Truyện:Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Chương 11

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt
Trọn bộ 57 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bảo bối Mạc Mạc, giữa chúng ta lúc đó không có kết thúc.

Đã kết thúc rồi, không phải sao?

Vừa bắt đầu đã là kết thúc không an lành, Tiêu Hữu cũng gượng ép mình không được suy nghĩ nhiều, cố gắng khiến cho cuộc sống bận rộn một chút có lẽ sẽ tốt hơn.

Lúc không có chuyện gì để làm thì cô sẽ cùng Cầm Tử đi dạo phố. Nhưng có lẽ đến nhà Lăng Việt Nhiện thú vị hơn nhiều bởi vì nhà cậu có rất nhiều sách, không những trong phòng khách có một mặt tường treo lủng lẳng những chiếc kệ chứa đầy sách báo và tạp chí, mà còn có một căn phòng chứa sách dùng để đọc và làm việc. Nhà của cậu bề ngoài là một căn nhà nhưng thật chất bên trong hoàn toàn không phải là nhà, có thể xem nó như một thư viện nho nhỏ của thành phố.

Những lúc Lăng Việt Nhiên đến công ty làm việc, chỉ có một mình Tiêu Hữu ở nhà đọc sách đến quên cả thời gian, cũng không biết ăn cơm là gì. Thế mà cậu vẫn luôn phát hiện ra nhưng chỉ thở dài ngao ngán. Từ đó về sau, những khi cô đến nhà cậu thì cậu luôn giúp cô gọi đồ ăn bên ngoài mang đến.

Thói quen được cậu cưng chiều khiến Tiêu Hữu thoải mái tiếp nhận, dĩ nhiên lương tâm vẫn luôn có chút cắn rứt với tính tình lười biếng của mình. Những khi như vậy, cô thường giúp Lăng Việt Nhiệt giặt quần áo và quét dọn một chút phòng vệ sinh cũng như phòng ngủ.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, chỉ khác một chút là buổi trưa Tiêu Hữu không có gọi đồ ăn từ bên ngoài đến mà chờ Lăng Việt Nhiên trở lại sẽ cùng cậu ra ngoài ăn cho thỏa chí.

Tiêu Hữu chẳng những không cảm kích việc Lăng Việt Nhiên đặc biệt trở về đưa cô ra ngoài dùng bữa mà còn thoải mái đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu "Cậu này! Cậu làm việc bù đầu bù cổ không có thời gian nghỉ ngơi, thế mà còn thường xuyên vì cháu tiêu tiền như nước thế này, thật không muốn để dành tiền cưới vợ sao?"

Lăng Việt Nhiên đưa tay gõ nhẹ một cái lên đầu Tiêu Hữu "Khoác lác vừa thôi, có ai như cháu không chứ? Chỉ biết hành hạ cậu là giỏi. Nhanh đi rửa mặt rồi ra ngoài ăn cơm tối, cậu còn phải đến công ty ký cho xong mớ giấy tờ. Nhìn dáng vẻ của cháu lúc này hình như rất rãnh rỗi phải không?"

Tiêu Hữu le lưỡi một cái, gấp gáp chạy đến nhà vệ sinh rửa lại tay chân, chải tóc gọn gàng. Cô cẩn thận kiểm tra bản thân cho thích hợp mới bước chân ra ngoài kéo cánh tay Lăng Việt Nhiên đi.

Gần nhà có một nhà hàng nấu ăn cũng rất tuyệt, đi bộ thì cũng tầm 10 phút là đến nơi. Tiêu Hữu ở nhà từ sáng đến trưa cũng chưa có dùng qua bất cứ thứ gì định bụng đến đó vừa gần vừa tiện. Hai người vừa mới ra khỏi khu nhà, chuẩn bị băng qua đường lại nghe được có người kêu to "Việt Nhiên..."

Thanh âm rất quen thuộc, Tiêu Hữu không nhịn được bèn quay đầu lại nhìn. Một cô gái có vẻ ngoài nhu nhược đứng đó với ánh mắt có chút sợ hãi, hình như còn có vẻ khẩn trương, hai cái nắm chặt lấy váy áo vò lấy.

Con ngươi luôn luôn ôn hòa của Lăng Việt Nhiên bỗng thoáng qua một chút lạnh lùng. Cậu chỉ hơi hơi cau mày, hiển nhiên là không muốn nhìn thấy cô gái này, cho nên không hề để ý đến, chỉ cúi đầu nói với Tiêu Hữu "Đi thôi"

Tiêu Hữu sau một lúc suy nghĩ mới nhớ ra được cô gái này là ai. Đây là người đã nói chuyện cùng với Giản Chiến Nam lúc ở trong bệnh viện, anh đã hỏi Lăng Việt Nhiên có yêu cô ấy hay không. Thì ra cô cảm thấy âm thanh này quen thuộc như thế. Cô ấy là em gái của Giản Chiến Nam – Giản Thần Hi.

"Việt Nhiên..." Cô gái đuổi theo, vội vàng ngăn lại phía trước mặt họ. Đôi mắt dịu dàng như nước chỉ chứa lấy hình ảnh của Lăng Việt Nhiên, sắc môi có chút trắng bệch khẩn thiết mà nói "Việt Nhiên! Em... Em có thể cùng anh nói chuyện một chút không? Sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu..."

"Thật xin lỗi, tôi không có trách nhiệm phải nói chuyện cùng với cô" Giọng nói giờ phút này của Lăng Việt Nhiên lại đáng sợ lạnh như băng. Cậu nói xong liền vòng tay ôm lấy eo Tiêu Hữu bước đi. Trong mắt Giản Thần Hi xuất hiện nước mắt, cô ấy đưa tay kéo lại vạt áo của Lăng Việt Nhiên, gương mặt tràn đầy thống khổ nói "Việt Nhiên... Van cầu anh... Đừng đối xử với em như vậy, được không...?"

Ánh mắt Lăng Việt Nhiên thoáng qua chút gì đó, cuối cùng mãnh liệt hất cánh tay của Giản Thần Hi. Cậu quay sang nói khẽ với Tiêu Hữu "Đến nhà hàng chờ cậu một chút, cậu sẽ đến ngay"

"Dạ!" Tiêu Hữu liếc mắt nhìn Giản Thần Hi một chút sau đó xoay người rời đi. Dáng dấp Giản Thần Hi nhìn qua có vẻ là nhu nhược vô hại lại nhát gan và dịu dàng, thế tại sao lại có khả năng bắt cậu đi tù?

Có lẽ là bởi vì quan hệ giữa Giàn Thần Hi và Giản Chiến Nam, và cũng có lẽ là bởi vì cô ấy đã từng khiến cậu bị tổn thương cho nên Tiêu Hữu đối với cô ấy không chút hảo cảm.

Đi đến nhà hàng, Tiêu Hữu phải đợi một chút mà cậu vận còn chưa tới. Một chút sau mới nhận được điện thoại bảo cô một mình ăn trước. Tiêu Hữu biết cậu tạm thời không thể đến được rồi.

Thế là, Tiêu Hữu ăn một mình. Ăn xong, tính tiền. Lúc rời khỏi nhà hàng, cô đang suy nghĩ xem mình nên về nhà hay lại đến nhà cậu tiếp tục đọc sách thì điện thoại chợt vang lên.

Là Cầm Tử.

"Này, Tiêu Hữu! Đến nhà mình đi, mình bệnh rồi, ở nhà chán muốn chết đây. Cậu phải đến thăn mình đấy, nhớ mua kem nữa nhé, phải là vị dâu đấy. Còn phải..." Vừa bắt điện thoại, Tiêu Hữu đã chưa kịp mở miệng nói chuyện mà Cầm Tử đã nói một tràng, cô chỉ có thể mỉm cười chờ Cầm Tử nói cho xong.

"Tiêu Hữu nhớ đấy! Mình chờ cập, cúp đây!" Nói xong, cắt đứt điện thoại, Tiêu Hữu lắc đầu cười. Nha đầu này, lúc nào thì mới có thể thay đổi cái thói quen xấu này đây? Dù sao cũng phải cho cô một cơ hội mở miệng phản bác đã rồi hay cúp máy chứ.

Tiêu Hữu mua xong đồ mới nhắn tin cho Lăng Việt Nhiên bảo mình đến nhà bạn. Cô liền quá giang xe nhà của Cầm Tử và xách theo bịch kem. Người ra mở cửa là đứa bạn thân thắm thiết đã bất chấp mọi thứ hành hạ cuộc sống của cô. Lúc thấy cô, mắt Cầm Tử sáng rực lên, nói chính xác hơn là lúc nhìn thấy mấy hộp kem trong tay cô "Ô! Tiêu Hữu là tốt nhất trên đời"

"Thế nào? Cậu không thoải mái ở đâu?" Tiêu Hữu tháo giầy ra rồi hỏi "Chú và cô không có ở nhà sao?"

"Bị cảm thôi. Ba mẹ mình đến thăm ông nội rồi"

Cầm Tử vừa nói vừa ngồi phịch lên trên ghế sa lon, ban tay thoăn thoắt mở hộp kem ra, nhất thời toàn bộ đều là thất vọng "Mạc Tiêu Hữu! Đây là vị dâu ư? Cậu quá làm tổn thương tâm của mình... Quá làm cho mình thất vọng, khiến cho mình chán ghét cậu"

Thứ Tiêu Hữu mua không phải kem vị dâu mà là chocolate. Cô khẽ mỉm cười, đưa tay cốc nhẹ lên đầu Cầm Tử "Cảm mà còn đòi ăn kem"

Cầm Tử tạm thời chấp nhận, vị chocolate cũng không tồi.

"Mà sao lại chỉ có một mình cậu ở nhà thế này?"

"Cảm mạo thôi, lại cũng không có nặng. Ông nội đột nhiên lại gọi bảo ba mẹ ta qua bên đó, cũng không biết là có chuyện gì nữa" Cầm Tử ngoạm một miếng kem lạnh trong miệng "Có anh họ mình ở đây, đang ngủ trong phòng dành cho khách ấy"

Tô Thuộc Cẩn? Tiêu Hữu đột nhiên có chút mất tự nhiên. Cầm Tử nhìn cô, cười hì hì nói "Tiêu Hữu! Tại sao khi mình nhắc tới anh họ thì cậu lại đỏ mặt nha?"

"Xú nha đầu. Mình đáng chết cậu, dám lấy mình ra mà trêu đùa..." Tiêu Hữu đưa tay thọt tới thọt lui trên người Cầm Tử, Cầm Tử bỏ hũ kem lên bàn ôm bụng cười ra cả nước mắt. Một hồi xin khoan dung, một hồi xin tha thứ, cô sợ nhất là nhột nha. Tiêu Hữu là một đứa bạn tồi tệ, cứ luôn nhắm vào điểm yếu của cô mà tấn công.

"Thật ồn ào!"

Một tiếng quát không chút vui vẻ vang lên khiến cả hai đều dừng động tác của mình lại. Tiêu Hữu nghe ra là tiếng của Tô Thuộc Cẩn, vội vàng quay đầu lại nhìn anh.

Một thân đồng phục cảnh sát, hiên ngang mạnh mẽ. Tiêu Hữu vẫn cảm thấy anh mặc bộ đồng phục này trông rất tuấn tú, tầm mắt không nhịn được dời lên phía trên. Lúc nhìn đến gương mặt của Tô Thuộc Cẩn, cô như bị sét đánh.

Khóe môi Tiêu Hữu không nhịn được co quắp lại, dường như là rất buồn cười nhưng vẫn cố dùng sức nhịn lại. Cầm Tử nhìn Tô Thuộc Cẩn bước ra từ phòng dành cho khách, không cố kỵ chút nào bèn cười lớn. Tiêu Hữu cuối cùng cũng không nhịn được theo Cầm Tử cười lên. Hai đứa nhỏ liên tiếp ôm bụng cười khiến Tô Thuộc Cẩm vô cùng hoài nghi, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Tiêu Hữu, tim anh đập thật nhanh.

Thế nhưng cuối cùng anh có cái gì lại khiến cho hai nha đầu này cười thành ra như vậy? Không nhịn được bèn đưa thay sờ sờ lên gương mặt của mình, vẫn không có cái gì mà. Nhưng hai đứa kia còn cười lợi hại hơn trước, Tô Thuộc Cẩn không nói một lời liền đi đến phòng vệ sinh. Từ trong gương liền thấy được mặt của mình, trên cằm bị người ta dùng bút dạ đen vẽ ra mấy chòm râu, miệng còn bị bôi bằng son môi trông giống như hai khúc lạp xưởng, mắt hoàn toàn là mắt của gấu mèo, trên trán còn vẽ một... ông rùa!!!

Mẹ nó! Quá mất mặt rồi. Nhất là bị Tiêu Hữu nhìn thấy được, tại sao phải là ở trước mặt cô bị mất mặt như thế này? Tô Thuộc Cẩn trong lòng nổi trận lôi đình "Nha đầu chết tiệt kia, xem anh mày làm sao mà xử lý được mày. Thật là vô pháp vô thiên!" Tô Thuộc Cẩn kêu gào, người cũng giống như đầu xe lửa từ phòng rửa tay lao ra ngoài.

*****

Cầm Tử tìm cách tránh né, tay cũng nắm lấy bả vai của Tiêu Hữu làm bia đỡ đạn "Quân tử động khẩu chứ không động thủ nha. Anh không thể đánh em a..."

Tiêu Hữu bị Cầm Tử xoay tới xoay lui cũng đâm ra hoảng, nhưng khi nhìn đến mặt Tô Thuộc Cẩn cô cũng không nhịn được cười. Ba người nháo thành một đoàn. Cầm Tử thoáng thấy tay Tô Thuộc Cẩn sắp bắt được cổ mình, cô rất máu chó đem Tiêu Hữu đẩy đến phía trước. Tiêu Hữu không hề phòng bị liền nhào vào trong ngực Tô Thuộc Cẩn. Mắt thấy có vật lạ bay đến chỗ mình, Tô Thuộc Cẩn theo phản xạ đưa tay chụp tới. Tiêu Hữu bị một đôi cánh tay ôm chặt lấy, may mắn thoát nạn.

Tô Thuộc Cẩn ngơ ngẩn, hai cánh tay ôm lấy làn eo mềm mại của Tiêu Hữu quên buông ra. Ôm cơ thể thoang thoảng mùi hương trong tay khiến lòng hắn đột nhiên dâng cảm giác khác thường.

Trong lúc nhất thời tiếng cười dừng lại, không khí an tĩnh có thể nghe tiếng thở của mọi người. Lúc Tiêu Hữu định thần lại thì chợt nhận ra mình đang nằm trong ngực Tô Thuộc Cẩn, bị hắn ôm gắt gao, cô cứng cả người. Tô Thuộc Cẩn lúc này mới hồi hồn, vội vàng buông lỏng cô ra, thật sự lúc đó hắn có chút lưu luyến cơ thể mềm mại kia.

"Ách! Anh... trước tiên nên đi rửa mặt đã" Cầm Tử phá vỡ không khí. Một đôi mắt to một lát quét về phía Tô Thuộc Cẩn, lại quét về phía Tiêu Hữu "Tiêu Hữu! Hai chúng ta mở phim xem đi, mình có một bộ phim mới chiếu ngoài rạp, rất hay"

Tô Thuộc Cẩn xoay người đi rửa mặt, Tiêu Hữu cùng Cầm Tử thì tại trong phòng khách xem phim, một bộ có tên là "Có yêu hay không, hôn mới biết". Đây là một bộ phim tình cảm nói về một đôi man nữ vốn là oan gia, đến nỗi luôn xem nhau như kẻ thù đối chọi gay gắt, cuối cùng nam chính rốt cuộc không chịu nổi nữ chính đối với hắn 'lời nói ác độc' liền hung hăng hôn nữ chính, tình cảm của hai người cũng từ đó mà xảy biến hóa lớn, phát hiện hai người thật ra đã yêu lẫn nhau. Tâm ý là thế, để ý lẫn nhau là thế, yêu nhau là thế mà cơ hội chính là một nụ hôn kia, thật sự rất lãng mạn.

Tiêu Hữu cùng Cầm Tử xem rất say mê, chỉ là Tô Thuộc Cẩn rất biết cách giết chết phong cảnh lãng mạn, nhìn bọn họ xem loại phim tình yêu không chút dinh dưỡng chỉ biết bỉu môi.

Tô Thuộc Cẩn bị Cầm Tử hung hăng khinh bỉ một phen "Thật là một lão già không hiểu lãng mạn, coi chừng cả đời ế vợ"

Lúc xem hết bộ phim đã là bốn giờ chiều, Tiêu Hữu cũng chào ra về. Ra khỏi khu nhà của Cầm Tử, cô đang muốn băng qua đường để đón xe buýt thì một chiếc xe màu đen hiệu Land Rover dừng ở ngay bên người cô. Tô Thuộc Cẩn từ cửa sổ xe thò đầu ra "Lên xe đi, anh đưa em về"

Tiêu Hữu cự tuyệt "Thật rất phiền. Em đón xe buýt là được rồi"

Tô Thuộc Cẩn mở cửa xe bước xuống, nhìn cô nói "Vậy em mời anh đi ăn cơm đi"

Cô nhíu mày nhìn hắn một cái "Tại sao vậy?"

Tô Thuộc Cẩn nhíu đôi mày rậm "Em không nhớ là vẫn còn thiếu anh một bữa cơm à?"

"Bây giờ chưa phải lúc ăn cơm mà... mới bốn giờ" Tiêu Hữu uyển chuyển cự tuyệt, người cũng bước về phía trước. Có lẽ là bởi vì đã có một đoạn tình cảm quá sâu cũng quá đau thương với Giản Chiến Nam nên cô đối với người khác giói vẫn có thái độ muốn trốn tránh.

"Không sao. Anh đói bụng, mà đói bụng thì sẽ phải ăn cơm" Tô Thuộc Cẩn bước một bước dài chắn ngang trước mặt Tiêu Hữu, đôi mắt hoa đào rất nghiêm túc nhìn cô "Anh là anh họ của Cầm Tử, không phải là quái vật, em sao cứ phòng bị anh thế? Dù gì anh cũng đã hi sinh lòng tự trọng của mình để giúp em cười một trận cơ mà, em không thể vô tình như vậy chứ"

Tô Thuộc Cẩn vừa nói xong, Tiêu Hữu không nhịn được liền nghĩ tới gương mặt bị Cầm Tử vẽ loạn lên lúc nãy không nhịn được cười nhẹ một tiếng "Được rồi! Nói thế nào thì anh cũng là một vị cảnh sát có trách nhiệm. Nghe Cẩm Tử bảo anh ngồi xổm mấy ngày mấy đêm chăm lo cho cuộc sống an ninh của mọi người. Em sẽ là đại biểu cho nhân dân cúi đầu dẫn anh đi ăn một bữa cơm vậy cám ơn"

Tô Thuộc Cẩn mặt nghiêm túc nói "Lẽ ra anh là cảnh sát của nhân dân thì nên vì nhân dân mà phục vụ, rất không nên ỷ thế hiếp đáp người khác. Nhưng dù sao thì em với Cầm Tử đều giống nhau, đều gọi anh là anh cho nên với người một nhà, anh đây cũng sẽ không khách khí"

"Người nào cùng anh là người một nhà? Chỉ vì một bữa cơm mà anh liền nhận loạn người thân, lập trường rất không kiên định" Tiêu Hữu trừng mắt với hắn, nhíu mày nói "Đi thôi, em mời anh ăn cơm. Nhưng địa điểm sẽ do em chọn, không cho phép anh phát biểu quan điểm"

"Ok!"

Tiêu Hữu lên xe Tô Thuộc Cẩn rời đi, không phát hiện có một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc dừng ở cách đó không xa, bên trong có một người đàn ông cầm điện thoại di động bấm một dãy số "Giản đại ca, cô Mạc lên xe của một người đàn ông..."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tô Thuộc Cẩn theo lời chỉ dẫn của Tiêu Hữu mà lái xe đến một khu phố chuyên bán đồ ăn vặt. Ngừng xe xong, hai người cùng nhau xuống xe, ngước đầu nhìn một quán bán bún gạo rất cũ và không chút thu hút. Hắn nhíu mày "Không phải chứ! Em thật keo kiệt, dẫn anh tới cái chỗ này"

Tiêu Hữu chà xát hai tay, bên ngoài rất lạnh, một hơi thở ra đều là khói trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì lạnh mà ửng đỏ, bướng bỉnh nói "Đã nói rồi đấy, không cho phép phát biểu ý kiến. Có ăn hay không? Không ăn thì em về cũng không phải là em không mời anh"

"Đã đến rồi... dĩ nhiên là phải hưởng thụ chứ..." Tô Thuộc Cẩn cười, cùng Tiêu Hữu đi vào tìm một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống.

Chủ quán bưng bún gạo đến với tốc độ rất nhanh. Tô Thuộc Cẩn không ăn một chút mà vẫn chú ý đến Tiêu Hữu.

Vừa bắt đầu gặp nhau, hắn chỉ xem cô như người đáng thương vì mới mất đi người thân trong bệnh viện. Lại gặp nhau lần thứ hai trong dịp đi trượt tuyết, hắn cũng không biết tại sao lại hỏi Cầm Tử về việc của cô. Từ đó hắn mới biết sự thống khổ bi thương của cô là do tình yêu mang lại.

Tiêu Hữu thả rất nhiều hột tiêu trong tô bún gạo cho nên có lẽ là do cay mà trong mắt long lanh một mảnh. Vốn là cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi lại bi tiêu cay mà làm thêm hồng hồng, kiều diễm ướt át, vô cùng... mê người, làm cho người ta không nhịn được ý nghĩ muốn nếm thử một chút mùi vị đó. Nghĩ đến đó, Tô Thuộc Cẩn thò người ra, dấn đôi môi đến.

Nghĩ là làm.

Hắn nếm được vị cay cay. Hoài nghi hành động này của mình sẽ bị Tiêu Hữu cho một cái tát, nhưng là... không có. Cô chẳng qua là chỉ mở to cặp mắt xinh đẹp kia nhìn hắn. Được voi đòi tiên, hắn càng hôn sâu cô, ở trên làn môi trằn trọc mút vào, cảm giác tê cay truyền đến hắn một chút xíu.

Môi cùng tâm...

Rốt cuộc hắn cũng buông tha cho bờ môi của cô nhưng vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Mà trên mặt Tiêu Hữu thoáng qua cái gì, ánh mắt cũng không nháy, cứ nhìn Tô Thuộc Cẩn chằm chằm "Tại sao lại hôn em?"

"Em vì sao lại không cự tuyệt?" Tô Thuộc Cẩn hỏi ngược lại.

Tiêu Hữu cúi đầu tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó "Em chỉ là muốn thử xem bản thân mình đối với người khác còn có cám giác gì khác không..." Lúc nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, có lẽ là vì cảm giác ở trong lòng mình mà giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ. Thật ra thì... cô cũng chỉ bị mất đi một nụ hôn, không cần thiết phải đau lòng...

Tô Thuộc Cẩn do dự hỏi "Vậy... kết quả của em là cái gì?"

Tiêu Hữu suy nghĩ một chút, rất thành thật mà nói "Nhịp tim bình thường, mặt không có nóng lên, trí não cũng rất rõ ràng... Anh thì sao?" Cô hỏi.

"Anh cũng chỉ muốn thử xem vị cay trên miệng em là như thế nào..." Tô Thuộc Cẩn lộ ra nụ cười trong sáng "Kết quả... cũng như em"

Tiêu Hữu e lệ cười một tiếng cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu tiếp tục tô bún gạo cay của mình. Tô Thuộc Cẩn cũng cúi đầu ăn nhưng chỉ có chính hắn mơi biết, tim của hắn mất đi quy luật dẫn đến nhảy loạn xạ như thế nào, dường như nó muốn nhảy từ cổ họng ra ngoài."Có yêu hay không, hôn mới biết", đúng vậy, hôn rồi mới biết hắn đối với cô gái trước mắt này là động lòng... còn nguyên nhân thì không biết.

Đối diện tiệm bún gạo, một chiếc xe màu đen dừng ở đó. Mặt Giản Chiến Nam thâm trầm ngồi ở bên trong, đôi tay nắm lấy tay lái thật chặt, con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Tiêu Hữu cùng người đàn ông kia. Đôi môi đã từng chỉ thuộc về một mình hắn mà giờ phút này lại bị người khác chạm vào. Tâm tức giận đến độ muốn hung hăng tên kia đánh cho một trận. Anh hung hăng đập tay mình vào tay lái.

*****

Rất nhanh sẽ bước sang năm mới, quần áo Tiêu Hữu mua cũng đã đầy đủ rồi nhưng ba mẹ nói còn muốn đi loanh quanh dạo một chút nhìn xem còn có cái gì cần phải mua không. Hôm nay lại rất ấm áp, thích hợp để ra ngoài đi dạo.

Tiêu Hữu giúp mẹ quàng khăn lên cổ. Cô vẫn không hiểu nổi vì sao trời rất lạnh mà mẹ lại không bao giờ chịu quàng khăn, cho nên mỗi lần bà muốn ra ngoài, cô sẽ lại giúp mẹ mang vào.

Ba đứng một bên ghen tị nói "Ai nha... Con gái thật uổng công ta nuôi nấng mà. Tâm tư cũng chỉ đặt lên một mình mẹ mà thôi. Ta đây chính là ba của nó đó, cho dù nóng hay lạnh cũng không có quan tâm ta một chút nào. Mạc Mạc nha, nếu sau này ba không có ở đây thì con đã có thể chăm sóc cho mẹ thật tốt rồi"

Lăng Nguyệt Hồng trừng mắt nhìn chồng không vui nói "Phi phi. Ta nhổ vào. Ông đó! Càng già càng hư cái miệng. Gì mà không còn ở đây? Mới sáng sớm đã nói điềm xấu rồi. Vả miệng, vả miệng mau"

Ba Tiêu Hữu ha ha cười nói "Vả miệng. Ta vả miệng đây. Vợ là trên hết"

Mẹ Tiêu Hữu cũng cười. Tiêu Hữu cười cười lấy áo khoát treo trên giá khoác lên người ba "Ba mẹ! Hai người đối với con mà nói đều là da là thịt cả, chỉ là ưu tiên phái nữ. Trước tiên sẽ chăm sóc cho mẹ, ba cũng không nên uống dấm phung phí nha"

Ba người cùng phá lên cười vui. Tiêu Hữu chính là cội nguồn vui vẻ, hạnh phúc của bọn họ, là bảo bối trong lòng bọn họ. Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Như mọi lần, ba sẽ lái xe, Tiêu Hữu cùng với mẹ ngòi đằng sau trò chuyện mọi chủ đề trên trời dưới đất, lâu lâu ba lại chen vào một câu không đầu không đuôi khiến mọi người phá lên cười.

Tiêu Hữu kéo cánh tay của mẹ nhìn ba, cảm thấy như vậy thật sự rất hạnh phúc. Không có tình yêu, không có người yêu, cô vẫn hạnh phúc như cũ. Ba mẹ sẽ đem toàn bộ tình yêu cho cô, bây giờ cô không cần phải vì một người đàn ông mà thương tâm.

Nhưng là... không ai nghĩ tới, hạnh phúc vào thời khắc lại biến mất trước mặt Tiêu Hữu. Xe vốn vẫn thong thả tiến về phía trước, lại bất bất chấn động mạnh bay lên không trung rồi rơi ầm xuống đấy. Lăng Nguyệt Hồng không chút suy nghĩ, cứ theo bản năng ôm Tiêu Hữu trong ngực thật chặt.

Mà cô chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, trong đầu thoáng qua một tia ý nghĩ thật kinh khủng... cô sẽ không còn được nhìn thấy ba, thấy mẹ, không nghe được lời nói dịu dàng của mẹ, tiếng cười sang sảng của ba... thật tối tắm...

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Ba mẹ!" Kèm theo một tiếng thét kinh hãi là thân ảnh Tiêu Hữu bật dậy trên giường bệnh. Cô thở hổn hển, trong não bỗng nhớ lại một chút chuyện gì đó nhưng sao vẫn trống không. Đây là nơi nào? Sao toàn là màu trắng vậy? Màu trắng... bệnh viện. Lòng của Tiêu Hữu đột nhiên bị nỗi sợ hãi lấp đầy, một loại dự cảm bất thường bao phủ lấy cô. Đột nhiên xốc hết chăn lên, người cũng chạy ra ngoài. Lúc này cửa phòng bệnh cũng bật mở ra, một hộ sĩ đi vào ngăn cản lấy cô "Này! Cô muốn đi đâu? Cô không thể cử động mạnh nha"

Tiêu Hữu lo sợ không yên "Ba mẹ tôi đâu rồi, tôi vì sao lại ở đây?"

"Cô nằm xuống trước đi đã..."

"Ba mẹ tôi đâu rồi? Mau nói cho tôi biết" Tiêu Hữu gào thét, bàn tay bấu lấy cánh tay nữ hộ sĩ thật chặt "Nói cho tôi biết, mau nói cho tôi biết"

"Xe của cô bị tai nạn, người nhà của cô đang trong phòng cấp cứu, đầu của cô bị..."

Tiêu Hữu nửa chữ cũng không muốn nghe nữa, buông nữ hộ sĩ bất chấp tất cả ra chạy khỏi phòng bệnh. Gương mặt tái nhợt đến đáng sợ, chân trần cứ như vậy chạy đến phòng cấp cứu.

Mẹ! Ba! Đừng có như vậy mà bỏ lại con, không được bỏ lại Mạc Mạc.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Anh lái nhanh một chút đi" Cầm Tử thúc giục Tô Thuộc Cẩn. Cô cùng Tiêu Hữu vốn hẹn buổi chiều cùng nhau đi xem phim. Chờ hoài không thấy gọi cho cho Tiêu Hữu nhưng người bắt máy lại không phải. Đó là người của bệnh viện, họ bảo Tiêu Hữu xảy ra chuyện. Cầm Tử sợ quá khóc thét lên, vội vã gọi điện thoại cho Tô Thuộc Cẩn, hai người liền vội vàng lái xe đến bệnh viện.

Sắc mặt Tô Thuộc Cẩn có chút ngưng trọng, không nói gì, chỉ là trong lòng thầm nghĩ mình phải chạy đến bệnh viện nhanh một chút. Lúc Tô Thuộc Cẩn nhìn thấy Tiêu Hữu, cô đang đứng trước cửa phòng cấp cứu. Một bộ quần áo mỏng manh, phía trên còn loang lổ vết máu. Cho dù Tiêu Hữu đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhưng hắn vẫn cảm thấy được rõ ràng... cô đang sợ hãi.

Tiêu Hữu ngơ ngác đứng đó, lòng đầy hoảng sợ cùng bất an, hai mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu. Cô khóc không nổi, cũng không kêu lên được, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, giống như lọt vào trong hầm băng. Máu tựa hồ ngưng chảy, thân thể không nhịn được run lẩy bẩy.

Cô hoàn toàn lâm vào trong cảm giác sợ hãi nên không nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Tô Thuộc Cẩn và Cầm Tử, không nhìn thấy được gương mặt lo lắng của hai người họ. Trong mắt cô chỉ có cánh cửa kia, trong lòng cô chỉ có ba mẹ, lỗ tai của cô chỉ chờ tiếp nhận một câu nói: Người bị thương may mắn cấp cứu kịp thời, đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng tại sao cánh cửa kia vẫn còn không chịu mở ra? Tại sao một câu kia vẫn chưa có người nào tới nói với cô?

"Anh! Tiêu Hữu làm sao vậy?" Cầm Tử ôm chặt lấy thân thể cứng ngắt của Tiêu Hữu, nhìn không thấy cô có bất kỳ phản ứng nào, lòng liền lo lắng, lại sợ ai. Miệng thì vẫn thủ thỉ an ủi cô "Tiêu Hữu! Đừng sợ, không có việc gì. Cậu không có việc gì phải sợ, biết không?"

Tô Thuộc Cẩn nhìn Tiêu Hữu đang thất hồn lạc phách, tâm dường như cũng treo ngược lên cành cây. Tình huống bên trong thế nào, bọn họ hiện tại không cách nào biết được. Hắn đưa tay ôm cả Tiêu Hữu lẫn Cầm Tử "Đừng sợ, chờ kết quá của bác sĩ..."

Phòng cấp cửa mở ra, Tiêu Hữu giống như bị kích thích vọt tới, một phát bắt được cánh tay của bác sĩ "Bác sĩ! Ba mẹ cháu không sao có đúng không? Bác cứu sống được bọn họ đúng không?"

Bác sĩ liếc mắt nhìn Tiêu Hữu "Người bị thương cần vô máu, cháu là con gái của cô ấy sao?"

Tiêu Hữu trong mắt tràn đầy hi vọng, mặt tái lại, gật đầu liên tục "Cháu là con gái của bọn bọ. Cứ lấy máu của cháu, lấy bao nhiêu cũng được. Làm ơn, bác nhất định phải cứu ba mẹ của cháu..."

"Chúng tôi sẽ cố hết sức. Đi theo tôi" Bác sĩ mang theo Tiêu Hữu hướng đến một căn phòng khác đi tới. Tô Thuộc Cẩn cùng Cầm Tử cũng vội vàng đi theo chờ Tiêu Hữu ra ngoài. Thế nhưng lại nghe được bên trong truyền đến tiếng cô kinh hoảng "Tại sao máu của tôi không thể rút ra, tại sao? Tôi là con gái của bọn bọ, máu của tôi nhất định có thể dùng. Bác sĩ, lấy máu của tôi đi, làm ơn, thân thể của tôi không quan trọng..."

Bác sĩ mở cửa đi ra ngoài, không để ý tới cần khẩn thống khổ của Tiêu Hữu, mà cô dường như cũng đã mất đi lý trí, nhào ra ngoài bấu thật chặt cánh tay của bác sĩ "Van cầu bác cứu ba mẹ cháu, làm ơn, làm ơn lấy màu của cháu đi..."

Bác sĩ tức giận "Ba mẹ cháu đều là máu A, cháu thì máu B, làm sao lấy được?"

Ba mẹ là máu A, cô là máu B. Làm sao có thể? Ai cũng biết ba mẹ máu A thì con cái làm sao có thể là máu B? Tiêu Hữu lắc mạnh đầu, mất đi lý trí hô to "Làm sao có thể? Bác sĩ! Nhất định là lầm rồi. Cháu làm sao lại là máu B? Làm sao có thể?... Bác làm ơn kiểm tra lại lần nữa đi, cháu muốn cứu ba mẹ..."

"Mạc Tiêu Hữu! Em bình tĩnh một chút" Tô Thuộc Cẩn quát lên một tiếng, đi tới kéo lấy Tiêu Hữu ôm vào trong ngực. Hắn quả quyết đối với bác sĩ nói "Bác sĩ! Tôi nhóm máu A, lấy của tôi đi"

Tô Thuộc Cẩn buông lỏng Tiêu Hữu ra đi theo bác sĩ. Cô được Cầm Tử ôm lấy, thân thể lạnh như băng dựa vào, ôm thật lấy chặt Cầm Tử thút thít nói "Cầm Tử! Ba mẹ mình sẽ không bỏ mình mà đi, đúng không?"

Cầm Tử gật đầu "Đúng vậy, Tiêu Hữu, họ sẽ không nỡ bỏ rơi cậu đâu..." Dịu dàng như mẹ cô, hòa ái như ba cô, họ nhất định sẽ không có việc gì.

*****

Bất an chờ đợi, đèn phòng cấp cứu rốt cục cũng tắt. Một khắc cánh cửa kia mở ra, Tiêu Hữu mờ mịt tiến về phía trước hai bước, rồi lại lui về phía sau nhìn những vị bác sĩ lẫn hộ sĩ mặc áo trắng đeo khẩu trang bước ra. Tâm... thật bất an. Muốn nói chuyện, muốn hỏi một chút tình hình của ba mẹ nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

"Chúng tôi đã cố hết sức, xin người nhà hãy nén bi thương"

Vạn vật bất động, thế giới xung quanh Tiêu Hữu như đóng băng. Nỗi thống khổ này trong nháy mắt hung hăng bao phủ lấy cô. Một thân thể mười bảy tuổi, lòng đã chịu một kích trí mạng.

"Không...!" Một tiếng kêu gào tê tâm liệt phế. Tiêu Hữu lảo đảo nghiêng ngã vọt vào bên trong. Tất cả đều là một màu trắng phờ phạc, phòng cấp cứu tràn ngập mùi máu tanh. Hai thân thể nằm trên giường lạnh như băng, là người thân nhất của cô... ba và mẹ.

Mới vừa nãy còn nói còn cười, mới vừa nãy cô còn giúp mẹ quấng khăn quàng cổ, giúp ba mặc áo khoác. Lời nói của mẹ dịu dàng vẫn còn vang vọng bên tai, tiếng cười sang sảng của ba va vởn trong không khí, vẫn còn đây... chưa biến mất.

Tại sao lại có thể như vậy, đột nhiên cứ như vậy. Bước chân run rẩy tiến về phía trước, dần dần cô như nổi điên lao đến giường lớn, đưa tay vén lên tấm vải trắng, vải trắng rơi xuống mặt đất để lộ ra gương mặt... ba! Ba!Không! Sẽ không! Cô đang nằm mơ, cô là đang nằm mơ thôi.

Tiêu Hữu hoảng sợ trợn to hai mắt, thân thể run rẩy, liên tiếp lui về phía sau, lại đụng phải chiếc giường. Cô xoay người, thấy được cũng là lớp vải trắng, trong mắt hiện sự sợ hãi, tay run rẩy vén lên. Là mẹ!

Nhìn mẹ hai mắt nhắm chặt, Tiêu Hữu hoảng sợ kêu gào, gào thét, đôi tay thật chặt ôm lấy đầu, tiếng la khóc thê lương đến tê tâm liệt phế. Thế giới của cô đã đóng băng, cả thế giới như quay cuồng, tim như bị đao cắt... đau. Tại sao? Tại sao không đem cô mang theo ba mẹ luôn đi? Tối quá! Xung quanh thật tối.

"Tiêu Hữu!" Cầm Tử nhìn cô cuồng loạn như mất đi lý trí. Cầm Tử muốn ôm nàng, sợ cô tự làm bản thân bị thương, tuy nhiên cô hoàn toàn cuồng loạn, hoàn toàn phát điên, đẩy người Cầm Tử ra, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Cô điên mất rồi, giờ khắc này cô điên mất rồi. Cô không muốn bất kỳ ai đến gần mình, tự nói với mình tất cả đều là giả, là dối trá cả thôi. Cô đang nằm mơ. Lúc Tô Thuộc Cẩn muốn tiến lên ôm lấy Tiêu Hữu thì một thân ảnh từ phía sau hắn sải mấy bước vội vàng chạy đến ôm lấy Tiêu Hữu. Người đàn ông này không phải là người ngày đó ở khách sạn hắn nhìn thấy sao? Cái người đã khiến cô thất hồn lạc phách.

Tiêu Hữu kêu gào, cả mặt đều là nước mắt. Đôi mắt đỏ hoét đầy tơ máu, đôi tay lung tung đánh lên người mình. Tại sao cô thấy cái cảm giác này lại chân thật như thế? Chân thật? Nghĩa là cô hoàn toàn không phải nằm mơ. Ba mẹ... thật đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, rời khỏi cô.

Giản Chiến Nam giống như một cây cột ôm lấy Tiêu Hữu, mặc cho cô đánh vẫn không chịu buông tay. Trên mặt hắn bị móng tay của cô cào mấy đường, thậm chí Tiêu Hữu không chút phát vài quả đấm lên mặt hắn.

Nhìn Tiêu Hữu thống khổ sắp điên lên, môi của cô bởi vì cắn mà đã bậc máu tươi. Ánh mắt của cô xốc xếch, đỏ loét, sẽ hỏng mất. Lòng Giản Chiến Nam cũng theo đó mà co rút đau đớn, đem Tiêu Hữu ôm thật chặt trong ngực, tức giận quát "Bác sĩ đâu rồi? Tất cả đều lăn tới đây cho ta"

Bác sĩ cùng hộ sĩ đã sớm đứng ở cửa "Giản chủ tịch, cô ấy cần thuốc an thần, nếu không sẽ... sẽ... điên mất"

Giản Chiếb Nam giận dữ hét lớn "Vậy còn không mau làm đi, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)