Truyện:Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Chương 10

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt
Trọn bộ 57 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiêu Hữu không muốn nhìn tới Tô Thuộc Cẩn nhưng mà cô lại chợt nhận ra rằng anh ta chính là cái tên biến thái trong bệnh viện thiếu chút nữa đã hại mình phải nỗi hột lẹo trên mắt. Cô đã biết bao nhiêu tuổi rồi thế cư nhiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ phận bí hiểm đó trên thân thể đàn ông. Chắc cũng là do thời gian gần đây toàn là bi thương bao phủ cho nên nhất thời không nhớ tới sự kiện đó tại bệnh viện, nếu không nhất định cô sẽ tự đập đầu mình vào khối đậu hũ chết đi cho rồi.

Nhưng... cô không ngờ được mình sẽ gặp lại tên biến thái ngày đó, hơn nữa anh ta còn là anh họ của Cầm Tử. Giờ phút này Tiêu Hữu dường như đã trở thành u hồn rồi, mây đen giăng kín cả tâm tư, lồng ngực muốn hít thở không thông.

Xe khởi động hướng về phía sân trượt tuyết của thành phố. Dọc theo đường đi Tiêu Hữu cố giữ tinh thần vững vàng, để cho mình không phải suy nghĩ bậy bạ rồi lại nhớ tới cái cảnh cấm trẻ nhỏ chưa đủ 18+ trong bệnh viện kia. Cô thoải mái trò chuyện cùng Cầm Tử và anh chị em của cậu ấy, may mắn là Tô Thuộc Cẩn không có tỏ ra khác thường. Chẳng qua anh ta chỉ tựa vào ghế dánh một giấc thật ngon lành mới khiến cô không khó xử. Nhưng không gian chật hẹp bên trong chiếc xe chứa nhiều người khiến cho Tiêu Hữu chút hít thở không thông, cho đến khi đến sân trượt tuyết, cô mới cảm thấy thả lỏng cơ thể.

Tiêu Hữu lần đầu trượt tuyết, dĩ nhiên là cái gì cũng chẳng biết, chỉ là có Cầm Tử ở đây đưa cô đi thuê dụng cụ thích hợp cho người mới chơi. Lúc hai người thay quần áo, Cầm Tử thục vào khuỷu tay cô, giương gương mặt của bà tám thứ thiệt hỏi "Tiêu Hữu, cậu quen biết anh Thuộc Cẩm à?"

Mặt Tiêu Hữu đỏ lên, quáng quàng trả lời "Không quen biết"

Mặt Cầm Tử tỏ vẻ không tin, giọng trêu chọc "Thật sự không biết sao? Ánh mắt hai người khi nhìn nhau rất lạ nha. Tớ cảm giác hình như chuyện này có gian tình. Này này, xem cậu kìa, mặt của cậu tại sao lại đỏ lên như thế chứ? Chậc chậc... nói như cậu vậy thì ai mà tin cho nỗi"

Tiêu Hữu không nói gì, cứ thừa nhận là biết đi. Nha đầu Cầm Tử nhất định sẽ hỏi tới nơi tới chốn cho mà xem. Thế nhưng, một màn kinh khủng kia có đánh chết cô cũng không nói ra, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ lôi kéo tay Cầm Tử "Bà tám, mình biết cậu mà tám rồi thì không ai bằng. Đã muốn moi được thông tin gì từ trên người mình thì đến cả chị em tốt này cũng không bỏ qua sao? Mau đi đi nha... mình còn không biết trượt tuyết đâu, nhiệm vụ của cậu hôm nay là dạy mình đấy"

Cầm tử cứ như vậy bị Tiêu Hữu kéo lãng sang chuyện khác. Mà cũng đúng, moi không ra từ trong miệng cô thì cứ trở về tra hỏi Tô Thuộc Cẩn. Hai người ra khỏi phòng thay quần áo thì mọi người dũng đã đến sân trượt tuyết chơi thoả thích rồi, ngược lại Tô Thuộc Cẩn mặc dù trang bị đã đầy đủ nhưng vẫn đứng ở nơi đó tựa hồ như đang chờ bọn họ.

"Anh họ, em đi trượt tuyết trước đây, anh ở lại nhận nhiệm vụ chỉ dạy cho Tiêu Hữu đi. Anh bị thương nặng mới khỏi nên không thể vận động mạnh, vừa đúng lúc như vậy nha, anh nhất định phải đem Tiêu Hữu từ từ mà chỉ dạy" Cầm Tử nói xong cũng chính mình một đường chạy thẳng bỏ rơi đồng đội, để lại đây hai nhân vật lúng ta lúng túng, không khí càng thêm khó tưởng tượng.

"Khụ... Chuyện đó..." Tô Thuộc Cẩn muốn lên tiếng phá vỡ không gian. Tiêu Hữu vội vàng nói "Em... Em cái gì cũng không nhớ...!"

Đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi hay sao? Tiêu Hữu cắn cắn môi, cô làm sap lại đần như vầy hả trời? Gương mặt tự đỏ ửng lên như thể đang muốn đầu thú. Tô Thuộc Cẩn nhanh chóng làm mặt nghi ngờ, hỏi "Quên cái gì? Chẳng lẽ em trước kia đã gặp qua anh sao?"

"À! Không có, không có" Tiêu Hữu nhìn Tô Thuộc Cẩn với vẻ mặt thành thật, rốt cuộc cũng không biết là anh ta cố ý chọc ghẹo mình hay là thật sự quên đi chuyện họ đã từng gặp mặt nhau một lần thông qua màn kia, cái cảnh cô khóc không có người không ra quỷ, hơn nữa bây giờ cô đã không giống như lúc trước, tóc tai bê bối, mặt đẫm nước mắt đến quỷ thần còn sợ huống gì con người, nói không chừng anh ta cũng thật không nhận ra mình.

"Có thật không? Anh hình như cảm giác em cũng thật quen mắt" Tô Thuộc Cẩn nói tiếp.

Anh ta là cố ý. Tiêu Hữu tiếp tục quan sát, nhưng biểu tình trên gương mặt kia rất là vô tội, một chút cũng không giống đang cố ý trêu cô. Tình cảnh này chỉ cần cô liều chết không thừa nhận là lựa chọn tốt nhất "Em chưa từng thấy qua anh nha. Có thể là dáng dấp của em cũng giống như bao cô gái khác thôi, ha ha..." Cô chột dạ cười lớn.

Mặt Tô Thuộc Cẩn trầm tư, thật giống như đang vắt hết óc nghĩ xem đã nhìn thất cô ở nơi nào. Đột nhiên anh ta như ngộ ra gì đó "Không đúng. A! Anh nhớ ra rồi. Lúc anh còn đang nằm viện, có một cô gái khóc điên dại chạy vào phòng bệnh của anh. Mặc dù gương mặt khi khóc thật giống Trư Bát Giới dọa người ta nhảy dựng nhưng cũng có điểm khá là giống với em. Tuy nhiên nhìn kỹ lại thì em đẹp hơn cô ấy nhiều lần."

Tiêu Hữu thật sâu hoài nghi anh ta cố ý mắng mình. Cô giống Trư Bát Giới... xinh đẹp...? Hai loại này có thể mang ra so sánh ư? Trư Bát Giới mà bảo là xinh đẹp? Điều này làm cho cô thật "cao hứng" nha. Anh ta rõ ràng là đang trả thù việc cô mắng anh ta là kẻ biến thái đây mà.

Tiêu Hữu mang theo kính trượt tuyết, ngước đầu lên nhìn Tô Thuộc Cẩn, lấy hết dũng khí, nói "Vậy sao? Như anh vừa nói, em cũng cảm thấy anh có chút quen mắt, lần trước nhìn thấy một anh chàng rất biến thái đang bắt côn trùng, hắn ta cùng anh thật đúng là có điểm giống nhau, chỉ là em đã quên gặp hắn ở đâu rồi"

"Em xác định là côn trùng?"

"..." Tiêu Hữu lặng yên.

Biến thái? Bắt côn trùng? Tô Thuộc Cẩn vẫn lấy bản thân của mình làm kiêu ngạo, cứ như vậy bị "nó" giáng chức, sắc mặt anh một hồi xanh một hồi trắng bệch lộ nụ cười tà nghễ. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiêu Hữu, nhanh chóng đi tới phía sau cô, lạnh lùng nói "Vậy anh hôm nay phải dạy em trượt tuyết thật tốt, nếu không sẽ uổng phí hữu duyên của chúng ta như thế"

"A...!" Tiêu Hữu kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể đã bị "tên biến thái" đẩy trượt về phía trước. Cả người đều là không thăng bằng, chân cứ trượt trượt, anh ta vừa buông tay sau lưng cô, Tiêu Hữu ngay lập tức té nhào xuống đất.

Ra quân chưa chiến đã chết tức tưởi. Tiêu Hữu ngồi dậy tức giận nhìn Tô Thuộc Cẩn, chỉ thấy hắn giương gương mặt vô tội cười cười như không có gì, hàm răng trắng hòa lẫn gam màu trong tuyết. Nam nhân đáng ghê tởm chỉ biết khi dễ một cô gái.

Tiêu Hữu miễn cưỡng đứng lên, cự tuyệt Tô Thuộc Cẩn dạy cô cách trượt tuyết. Cô nhìn mọi người xung quanh trượt như thế nào, huấn luyện viên dạy người mới tập thế nào, cô cố gắng làm theo như vậy. Vô số lần ngã xuống lại vô số lần bò dậy. Tô Thuộc Cẩn cũng không miễn cưỡng nữa, chẳng qua là không nhanh không chậm đi theo sau lưng Tiêu Hữu Mạc Mạc. Nha đầu này, đủ kiên cường.

Ông trời không phụ lòng người, Tiêu Hữu học xong các bước cơ bản, thân hình có thể vững vàng hơn trước. Cảm giác có chút thành công, cũng có chút kích động, ham chơi đến nỗi quên mất cảm giác khó chịu lúc đầu.

Cho đến khi mặt trời muốn xuống núi, một nhóm người mới hét lớn đòi về. Tiêu Hữu có chút lưu luyến, chỉ là lần sau có cơ hội liền trở lại chơi cho thỏa thích. Trên đường trở về, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn dị thường sáng ngời. Cầm Tử thật cao hứng, rốt cuộc cũng thấy Tiêu Hữu có tinh thần trở lại, xem ra ra ngoài nhiều một chút cũng là chuyện tốt.

Trở lại thành phố thì trời cũng đã tối mù, Tiêu Hữu phải về nhà trong khi mọi người còn la hét đòi đi tăng hai. Cầm Tử lôi kéo cô cùng nhau ăn cơm tối, sau đó là đi đến KTV ca hát, la hét, dù sao cũng đã ra ngoài một ngày, đi thêm vài tiếng thì có sao.

Tiêu Hữu không đành lòng khiến cho mọi người mất hứng liền gọi điện thoại cho mẹ. Lăng Nguyệt Hồng nghe giọng điệu con gái có chút vui vẻ, tâm tình hẳn là rất thoải mái. Trong lòng người làm mẹ cũng cao hứng theo liền cho phép cô đi đến tận tám giờ tối, hơn nữa Tiêu Hữu đi cùng Cầm Tử, bà cũng yên tâm.

Cầm Tử đề nghị đi ăn hải sản, muốn Tô Thuộc Cẩn mời khách, các anh chị em thân thiết liên tiếp phụ họa. Tô Thuộc Cẩn là kẻ lớn nhất mà cũng giàu nhất trong cả bọn cho nên có bị chặt chém đẹp chút xíu cũng không hề hấn gì. Nhất ý, đoàn người liền lắc lư đung đưa đi đến khách sạn Ngân Hải mướn một căn phòng riêng.

Tiêu Hữu đi ở phía sau cùng, trong thoáng chốc trông thấy thân ảnh quen thuộc đang ôm lấy một cô gái tiến vào một căn phòng khác. Cõi lòng cô không nhịn được liền đau nhói. Cô mạnh mẽ lắc đầu dẹp ngay hình ảnh đó, sẽ không trùng hợp như thế đâu, hơn nữa, cho dù là anh ta thì cung có sao? Cả hai đã không còn quan hệ gì nữa. Tiêu Hữu cứ như vậy tự an ủi chính mình.

*****

Những người trẻ tuổi ở chung một chỗ không tránh được cảnh làm ầm làm ĩ. Tiêu Hữu bị nháo bắt uống một ít, không có say, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm hồng hồng. Vốn là cặp mắt u buồn cũng đã nỗi lên gợn sóng, lại thật giống như được che chắn bởi một tầng sương mù, nhìn không thấu, không chạm được, rồi lại khiến cho người khác tò mò muốn tìm hiểu nó.

Tô Thuộc Cẩn cứ như vậy bị Tiêu Hữu hấp dẫn. Cô cũng chỉ là không sành sõi việc đời nữ sinh trung học, cùng Cầm Tử là đứa hai trẻ con, mà hắn luôn không bao giờ co hứng thú với những nữ sinh thanh thanh thuần thuần này, hắn thích nữ nhân thành thục, quyến rũ. Thế nhưng Tiêu Hữu đối với hắn đột nhiên hấp dẫn thật lớn. Có lẽ là bởi vì tình cảnh lần đầu tiên gặp nhau có chút đặc thù, hắn đối với cô có chút dục vọng muốn tìm hiểu. Tầm mắt không nhịn được cứ nhìn Tiêu Hữu mấy lần. Lúc cô cười rất xinh đẹp, kèm theo trong con ngươi nhàn nhạt đau thương, có một loại u buồn tuyệt mỹ đến kỳ lạ.

Những người khác ngược lại không có chú ý tới Tô Thuộc Cẩn vẫn chú ý nhìn vào một vị trí đến mấy lần, chỉ là từ vừa mới bắt đầu liền cho là Tiêu Hữu cùng Tô Thuộc Cẩn có gian tình. Thế như Cầm Tử lại luôn để ý tới. Cái tên anh họ mắt cao hơn đầu này của cô, rất ít khi chú ý tới con gái chứ đừng nói chi là nhìn Tiêu Hữu lâu đến như vậy, chẳng lẽ trúng tiếng sét ái tình với Tiêu Hữu rồi?

Lúc Tiêu Hữu đã ăn cái gì thì đều rất chăm chú, ăn cơm chính là ăn cơm, nghiêm túc giống như học sinh đang chú tâm vào học bài. Bộ dạng kia làm cho người khác nhìn thấy liền trong lòng rất thoải mái, nhìn cô ăn uống, bản thân cũng thấy thật ngon miệng. Tô Thuộc Cẩn cố gắng nhịn cười, lẳng lặng cúi đầu ăn cơm.

Ăn xong một bữa cơm thì đã là tám giờ tối. Những người này chơi một ngày cũng không biết mệt mỏi, lại muốn chơi tới cùng. Kế hoạch rốt cuộc cũng không thay đổi, cứ la hét đòi đi ca hát ở KTV. Tiêu Hữu bảo mình phải về nhà, Cầm Tử trực tiếp móc chìa khóa xe từ trong túi áo em trai kín đáo đưa cho Tô Thuộc Cẩn "Anh họ! Anh phụ trách đưa Tiêu Hữu vầ nhà an toàn cho em"

"Không cần làm phiền anh họ cậu đâu, mọi người cứ đi chơi tiếp đi, em đón xe buýt về là được rồi" Tiêu Hữu đúng ra là không muốn ở cùng một chổ với Tô Thuộc Cẩn. Không phải là bởi vì đã khi dễ cô, mà chỉ là không thích thích phiền toái đến người khác, huống chi là người chỉ mới gặp qua hai lần.

Cầm Tử đẩy vai Tiêu Hữu, gương mặt tỏ vẻ không tán thành, nói "Được lắm, bạn học Mạc Tiêu Hữu, nghe lời mình đi. Trễ như thế này rồi mà một mình cậu trở về mọi người cũng không yên tâm. Với lại đừng có cùng với mình mà tỏ ra khách khí"

Anh chị em của Cầm Tử cũng cùng nhau phụ họa bảo Tô Thuộc Cẩn đưa cô về, mà anh ta cũng mỉm cười, nói "Vì cô nương mà phục vụ là vinh hạnh của tại hạ, đừng nói tới chuyện phiền toái với khách khí ở đây, đi thôi"

Từ chối tới từ chối lui nữa thì có vẻ mình đang làm giá, Tiêu Hữu chỉ đành phải nói lời hẹn gặp lại với mọi người sau đó cùng Tô Thuộc Cẩn đi ra ngoài. Lúc xoay người hướng thang máy đi tới lại thấy trước mặt mấy bước, một người nam nhân thân ảnh cao lớn, mạnh mẽ, rắn rõi. Anh đứng nghiêng gương mặt, một tay nắm điện thoại, một tay cầm điếu thuốc. Trên hành lang trãi thảm đỏ vừa nói chuyện điện thoại vừa hút thuốc lá, gương mặt thâm trầm, ưu nhã đầy quen thuộc.

Tiên Hữu bước chân không nhịn được liền dừng một chút, ngay sau đó dường như cất bước nhanh hơn trước. Ngay khi tới thang máy giữa hắn và cô, anh đột nhiên xoay người lại, tầm mắt ngay lập tức dán trên người cô.

Tâm đột nhiên căng thẳng, bước chân cũng dừng lại, cõi lòng lại đau nhói. Ánh mắt kia không còn là cửa sổ long lanh khiến cho cô động lòng nữa, nó đã thuộc về một người khác... mà cũng không khác... chỉ mỗi cô là tự đa tình mà thôi. Tiêu Hữu vẫn không có cách nào quên được anh, không có cách nào nhìn đến anh mà tâm không động, tim không đập.

Tô Thuộc Cẩn cũng dừng lại sau lưng Tiêu Hữu, liếc mắt nhìn gương mặt có chút tái nhợt của cô, ngay sau đó anh lướt mắt đến trên thân ảnh Giản Chiến Nam một cái, hỏi "Người quen?"

Tiêu Hữu há miệng định nói chuyện, lại thấy thân ảnh một người con gái kiều diễm bước ra từ một cánh cửa, cô ấy đưa lưng về phía cô, trực tiếp khoác lên cánh tay Giản Chiến Nam cánh tay, cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh thầm oán vì sao anh lại nói chuyện điện thoại lâu như vậy.

Hình ảnh Giản Chiến Nam cùng Giang Nhã thân mật trước mặt khiến tâm Tiêu Hữu thật đau đớn. Cô cứ thê cho rằng mấy ngày nay trôi qua bình lặng không có anh, cô đã có thể thản nhiên đối mặt khi gặp lại. Nhưng không ngờ tới, ngay lúc này đây còn khó đối mặt hơn trước kia.

Giản Chiến Nam là vế sẹo nơi đáy lòng cô, mà Giang Nhã không thể nghi ngờ chính là bằng chứng để vạch trần vết sẹo kia, nó nhắc nhở cô rằng... cô chỉ là thế thân của một người con gái khác, là bóng dáng ngày xưa của Giang Nhã. Cô yêu một người đàn ông đã trao trái tim cho kẻ khác. Những điều này chính là tàn khốc của thực tế, giống như từng cây kim bén nhọn đâm vào cõi lòng Tiêu Hữu.

Cô muốn đi, muốn rời khỏi nơi này nhưng thân thể dường như bị rút hết sức lực, chân thật giống như đổ chì, không cách nào hoạt động được, cả người không nhịn được lạnh lẽo khẽ run rẩy. Cô từng mỗi một lần la hét ở trong lòng, hi vọng ai đó tới đây mang cô rời khỏi chốn thị phi này.

Đang lúc Tiêu Hữu nghĩ rằng sẽ không ai giúp đỡ mình, tim đau đến sắp hít thở không thông, đột nhiên một đôi tay mạnh mẽ vòng chắc bả vai cô, thật giống như đang chênh vênh trên mặt hồ chợ bấu víu được một khối bè gỗ.

Tô Thuộc Cẩn nhẹ nhàng mỉm cười, nói "Nếu đã không biết, chúng ta có thể đi chứ?"

Tiêu Hữu cứng còng quay đầu lại nhìn anh ta. Không đợi cô lên tiếng, Tô Thuộc Cẩn đã ôm bả vai hướng thang máy đi tới.

Thật ra chẳng qua là có mấy giây thôi, lại thật giống như dài cả một thế kỷ.

Keng!

Cửa thang máy mở ra.

Hình ảnh Tiêu Hữu cùng Tô Thuộc Cẩn ôm nhau nhanh chóng bị cửa thang máy đóng lại che đi.

Tròng mắt đen của Giản Chiến Nam vẫn nhìn chằm chằm vào nơi Tiêu Hữu biến mất, điện thoại di động trong tay bị bóp chặt đến muốn nét đi mà anh vẫn không hay biết. Cho đến Giang Nhã cau mày, nói "Chiến Nam, anh bóp đau em"

Giản Chiếm Nam hồi hồn, cúi đầu nhìn Giang Nhã trong ngực. Khuôn mặt yêu kiều có vẻ giận dỗi, dường như đang oán giận cái gì đó, anh một chữ cũng nghe không lọt tai. Chẳng qua vẫn ý thức được tay của anh đang chặt chẽ nắm lấy điện thoại di động, một bàn tay khác bóp chặt nắm cổ tay Giang Nhã. Anh đột nhiên buông tay, thấy nơi cổ tay Giang Nhã xuất hiện một vết đỏ "Thật xin lỗi!" Anh lạnh lùng nói.

"Anh làm sao vậy?" Giang Nhã có nhìn thấy Tiêu Hữu. Nhận ra phản ứng kia của Giản Chiến Nam, cô có chút bất an. Giang Nhã thật muốn mình có thể xác định được tình cảm của anh đối với Tiêu Hữu là như thế nào nhưng tâm tình vẫn tỏ ra mình rất bình thường, không biết gì cả. Nhìn sắc mặt lo lắng của anh, cô càng thêm bất an. Mạc Tiêu Hữu kia chẳng qua chỉ là một thế thân, thay thế cô làm bạn gái của Giản Chiến Nam trong một thời gian mà thôi, không thể nào thay thế cô cả đời được.

Cô không muốn một cái bóng khác của chính mình, một người chỉ là thế thân có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Giản Chiến Nam như thế này, hơn nữa không chỉ là một vài chuyện nào đó, dường như là tất cả những gì liên quan đến Mạc Tiêu Hữu đều khiến tâm tình anh thay đổi nhanh chóng. Không nhịn được, Giang Nhã liền vòng tay ôm chặt lấy Giản Chiến Nam "Chiến Nam! Em yêu anh. Chúng ta đừng bao giờ tách ra một lần nữa nhé. E, cả đời cũng sẽ không sẽ rời khỏi anh, em thề!"

Lời thề của Giang Nhã... anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Trong lòng vẫn là đang nghĩ cô thật nhanh đã có một gã đàn ông khác ở bên cạnh sao? Giản Chiến Nam cứ đứng lặng im như vậy, không nói một lời, tròng mắt đen toàn là một thứ ánh sáng lạnh lẽo, bức người.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Dọc đường về nhà, Tiêu Hữu không có mở miệng nói một lời nào mà Tô Thuộc Cẩn cũng chỉ tập trung lái xe, thỉnh thoảng vẫn có quay đầy sang quan sát cô. Hắn chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó tràn đầy thống khổ. Cho đến khi xe dừng trước khu nhà của Tiêu Hữu, cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào khác, chỉ bần thần ngồi im đấy như người vô hồn.

Tô Thuộc Cẩn đột nhiên quay mặt lại. Tiêu Hữu giật mình khi trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người thật to. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cả người ngã ra đằng sau, tâm tình hoảng hốt có chút khó chịu "Anh... Anh làm gì thế?"

"Không có làm gì hết nha, chẳng qua là không thích bị người khác xem như là kẻ vô hình thôi. Cũng may, không phải là hoàn toàn không bị nhìn thấy" Tô Thuộc Cẩn giương ra khuôn mặt hài hước, đôi mắt lấp lánh nhìn ngắm cô, bộ dạng côn đồ thứ thiệt, hỏi "Em thật sự muốn đến nhà anh sao?"

Tiêu Hữu đẩy mặt của hắn ra xa mình một chút, liếc mặt nhìn một cái "Em điên hay sao mà muốn đến nhà anh?"

Tô Thuộc Cẩn tay nắm chặt tay lái, híp mắt nhìn Tiêu Hữu. Hắn nhíu mày nói "Nếu không muốn đến nhà anh vậy em còn nương nhờ trên xe anh làm cái gì nha? Anh cứ nghĩ là em không nỡ rời đi..."

Tiêu Hữu nhìn nhìn, xe đã dừng ở trước cửa khu nhà. Cô hốt hoảng mở cửa xe, nói thầm "Ai thèm đến nhà của anh chứ..." Vừa nói xong thì người cũng bước khỏi xe, xoay người rời đi. Thế nhưng khi chỉ đi được hai bước lại đột ngột quay trở lại. Cô đưa tay gõ cửa kính xa một cái, Tô Thuộc Cẩm bên trong bấm nút cho cửa kính kéo xuống, đôi mắt hình hoa đào nhìn Tiêu Hữu mỉm cười. Hắn thật thắc mắc không biết cô muốn cái gì nữa. Cuối cùng chỉ nghe Tiêu Hữu ngập ngừng nói "Ngủ ngon... Hôm nay... thật cám ơn anh"

Cuối cùng hắn cũng hồi hồn. Vẫn còn biết nói lời lễ phép như thế, thật là một đứa bé ngoan. Tô Thuộc Cẩn cười cười "Thế thì bữa nào mời anh đi ăn cơm đi"

"Cái gì?" Tiêu Hữu không kịp phản ứng.

"Em không phải là muốn cám ơn anh sao?"

"À?"

"Chẳng lẽ lời cám ơn của em cũng chỉ là một câu khách sáo sáo rỗng thôi sao?"

Tiêu Hữu á khẩu mà mặt lại không nhịn được đỏ rần lên. Rốt cuộc là đang cám ơn hắn giúp cô giải vây hay chỉ là một lời khách sao cho có? Bị hắn hỏi như vậy, cô cũng không biết như thế nào nữa.

Tô Thuộc Cẩn khởi động xe "Khuya rồi, em vào nhà đi. Mà nhớ là đang thiếu anh một bữa cơm đấy nhá!" Nói xong, hắn liền nhấn chân ga, tiêu sái rời đi...

Tiêu Hữu nhìn chiếc xe dần dần biến mất trong bòng tối chỉ khẽ lắc đầu. Gã này là người như thế nào nha? Mỗi một câu nói đều như có bẫy bên trong đó khiến cô dù có rẽ ngã nào thì cũng luôn bị té xuống. Bị Tô Thuộc Cẩn phá cho dở khóc dở cười như vậy liền cảm giác khó chịu lúc trước cũng quên đi một chút.

Đưa tay vỗ vỗ gương mặt lạnh như băng của mình, cô xoay người bước vào khu nhà. Thế nhưng mới vừa đi không được mấy bước đã bị một bóng người chặn lại đường đi khiến cô sợ tới mức ' a ' lên một tiếng, theo bản năng lui về phía sau. Tiêu Hữu chưa cần biết đó là ai đã xoay người muốn chạy, eo nhanh chóng bị người ta ôm lấy thật chặt, cơ thể rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc, mặt dán chặt vào lồng ngực vững trãi. Sống lưng Tiêu Hữu cứng đờ...

*****

Không cần chờ âm thanh phát ra từ người đằng sau, Tiêu Hữu vẫn có thể biết rõ vòng ôm quen thuộc này là của ai. Cô không hề sợ hãi mà chỉ là kinh ngạc cùng luyết tiếc khi bị mê hoặc. Không đợi cô quay đầu lại, người đàn ông phía sau đã cất lên chất giọng thâm trầm "Làm em sợ sao?"

Tiêu Hữu không hiểu vì sao Giản Chiến Nam lại ở đây vào giờ này, anh không phải là đang ăn ở cùng khách sạn cùng Giang Nhã hay sao? Hơn nữa, vì sao anh lại đến đây chứ? Chẳng phải giữa cả hai đã không còn bất kỳ một mối quan hệ nào nữa hay sao? Căn bản, nỗi lo sợ đã biến mất không dấu vết, Tiêu Hữu từ từ xoay người lại nhìn anh.

Ngay khi Giản Chiến Nam không còn gắt gao ôm cô nữa, Tiêu Hữu nhanh chóng thối lui về phía sau. Cảnh này thật giống như anh là một con rắn độc rất nguy hiểm vậy.

Phản ứng của Tiêu Hữu làm Giản Chiến Nam khó chịu nhíu mày. Đôi mắt đen thâm trầm nhìn chằm chằm cô, tâm trạng dường như không quan tâm nhưng nội tâm thì không như thế "Bạn trai à?"

Tiêu Hữu suy tư một chút. 'Bạn trai' mà anh nói chính là Tô Thuộc Cẩn sao? Ha ha... Tiêu Hữu cười, rất nhẹ, thực đạm mạc. Nhìn thân ảnh tuấn mỹ được soi sáng nhờ ngọn đèn đường, anh và cô không còn quan hệ. Cô không có trả lời mà chỉ xoay người bước đi, cổ tay nhanh chóng lại bị Giản Chiến Nam gắt gao nắm lấy. Tiêu Hữu nhíu mày khó chịu "Giản chủ tịch, anh thật sự là rất vô lễ đấy!"

Giản chủ tịch? Mỗi lần Giản Chiến Nam nghe đại danh này thốt ra từ miệng Tiêu Hữu, không hiểu sao trong lòng anh luôn có một nỗi tức giận cùng phiền não, sắc mặt liền trầm xuống. Anh nheo mắt ra lệnh "Trả lời vấn đề của anh"

"Giản chủ tịch! Thật sự nỡ bỏ rơi bạn gái của anh vào lúc nửa đêm để chạy tới đây hỏi vấn đề thần kinh này à? Hình như có chút nhàm chán đó" Tiêu Hữu không kìm được thốt ra những lời nói kèm theo sự phẫn nộ phát tiết của mình "Giản chủ tịch! Nếu muốn cùng tôi chơi, thì ta... Ưm..."

Môi Tiêu Hữu đã bị anh hung hăng chiếm giữ. Mùi vị thuốc lá rất quen thuộc, hơi thở quen thuộc, nụ hôn bá đạo mang theo lửa giận cũng quen thuộc nhưng lại thật giống như đang tư niệm về một thứ gì đó xa vời. Bờ môi quyến rũ của anh như muốn nghiền nát đôi môi mềm mại của cô.

Tiêu Hữu mở lớn hai mắt, vung chân đá anh không thương tiếc. Hai bàn tay vốn dĩ đang chống trước ngực anh cũng kịch liệt dùng sức đẩy ra. Co cố sức giãy dụa nhưng ngay sau đó anh chỉ dùng một cánh tay đã bá đạo ôm chặt vòng thon gọn, tay còn lại chặt chẽ chế trụ đầu cô, bức bách cô đón nhận nụ hôn của mình.

Anh không muốn buông tha cho cái thân thể thơm ngát này, không muốn buông ra bờ môi mềm mại của cô, mùi hương quen thuộc dễ dàng khơi dậy dục vọng của anh. Giản Chiến Nam thừa nhận, lúc nhìn thấy Tiêu Hữu rời đi cùng với tên đàn ông khác, anh dường như muốn phát điên lên. Không quan tâm điều gì, thậm chí cả bỏ rơi Giang Nhã một đường lái xe chạy đến nơi này, thế mà cô lại lạnh lùng dùng miệng lưỡi lanh lợi của mình đã kích anh.

Cô làm cho anh thật muốn dùng môi mình bịt kín miệng cô, nuốt đi hết những lời nói cay nghiệt làm tim anh đau đớn. Lần đầu tiên Giản Chiến Nam mất đi lý trí của mình, giờ phút này trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một ý niệm đáng sợ... cô... là của anh...

Tiêu Hữu giãy dụa đến mức thân thể muốn mềm nhũn cả ra. Cuối cùng, cô không chống cự nữa, thả lỏng cơ thể, cứ như vậy lặng im không có bất kỳ phản ứng nào cho đến khi môi anh cảm thấy có hương vị chua xót mới luyến tiếc buông miệng cô ra. Đập vào trong mắt Giản Chiến Nam là hai hàng nước mắt trong suốt như pha lê đang rơi dài trên khuôn mặt Tiêu Hữu, còn có ánh mắt tràn đầy hận ý cùng chán ghét, bi phẫn. Lòng anh đột nhiên nhói lên, hung hăng đẩy cô ra, nới lỏng vòng tay mình.

Hai tay Giản Chiến Nam vẫn gắt gao ôm lấy Tiêu Hữu, anh cúi xuống nhìn cô, chỉ thấy cô vẫn một mực cúi đầu. Thân thể nhỏ nhắn đang run.... là vì lạnh hay vẫn là do tức giận? Đèn đường hắt xuống hàng lông mi của cô thật dài, làm cho anh không thấy rõ trong mắt cô là hình ảnh gì.

Tiêu Hữu cúi đầu, không muốn để cho anh nhìn thấy nước mắt của mình, không muốn cho anh thấy bản chất con người yếu đuổi đó. Cô quay người muốn rời khỏi đây, tay lại một lần nữa bị Giản Chiến Nam giữ chặt.

Tiêu Hữu cuối cùng không kìm được, ánh mắt đỏ hoe còn vương nước căm tức nhìn thẳng vào Giản Chiến Nam "Làm nhục tôi vẫn còn không đủ đau đớn mà anh muốn sao? Tôi... chưa đủ đau..." Cô gầm nhẹ.

"Mạc Mạc...!" Tim Giản Chiến Nam đập thật nhanh. Nước mắt của cô thật giống như từng chút... từng chút đâm vào tim anh. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ đột nhiên xuất hiện thần sắc khó đoán "Anh không phải muốn làm nhục em"

"Thật không? Ha ha...!" Tiêu Hữu ngẩng đầu nhìn Giản Chiến Nam, anh vẫn luôn bá đạo như vậy. Hiện tại cả hai đã không còn quan hệ gì thế mà anh vẫn muốn nắm giữ cô trong tay đó thôi. Đây còn không phải là làm nhục sao? "Giản Chiến Nam! Vì cái gì anh phải như vậy? Anh muốn tìm một người thế thân để bù đắp trái tim trống vắng, mất mát của mình khi cô đơn... và anh tìm tới tôi. Bởi vì anh yêu cô gái khác, bởi vì tôi giống người anh yêu... cho nên, anh mới nghĩ cách tiến vào cuộc sống của tôi... Hiện tại thì tốt rồi, gười anh yêu đã trở về, anh liền bỏ của chạy lấy người, đem toàn bộ tình cảm tôi dành cho anh dẫm đạp dưới chân để giúp cho các người có được tình yêu chân thật, bền vững... Tôi đối với anh đã thật sự chết tâm. Tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, nhưng mà anh nếu đã muốn rời khỏi cuộc sống của tôi, vì sao lại không bỏ mặc tất cả đi? Anh đem tôi vứt đi chỗ nào rồi? Có phải anh rất muốn xem tôi sẽ khổ sở như thế nào khi không có anh sao? Chỉ khi nhìn thấy tôi đau khổ thì anh mới thật sự thỏa mãn?"

Tiêu Hữu nói xong, giọng đã muốn nghẹn ngào. Cô hạ thấp tầm mắt, nhìn bàn tay mình đang được Giản Chiến Nam cầm lấy, nước mắt lại rơi xuống "Anh cứ muốn dây dưa như thế này để làm cái gì? Hoàn toàn biến mất chẳng phải là tốt hơn sao? Tôi tất cả không còn quan hệ nào với anh. Vì sao anh còn muốn làm xáo trộn cuộc sống của tôi một lần nữa vậy? Anh ấy có phải bạn trai của tôi hay không, không quan trọng, quan trọng chính là sinh mệnh của tôi cũng như người mà bên cạnh tôi suốt cuộc đời... sẽ không phải là anh..."

Sinh mệnh của tôi cũng như người mà bên cạnh tôi suốt cuộc đời... sẽ không phải là anh...

Lời nói của Tiêu Hữu làm cho đôi mắt đen của Giản Chiến Nam trầm xuống, tâm cũng nhanh chóng nhảy theo từng nhịp thở.

Cuộc sống của cô sớm hay muộn thì cũng sẽ do một người đàn ông khác chăm sóc, bảo vệ... là một tên đàn ông khác. Bàn tay của Giản Chiến Nam đang nắm lấy tay Tiêu Hữu đột nhiên thả lỏng.

Tiêu Hữu đạt được tự do liền xoay người rời đi. Lại nghe được giọng trầm thấp đầy mị hoặc của Giản Chiến Nam phát ra từ phía sau "Bảo bối Mạc Mạc... Chúng ta trong lúc đó không có chấm dứt..."

Một câu nói đơn giản lại giống như âm thanh từ địa ngục vọng về làm cho cô không kìm được liền lạnh run người. Giờ phút này cô mới phát hiện, Giản Chiến Nam đối với cô... thật sự xa lạ...

Cô bước đi nhanh hơn, mà trên mặt Giản Chiến Nam lại lộ ra một nụ cười khó lường...

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)