Truyện:Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Chương 01

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt
Trọn bộ 57 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đây là một khu buôn bán nhỏ bé ở thành phố T, một nơi rất vắng vẻ, trước kia càng là một vùng hẻo lánh, gần hai năm nay trước được khai phá để xây dựng lại thành nơi du lịch rất xinh đẹp. Một chiếc Rolls-Royce đỗ ở lề đường, chiếc xe sang trọng như vậy lại xuất hiện ở địa phương vắng vẻ này khiến nhiều người chú ý, chỉ là chủ nhân của nó tựa hồ như cố ý muốn che giấu, để chiếc xe dừng ở ngay dưới một gốc liễu, bên cạnh có một số vật dụng bỏ đi đã che khuất một phần nhỏ của nó.

Một người đàn ông cao lớn mặc bộ tây phục đắc tiền đứng lẳng lặng bên cạnh xe. Gương mặt cương nghị, ngũ quan cân đối, tuấn mỹ đến nỗi có chút không chân thật. Anh đứng bên cạnh xe, ngón tay khẽ nhúc nhích, người phía sau liền nhanh nhẹn đưa lên một điếu thuốc, anh ngậm vào miệng, người kia lại giúp anh châm lửa.

Hít một hơi, thở ra vòng khói xám, tròng mắt đen sắc bén nhìn về phía quảng trường tiểu khu trước mặt, rất náo nhiệt, trong bóng đêm mênh mông, có rất nhiều người đang vui đùa, cũng không thiếu những tiểu thương nhỏ bày hàng buôn bán trên vỉa hè.

Tầm mắt anh quét một vòng trước khi rơi vào trên người một cô gái, vóc người thon thả, lả lướt, khuôn mặt rất đẹp, nhan sắc lộ ra làm cho người ta không tự chủ được bị hấp dẫn, mùi vị nhàn nhạt trống như bách hợp lại phần nào trông như anh túc.

Trước mặt cô có bày một giá treo đủ các loại quần áo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo mỉm cười cùng những người đi dạo nói cái gì đó, có lẽ là đang giới thiệu các kiểu áo, thuyết phục khách nhân đến mua.

Đôi môi mỏng của người đàn ông tuấn mỹ khẽ nâng lên ý cười. Mạc Tiêu Hữu, cho dù em có là Tôn Ngộ Không cũng không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ, giờ chẳng phải là đã bị anh tìm được rồi sao? Ngón tay thon dài khẽ búng ra tàn thuốc, vẽ thành một đường cong rơi trên mặt đất, hai tay nhét trong túi quần đứng đó nhìn người con gái trước mặt, ngắm nhìn cô, thưởng thức cô, thật giống như đây cũng là một việc anh rất thích.

Rốt cuộc trời cũng tối đen. Cô gái này còn không có ý muốn rời đi. Người đàn ông cuối cùng cũng mở đôi chân dài hướng phía cô gái kia đi tới.

Mạc Tiêu Hữu mới vừa bán được một bộ quần áo, đang đưa tiền thối cho người ta lại cảm giác như có khách tới liền vội vàng xoay người tiếp đón "Mời xem tự nhiên... Có..." Câu nói kế tiếp gắt gao cắm bên trong cổ họng, đôi mắt lấp lánh động lòng người hốt hoảng ngước nhìn người đàn ông mới đến, gương mặt xinh đẹp tái nhợt như một tờ giấy trắng.

Một giây sững sờ, giây kế tiếp không nói hai lời liền xoay người muốn chạy, ngay lập tức bị cánh tay quen thuộc mạnh mẽ giữ lấy, anh chỉ cần dùng sức một chút, thân thể của cô liền bị quay lại đối mặt với mình.

Người qua đường không khỏi liếc mắt nhìn hai người bọn họ. Cô gái trông thật xinh đẹp, chàng trai tiêu sái hơn người, động tác của họ ở trong mắt người khác cũng rất thân mật.

Chàng trai mỉm cười nhìn cô gái, tay ôm lấy eo cô "Chơi đủ rồi, về nhà thôi"

Anh không cần câu trả lời bởi cả người cô đang được bao trọn lấy bởi vòng tay anh. Cô không muốn trở về nên hoảng loạn giằng ra khỏi người anh. Đúng lúc cô định mở miệng ra kêu cứu thì đôi môi đã bị ai đó hôn lấy.

Kỹ sảo của cô, anh cũng biết.

Anh giữ chặt gáy cô, không biết ngại ngùng mà hôn lấy. Cô hung hăng cắn anh một cái, lúc này anh mới buông cô ra. Cô đỏ mặt cắn chặt môi, đầu cúi xuống không dám nhìn ai nhưng việc này lại khiến anh rất vừa lòng, một tay kéo cô, một tay vòng qua eo dẫn đi.

Mạc Tiêu Hữu bị buộc phải đi theo anh, cô quyến luyến ngoái đầu nhìn sạp quần áo mà muốn khóc, đó là tiền mồ hôi công sức của cô mà. Định mở miệng xin anh mang theo đống quần áo đó nhưng cô chợt nhớ ra, anh sẽ dùng yêu cầu của cô để làm lợi cho mình, kiểu gì anh cũng không có thua lỗ. Quên đi, cô gắng nhịn, coi như tặng cho người khác.

Bị nhét vào trong xe, vẻ mặt cô uể oải giống như bị anh hung hăng uy hiếp, cô bực tức không thèm nhìn anh lấy một lần.

Anh vươn tay nắm lấy cằm kéo cô nhìn mình. Trông thấy khuôn mặt ác ma của anh... cô thật muốn nhổ nước bọt vào gương mặt đó, nhưng cô vẫn không dám... cũng không có thói quen làm chuyện xấu, cô càng không dám tưởng tượng ra cảnh lúc mình nhổ nước bọt vào mặt người khác sẽ trông như thế nào.

"Định cả đời này không nói chuyện với anh sao?" Anh trầm giọng hỏi, bàn tay xoa xoa hai bên má bầu bĩnh của cô "Mới đi vài ngày thôi mà đã gầy thế này, về nhà anh sẽ tẩm bổ cho em"

Cô chuyển ánh mắt về phía khác. Tay anh di chuyển từ cằm cô xuống phía dưới cổ, cô nghĩ anh sẽ bóp chết cô hay ít nhất cũng phải dọa cho cô sợ, thật không ngờ bàn tay lại lướt xuống trước ngực cô, nắm lấy.

Thân thể cô ngẩn ra, mặt vô thức đỏ lên. Anh ta là đồ điên, đồ biến thái, Tiêu Hữu thầm mắng rồi ngọ nguậy người nhưng anh đã kéo cô lại, trán anh tựa trên đầu cô khe khẽ nói "Tiêu Hữu, nói cho anh biết, em có nhớ anh không? Mấy ngày nay anh thật nhớ em"

Nói xong, tay anh cũng mò vào trong váy cô, lả lướt trên da thịt mịn màng. Tiêu Hữu nhịn không được khẽ run rẩy, cuối cùng không chịu được, cô cũng lên tiếng "Giản Chiến Nam, anh là người chứ không phải động vật, phát tình thì cũng phải đúng chỗ chứ, anh thật không biết xấu hổ, tôi còn phải..."

Miệng cô bị môi anh che kín, nụ hôn của anh mang theo mùi vị của thuốc lá, người trên xe nhìn vào cũng biết anh định làm gì liền kéo lên một tấm chắn màu đen che khuất bọn họ với khoang trước. Không gian rộng lớn của khoang sau càng tiện cho anh lấy sức đè lên cô. Cái xe này sao cứ phải thiết kế như thế? Tiêu Hữu khóc thầm.

Cô không chịu được bèn giãy dụa, anh khó chịu nhíu mày, gấp gáp cởi cúc áo của cô rồi lột hẳn ra ném về phía khác, hai bên ngực mịn màng nẩy ra như nghênh đón Giản Chiến Nam. Sự giãy giụa của cô đối với anh mà nói chỉ càng làm tăng thêm thú tính, Tiêu Hữu cảm thấy hối hận, tại sao hôm nay lại nổi hứng mặc váy thế này, cô không hề cử động, cứng đờ cả người.

Anh vùi mặt vào ngực cô, đẩy cô nằm dài trên ghế rồi phủ người phía trên, giọng anh hổn hển "Đã rất nhiều ngày anh không được chạm vào em rồi, Tiêu Hữu, cơ thể em so với em có lương tâm hơn nhiều, chúng đang muốn anh"

Anh có chút vội vàng xâm nhập vào thân thể cô, cùng cô dây dưa.

Độ ấm bên trong xe càng lên cao, xe chạy nhanh hơn, quần áo vứt rối loạn xung quanh.

Đàn ông bị cấm dục lâu là như vậy đấy. Đàn bà vây quanh Giản Chiến nam không đến một ngàn nhưng cũng không ít hơn vài trăm, quyến rũ hấp dẫn có, xinh đẹp dịu dàng cũng có. Mạc Tiêu Hữu không biết Giản Chiến Nam có cấm dục thật hay không, chỉ biết được rằng cô sắp bị anh giết chết rồi.

Cô không biết xe đã đến khách sạn lúc nào, chỉ biết bản thân do quá mệt mỏi mà thiếp đi. Mơ mơ màng màng cảm thấy có người dùng quần áo quấn lấy cơ thể trần trụi của mình, hương thơm rất quen thuộc, vòng ôm cũng rất thân thiết, bởi vậy cô không hề lo lắng chút nào. Đến lúc tỉnh lại, cô lại nhìn thấy đôi mắt cháy rực của Giản Chiến Nam đang nghiêng người nằm bên cạnh, đôi mắt đen lấp lánh nhìn thẳng vào cô.

Cô nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ của mình, nhưng Giản Chiến Nam lại không để cho cô toại nguyện, anh hôn lên môi cô, rút hết không khí trong lồng ngực khiến cô không thể không mở mắt nhìn anh.

Anh cũng không ép sát vào cô thêm nữa chỉ chống tay nằm bên cạnh, bàn tay to lớn đùa giỡn với những lọn tóc đen, mắt anh chăm chú nhìn, giọng cứng rắn hỏi "Sao em lại làm thế? Không nói không rằng liền bỏ đi. Có chuyện gì cũng không thể từ từ nói sao? Một mình rời đi khiến anh rất lo lắng, em có biết không?"

"Có thể nói chuyện với cầm thú sao?" Mạc Tiêu Hữu lườm anh, lời của cô chẳng là cái quái gì với anh, chuyện gì mà anh không tự định đoạt hết chứ, tất cả cuộc đời cô chẳng phải đều do anh quyết định cả sao, cô nói thêm chỉ phí nước bọt.

Lời nói và thái độ của Mạc Tiêu Hữu khiến khuôn mặt Giản Chiến Nam trở nên lạnh lẽo, anh bực mình nắm lấy cổ cô "Mạc Tiêu Hữu, anh hận mình không thể giết được em, đã có kẻ nào dám nói với anh kiểu này chưa hả?"

Mạc Tiêu Hữu nhìn Giản Chiến Nam, một người đàn ông chỉ cần xưng tên đã đủ khiến cả giới hắc đạo sợ mất mật, một kẻ mà giới bạch đạo không dám đắc tội, quả thật, nếu người khác nói chuyện kiểu ấy với anh thì không chết cũng phải tàn phế suốt đời, có điều ít ai có cơ hội đi tìm cái chết kiểu đó bởi vì chẳng có kẻ nào dám nói với anh như vậy. Cô không phải không biết sống chết là như thế nào, mà chỉ biết anh nhất định sẽ không giết cô. Hơn nữa, nếu có thể chết trong tay anh, cũng không phải là quá tệ.

Cô mỉm cười, tuy nhiên do anh dùng sức hơi quá, nụ cười tái nhợt đi, khóe mắt có lệ lại không thể rơi xuống, cô sẽ không bao giờ rơi bất kỳ một giọt nước mắt nào trước mặt anh. Giản Chiến Nam khó chịu buông tay, vẻ mặt xanh mét, anh ghét Mạc Tiêu Hữu cười như vậy, ghét bộ dáng bất cần đời này của cô, nhưng anh không thể giết cô được, chỉ có thể nén giận trong lòng, cuối cùng... anh đâm thật mạnh vào người cô, Mạc Tiêu Hữu, đây chính là biện pháp duy nhất để anh có thể trừng phạt em.

Mạc Tiêu Hữu nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng, cảm giác đau đớn truyền đến từ phía dưới cũng không khiến cô bận tâm. Trong nháy mắt, cô nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, Giản Chiến Nam, anh Nam của cô...

*****

Mạc Tiêu Hữu có rất nhiều ảo tưởng đối với hai chữ 'ái tình', mơ ước có một tình yêu với ai đó, sâu sắc cũng được, lãng mạn cũng tốt, từ những rung động đầu tiên cho đến nắm tay, first kiss, đến... Về sau đã có rất nhiều chuyện xảy ra với tình yêu ở tuổi 17, cô nghĩ cũng đã có chút chân thực.

Cô nhớ rõ Châu Tinh Trì từng đóng một bộ phim hài kịch, trong đó có một đoạn ấn tượng đã khắc sâu trong cô.

'Trời đã an bài nếu chàng có thể rút thanh bảo kiếm của ta ra, chàng nhất định là một người bất phàm. Ta biết có một ngày chàng sẽ đứng trước thiên hạ, thân khoác áo bào màu vàng, cưỡi trên đám mây ngũ sắc đến rước ta'

Tử Hà Tiên Tử lấy kiếm làm lời nói, còn cô cũng từng tưởng tượng sẽ được gả cho một người có khả năng cõng cô trên lưng cả đời.

Thật ra, chuyện gặp gỡ Giản Chiến Nam đối với Mạc Tiêu Hữu mà nói là một sự kiện lãng mạn, chỉ là cho tới tận bây giờ cô vẫn không muốn nhắc lại cho anh nghe, cô vĩnh viễn sẽ không quên tình huống lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, sẽ không quên những năm tháng hạnh phúc đó.

Lúc cô 17 tuổi, anh 24 tuổi.

Khi đó cô đang học trung học, mỗi ngày chỉ biết đến trường và ngoan ngoãn về nhà, thậm chí chưa từng cúp học bao giờ. Một lần tan học như mọi ngày, cô đạp xe về nhà, đi đến nửa đường thì bị nổ lốp, mất đà nên ngã xuống ven đường. Sự tình xảy ra quá nhanh nên cô cũng khá bất ngờ, ngay cả cảm giác đau cũng không nhận ra.

Sau khi hoàn hồn, cô mới thấy xe mình nằm ngả nghiêng dưới đất, bánh xe đâu không thấy. Gặp ma? Cô tròn mắt kinh ngạc. Ngó nghiêng khắp nơi mới thấy bánh xe sau đang lăn lông lốc trên đường. Vừa đau vừa ngại ngùng, cô nghĩ sẽ có rất nhiều người vây xung quanh cô cho xem.

Cô không muốn trở thành trò cười nên vội vàng đứng lên, cả người lại đau điếng, vừa lúc cô lại sắp ngã xuống thì có một cánh tay mạnh mẽ ấm áp kéo cô lại. Cô quay đầu nhìn, không ngờ lại bị đôi mắt đen sâu thăm thẳm của người nọ thu hút, giống như cướp đi linh hồn của cô, tim cũng đập thình thịch như thỏ nhưng cô chỉ dám nhìn một lần rồi quay mặt đi, cúi đầu lí nhí nói lời cám ơn.

Cô khắc ghi ánh mắt của anh lúc đó, ánh mắt làm cho tâm cô rối loạn. Cô cũng nhớ rõ cánh tay của anh, rất ấm áp, rất mạnh mẽ.

Anh rất tự nhiên đưa cô đến bệnh viện, sơ cứu vết thương rồi lại đỡ cô ra khỏi đó. Nhìn thấy xe của mình đã được sửa xong, còn có một người đang kiểm tra lại bàn đạp, lúc ấy cô đoán hẳn là bạn của người giúp đỡ cô.

Người đàn ông kia không nói nhiều lời, thấy bọn họ đi ra liền dắt xe đến bên cô, sau đó xin phép rời khỏi.

Lúc ấy Giản Chiến Nam đã hỏi cô có thể tự đạp xe được không? Cô thở dốc định mở miệng nhưng anh lại ngồi lên xe, có chút ép buộc nói "Lên đi, tôi đưa em về"

Cô cảm kích cười nói "Không cần đâu, thật phiền anh, tôi có thể tự về được"

Chân anh rất dài nên ngồi lên liền có thể thẳng chân chống xuống đất, môi khẽ gợi lên một nụ cười lạnh nhạt nhưng mị hoặc "Không cần nhiều lời, cứ do dự thì trời sẽ tối mất"

Nhìn thấy cô vẫn còn do dự, anh vươn người nắm tay cô kéo về phía mình, lúc cảm nhận được anh muốn ôm lấy eo bế lên xe, cô vội vàng tự mình động thủ.

Anh hỏi địa chỉ nhà cô rồi đạp xe rời đi.

Cô ngồi phía sau nhìn anh, tấm lưng thật gần với cô. Mùi hương trên người thật đặc biệt, ấm áp lại phảng phất mùi hương của thuốc lá. Lần đầu tiên cô ở gần đàn ông đến như vậy, hơn nữa lại là một người rất xa lạ, hai má không kìm được ửng đỏ.

17 tuổi, cô được gia đình bảo bọc cần thận, có lẽ vì thế nên cô rất dễ xấu hổ, lòng cũng dễ rung động. Cô ngồi im không dám nhúc nhích, người cứng đờ mà chân lại rất đau. Đã thế tim còn không an phận cứ đập thình thịch.

Đến dưới khu nhà, cô nhảy lò cò từ trên xe xuống đất, suýt nữa thì té ngã may mà bám kịp vào xe "Đến nhà tôi rồi, hôm nay quả thật rất cám ơn anh..."

Tuy rằng cô nên mời anh lên nhà uống chén trà thế nhưng bố cô quản rất nghiêm khắc, không cho phép cô đưa nam sinh về nhà, bây giờ lại dẫn một người con trai xa lạ về, bố cô nhất định sẽ tra khảo hết 18 đời tổ tông nhà anh, sau đó là đến lượt cô, rồi đến mẹ tra khảo cô lần nữa rằng con có thật sự yêu sớm không?! Bố mẹ song kiếm hợp bích đã làm đám nam sinh không kẻ nào dám điện thoại đến nhà tìm gặp cô.

Giản Chiến Nam là người thông minh, cũng rất thành thục trầm tĩnh, anh sẽ không mở miệng hỏi vì sao cô không mời anh lên nhà. Anh chỉ xuống xe và trả lại cho cô, sau đó thản nhiên nói một câu "Miệng vết thương không được chạm nước"

Chào cô xong anh liền ra về. Còn cô thì chết lặng ở đó, tay mềm nhũn, lúc định gọi điện thoại cho bố mẹ xuống đón thì di động của cô lại vang lên.

"Mạc Mạc à! Con về chưa? Mẹ đang đánh mạc chược với bác Vương lát nữa mới xong, tí nữa mẹ về nấu cơm cho con nhé! Hôm nay mẹ đang lên tay..."

Bà mẹ mê bài bạc này, có cần cô phải nhắc nhở không "Bố đâu ạ?"

"Bố con đi vắng rồi, mai mới về, con gái ngoan... Ù này..."

Tiếng trộn bài loạt xoạt, tiếng mẹ reo hò, cô đành phải cúp điện thoại, xem ra mẹ đang vui vẻ gom tiền rồi.

Chân cô không chảy máu nữa thế nhưng lại rất đau nhức. Cô dựng xe dưới lầu sau đó vịn vào lan can dò dẫm từng bước đi lên, coi như là rèn luyện thân thể đi, thể chất cô vốn tốt, đi bộ cũng không sao. Thế nhưng càng lúc càng đau, chân bị hụt một bước, cô mất đà ngã nhào ra sau, mắt chỉ thấy bậc thang càng ngày càng gần, sau đó một bàn tay đưa ra kéo cô lại.

Cô chưa kịp định thần để nói cám ơn, quay đầu lại đã nhìn thấy đôi mắt đen mê người kia, không phải anh đã đi rồi sao, sao lại xuất hiện đằng sau cô? "Là anh à?"

"Chân đã bị thương, đầu cũng hỏng rồi?" Anh trầm giọng nói xong liền nằm lấy tay cô vắt qua vai mình, một tay đỡ cô lên lưng sau đó quay người cõng cô lên lầu.

Cô cứ ở trên lưng anh như vậy, tay cô bám chặt lấy vai anh, để mặc anh cõng mình. Cô không nhịn được mà đỏ bừng mặt khi nhớ lại giấc mơ của cô. Cô ước mơ được gả cho người tình nguyện cõng cô lên lầu.

Là anh sao?

Đúng không? Phải không?

Bọn họ chẳng qua là người không quen biết thôi.

Cô không nói gì, anh vẫn tiếp tục cõng cô đi. Lúc anh thả cô xuống, cô ngước nhìn khuôn mặt mê người của anh, hơi thở lạnh lẽo mang hương vị của nắng.

Trầm lặng, tao nhã, ân cần nhưng lạnh lùng, nụ cười nhẹ như ánh mặt trời, anh rất phứt tạp. Cô mời anh vào nhà ngồi chơi, anh chỉ bảo cô chăm sóc vết thương cẩn thận rồi ra về, cô nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh mà cảm thấy mất mát.

Có lẽ anh chỉ là một người qua đường trong cuộc đời cô.

Một người qua đường đồng ý cõng cô lên lầu.

Nhưng cô có một cảm giác rất kỳ lạ, cô sẽ không bao giờ quên đôi mắt đen trầm ấm nhưng vẫn có nét gì đó lạnh lẽo kia.

Lúc ấy cô cũng không biết Giản Chiến Nam là ai, lại càng không biết sau khi ra khỏi khu nhà cô đã được một chiếc xe đắt tiền đón đi. Sau một đêm nghỉ ngơi cô đã đỡ hơn rất nhiều, lúc mẹ về cô đã nấu cơm xong, chừa lại một phần cho mẹ liền đi ngủ cho nên mẹ vẫn không biết cô bị thương.

Hôm sau lúc đứng dậy, cô chỉ hơi hơi đau, vì vậy vẫn không nói cho mẹ để mẹ không phải lo lắng, dù sao cũng đã ổn rồi. Lúc ra khỏi khu nhà, cô bất ngờ khi nhìn thấy anh nở một nụ cười đi về phía mình, đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên, đôi mắt đen nhìn cô khiến tim đập liên hồi, cô không nghĩ sẽ lại được gặp anh một lần nữa.

Từ lúc đó, ngày nào anh cũng chờ cô trước khu nhà, đợi cô đến anh sẽ đạp xe chở cô đi học. Ngày này qua ngày khác, bất kể nắng mưa gió bão, cô vẫn ngồi phía sau anh, anh vẫn ngồi phía trước hứng từng trận mưa lạnh vào người.

Cứ như thế, bọn họ từ hai người xa lạ đã quen thuộc nhau, anh chiều chuộng cô cứ như cô chính là một món bảo bối vô giá của anh vậy. Những năm tháng đó trôi qua rất nhanh, mỗi ngày cô đều chờ đợi được gặp anh, chờ mong được thấy ánh mắt của anh, nghe giọng nói của anh, nghe anh gọi cô là Mạc Mạc hay Tiêu Hữu, tên cô phát ra từ miệng anh giống như một đoá hoa đang kỳ nở rộ.

Anh lớn hơn cô 7 tuổi, bởi vậy cô vẫn gọi anh là anh Nam. Lúc ấy cô đơn giản như một đứa ngốc, không biết cái gì là biết mặt biết người nhưng không biết lòng. Cô chỉ cảm thấy ai giúp đỡ người gặp hoạn nạn sẽ là người tốt, mà anh Nam của cô chính là một người tốt.

Mãi đến sau này cô mới biết, xe đạp của cô gặp sự cố là do anh sắp đặt, chuyện anh bước chân vào cuộc sống của cô cũng không phải là ngẫu nhiên. Tất cả đều do anh sắp xếp từ trước. Lúc đó cô mới nhận ra cô hoàn toàn không hiểu anh Nam của mình một chút nào, anh là một người yêu thầm lặng, cũng là một kẻ không thể đoán biết tâm ý được.

Cô đã từng nghĩ anh chính là thiên thần đẹp trai của mình, chẳng ngờ anh lại là một ác ma phá hủy tất cả cuộc sống của cô.

...

Giản Chiến Nam nhận thấy cô mất tập trung, hung hăng va chạm bên trong cơ thể cô, anh khẽ khàng cắn vào núm nhỏ màu hồng trước ngực cô. Tiêu Hữu đang trong dòng suy nghĩ đã bị anh kéo trở lại, cô nhìn người đàn ông đang phát tiết trên người mình, hoàn tòan không liên hệ được chút nào giữa anh với anh Nam của sáu năm trước.

Cô nhìn ánh mắt có chút đắm đuối của anh, là bởi vì tình dục hay bởi lo sợ cô đang nghĩ chuyện lúc trước. Tay cô không nhịn được vuốt ve đôi mắt đen kia, trong lòng thầm hỏi, anh Nam, là anh sao? Phải không?

*****

Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bỏ đi mà không nói bất kỳ tiếng nào. Nếu hỏi lí do tại sao cô lại làm vậy thì vốn là nửa năm trước, Giản Chiến Nam không cho cô uống thuốc tránh thai nữa, thay vào đó là anh sẽ dùng bao cao su. Nhưng hơn mười ngày qua, anh đột nhiên không sử dụng nữa.

Anh không nói gì nhưng cô biết ý định của anh, anh muốn có con. Cô không hiểu vì sao đột nhiên anh lại có ý tưởng đó. Và việc làm của anh đã khiến cô hoảng sợ, cô không muốn có con, không nghĩ là phải có con với anh.

Cô biết, một khi Giản Chiến Nam đã quyết định điều gì thì cho dù là ai cũng không có cách nào thay đổi được. Một khi ra quyết định, anh sẽ tìm đủ mọi cách để đạt được mục đích của mình. Quá lo lắng, cô nhịn không được muốn rời đi, thế nên cô lại một lần nữa trốn khỏi anh. Thế nhưng Mạc Tiêu Hữu dù có trốn tới bất kỳ nơi đâu đi chăng nữa thì cũng vẫn nằm trong lòng bàn tay của Giản Chiến Nam. Cô lại nhớ tới cái nhà tù tráng lệ này mà sầu não.

Sau khi trở về, cô luôn trông có vẻ ù lỳ, mỗi lần Giản Chiến Nam ở bên cạnh, phần lớn đều là hoạt động trên giường. Giản Chiến Nam dường như không hiểu con người cô hoặc là không nhận ra cô không đã còn như trước nữa. Cô thật sự muốn thanh thản, muốn ở một mình trong một căn phòng nhỏ. Như thế cô mới có cảm giác an toàn, sẽ không thấy khó chịu, hoảng sợ, giống như là trở về lại căn nhà cô ngày trước, nằm căn phòng ngủ nho nhỏ, cái phòng khách đơn sơ, có ba lại có cả mẹ nữa...

Thật ra hai người cũng có rất nhiều chuyện có thể cùng nhau làm như chơi thể thao, tập thể dục, bơi lội, hoặc là không làm gì hết, có điều Giản Chiến Nam lại dành hầu hết thời gian ở trên giường cùng với cô, đúng lúc cô bị ham muốn tình dục tước đi lí trí thì anh luôn hỏi cô có yêu anh không. Nếu cô không nói, anh sẽ làm những chuyện thật xấu xa để buộc cô nói là cô yêu anh. Những lần như vậy rất nhiều mà không hiểu vì sao anh vẫn cứ thích hỏi.

Cô vẫn chưa nghĩ tới chuyện có con, thật sự không dám nghĩ đến. Chính là Giản Chiến Nam hàng ngày đều rất chăm chỉ, hơn nữa lại không dùng bao cao su, cô sớm muộn gì cũng sẽ hoài thai. Nếu thật như thế thì cô cùng Giản Chiến Nam sẽ vĩnh viễn không thể nào rời khỏi nhau, cứ mãi dây dưa. Giá như anh vẫn còn là anh Nam của cô thì cô nguyện ý vì anh mà sinh con. Thế nhưng anh đã không còn là anh Nam ngày xưa của cô nữa rồi, anh là một con quỷ đội lốt thiên thần.

Giản Chiến Nam một đêm ân ái vô độ khiến cho Mạc Tiêu Hữu toàn thân rã rời. Sáng hôm sau, lúc Giản Chiến Nam rời giường, Mạc Tiêu Hữu vẫn còn đang say sưa ngủ. Nhìn mỹ nhân ngủ say, anh nhịn không được liền cúi xuống hônleen môi cô, không ngờ cô lại chống cự, nhíu mày, hai mắt xinh xinh đang nhắm nghiền ảo não mở ra.

Nhìn thấy dáng vẻ Mạc Tiêu Hữu đáng yêu như vậy, Giản Chiến Nam lại càng muốn đặt cô bên dưới thân mình ham muốn thêm lần nữa. Chỉ là nghĩ đến đêm qua cô chắc chắn rất mệt, hơn nữa sáng nay anh còn bận chút công việc ở công ty cho nên chỉ nhẹ nhàng hôn cô rồi quyến luyến rời đi, để lại cho cô ngủ một giấc thật ngon.

Giản Chiến Nam sau khi cạo râu sạch sẽ, tóc tai được chải lại gọn gàng, mặc áo sơ mi trắng cùng với quần Tây hợp màu, trông rất lịch lãm sang trọng. Dù cho có đứng giữa đám đông đi chăng nữa thì anh vẫn luôn toả sáng và toát ra quyền lực giống như một vị vua.

Anh đến công ty khi Mạc Tiêu Hữu vẫn còn đang ngủ. Lúc mười giờ sáng, anh đang chủ trì một cuộc họp thì nhận được điện thoại của quản gia nói là Mạc Mạc không chịu ăn cơm, hình như có hơi sốt, lại cự tuyệt để bác sĩ khám cho, cũng kháng cự việc uống thuốc.

Lương Ba cùng Khâu Trí đang ở trong cuộc họp vô cùng quan trọng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Giản Chiến Nam thì nhịn không được liền hỏi "Anh Chiến, có việc gì ư?"

Giản Chiến Nam nhíu mày, cả gương mặt đều lộ thần sắc lo lắng, vừa gấp gáp đi vừa nói "Vợ tôi không chịu ăn cơm, hôm nay hai người không cần đi theo tôi, vụ thu mua tập đoàn Khôi Hoằng thhay tôi làm cho xong, phải làm gì thì cứ thế mà làm, giải quyết mọi chuyện nhanh chóng gọn gàng"

"Xin nghe theo lời anh Chiến"

Giản Chiến Nam vội vội vàng vàng về tới nhà, nhìn thấy Tiêu Hữu đang ngồi trên ghế có vẻ mất tập trung, vẻ mặt cô đơn, tinh thần quả thật có hơi kém, anh liền tiến tới ôm chầm lấy cô trong lồng ngực "Sao thế, quản gia nói em không chịu ăn cơm, cảm thấy khó chịu à?"

"Không phải là khó chịu, chỉ là không muốn ăn thôi" Tiêu Hữu đẩy anh ra dự định trở về phòng. Giản Chiến Nam ngay ở phía sau ôm lấy cô. Anh rất cao, tận 1m85. Cô chỉ có 1m67 thôi, nên anh dễ dàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm trầm có vẻ không thoải mái hỏi "Sao thế, có phải tại đêm hôm qua mệt quá không?"

Lời nói của Giản Chiến Nam thật sự có hiệu quả, khiến cho Tiêu Hữu ngẩng mặt lên nhìn anh đầy khổ sở "Giản Chiến Nam, có tin là nửa đêm tôi sẽ khâu miệng anh lại cho anh khỏi nói linh tinh không?"

Giản Chiến Nam không những không buồn bực mà ngược lại còn cười cười, hai tay nâng mặt Tiêu Hữu, đôi môi gợi cảm chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn kéo dài. Tiêu Hữu vặn vẹo để thoát ra, anh lại dùng đôi chân thon dài mà rắn chắc kẹp chặt lấy cô.

Tiêu Hữu không thể không thừa nhận, kỹ sảo hôn của Giản Chiến Nam quả thật rất cao siêu. Ngay đến bản thân cô, được anh dạy dỗ sáu năm mà vẫn không thể kháng cự lại nụ hôn cuồng nhiệt đó, luôn trầm mê trong anh, nụ hôn vô cùng chậm rãi nhưng lại khiến cô không thể phản kháng, chỉ có thể xụi lơ trong lồng ngực anh, mặc anh tùy ý mà hôn.

Một hồi lâu sau anh mới buông ra, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô, ngón cái chà nhẹ lên bờ môi mỏng sưng tấy do bị anh hôn đến, thì thầm nói nhỏ "Mạc Mạc, em mà khâu miệng anh lại thì làm sao có được cảm giác thú vị như thế... Chỗ này... cũng sẽ không thể nào đáp ứng lại được, em nói xem có đúng không nào?" Anh vừa nói xong, bàn tay liền rời môi chuẩn xác đi xuống bộ ngực mềm mại của cô.

Người này là một kẻ không biết xấu hổ là gì, lại rất lưu manh, mặt Tiêu Hữu đỏ lựng lên, hung hăng đẩy anh ra, xoay người chạy vội về phòng. Giản Chiến Nam đứng ở đó cười nhạt, anh thích nhìn thấy cô đỏ mặt vì bị trêu chọc. Cùng anh ân ái rất nhiều lần, đã ở bên cạnh anh tới sáu năm mà vẫn còn có thể đỏ mặt được thì chỉ có mỗi Mạc Mạc độc nhất vô nhị mà thôi.

Mạc Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam bắt ăn cơm trưa. Anh uy hiếp cô, nếu cô không ăn anh sẽ bón bằng miệng cho cô. Anh cũng bắt cô uống thuốc bằng cách như thế. Cô không nghi ngờ gì là nếu cô mà không ăn cơm thì chắc chắn anh sẽ bón ngay cho cô không do dự.

Thật là một người đáng khinh tởm, Tiêu Hữu rủa thầm trong lòng.

Sau khi đã miễn cưỡng ăn cơm, Tiêu Hữu không dám đi ngủ trưa. Thế nhưng Giản Chiến Nam chính xác là một con sói, cô sợ anh sẽ lại cùng nằm với cô trên giường mày mò hoạt động nên đành phải ngồi trên ghế sô pha xem phim, Giản Chiến Nam lại ngồi một bên ngắm nhìn cô.

Ánh mắt chăm chú đó làm cho Tiêu Hữu không thể trấn định tâm tư, không biết con người phức tạp thâm trầm này rốt cục đang nghĩ cái gì, muốn làm cái gì, có ý định gì với cô. Ánh mắt cứ thay đổi liên tục, Tiêu Hữa thật phiền lòng. Giản Chiến Nam rốt cục dựa vào người cô, bàn tay dừng trên bụng, thấp giọng hỏi sát bên tai: "Mạc Mạc, em có chắc là em không mang thai không?"

Cái điều khiển đang nằm trong tay Tiêu Hữu ngay lập tức rơi xuống đất, ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Giản Chiến Nam. Vẻ mặt của anh kích động còn của cô cứ nhợt nhạt dần, thân thể cũng nháy mắt trở nên lạnh lẽo, mất đi hơi ấm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)