← Ch.06 | Ch.08 → |
Lý Duy Hiếu liên tục suy nghĩ, biết rằng nếu trực tiếp khẩn cầu phụ hoàng nhất định sẽ bị bác bỏ. Chuyện giải trừ hôn ước với Tô gia lần trước, phụ hoàng đã không vui chỉ miễn cưỡng đáp ứng, không cần suy nghĩ hắn cũng biết chuyện cưới Phù Vân lần này khó khăn đến cỡ nào.
Vì sự thành công, hắn quyết định trước vào cung tìm mẫu hậu thương lượng, chỉ cần mẫu hậu đáp ứng, cửa ải phụ hoàng sẽ dễ dàng nhiều.
Lý Duy Hiếu tìm thấy hoàng hậu đang ngắm hoa trong vườn, khi hoàng hậu hỏi cuộc sống gần đây như thế nào thì hắn chỉ thở dài.
"Hiếu nhi, có chuyện gì à?"
"Mẫu hậu, nhi thần...... Nhi thần không biết nên nói từ đâu." Hắn thật sự không biết nên mở miệng cầu xin mẫu hậu giúp đỡ như thế nào, nhưng hắn càng không có biện pháp chấp nhận việc Phù Vân Ly đả kích hắn, nhưng...... Nếu ngay cả mẫu hậu cũng không chịu giúp hắn thì phải làm sao bây giờ?
Hoàng hậu than nhẹ một tiếng, "Thế nào, lại có liên quan đến nàng kia sao?" Thật là một vật khắc một vật! Từ trước đến nay Ngũ hoàng tử phong lưu phóng khoáng, dạo chơi nhân gian cuối cùng cũng có chuyện khó khăn, chẳng qua là nàng không thể không lo lắng, đứa nhỏ này sợ rằng nghiêm túc hơi quá.
Lý Duy Hiếu buồn rầu mở miệng: "Nàng ấy không muốn cùng nhi thần ở chung một chỗ." Cho tới bây giờ, hắn không phải là không thừa nhận sự thật này. Nếu không phải như thế, thì sao Phù Vân phải đưa ra điều kiện khó khăn như thế!
Hoàng hậu nghe vậy lấy làm ngạc nhiên, "Cái gì? Nàng không muốn ở chung một chỗ với con?"
"Là do nhi bắt nàng từ Giang Nam về, trong lòng nàng có người khác, không nguyện ở củng nhi thần." Nghĩ tới chuyện này, hắn lại cảm thấy hận Tô Minh thấu xương.
"Hiếu nhi, nếu nàng không muốn, cưỡng ép cũng vô ích nha!"
"Mẫu hậu, ta không còn cách nào! Nhi thần vất vả mới tìm được nàng, không thể nào để nàng đi như vậy, cho dù trong lòng nàng có người, nhi thần cũng sẽ buông tha đâu, cho dù không giữ được lòng của nàng, nhi thần cũng muốn lưu lại người của nàng!" Hắn nắm chặt tay, đau lòng nói.
Hoàng hậu thấy hắn như thế, cảm thấy đau lòng không dứt."Con muốn như thế nào? Nói đi! Chỉ cần mẫu hậu làm được, nhất định sẽ cố ắng hết sức giúp cho con." Hiểu con không ai bằng mẹ, nàng đã sớm biết Ngũ hoàng tử sẽ đến nhờ giúp đỡ.
"Nhi có ước định với nàng, nếu như nhi thần có thể hoàn thành ba điều kiện của nàng, nàng sẽ ở bên cạnh nhi thần cả đời, nếu như nhi thần không làm được, sẽ phải để nàng rời đi."
Hoàng hậu hiểu rõ hỏi: "Hủy bỏ hôn ước là của nàng là như thế nào?"
Lý Duy Hiếu chần chờ một chút mà mới đáp: "Cái này...... Là điều kiện thứ nhất của nàng."
"Lớn mật!" Hoàng hậu giận không kềm được quát một tiếng. Một cô gái thanh lâu nho nhỏ cũng dám kích động Hiếu nhi làm ra chuyện bực mình này!
Hắn vội vàng thay người yêu giải thích: "Mẫu hậu, nàng muốn nhi thần biết khó mà lui mới có thể nói yêu cầu như thế, xin mẫu hậu đừng phiền lòng."
Hoàng hậu vừa tức giận, vừa đau lòng, không thể tin được nhi tử tự phụ từ trước đến nay sẽ vì một nữ nhân mà chịu ủy khuất."Hiếu nhi, mẫu hậu thật sự không biết nên nói như thế nào mới phải, nếu như thật sự như lời con nói, nàng đã không muốn ở lại bên cạnh con, hãy để nàng đi đi!"
Lý Duy Hiếu nhìn mẫu thân, yếu ớt nói."Nhi thần không thể, nhi thần không làm được!"
Hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài."Điều kiện thứ hai của nàng là cái gì?"
"Nàng muốn dùng thân phận danh kỹ Giang Nam gả vào phủ Ngũ hoàng tử."
"Hoang đường! Đây quả thực là chuyện hoang đường!"
"Mẫu hậu ——"
"Tuyệt đối không được! Nếu như đồng ý, mặt mũi hoàng gia còn để ở đâu được nữa?" Hoàng hậu quả quyết phẩy tay áo bỏ đi, để mặc Lý Duy Hiếu ngây ngô đứng tại chỗ, mờ mịt luống cuống.
Phù Vân ơi Phù Vân, nàng muốn ta phải làm như thế nào cho phải đây?
Hắn im lặng hỏi ông trời.
***************
Hoàng hậu truyền mấy đạo ý chỉ, đem bốn vị huynh trưởng của Ngũ hoàng tử mời vào trong cung thương lượng chuyện này. Cho dù nàng giận thật, nhưng cũng không thể bỏ mặc được!
Tam hoàng tử Lý Duy Tín nhăn mặt nghĩ ngợi hồi lâu mới mở miệng: "Mẫu hậu, từ lúc khai triều tới nay, chưa bao giờ có chuyện sắc phong cô gái lầu xanh làm hoàng tử phi, chuyện này phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng, chớ nói chi là hạ thánh chỉ gả. Hơn nữa chuyện từ hôn đã làm Tô gia tương đối bất mãn, nếu lại lấy cô gái lầu xanh thay thế Tô tiểu thư, chẳng phải là mặt mũi của Tô gia coi như vứt sao?"
Hoàng hậu thở dài nói: "Chuyện đó, ta hiểu, chỉ là lòng của ta thật lo cho Hiếu nhi!"
Thái tử Lý Duy Hoàng tò mò nói: "Cô gái lầu xanh kia có khả năng gì, mà có thể thuần phục Ngũ đệ như ngựa hoang kia? Thật là bản lãnh!"
"Theo ta thấy, Ngũ đệ phong lưu như vậy, hôm nay thua trong tay một cô gái, chỉ có thể nói là báo ứng." Tứ hoàng tử Lý Duy Thành có chút giễu cợt.
"Chúng ta nên đi nhìn cô gái kia một chút, các ngươi nói như thế nào." Thái tử quyết định đi dò phủ Ngũ hoàng tử.
Thái Tử Phi chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng thái tử, cười như không cười hỏi: "Thái tử, chàng muốn đi đâu vậy?"
Lý Duy Hoàng lập tức vui vẻ xoay người kéo ái thê Doanh Doanh lại gần, "Ta chưa nói muốn đi đâu, chẳng qua là cười giỡn mà thôi."
Nàng mỉm cười ép hỏi: "Phải không?"
Lý Duy Hoàng thấy thế chỉ đành phải thừa nhận, "Ta chỉ là muốn tham gia náo nhiệt thôi!"
"Theo ta thấy, chỉ còn ta là có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này rồi." Nhị hoàng tử Lý Duy Trung làm ra vẻ không thể chối từ, lên tiếng thay Thái tử giải vây.
"Một mình ngươi sao?" Nhị hoàng tử phi Tiết Lạc, người chưa tới nhưng đã nghe thấy giọng lên tiếng, sau đó một thân ảnh đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Lý Duy Trung mặt không đổi sắc trả lời: "Ta làm sao có thể đi một người được? Hoạt động thú vị lại kích thích như thế dĩ nhiên không thể thiếu được nương tử rồi!"
Thái tử cùng Nhị hoàng tử cùng nhau nhìn hướng Tam hoàng tử, "Ngươi đi hay không đi?"
Lý Duy Tín chỉ muốn mau sớm xử lý xong chuyện này, một chút hứng thú muốn đi thám hiểm cũng không có."Chuyện này giao cho các ngươi là tốt rồi, ta muốn về nhà với ái thê."
"Nếu như ta muốn đi thì sao?" Tam hoàng tử phi Hà Tĩnh Văn chậm rãi bước vào.
"Nếu như nàng muốn, tất nhiên là vi phu sẽ theo." Hắn vội vàng tiến lên đỡ ái thê, ở trước mặt mọi người thể hiện bộ dáng thương yêu thê tử.
"Uy! Các ngươi có chừng mực một chút được hay không? Nương tử các ngươi vừa xuất hiện, là chỉ chăm chăm lo cho nương tử của mình. Hừ, xem ra người cô đơn như ta đây chấp nhận đi một mình." Tứ hoàng tử Lý Duy Thành lẩm bẩm oán trách. Trước kia chuyện này tuyệt đối sẽ không rơi vào hắn, nhưng hôm nay ba chị dâu xuất hiện ở trước mặt, hắn là người cô đơn chiếc bóng đương nhiên sẽ trở thành thí sinh tốt nhất.
"Tứ ca! Ta muốn đi theo ngươi!" Công chúa Lý Mộng Cẩn đột nhiên nhô ra chen vào nói.
Lý Duy Thành quát Lý Mộng Cẩn: "Cùng cái gì mà cùng?! Con gái nên ở trong nhà không nên chạy loạn!" Lời vừa mới dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người hắn. Hắn mới phát hiện mình đã lỡ đắc tội với tất cả nữ nhân, ngượng ngùng nói lại: "Xin lỗi, ta lỡ lời, xin đừng trách ta."
"Các ngươi nói xong chưa?" Hoàng hậu thấy bọn hắn đem chính sự biến thành trò chơi, vừa bực mình vừa buồn cười.
"Mẫu hậu, người ta mặc kệ, người ta cũng muốn đi." Lý Mộng Cẩn kéo tay hoàng hậu, nhõng nhẽo.
"Là con thông báo cho ba hoàng tử phi?" Hoàng hậu biết rõ còn hỏi.
Lý Mộng Cẩn le lưỡi một cái, "Đúng rồi!"
" Tuổi con đã không nhỏ, còn không hiểu chuyện như vậy!"
Ba vị hoàng tử phi thấy hoàng hậu trách cứ công chúa, rối rít quỳ xuống."Con dâu tự tiện tới trước, xin mẫu hậu chớ trách móc."
"Tất cả đứng lên đi! Ta không có trách các ngươi. Nói vậy Cẩn nhi đã đem chuyện nói cho các con biết, không biết ý kiến các con như thế nào?"
"Theo ý con, xem mặt nữ tử này là cần thiết." Nhị hoàng tử phi Tiết Lạc xuất thân là lâm tặc, cho nên quyết định rất nhanh mà quả quyết.
"Hơn nữa ba người chúng con đảm nhiệm nhiệm vụ này là được rồi." Thái Tử Phi chỉ chỉ hai hoàng tử phi khác cùng mình.
"Uy, các tỷ tỷ xấu tính quá! Có tin tức tốt ta đã thông báo cho các tỷ tỷ, tại sao các tỷ tỷ có thể không để ý đến ta!" Lý Mộng Cẩn tức giận.
"Công chúa bớt giận, ba người chúng ta đi trước dò thám, nếu như chúng ta làm không ổn, sẽ xin công chúa tự thân xuất mã." Tam hoàng tử phi Hà Tĩnh Văn nói một câu chừa mặt mũi cho công chúa, lập tức Lý Mộng Cẩn cười vui vẻ, không hề nữa so đo.
"Cũng tốt, các con thay ta thăm dò tâm ý cô gái kia một chút." Hoàng hậu đồng ý cho ba hoàng tử phi hành động, sau đó quay đầu nói với bốn gã hoàng tử: "Các ngươi đi khuyên nhủ Hiếu nhi, nếu như khuyên không được, vậy nghĩ biện pháp giúp nó một chút đi!" Nàng xoay người, gọi Lý Mộng Cẩn đang muốn chạy trốn, "Con đứng lại đó cho ta! Từ hôm nay trở đi trong vòng ba ngày không cho phép con ra cung, đề phòng con phá hư đại sự của ta."
"Mẫu hậu chuey65n này không công bằng!" Lý Mộng Cẩn giận dữ giậm chân.
"Con hãy để tay lên ngực tự hỏi xem từ nhỏ đến lớn đã phá hư tổng cộng bao nhiêu chuyện tốt của ta rồi?"
***************
Từng là Đại đương gia của Lạc Lĩnh trại Nhị hoàng tử phi Tiết Lạc võ công bí hiểm, nàng sử dụng võ công của mình đi trước thăm dò phủ Ngũ hoàng tử, tra rõ xem cô gái thanh lâu làm cho hoàng gia long trời lỡ đất ở nơi nào, sau đó thừa dịp Ngũ hoàng tử Lý Duy Hiếu vẫn còn đang ở ngoài phủ, mang hai vị hoàng tử phi khác đi đến gặp phù Vân cô nương.
Trong Tiểu Lâu ở Trúc hiên, Tô Ngữ Nhu đang khảy đàn.
Khi ba vị hoàng tử phi đột nhiên xuất hiện thì hứng thú khảy đàn của nàng tan thành mây khói, nghi ngờ nhìn ba cô gái trước mắt.
Các nàng đều xinh đẹp, có nhu nhược, có nhanh nhạy, có anh khí bức người. Tổng quát mà nói, ba cô gái trước mắt đều là mỹ nữ hiếm có.
Các nàng là ai?
Sao lại tới đây?
Chẳng lẽ...... Là vì hắn mà đến sao?
Nàng cười nhạt, không sợ hãi chút nào nhìn thẳng các nàng. Nếu như ba cô gái này thật là "Hồng phấn tri kỷ" của hắn, nàng nên tránh sao?
Mạc Xảo Quyên cười tủm tỉm nhìn nàng."Nói vậy ngươi chính là Phù Vân cô nương."
"Phải, không biết chư vị là?"
"Chẳng qua là tới tán gẫu thôi. Ngươi không ngại chúng ta tới quấy rầy chứ?"
"Mời ngồi."
Mạc Xảo Quyên cùng Hà Tĩnh Văn chia ra ngồi ở hai bên trái phải Tô Ngữ Nhu, còn Tiết Lạc Tắc ngồi ở phía đối diện, nhìn chăm chú tình huống bốn phía.
"Ngươi nghiêm túc với Ngũ Gia sao?" Mạc Xảo Quyên khơi mào trướci. Nàng cảm thấy chuyện không đơn giản, cô gái trước mắt thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối, nhưng không giống như nữ tử phong trần giỏi về tâm kế.
Tô Ngữ Nhu khẽ cau mày, "Ta từ chối trả lời vấn đề này." Trong lòng nàng càng thêm xác định quan hệ của các nàng cùng Lý Duy Hiếu tuyệt đối không đơn giản.
Hà Tĩnh Văn nhẹ kéo tay áo Mạc Xảo Quyên, ý bảo nàng không cần nói loạn."Tỷ tỷ hơi đường đột, xin Phù Vân cô nương chớ trách móc. Xin hỏi cô nương từ phương nào tới?"
"Phù Vân xuất thân thanh lâu." Nàng đáp dứt khoát, khiến cho ba hoàng tử phi hơi sửng sờ.
Hà Tĩnh Văn tiếp lời nói: "Chắc là do bất đắc dĩ mới rơi vào phong trần, hơn nữa gần mực mà không đen. Nếu không thì với tính cách, dung mạo, tài hoa hơn người, hỏi sao Ngũ Gia lại không say không si chứ?"
"Xuất thân thanh lâu chính là xuất thân thanh lâu, không thể nào là bất đắc dĩ hoặc tự nguyện. Hoặc là loại tài nữ đó không giống ta, ta là người bình thường tham mộ hư vinh, yêu vinh hoa phú quý."
Hà Tĩnh Văn mỉm cười đáp: "Người nói ra lời như thế, cũng không bình thường."
"Vừa tham mộ hư vinh lại yêu vinh hoa phú quý, nên hầu hạ tốt Ngũ Gia, không phải là cố ý muốn rời khỏi nơi này." Mạc Xảo Quyên nghi ngờ hành động của nàng.
"Cũng là bởi vì yêu vinh hoa phú quý, cho nên mới làm như vậy."
"Là sao?"
"Ngũ hoàng tử cùng ta, một bên là trời, một bên là đất, không thể ở chung một chỗ. Ta muốn một người có thể cho ta cam kết cả đời, hạnh phúc cả đời, Ngũ hoàng tử không làm được."
"Ngươi thật sự không muốn ở cùng hắn?" Hà Tĩnh Văn kinh ngạc trừng nàng. Ngũ hoàng tử sáng sủa, coi như là nhân tài, là rùa vàng trong lòng thiên kim các phủ, vì sao lại không là gì trong mắt nàng ấy chứ?
"Chính là không muốn mới cố ý tìm vấn đề khó khăn giao cho hắn! Các ngươi yên tâm, ta bị bắt buộc phải ở bên trong phủ Ngũ hoàng tử cho nên sẽ không có ý tranh đoạt bất kỳ vật gì, ta chỉ có một ước muốn vô cùng đơn giản, chính là rời khỏi phủ hoàng tử, rời khỏi Ngũ hoàng tử, cả đời cũng không muốn sống cùng hắn." Vừa nghĩ tới việc mình bị hồng phấn tri kỷ của Ngũ hoàng tử ép hỏi như thế, Tô Ngữ Nhu đã cảm thấy nhục nhã.
Hà Tĩnh Văn buồn bực hỏi: "Muốn chúng ta yên tâm?"
Mạc Xảo Quyên sợ nàng lộ ra chân tướng, vội vàng chen vào nói ép hỏi Tô Ngữ Nhu: "Nếu bắt buộc phải ở lại nơi này, vì sao phải khiến cho Ngũ Gia từ chối hôn sự? Ngươi có biết chuyện này đối với vị hôn thê của Ngũ Gia rất không công bằng, có biết nàng ấy tổn thương như thế nào không?"
Tô Ngữ Nhu có chút cảm động nhìn cô gái trước mắt, nội tâm cảm thấy chút an ủi. Mặc dù trong lòng nàng cảm động, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ."Ngũ Gia cũng không để ý đến vị hôn thê của hắn, đã như vậy, việc từ chối hôn sự đối với vị hôn thê của hắn mà nói, ngược lại càng tốt, không phải sao?"
Mạc Xảo Quyên nhất thời á khẩu không trả lời được. từ trước đến nay Ngũ hoàng tử trêu hoa ghẹo nguyệt chung quanh, không để ý đến chuyện mình có thể làm tổn thương Tô gia tiểu thư hay không, nhìn lại lúc từ hôn hắn không chút do dự, nếu như...... Đối với Tô gia tiểu thư mà nói thật sự không phải là một chuyện xấu.
"Như vậy chuyện lập ngươi làm hoàng tử phi phải nói như thế nào?"
"Hoàng thượng sẽ đồng ý sao? Hoàng gia sẽ đẹp mặt sao? Đáp án của ta là 『 không 』. Chỉ bằng thân phận gái thanh lâu của ta, làm sao có tư cách trèo cao chứ?" Nàng chậm rãi đứng lên, "Điều các ngươi muốn biết ta đã trả lời, xin thứ cho tiểu nữ tử cáo từ."
Ba người nhìn bóng Tô Ngữ Nhu rời đi, nhất thời cũng không hiểu nhiệm vụ của các nàng có hoàn thành hay không. Cái kết quả này...... không giống với những gì các nàng dự đoán!
Các nàng nhanh chóng hồi cung bẩm rõ cho hoàng hậu tất cả mọi chuyện đã trải qua, sau khi nghe xong hoàng hậu nghĩ thật lâu mới chậm rãi mở miệng: "Thật sự là như vậy? Thật sự là vô ý gả cho Hiếu nhi?"
Ba người nói ra kết quả thảo luận: "Mẫu hậu, con nghĩ rằng nàng thật sự vô ý gả cho Ngũ hoàng tử, nàng muốn dùng chiêu này để ngăn cản Ngũ hoàng tử."
"Mẫu hậu, " Hà Tĩnh Văn nói ra nghi ngờ trong lòng, "Theo cảm giác của con, khí chất của nàng, nói năng, hành động cử chỉ, đều không giống như là một cô gái thanh lâu."
"Theo các ngươi, rốt cuộc ta có nên giúp Hiếu nhi hay không đây?"
Ba hoàng tử phi trăm miệng một lời nói: "Mọi việc do mẫu hậu làm chủ."
"Lui ra đi!" Hoàng hậu phất tay ý bảo các nàng lui ra trước, đợi ba người rời đi, hoàng thượng mới từ phía sau bình phong đi ra.
Hoàng hậu dịu dàng nhìn hắn."Hoàng thượng, theo ý kiến của người, nên làm thế nào cho phải đây?"
"Trẫm muốn nghe ý kiến của nàng trước."
Hoàng hậu lắc đầu một cái, lại thở dài mới nói: "Hiếu nhi là người thật lòng, đã làm cho không biết bao nhiêu loài hoa phải tàn, nay chỉ có một đóa hoa khiến nhi tử động lòng, chúng ta làm cha mẹ có thể không giúp sao? Nếu không giúp hắn, mặc cho cô gái kia rời đi, chỉ sợ hắn không chịu nổi sự đả kích này!"
"Tuy là thế, nhưng nàng ta vẫn là cô gái thanh lâu!"
"Vậy thì sao? Từ xưa đến nay, bao nhiêu kỳ nữ đều là xuất từ phong trần, huống chi nếu ta đi trước một bước, sẽ khiến cho người đời sau nghĩ ta chọn người vì tài, không coi thường người có xuất thân thấp hèn."
"Cũng được! Truyền khẩu dụ của trẫm, chuẩn bị thánh chỉ."
"Đa tạ hoàng thượng thành toàn." Hoàng hậu vì mừng rỡ vì đã giúp đứa con mình hoàn thành tâm nguyện.
Hoàng thượng như có suy nghĩ, hắn đã làm thương tổn cô gái nhỏ có nụ cười tủm tỉm năm đó, không biết nàng có thể oán hận hắn hay không.
Nụ cười ngày đó thật ngây thơ, sợ rằng đã không còn như trước.
***************
Nhìn thánh chỉ, lòng Tô Ngữ Nhu như đao cắt. Nàng yêu cầu vô lý như vậy lại được đồng ý? Điều này chứng minh cái gì? Thiên kim Tô gia còn kém hơn một cô gái thanh lâu sao?
Lý Duy Hiếu thấy nàng lảo đảo muốn ngã, liền vội vàng tiến lên đỡ nàng, khẩn trương đỡ nàng trở về phòng nằm xuống.
"Thế nào? Có phải là không thân thể không thoải mái hay không? Nơi nào không thoải mái?" Hắn quan tâm hỏi.
Nàng thấp giọng nói: "Điều này sao có thể? Hoàng thượng làm sao có thể hạ đạo thánh chỉ này, làm sao Hoàng Thượng có thể tiếp nhận xuất thân thanh lâu của ta? Làm sao có thể?"
Lý Duy Hiếu khẽ vuốt gương mặt tái nhợt của nàng, hưng phấn nói: "Ta cũng không thể tin được! Mấy ngày nay, ta khẩn cầu phụ hoàng, cầu khẩn mẫu hậu, lại nhờ cậy bốn hoàng huynh giúp một tay, nhưng kết quả cũng tương đối không lạc quan. Không ngờ rằng lúc ta cảm thấy tuyệt vọng, phụ hoàng đã hạ thánh chỉ. Phù Vân! Nàng là của ta, chúng ta có duyên phận làm vợ chồng, nếu không chuyện khó khăn như vậy làm sao có thể thành công? Nhất định là chúng ta có duyên định kiếp này."
Nàng tự lẩm bẩm: "Duyên định kiếp này?"
"Xem! Thánh chỉ cũng đã hạ, nửa năm sau nàng chính là hoàng tử phi duy nhất của." Hắn cười rực rỡ, trong mắt lóng lánh niềm vui sướng.
"Đừng quên, ngươi còn thiếu ta một điều kiện, nếu như ngươi làm không được, ta sẽ rời khỏi ngươi." Tô Ngữ Nhu đưa mắt nhìn hắn, chậm rãi nói. Khi nàng nghe được tin tức từ hắn, nàng hi vọng hắn sẽ làm tất cả mọi việc là vì vị hôn thê Tô Ngữ Nhu của hắn, mà không phải là một thanh quan Phù Vân.
Cho dù lời của hắn nói khiến cho nàng lạc nhịp, nhưng cách hắn đối xử với Tô Ngữ Nhu tuyệt tình khiến nàng bi phẫn. Tại sao hắn không để ý một chút nào đến vị hôn thê của hắn? Tại sao?
"Nàng xem! Nếu ta cũng đã hoàn thành điều kiện thứ hai, Cái còn lại có thể là gì chứ? Nàng đã thuộc về ta, cả đời ta chỉ có mình nàng. Nói đi!"
Một tia hi vọng ở đáy lòng của nàng nảy mầm, nếu như hắn có thể để ý đến vị hôn thê của hắn một chút, hoặc là...... Nàng chậm rãi nói: "Nói thế nào thì xuất thân của ta cũng chưa tốt, không thể sánh bằng vị hôn thệ của ngươi."
"Nàng ấy không phải nữa." Lý Duy Hiếu nhướng mày, không hiểu vì sao vào lúc này giờ phút này nàng lại nhắc tới người đã không còn liên hệ đó.
"Nhưng người bên ngoài nói nhiều lắm!"
"Mặc kệ, ta không quan tâm."
"Nhưng ta để ý!"
"Vậy nàng muốn thế nào?" Hắn nhíu mày.
"Ta muốn ngươi chứng minh cho ta xem, ở trong lòng của ngươi nàng ta không có một chút địa vị nào."
"Vốn là không có gì để chứng minh."
Lòng của nàng nhộn nhạo, nhưng vẫn đè nén cảm giác đau lòng nói: "Nói miệng không bằng chứng, chỉ cần ngươi có thể xin thêm một đạo thánh chỉ, khiến nàng ta xuất gia làm ni, ta sẽ tin tưởng ngươi."
Đột nhiên hắn nhảy dựng lên, không tin trừng nàng, "Xuất gia làm ni?"
"Phải!" Nàng quả quyết, trong lòng lại lo lắng lo lắng bất an, "Ngươi làm được sao?"
"Ta......" Hắn không biết trả lời nàng thế nào.
"Chỉ cần nói một tiếng không làm được là tốt." Tô Ngữ Nhu thật sự mong hắn sẽ từ chối ngay lập tức, chỉ cần hắn có thể suy nghĩ lại, chỉ cần hắn nói không làm được, nàng có thể nói lập tức cho hắn biết, nàng là vị hôn thê của hắn!
Chỉ cần hắn từ chối, giữa bọn họ vẫn có thể......
Lý Duy hiếu nghiến răng nói, "Ta làm được." Hắn không thể để cho Phù Vân rời khỏi hắn, cho dù biết rằng chuyện này sẽ tổn thương một cô gái, hắn cũng bất chấp. Kiếp này hắn chỉ có thể khiến cho tiểu thư Tô gia chịu thua thiệt, thiếu nàng ấy tất cả, hắn nguyện ý kiếp sau bồi thường.
Trong thoáng chốc tâm nàng như vỡ vụn.
Nàng biết rằng tất cả đều đã qua.
Khi hắn đồng ý, cho dù chuyện cuối cùng có hoàn thành hay không, nàng cũng phải rời đi.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |