Truyện:Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Chương 14

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt
Trọn bộ 57 chương
Chương 14
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiêu Hữu nghe được lời nói của dì, tâm luống cuống xen lẫn rối loạn. Cầm Tử lại càng hoảng sợ, ngày vui mà làm sao lại xảy ra loại chuyện này chứ? Dì Tiêu Hữu dùng hết vốn liếng ngôn ngữ ra giải thích, cô cùng Cầm Tử liền hiểu, Lăng Việt Nhiên không phai bị cảnh sát bắt đi mà do hai người đàn ông lạ mặt mang đi.

Là bắt cóc sao? Tiêu Hữu bị cái ý niệm này làm cho hết hồn, trong lòng cũng bị sợ hãi lấp đầy, thân ảnh hốt hoảng hướng cửa phóng đi. Cô đưa tay mở cửa, vội vội vàng vàng thế nào mà cả người lại đâm vào một lồng ngực cứng rắn.

Lòng như lửa đốt bị ngăn lại đường đi, rất là phiền não, ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng nảy lại mang theo căm tức nhìn về người trước của. Ánh mắt cô chạm phải một một đôi mắt đen lạnh lùng, Tiêu Hữu kinh hãi lui về sau hai bước. Giản Chiến Nam? Hắn làm sao lại đến đây? Rốt cuộc thì hắn muốn làm cái gì? Câu xảy ra chuyện có phải liên quan tới hắn không? Bước chân đang lui về phía sau lại chuyển thành đi tới, cô đưa tay kéo lấy Giản Chiến Nam "Cậu tôi có phải do anh cho người ta mang đi hay không? Anh... anh muốn làm cái gì?"

Sắc mặt hắn thật bình tĩnh, con ngươi tĩnh mịch nhìn không đến đáy. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt kia, nhìn gương mặt cô được trang điểm tinh xảo, áo cưới màu trắng, giống như một tiên tử xinh đẹp trên trời, lại giống như một tinh linh quấy nhiễu tâm tính người khác.

Áo cưới trắng noãn không tỳ vết, nhưng mà ở trong mắt của hắn cũng chỉ là một đoàn hỏa khiến hắn tức giận. Cô tại sao có thể vì người đàn ông khác mà mặc vào chiếc áo cưới này? Vẻ đẹp của cô, ánh mắt kinh hoảng sợ hãi như thế của cô, nhưng cũng là vì một người khác.

Tâm tình của hắn, rất tệ, nhưng chỉ là thản nhiên nói "Lo lắng cho hắn như vậy sao?"

Mạc Tử Di nhìn Tiêu Hữu cùng Giản Chiến Nam, nghe giọng điệu của cháu mình, tựa hồ cùng người trước mắt có ân oán, bà tỉnh táo nói "Bất kể cậu là người nào, nếu như người là do cậu mang đi, tôi hi vọng cậu đem người thả về. Có chuyện gì thì nói rõ ràng, nếu không chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát xử lý"

Cầm Tử tức giận nhìn Giản Chiến Nam. Người đàn ông này tại sao lại có thể như vậy? Bởi vì Tiêu Hữu có dáng dấp giống như người yêu cũ liền trăm phương ngày kế nghĩ cách tiếp cận cô ấy, lừa gạt tình cảm của cô ấy, sau đó quay đầu về bên cạnh người cũ, hôm nay thế nhưng lại muốn làm cái gì nữa? Nghĩ vậy, Cầm Tử tức giận hô "Ngài sao cứ muốn phá hỏng cuộc sống của Tiêu Hữu như vậy? Ngài tổn thương cô ấy còn chưa đủ sao?"

"Báo cảnh sát? Cứ tự nhiên" Giản Chiến Nam lạnh lùng nói "Mạc Mạc! Em có biết tội trạng trùng hôn sẽ phán án tù bao lâu không? Có khi là phải hai năm trở lên... Nếu như em muốn hắn ta ở trong tù đợi mấy năm thì có thể đi báo cảnh sát"

Lòng Tiêu Hữu đột nhiên trầm xuống, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trong mắt cũng có mờ mịt cùng tức giận. Cô gắt gao nhìn chằm chằm Giản Chiến Nam "Anh... có ý gì? Ai trùng hôn?"

"Muốn biết?" Giản Chiến Nam dịu dàng, mỉm cười vô hại, bàn tay to lớn bao quanh bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Tiêu Hữu lôi cô đi ra ngoài. Mạc Tử Di cùng Cầm Tử ngăn lại đường đi "Ngài muốn mang Mạc Mạc đi đâu?"

Giản Chiến Nam liếc mắt nhìn Mạc Tử Di cùng Cầm Tử, lại trầm giọng nói với Tiêu Hữu "Em không phải là rất lo lắng cho hắn sao? Anh đưa em đi gặp hắn, muốn đi hay không?"

Tiêu Hữu chần chờ, khẩn trương, lại sợ hãi. Mạc Tử Di dù sao cũng là người lớn tuổi, không giống với Tiêu Hữu cùng Cầm Tử, hai người này đã sợ thì không biết phải làm sao. Bà thấy Giản Chiến Nam cũng không phải là nhân vật đơn giản, nhưng Tiêu Hữu tuyệt đối không thể bị thương tổn. Giờ phút này cô muốn trước tiên phải bảo vệ cháu gái, kiên quyết nói "Mạc Mạc sẽ không đi cùng ngài, chúng tôi sẽ báo cảnh sát xử lý, hi vọng ngài lập tức thả người"

Giản Chiến Nam buông tay Tiêu Hữu ra, vô vị nói "Được thôi. Em không đi theo anh thì cứ việc đi báo cảnh sát" Giản Chiến Nam nói xong, xoay người rời đi, bước chân vững vàng, ưu nhã, không nhanh không chậm, bóng lưng cao lớn rắn rỏi, lại làm người khác cảm giác bị áp bách.

Tiêu Hữu nhìn bóng lưng của Giản Chiến Nam, nghĩ tới lời nói mới rồi của hắn, theo bước chân rời đi của hắn dần dần cách xa cô, lòng Tiêu Hữu cũng từng bước một lọt vào khoảng không sợ hãi, hốt hoảng. Cô không thể, không thể hại Lăng Việt Nhiên được. Đây tất cả đều là nhắm vào cô. Thế lực cùng năng lực của Giản Chiến Nam, cô đều hiểu. Câu thật vất vả mới từ trong bóng ma quá khứ đi ra ngoài ánh sáng, nếu như lần này lại xảy ra chuyện, cô nhất định đã phụ lòng của mẹ "Tôi đi với anh!" Tiêu Hữu dùng hết hơi sức kêu, tâm lại cực kỳ đau.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tiêu Hữu cuối cùng cũng cùng đi với Giản Chiến Nam, hôn lễ cứ như vậy bị chấm dứt. Vốn là mong đợi, vui sướng, cũng hóa thành bọt nước, cục diện rối rắm chỉ có thể để lại cho Mạc Tử Di cùng Cầm Tử tới lo liệu.

Dọc theo đường đi, ai cũng không có mở miệng nói chuyện. Tiêu Hữu theo Giản Chiến Nam đi tới một khu nhà cao cấp. Lúc vào thang máy, những người khác thỉnh thoảng lại nhìn cô cùng Giản Chiến Nam, một người anh tuấn lạnh lùng, một người áo cưới mỹ lệ với gương mặt mang nét sợ hãi kinh hoảng, làn da trắng bệch lẫn nhợt nhạt, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cặp đôi này?

Thang máy chạy đến tầng thứ 18 thì dừng lại, Giản Chiến Nam lôi kéo tay Tiêu Hữu ra khỏi thang máy. Đứng trước cửa căn nhà đầu tiên, hắn móc chìa khóa ra mở cửa đi vào, giờ khắc này, cô lại có chút sợ, bước chân chần chờ. Hắn quay đầu lại nhìn cô, đôi lông mày anh tuấn có chút không vui nhíu chặt lại, dùng lực trong tay lôi cô đi vào, đóng cửa.

Tiêu Hữu vô tâm quan sát căn nhà, chẳng qua là vội vàng tìm kiếm thân ảnh Lăng Việt Nhiên, cho đến khi Giản Chiến Nam kéo cô lên trên lầu, cô mới nhìn thấy Lăng Việt Nhiên. Hắn ngồi trên ghế sa lon rất thống khổ, trên đất một mảnh hỗn độn, khay trà rơi xuống đất, trái cây lăn đầy khắp nơi. Chỗ khác trên ghế sa lon, một cô gái ngồi co rúc, chính là Giản Thần Hi, trong ngực của cô còn có một đứa bé gái rất nhỏ đang mang theo ánh mắt bất an cùng sợ hãi nhìn bọn họ. Nhìn thấy Giản Chiến Nam, đứa bé run rẩy kêu lên một tiếng "Bác hai"

Bác hai?

Con gái của Giản Thần Hi sao?

Đầu óc Tiêu Hữu một mảnh hỗn loạn "Việt Nhiên...!". Cô nhẹ giọng kêu, muốn bước đến bên cạnh hắn nhưng lúc này Lăng Việt Nhiên lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy thống khổ nhìn thẳng vào mắt cô, cặp mắt đầy tia máu, hồng hồng mảnh, tất cả đều là thống khổ cùng mê mang.

Cô chưa từng thấy qua hình ảnh của hắn như vậy bao giờ. Trong ấn tượng, Lăng Việt Nhiên tựa hồ không có cảm xúc mừng rỡ, cũng không có sầu lo, luôn là dịu dàng như ngọc, chưa bao giờ biết luống cuống. Lúc này, hắn làm sao? "Cậu! Cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ! Ba không quan tâm chúng ta là bởi vì cái cô này sao?"

*****

Lăng Việt Nhiên chưa từng kết hôn thế nhưng bản đăng kí kết hôn kia quá rõ ràng, dấu vân tay đó là của hắn, nét chữ cũng là của hắn, tất cả thông tin đều cực kỳ chính xác. Thậm chí còn có một đứa trẻ năm tuổi hắn chưa từng gặp qua, là con của hắn và Giản Thần Hi, là kết quả của một đêm sai lầm hôm đó.

Hắn hận Giản Thần Hi, ngay cả đứa nhỏ vô tội kia giờ phút này trong mắt cũng không khiến hắn quan tâm, không hề có chút vui sướng nào của một người làm cha. Chỉ là sự sỉ nhục, là phẫn nộ. Hắn tức giận đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Hữu nắm lấy bàn tay cô, nghiêm mặt lạnh lùng nói với Giản Thần Hi.

"Cái việc kết hôn này sao lại có chỉ có mình các người biết? Tôi không đồng ý, muốn tố cáo thì lên đưa đơn lên tòa án đi, tôi sẽ đi hầu. Mạc Mạc! Chúng ta đi"

Lăng Việt Nhiên không đành lòng nhìn mặt đứa trẻ, đúng là con của anh.

"Lăng Việt Nhiên! Sự thật và chứng cứ cũng chứng minh anh đã từng kết hôn. Tòa án, anh kì thật còn rõ hơn ai hết. Chỉ là chờ đợi hai năm trong tù, anh có nghĩ đến Mạc Mạc hay không? Anh vào tù vậy Mạc Mạc phải làm sao bây giờ? Còn có Ny Ny, con gái anh. Không phải là anh nên tận tâm trách nhiệm của người làm cha sao?"

"Giản Chiến Nam! Anh thiết kế ra nhiều chuyện như vậy lúc này có nghĩ tới Ny Ny và Mạc Mạc hay không? Anh đưa tôi vào tù có nghĩ đến Ny Ny không? Anh xác định đứa trẻ này là con của tôi sao?"

Giản Chiến Nam không có ý kiến, chỉ cười.

"Tôi làm tất cả với mục đích gì chắc hẳn anh phải biết"

Lăng Việt Nhiên tức giận nhìn hai anh em nhà họ Giản. Giản Chiến Nam buộc hắn lựa chọn giữa việc ngồi tù hoặc sống cùng Giản Thần Hi, cho Ny Ny một gia đình đầy đủ.

Việc này hắn không thể thắng.

Quan hệ hôn nhân quả thực có tồn tại, chữ viết cũng không sai, còn có đấu vân tay của hắn năm đó...

Giấy tờ đăng kí kết hôn là một tay hắn làm cho. Năm đó hắn cùng Giản Thần Hi muốn kết hôn, tất cả đều chuẩn bị tốt. Thế nhưng giữa chừng lại đổi ý, toàn bộ giấy tờ kết hôn đều ở trong tay Giản Thần Hi. Hắn không còn cách nào khác. Không nghĩ tới lúc trước chỉ vì một phút do dự lại tạo nên cục diện ngày hôm nay.

Tất cả đều là lỗi của hắn, hắn không biết phải lựa chọn tôn nghiêm của mình để bảo hộ Tiêu Hữu hay vẫn nên thỏa hiệp, lòng kiêu ngạo của hắn cả đời mãnh liệt cũng không muốn vào đó một lần nữa. Ba năm tai ương trong tù, ra tù, sau ba năm dốc sức làm ăn như thế. Hắn thiếu chút nữa kiệt sức.

Thỏa hiệp nhưng thực ra hắn không cam tâm, không có quyền, ý nghĩ kịch liệt tranh đấu, gương mặt như ngọc lộ lên vẻ dữ tợn khác thường.

"Giản Chiến Nam! Tôi không tin các người một tay che trời"

"Cậu..."

"Mạc Mạc, đừng sợ!"

Cô lại làm hại hắn. Cô rốt cuộc đã chọc phải dạng đàn ông gì đây? Giản Chiến Nam, lúc này cô thực sự cảm thấy anh rất đáng sợ.

Lăng Việt Nhiên nói xong, kéo tay Tiêu Hữu đi ra phòng ngoài. Giản Thần Hi đã ôm con gái ngồi ở đó, trong mắt ngấn lệ nhòe đi, cô cắn môi không nói gì cũng không nhìn Lăng Việt Nhiên đang rời khỏi.

Giản Chiến Nam càng không ngăn cản, rất thản nhiên ngồi nhìn Tiêu Hữu và Lăng Việt Nhiên, thân áo cưới màu trắng trong mắt anh thật chướng mắt. Cơ thể dựa trên sô pha, nhả khói. Ngón tay thon dài đánh bật lửa châm thêm, ánh mắt cũng theo khói mờ đi.

Ny Ny vẫn không dám nói lời nào chi chớp mắt nhìn mẹ đang khóc, còn có sắc mặt âm trầm của bác. Không biết mọi người ở đây rốt cuộc là làm sao vậy? Nó không hiểu vì cái gì lại gặp được người ba mà nó hằng mong ước, thế nhưng sao ba lại có thể hung ác như vậy chứ? Thậm chí không cần nó cùng mẹ.

Trong phòng nhất thời lâm vào cảnh tĩnh mịch. Lòng hoảng hốt, Giản Thần Hi nhìn Giản Chiến Nam run giọng nói:

"Anh... Em..."

Giản Chiến Nam nhìn Giản Thần Hi một cái định nói gì đó lại có người đập cửa *thùng thùng*, còn cả tiếng chuông cửa. Giản Chiến Nam dập điếu thuốc, không để ý. Giản Thần Hi lại chậm rì rì rời khỏi giường, bất mãn hướng phía dưới lầu đi xuống, đi ra mở cửa, thấy vẻ mặt Tiêu Hữu đầy nước mắt, trong mắt hoảng hốt lo sợ còn có oán giận.

"Giản Chiến Nam! Anh là tên hỗn đản, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây?" Tiêu Hữu giống như nổi điên đánh vào ngực Giản Chiến Nam, không hơn tự làm chính mình đau là bao, vẫn duy trì sự thống khổ một hồi.

Lăng Việt Nhiên bị cảnh sát bắt vừa lúc cả hai đặt chân ra khỏi toà nhà, hắn bị bắt vì vi phạm chế độ một vợ một chồng. Tất cả đều do Giản Chiến Nam sắp xếp, không phải sao? Hắn ta muốn hại cậu, đơn giản chỉ vì cô không chịu nghe lời, cho nên hắn muốn nghiêm khắc trừng trị những người ở bên cạnh cô, cô nhất định là rất quan tâm đến người đó. Thế nhưng Lăng Việt Nhiên không thể lại ngồi tù, hắn vừa từ trong bóng đen quá khứ đặt chân ra ngoài ánh sáng, không thể tàn nhẫn như thế được. Giản Chiến Nam, hắn là một con quỷ, hắn không phải là người.

Giản Chiến Nam chết trụ cánh tay Tiêu Hữu, mặt đưa tiến lại gần nhìn cô.

"Mạc Tiêu Hữu! Em tức giận cái gì?"

Nước mắt của Tiêu Hữu từng giọt từng giọt lại rơi xuống mang theo hoảng sợ cùng lo lắng gắt gao nhìn hắn, lòng cô thực đau đớn. Khóc!

"Anh tại sao ại ngoan cố như vậy? Anh buông tha cho tôi và cậu đi, anh thả cậu tôi ra đi... Tôi sẽ không kết hôn nữa, không cưới nữa, đừng để cậu tôi phải đi tù... Giản Thần Hi! Nếu cô yêu cậu tôi thì vì sao lại muốn hại cậu ấy? Thương cậu tôi thì tại sao lại đi hại cậu ấy?... Cô ra đây cho tôi... Vì sao lại làm thế?"

"Cô nói gì cơ?" Tiếng Giản Thần Hi vang lên có phần kích động lẫn hoang mang. Cô ta chạy từ trên tầng xuống, hốc mắt còn đỏ hồng do dự nhìn Tiêu Hữu, nói:

"Nếu hai người kết hôn... tôi... tôi sẽ rời đi..."

Tiêu Hữu đang khóc lại nở nụ cười lạnh. Bọn họ giả nhân giả nghĩa với cô đây sao? Cô tức giận đẩy Giản Chiến Nam ra.

"Giản Thần Hi! Tôi kinh thường cô. Cô khiến cho cảnh sát bắt cậu tôi đi rồi còn ở đây gia bộ nhân từ tác thành cho chúng tôi sao?"

Bị cảnh sát bắt đi? Anh trai cô thật sự làm như vậy sao? Giản Thần Hi sắc mặt trắng bệch nhìn Giản Chiến Nam bối rối.

"Anh... Chuyện này là sao?'

Lông mày Giản Chiến Nam nhăn lại. Tâm tình Tiêu Hữu kích động hận không thể giết chết hắn ta. Trong lòng Giản Chiến Nam phát cáu, kéo Tiêu Hữu vào trong phòng, không để ý cô giãy dụa, bởi vì tức giận mà lồng ngực cơ hồ run lên bần bật. Cô lãnh đạm cùng nghiêm mặt nói với Giản Thần Hi.

"Cô đến sở cảnh sát cho tôi. Cô ko đưa được cậu tôi trở về thì sau này đừng có mà yêu cậu ấy"

Bộ dạng Giản Thần Hi nhu nhược đã không còn thấy đâu nữa, tay cô lung tung lau đi nước mắt mắt trên mặt, đặt Ny Ny xuống đất chạy ra ngoài.

"Mẹ! Ny Ny cũng muốn đi"

Giản Thần Hi nhìn Tiêu Hữu nghẹn ngào khóc, lại quay sang nhìn Giản Chiến Nam một chút, cô đưa tay ôm lấy con gái vào lòng mở cửa đi ra. Cánh cửa một tiếng đóng sập lại, trong phòng chỉ còn hai người.

"Không cho phép em khóc" Nhìn Tiêu Hữu như vậy, Giản Chiến Nam không biết phải làm gì nữa, chỉ là gắt gao ôm cô vào lòng không muốn buông tay. Tiêu Hữu khóc hết khí lực, dùng chút sức mọn còn lại đẩy Giản Chiến Nam ra, tức giận hét lên:

"Giản Chiến Nam! Anh tưởng có tiền là có thể làm mọi thứ sao? Đùa bỡn tình cảm của người khác, lại đùa bỡn tính mạng của người khác. Tôi và anh không bao giờ có thể ở chung một chỗ..."

Lời nói không thể ở chung này có biết bao nhiêu là nghiêm trọng, khiến tâm tình Giản Chiến Nam kích động.

"Không được nói nữa" Hắn gầm nhẹ.

"Tôi muốn nói đó! Nếu cậu tôi phải ngồi tù, tôi sẽ đi kiện các người, tôi phải kiện các người. Giản Chiến Nam! Chỗ này không kiện được anh thì tôi sẽ lên trên kiện"

Giản Chiến Nam cúi xuống hung hăng mà hôn Tiêu Hữu, trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt. Hai chân cố dùng sức đem thân thể cô dìu đến sô pha rộng, đẩy cô ngã lên trên.

*****

Vì người đàn ông kia, Tiêu Hữu chống lại anh, cô thật sự yêu Lăng Việt Nhiên sao? Dù cho cô có yêu hay không thì Giản Chiến Nam cũng biết một điều: Tiêu Hữu chắc chắn sẽ không quay lại với anh. Giản Chiến Nam cảm thấy vô cùng mất mát, bất an, anh hung hăng hôn môi Tiêu Hữu. Tiêu Hữu là của anh, chỉ có thể là của anh...

Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam dọa, quên cả khóc, nụ hôn của anh cuồng nhiệt, như muốn ăn cô. Tiêu Hữu ngẩn ngươi ra một lúc, sao đó ra sức giãy dụa, trốn tránh nụ hôn của anh.

Hai người quấn quýt trên ghế salon, không cẩn thận ngã xuống đất, nhân lúc Giản Chiến Nam đau, Tiêu Hữu thừa cơ đứng dậy, định chạy ra cửa nhưng lại giẫm phải áo cưới, cố gượng dậy lần nữa thì bỗng nhiên eo bị ôm lấy, ngã vào ngực Giản Chiến Nam, bị anh ôm chặt trong tay, không thoát ra được.

Giản Chiến Nam xoay người, đè Tiêu Hữu xuống, đôi mắt đen trở nên mất lý trí, giống như dã thú. Tiêu Hữu sợ đến quên thở, trái tim như muốn ngừng đập.

Hai tay Giản Chiến Nam ôm chặt eo Tiêu Hữu, cằm đặt trên vai cô, giọng khàn khàn: "Mạc Mạc, chiếc váy cưới này không hợp với em, vả lại, anh cũng không thích em mặc nó!"

Vừa dứt lời, Tiêu Hữu chưa kịp phản ứng, Giản Chiến Nam đã cầm lấy váy cưới, dùng sức xé."Xoẹt", chiếc váy cưới trắng tinh bị anh xé nát, cơ thể trắng nõn của Tiêu Hữu lộ ra trước mắt Giản Chiến Nam.

" Đừng.. !" Tiêu Hữu khóc thất thanh, giọng nói đầy sợ hãi và đau khổ. Cô giãy dụa nhưng vô ích. Váy cưới trên người cô dần dần bị cởi ra, nước mắt lưng tròng. Chiếc váy cưới nhàu nát rơi trên mặt đất, giống như đang cười nhạo sự yếu đuối của cô, ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được.

Tiêu Hữu bất lực, khuôn mặt tội nghiệp đầy nước mắt, trong mắt Giản Chiến Nam lại là xinh đẹp động lòng người, thân thể quyến rũ của cô, ...Cơ thể anh có phản ứng, ham muốn chiếm lấy cô, hung hăng yêu cô.

Giản Chiến Nam cúi đầu, giọng khàn khàn: "Mạc Mạc, em là của anh, là ngườiphụ nữ của anh."

Đúng vậy, Mạc Tiêu Hữu, em là người phụ nữ của anh, sẽ chỉ thuộc về mình anh, ...Cởi bỏ hết quần áo, hai thân thể dính chặt lấy nhau trên tấm thảm trắng, anh không cho cô cơ hội chạy trốn.

"Mạc Mạc, em thật đẹp."

" Sẽ rất đau, em cố nhịn một chút...!"

Giản Chiến Nam ép sát người xuống, không do dự tiến vào bên trong cô ...

"A...!" cơn đau lan khắp toàn thân Tiêu Hữu. Đau, rất đau, đau đến tận xương tủy, ... Dường như cô nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng bên tai "Mạc Mạc, bảo bối của anh, anh yêu em..."

Là giọng nói của Giản Chiến Nam sao?

Yêu, cái gì là yêu?

Tình yêu, trái tim, thân thể, hết thảy đều tan nát ...!

Tiêu Hữu cảm thấy mơ hồ, đầu óc trống rỗng, bỗng hiện lên thời gian ngọt ngào, đẹp đẽ của hai người...

Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên tỏ tình, ...Còn nhớ lần cô đi du lịch nước ngoài, Giản Chiến Nam vì một câu nói của cô mà suốt đêm đi đến để làm cô vui. Anh đẹp trai, mê người, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời...

Đau, cô bám chặt lấy tay Giản Chiến Nam, thân thể toát mồ hôi lạnh, cô nhìn thấy khuôn mặt tươi sáng như ánh mặt trời của Giản Chiến Nam lúc này mà trở nên vô thức. Giản Chiến Nam vận động kịch liệt trên thân thể cô, khiến cô đau đớn vô cùng. Trước khi ngất đi, Tiêu Hữu mở một nụ cười đau đớn, hoảng hốt gọi "Anh Nam..."

Cô muốn giữ lại một Giản Chiến Nam nhẹ nhàng, ôn nhu như ánh mặt trời, nhưng không thể, vì đây chỉ là một con quỷ khoác chiếc áo thiên thần...

...

Tiêu Hữu tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đau, rất đau, không biết là thân thể đau hay tim đau...Cô mở mắt, nhìn thấy đôi mắt đen quen thuộc, đôi mắt kia ẩn chứa bất an và lo lắng, thậm chí là... áy náy.

Giản Chiến Nam cũng biết áy náy? Tiêu Hữu trong lòng chế giễu.

"Mạc Mạc, em tỉnh rồi, có đói bụng không?" Giản Chiến Nam cầm lấy tay Tiêu Hữu, khẽ hôn, tay kia vuốt tóc cô: " Bác sĩ bảo tâm lý của em không được tốt, Mạc Mạc, em làm anh sợ quá." Giản Chiến Nam nói thật nhỏ.

"Tại sao tôi không chết luôn đi..." Tiêu Hữu nhìn Giản Chiến Nam nói. Cô bỗng giật mình, lời nói ác độc này là do mình nói ra, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói như vậy....

Tiêu Hữu lúc này không buồn rầu, không giận giữ, chỉ nói ra một câu như vậy, khiến cho Giản Chiến Nam cau mày, mặt xanh mét, siết chặt bàn tay cô, giống như đang kìm nén cơn giận. Giản Chiến Nam đang định nói gì đó thì bỗng chuông cửa kêu liên tục, anh do dự một chút rồi đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ.

Tiêu Hữu nhìn theo bóng dáng Giản Chiến Nam rời đi, nước mắt rơi xuống. Cô gượng dậy, mở tủ đồ, kiếm được một bộ quần áo, không biết là của Giang Nhã hay Giản Thần Hi, không quan trọng, việc cô muốn làm bây giờ là đi khỏi nơi này...

Mặc quần áo tử tế, Tiêu Hữu đi ra phòng khách, thấy một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, khuôn mặt rất giống Giản Chiến Nam. Tiêu Hữu không quan tâm, bởi ông ta đang nhìn cô bằng ánh mắt coi thường, cô quay lại, lạnh lùng nhìn ông ta, chuyển hướng nhìn, đập vào mắt là tấm thảm nhuộm màu đỏ chói mắt. Đó là trinh tiết của cô, cư nhiên bày ra trước mắt người khác.

Tiêu Hữu giận đỏ mặt, quay người bước đi. Giản Chiến Nam không cản, vì giờ anh đã chiếm được toàn bộ của cô. Về sau, có lẽ Tiêu Hữu sẽ được thanh tĩnh một chút...

Tiêu Hữu mở cửa rời đi, Giản Chiến Nam vẫn nhìn theo cô. Anh gọi điện thoại dặn dò cấp dưới, sau đó quay ra nhìn người đàn ông trước mặt: " Ba muốn nói gì thì nói đi, nếu không có việc gì thì con xin đi trước, con còn có việc."

*****

Tiêu Hữu bước vô định trên đường phố.

Đi được một quãng, cô ngồi xổm xuống, khóc thực thương tâm.

Cô đang gọi ba, mẹ....

Rồi cô ngừng khóc, bắt xe taxi, đến sở cảnh sát, hỏi tình hình của Lăng Việt Nhiên....

Cuối cùng cô cũng trở về nhà....

Giản Chiếm Nam nhìn trên điện thoại di động truyền đến một tin nhắn về Tiêu Hữu, cùng ba nói chuyện cũng không yên lòng, lộ ra vẻ phiền toái, rốt cục cắt ngang lời ba, "Ba, con sẽ không kết hôn...."

Anh ngắt lời ba, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn vẻ mặt khiếp sợ và tức giận của ba. Đúng vậy, giờ phút này Giản Chiến Nam có thể xác định, anh không cần kết hôn, không cần cùng Giang Nhã kết hôn. Anh không biết nguyên nhân là gì, chỉ thầm nghĩ nghe theo trái tim mách bảo.

*****

Tiêu Hữu mệt mỏi trở về nhà, lòng tràn đầy vết thương cùng thống khổ. Bước chân nặng trĩu tiến vào phòng tắm, cởi dần những thứ y phục trên người, để vào trong xô, mở vòi hoa sen, dùng nước ấm xối lên thân thể.

Cảm giác đau đớn khi bị Giản Chiến Nam tiến vào vẫn còn lưu lại. Trên người loang lổ dấu hôn, là dấu vết Giản Chiến Nam lưu lại, một màn kia, thoáng hiện rõ trong đầu cô.

Người đàn ông mà cô yêu thương lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy. Tiêu Hữu ôm đầu, khóc nức nở, thanh âm thống khổ thê lương vang lên ...

Mất đi lòng, đã muốn làm cho cô thất bại thảm hại, hiện giờ, ngay cả thân thể cũng mất đi, cô như muốn chìm vào vực sâu. Tiêu Hữu cọ rửa thân thể, muốn tẩy đi mùi hương của Giản Chiến Nam lưu lại, nhưng là, đã muốn xâm nhập cốt tủy, tắm thế nào cũng đều rửa không sạch, cô không nghĩ ra, vì sao mọi thứ tốt đẹp của cô lại trở nên khủng khiếp như thế ?!

Tất cả mọi thứ đều đã bị Giản Chiến Nam đoạt lấy, Tiêu Hữu không còn thứ gì, trái tim của cô đau quá. Hôm nay đáng lẽ là một ngày vui, nhưng nháy mắt lại biến thành một cơn ác mộng.

Nước và nước mắt hòa lẫn với nhau, giống như đang gặm nhấm cơ thể lẫn trái tim của Tiêu Hữu. Nếu trên thế gian này có nhân quả, cô hi vọng mình sẽ không bao giờ gặp Giản Chiến Nam, không bao giờ...Nếu đây là tình yêu, vậy là quá đủ rồi, cô không bao giờ muốn yêu nữa, cô tình nguyện làm một củ cà rốt vô tâm.

***

Cậu bị phạt tù một tháng, kết quả này cũng không tệ, nhưng Tiêu Hữu vẫn rất buồn. Đáng lẽ có thể vui vẻ bên nhau, nhưng là bỗng chốc mọi thứ thay đổi

Tiêu Hữu đến thăm Lăng Việt Nhiên nhiều lần nhưng cậu không chịu gặp cô, chỉ nhờ nhân viên trông giữ đưa cho nàng một lá thư, trong đó chỉ viết một dòng chữ: " Mạc Mạc, cậu vẫn khỏe, đừng đi khai giảng muộn, hẹn một tháng sau gặp lại ở Bắc Kinh..."

Lúc đọc những lời này, Tiêu Hữu vẫn khóc nức nở. Tuy biết rằng một tháng nữa có thể gặp lại Lăng Việt Nhiên nhưng cô vẫn rất đau.

Tiêu Hữu biết, Lăng Việt Nhiên không muốn cô buồn, không muốn cô nhìn thấy cậu trong dáng vẻ nghèo túng, bởi lòng tự trọng của cậu rất cao.

Càng đau, càng thương tâm, càng tưởng niệm thân nhân...

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)