở trong băng tuyết ngập trời mênh mông bát ngát, một người cũng không có chỉ có một mình cô.

"Mạc Mạc, Mạc Mạc!"

Là ai, ai đang gọi bên tai cô, trên đời này còn có người để cô lưu luyến nữa sao, khuôn mặt trắng bệnh của Mạc Mạc trở lại bình thường, nhìn thấy Giản Chiến Nam, là hắn, sao hắn lại xuất hiện ở đây. Hắn là ma quỷ sao, là hắn đã sắp đặt cho cậu nhỏ vào nhà tù, là đôi tay mà quỷ của hắn bức cậu nhỏ đi đến con đường cùng, nếu như không phải hắn và Giản Thần Hi, thì cậu nhỏ sẽ không phải ngồi tù, sẽ không chết...

Giản Chiến Nam đến gần cơ thể sắp sụp đổ của Mạc Mạc, Mạc Mạc vì đau đớn mà im lặng đến mức đáng sợ, khiến cho hắn bất an, ôm chặt lấy Mạc Mạc: "Mạc Mạc, chúng ta đi khỏi nơi này."

"A...!" Mạc Mạc đau đớn than khóc, oán giận há mồm mà cắn cổ của Giản Chiến Nam, khóc nức nở thành tiếng. Hàm răng cắn tới trong nháy mắt vỡ tan, mùi tanh của máu tươi tràn ngập trong miệng của Mạc Mạc. Nước mắt chạy từ trên mặt cô xuống ngấm vào nơi da thịt của Giản Chiến Nam bị Mạc Mạc cắn, đau nhói. Có người muốn tiến lên tách Mạc Mạc ra, nhưng bị Giản Chiến Nam ngăn cản, anh vẫn đứng im tùy ý cho Mạc Mạc phát tiết. Mạc Mạc khóc nức nở, tiếng khóc như một con dao đâm thẳng vào trái tim hắn.

Mạc Mạc nhả ra rồi hung hăng đẩy hắn ra, máu tươi trên cổ Giản Chiến Nam chảy lượn xuống, Mạc Mạc cắn thật ác, oán hận hắn, oán hận Giản Chiến Nam, ánh mắt của cô thẳng như đầu kiếm nhìn Giản chiến Nam, trong mắt chỉ toàn thù hận, gào thét đầy thống hận: "Hung thủ, hung hủ."

Hung thủ!

Không phải!

Tất cả những điều này không nằm trong dự liệu của hắn.

Mạc Mạc cũng muốn hận mình, đừng, sắc mặt Giản Chiến Nam như bao phủ một tầng sương mù, ánh mắt thù hận của Mạc Mạc khiến trái tim hắn bất chợt sợ hãi, Mạc Mạc và hắn đã hết rồi, thực sự hết rồi, hắn muốn ôm Mạc Mạc, đưa cô đi, nhưng Mạc Mạc lại bước lui, gào lên trong phẫn nộ: "Giản Chiến Nam, tại sao anh không chết đi, tại sao? Tôi hận anh, tôi hận anh, anh và Giản Thần Hi, hai người nên đi chết đi. Người chết không nên là cậu nhỏ của tôi, là đồ ma quỷ độc ác các người!"

Mạc Mạc dựa vào tường đứng lên, khi Giản Chiến Nam muốn đi tới đỡ cô thì Mạc Mạc lại gào lên: "Đừng chạm vào tôi, Giản Chiến Nam, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, các người sẽ bị báo ứng.."

Mạc Mạc lảo đảo rời đi, không thèm liếc mắt nhìn Giản Chiến Nam. Bên ngoài ánh sáng mặt trời sáng chói, Mạc Mạc cảm thấy đầu mình choáng váng từng đợt, ngay trong giây phút cô sắp ngất thì một đôi tay mạnh mẽ đã đỡ cô.

"Anh Tô..." Mạc Mạc ngã vào trong lòng Tô Thiệu Cẩn.

***************

Lúc Mạc Mạc tỉnh lại, đầu đau đến sắp nứt ra, không phân biệt rõ là sự thật hay hư ảo, hỗn độn mơ hồ, tất cả trong mắt đều mất đi màu sắc, u ám như rơi vào địa ngục, không biết đang ở nơi nào và cũng không quan tâm mình đang ở nơi nào.

Cậu nhỏ.

Cậu nhỏ.

Là Mạc Mạc không tốt, Mạc Mạc nên bảo vệ cậu, không nên rời đi một mình, nhất định cậu đã rất khó khăn phải không. Mạc Mạc không bên cậu, đáng nhẽ mỗi ngày Mạc Mạc nên đi thăm cậu...

"Mạc Mạc, em tỉnh rồi." tay Tô Thiệu Cẩn vẫn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, thấy cô tình lại thì cuối cùng cũng thở phảo nhẹ nhõm.

"Anh Tô.. cậu nhỏ vượt ngục thật sao? Thật sự đã chết rồi sao? Có phải là bọ họ nhầm rồi không, có phải có người cố ý hại cậu ấy không, cậu ấy sẽ không ngốc như vậy đâu, đúng không?"

Tô Thiệu Cẩn đau lòng cầm tay Mạc Mạc, một tay kia thì xoa lên gương mặt đang rơi nước mắt không ngừng của cô, không biết nên nói như thế nào với cô, hơi khó khăn nói: "Mạc Mạc, lời bọn họ nói đều là sự thật, em không nên khổ sở như thế, còn có anh Tô của em nữa, cho nên, Mạc Mạc phải kiên cường lên, biết không?"

Mạc Mạc không trả lời, chỉ nói: "Anh Tô, em đói bụng, anh có thể đi mua đồ ăn giúp em không?"

"Muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được, đói bụng nên cái gì cũng có thể ăn."

"Được, em chờ anh, anh đi nhanh thôi".

"Ừ."

Tô Thiệu Cẩn buông tay cô rồi đi ra ngoài, đi tới nơi cách đó không xa đột nhiên anh dừng lại, trong đầu hiện lên nỗi bất an, vội quay người trở về, về tới phòng bệnh của Mạc Mạc, chỉ thấy Mạc Mạc đứng ở trên ban công, chỉ cần nhảy nhẹ một cái thì Mạc Mạc sẽ tan xương nát thịt.

"Mạc Mạc", trái tim Tô Thiệu cẩn sợ đến cứng lại, hô hấp như ngừng lại, vành mắt hồng hồng, "Mạc Mạc, đừng làm chuyện điên rồ, xuống đi, nghe lời anh, em như vậy anh Tô sẽ rất đau lòng, biết không? Mất em, anh Tô sẽ đau khổ như em bây giờ, em nguyện ý để anh Tô phải như vậy sao! Hả?"

Mạc Mạc quay đầu nhìn Tô Thiệu Cẩn, buồn bã nói: "Không nên, anh Tô, Mạc Mạc không muốn anh phải đau khổ, nhưng em mệt mỏi lắm rồi.... thực sự quá mệt mỏi, em muốn đi tìm ba mẹ còn cả cậu nhỏ nữa, như vậy sẽ không đau khổ nữa." vừa nói cơ thể vừa di chuyển, khiến Tô Thiệu Cẩn sợ đến phát hoảng "Mạc Mạc, đừng mà, em hãy nghe anh nói, không có thời điểm nào không vượt qua được, trên đời này không chỉ có một mình em."

Mạc Mạc đã không nghe vào tai nữa, cơ thể đi về phía trước, Tô Thiệu Cẩn hoảng sợ gào lên "Mạc Mạc, em mang thai rồi, em muốn đưa cả con của mình tới chỗ chết sao?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-57)