Truyện:Yêu Hận Vô Tận - Chương 24

Yêu Hận Vô Tận
Trọn bộ 32 chương
Chương 24
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ồn ào, ồn ào quá đi!

Uất Lam phiền chán nhíu mi, phiền phức quá! Nàng muốn yên lặng một chút để suy nghĩ, để nối những đầu mối liên hệ của sự thật nàng mới được nghe kia. Nàng nhìn về phía phát ra tiếng ồn - sao lại có một đoàn người đang xông vào Tu Đức Uyển thế kia?

Hình Phấn Tuyết, lại là Hình Phấn Tuyết! Uất Lam không thể chịu được nữa, vẻ mặt chán ghét khinh bỉ nhìn ả ta.

Hình Phấn Tuyết đi nhanh về phía Uất Lam, ả ta phất tay sai người hầu nắm chặt lấy Uất Lam, đè nàng trên nền đất. Vẻ mặt ả ta giả như lo lắng nói: "Bắt lấy con đàn bà này đi! Bắt hung thủ lại ngay!"

Ả ta lại muốn thừa dịp Nguyên Ngạo không có ở đây, muốn ra oai với nàng sao! Uất Lam cười lạnh, nàng cảm thấy hận! Hận thù khiến cả người nàng phát run! Hận ả ta sao? Không biết! Ai nàng cũng hận!

Đám người phía sau dẫn đầu là Sài Lâm, vẻ mặt lão lo lắng cuống cuồng, sắc mặt rất kém: "Mẫn công tử! công tử mau đi xem Xu Xu tiểu thư đi! Tiểu thư trúng độc rồi!"

Trúng độc? Uất Lam rùng mình.

"Lục soát người ả ta đi, soát người đi!" Hình Phấn Tuyết lớn tiếng sai bảo, ả ta muốn thừa dịp Sài Lâm có ở đây mà làm trò.

Hai nha hoàn của Hình Phấn Tuyết, một kẻ thì giữ chặt lấy nàng, không cho nàng động đậy, một kẻ thì thô lỗ giật túi hành lý trên vai Uất Lam xuống, dốc tất cả xuống đất. Khi nhìn thấy ngân phiếu ba ngàn lượng rơi ra, vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

Hình Phấn Tuyết không nén được vui mừng, thật là trời giúp nàng ta rồi! "Nhìn đi, ả ta chính là hung thủ! Đêm qua ả ta ở cùng với Ân cô nương cả đêm, khẳng định là ngửi thấy hơi tiền mà nổi lòng tham!"

Uất Lam cười lạnh, với ả ta, nàng chẳng buồn giải thích làm gì.

Sài Lâm ngẩn người, vẻ mặt lão đanh lại, hạ lệnh cho người hầu đi theo bắt Uất Lam vào phòng giam.

"Buông nàng ấy ra!" Mẫn Lan Thao liếc nhìn những trò hề đang xảy ra, lạnh giọng quát một tiếng.

"Mẫn công tử, chuyện gấp gáp lắm rồi, công tử đi xem Ân tiểu thư trước đi!" Sài Lâm lòng nóng như lửa đốt, hối thúc y.

"Các ngươi không buông nàng ấy ra, thì ta mặc kệ ai chết hay sống." Y lạnh lùng nói, không hề có chút cảm tình.

Uất Lam bị hai tên người hầu lực lưỡng kìm chặt, nàng nhìn sâu vào mắt y: "Mẫn công tử, công tử nhất định...Nhất định phải cứu Xu Xu! Ta sẽ không sao đâu!"

Ánh mắt của nàng khiến cho vẻ mặt lạnh lùng của Mẫn Lan Thao hơi biến đổi.

Uất Lam cười khổ: "Hắn...sẽ không để cho ta phải chết đâu." Hai tên người hầu lực lưỡng đã kéo nàng về phía cổng, nàng vẫn còn lo lắng, ngoái đầu dặn lại: "Cứu con bé! Cứu con bé!"

Phòng giam thật tối, chỉ có một ngọn nến leo lét đặt trong cái chén nhỏ, lúc nào cũng có thể tắt...cũng thật lạnh quá.

Ngoài thềm đá vang lên tiếng bước chân, tiếng khóa kêu keng một tiếng, cửa liền mở - Một ngọn đèn lồng rất sáng chiếu vào mặt nàng, khiến mắt nàng bị chói.

"Tỷ tỷ!" Tiếng gọi này, Uất Tử kêu cũng thật thảm thiết, người cũng gục xuống trước mặt Uất Lam. Uất Lam chết lặng nhìn, không biết là do nàng không còn sức lực để trả lời, hay không muốn trả lời.

"Tỷ tỷ! Là âm mưu của Hình Phấn Tuyết đấy! Ả ta thấy tỷ và Xu Xu hôm đó ở bên nhau, bèn hạ độc Xu Xu, lấy ngân phiếu trên người muội ấy, giá họa cho tỷ!" Nói xong, còn khóc nấc lên, thật nức nở.

Uất Lam vẫn không hề hé răng, nhìn thẳng vào ả ta.

"Muội vô tình biết được âm mưu của Hình Phấn Tuyết, ả ta bèn uy hiếp muội! Ả ta nói, nếu muội không thể khuyên tỷ nhận tội được, thì sẽ...Sẽ nói rằng muội là chủ mưu!"

Uất Lam cảm thấy lạnh, thật sự thấy lạnh. Có phải là chủ mưu hay không, tự bản thân Uất Tử tất có thể hiểu. Hình Phấn Tuyết là loại người gì, nàng biết rõ từ lâu rồi, nàng bị ả ta hại, đâu chỉ có lần này.

"Tỷ tỷ, trong bụng của muội còn có đứa con của Nguyên Ngạo...Muội...Muội không thể để cho nó bị hại được!"

Uất Lam nhìn kỹ thuật biểu diễn sinh động, đầy nước mắt của Uất Tử, đấy chính là muội muội của nàng đấy!

"Chỉ cần các người đừng hại tới Xu Xu nữa, ta tự biết nên làm gì." Nàng thản nhiên nói.

Uất Tử thấy sự hờ hững của chị mình có chút bất ngờ, hồ nghi lấy tay chùi nước mắt, nước mắt này, là thật, vừa rồi nàng ta cũng không nói dối, đến bước này rồi, nếu nàng ta bị khui ra, sẽ thua không ngóc đầu lên được.

"Tỷ sẽ nhận tội sao?" Ả ta xác nhận lại.

Uất Lam cười: "Ngươi... đi đi."

Cuối cùng...nàng cũng được yên tĩnh rồi.

Uất Lam úp mặt vào đống cỏ trước mặt nàng, bây giờ...cuối cùng, nàng đã có thể yên tĩnh mà suy nghĩ một chút.

Thật ra...nàng đã từng nghĩ nàng đã nhìn thấu được tâm tư của hắn, trái tim của hắn, nhưng bây giờ nàng mới biết, nàng chưa biết gì về hắn cả.

Sự tàn nhẫn của hắn với nàng, sự thương tổn mà hắn gây ra cho nàng, sự dịu dàng của hắn dành cho nàng, sự quyến luyến không rời của hắn cùng nàng.... Thời khắc này, nàng mới hiểu!

Trên đời này hắn là người không được mềm lòng với nàng nhất - nếu hắn mềm lòng, sẽ không nỡ làm cho nàng tìm đến cái chết, như vậy, người chết sẽ là hắn.

Pháo hoa, tuyết trắng, hoa cỏ...Cái nắm tay của hắn, khi hắn ôm nàng, khi hắn hôn nàng, hắn có biết hay không, bọn họ chính là hai người vô duyên vô phận với nhau nhất trên đời này.

Hắn...muốn cho nàng hận hắn, như vậy, để hắn, cũng có thể hận nàng.

Nước mắt, theo hai gò má chảy dài.

Nàng lại muốn tự lừa mình dối người lần nữa sao? Nhiều năm như vậy rồi, nàng vẫn muốn lừa gạt bản thân mình sao, muốn tìm lý do để biện hộ cho hắn sao.

Có lẽ, hắn căn bản không cần những thứ phiền phức như thế này.

Nhưng mà......đôi mắt đầy đau thương, dằn vặt của hắn, nàng đã từng được chạm vào.

Nàng không muốn nghĩ gì thêm nữa, nàng chỉ còn phải chờ, chờ một quyết định của hắn để xác minh tất cả mọi chuyện.

Nguyên Ngạo...Bây giờ, hy vọng, quyết định của huynh, sẽ không làm ta phải thất vọng nữa.

*****

Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi?

Trong phòng giam tối như bưng này, không nhìn thấy được bên ngoài.

Nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi hắn.

Nàng đã trải qua một lần nguyệt sự ở trong này, không thể kiếm được thứ gì lót, máu bẩn dính đầy trên quần áo, bám đầy sàn nhà giam. Sát tường đá là một cái thùng gỗ để đựng chất bài tiết của nàng, không hề có thứ gì che đậy, trong không khí đầy mùi chất thải, nàng cũng rất hôi thối, cả người bốc mùi, nhưng nàng không quan tâm, cái nàng cần, nàng chờ đợi, là đáp án của hắn!

Đối với nàng, kết cục đã định sẽ là như thế rồi, chỉ là.... nàng sẽ ra đi như thế nào, mang theo ký ức tốt đẹp nhất, hay là, ra đi trong sự tổn thương sâu sắc nhất.

Không ai đến thăm nàng, trừ Uất Tử đến khuyên nàng nhận tội ra thì chỉ có một người, là một vị đại thẩm trung niên ngày ngày đến đưa cơm, nhưng mà bà càng ngày càng lộ vẻ ghê tởm với nàng, thậm chí, trước khi bước vào phòng giam, bà phải bịt mũi thật kín, mới dám bước vào.

Nàng biết, rất nhanh, hắn sẽ quay trở lại thôi.

Cuối cùng...nàng cũng nghe thấy được tiếng bước chân của hắn, từng bước như khắc sâu vào trong lòng nàng, với bộ dạng ghê tởm thế này, nàng rất sợ hắn nhận ra nàng, nhưng nàng lại càng sợ hắn không nhận ra nàng hơn. Nàng mở lớn đôi mắt đã lâu không được nhìn thấy ánh sáng, đột nhiên, nàng cảm thấy sợ hãi, người nào trước khi chết cũng muốn giữ lại một thứ gì đó tốt đẹp, vậy hắn, có cho nàng không?

Nàng tin rằng hắn sẽ cho nàng!

Nàng tin tưởng vào đôi đồng tử đen như mực của hắn, tin tưởng vào cái cầm tay mà hắn trao cho nàng!

Cửa bị đá văng ra, hắn bị sặc, ho khan một tiếng. Ngay sau đó, hắn xông vào bên trong, cả người hắn là một thân quần áo đẹp đẽ quý phái, ôm lấy cả người dơ bẩn của nàng.

"Uất Lam..."

Hắn kêu tên nàng.

Nàng đã lâu lắm rồi không nói chuyện, đầu lưỡi có chút cứng, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng cả người nàng không có lấy một chút sức lực.

"Bẩn..."

Nhưng hắn lại càng ôm nàng chặt hơn, hắn ôm lấy cả thân thể dơ bẩn không chịu nổi của nàng vào lòng, chạy ra phía ngoài. Nàng mở to mắt, có mưa sao? Những giọt nước tí tách rơi trên mặt của nàng, có vài giọt chảy vào môi nàng, nàng nhẹ nhàng liếm lấy, mặn và chát...Là nước mắt của hắn.

Hắn tự mình tắm rửa cho nàng, cẩn thận vô cùng, khi hắn dùng lược để chải tóc nàng, bắt chấy rận trên từng sợi tóc của nàng, nàng cảm thấy bàn tay hắn run run. Tóc của nàng...Từng là thứ mà hắn yêu thích nhất, sợi tóc ngày xưa mềm như tơ, bây giờ vừa ngắn vừa bù xù, khô héo, cứng như rơm, bết chặt vào nhau, thậm chí tóc nàng còn làm cho lược gãy đoạn.

Nàng và hắn, không ai nói chuyện với nhau, nàng thậm chí không cảm thấy hồi hộp hay lo lắng...Nàng vẫn đang chuyên tâm chờ đợi đáp án của hắn.

Cuối cùng...Nàng đã thoát khỏi cảnh cả người hôi thối, dơ bẩn, cả người nàng sạch sẽ ngồi trên ghế dựa, để cho hắn vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng đút từng muỗng cháo cho nàng.

Xu Xu vội vã chạy vào phòng, bước chân nặng nề, vừa mới khỏi bệnh, nàng rất yếu, thở hồng hộc. Bởi vì chạy nhanh mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, khi nàng lao vào phòng, nhìn thấy trọn vẹn một cảnh này, khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch.

Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, huynh ấy đã trở về, nhưng mà, chuyện đầu tiên, vẫn là đi tìm Uất Lam tỷ...Vẻ mặt này của huynh ấy...Vẻ mặt dịu dàng đến cực điểm này, khiến nàng tổn thương sâu sắc, bởi chỉ khi huynh ấy nhìn Uất Lam tỷ, nhớ tới tỷ ấy, mới có thể xuất hiện!

Bộ Nguyên Ngạo cụp mắt xuống, không nhìn Xu Xu, cũng không nói chuyện...không một ai lên tiếng.

Xu Xu khóc thành tiếng, sự trầm mặc của hắn còn khiến nàng bị tổn thương hơn bất cứ thứ gì.. Xu Xu lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Uất Lam giữ chặt lấy hai má hắn: "Không phải ta..." Lần đầu tiên, nàng muốn giải thích với hắn, không phải vì chính nàng, mà là vì Xu Xu. Nàng không thể cứ khoanh tay đứng nhìn, để cho cô bé lại phải rơi vào những âm mưu đáng ghê tởm của những kẻ kia nữa.

Hắn chầm chậm quay mặt lại, nhìn nàng.

Cuối cùng nàng cũng đã chịu mở miệng giải thích với hắn, hắn vẫn luôn đòi nàng giải thích, nhưng bây giờ hắn nghe được lời giải thích của nàng, lại cảm thấy vô vị. Có lẽ, thật ra hắn không hề cần sự giải thích của nàng. Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế.

"Nàng đi đi." Hắn nói, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng.

"Đi?" Nàng nhìn thẳng vào hắn, nhưng hắn lại không chịu nhìn vào mắt nàng.

"Ta sẽ sai Đinh quản sự đưa nàng về nhà." Hắn mỉm cười, nụ cười có chút chua xót: "Chờ hàn độc của nàng khỏi hẳn, nàng sẽ thật sự tự do."

Tự do?

Nàng mỉm cười, cuối cùng, hắn cũng đã để cho nàng tự do...Với hắn, cho nàng tự do quan trọng hơn sinh mệnh. Với hắn, cho nàng sinh mệnh, chính là tình yêu.

Chỉ như vậy thôi, đã đủ rồi, đủ rồi...

Nàng đứng lên, chân nàng run run. Nàng vươn tay kéo hắn đứng lên, sau đó, nàng ôm lấy hắn, đem mặt vùi vào trong lòng hắn.

Không! Đây không hề là một giấc mộng! So với giấc mộng của nàng, còn đẹp hơn rất nhiếu.

"Nguyên Ngạo.." Nàng cuối cùng cũng có thể thản nhiên gọi tên hắn như thế, nàng cười, nói: "Sau khi ta đi rồi, huynh nhớ phải sống hạnh phúc nhé!"

Hắn sửng sốt, nhưng sau đó hai bàn tay đang buông thõng đưa lên siết chặt lấy nàng.

Hạnh phúc?

Đã trải qua nhiều chuyện như thế này rồi, hắn mới hiểu được, nếu hắn mất nàng, hắn sẽ không bào giờ có được hạnh phúc nữa.

Vứt bỏ hết thảy, hắn chỉ lựa chọn yêu nàng.

"Nàng...cũng phải hạnh phúc nhé. Quên ta đi, quên những chuyện đã qua đi..." Hắn nói.

"Vâng." Nàng nằm trong lồng ngực hắn, nở nụ cười, câu nói này, cũng là câu nói nàng muốn nói với hắn.

Nàng mới nhận ra hắn để cho Xu Xu quản lý cửa hiệu, hắn thu nhận Uất Tử vào nhà...Nàng đã hiểu, hắn đã chấp nhận vứt bỏ tất cả, chuẩn bị chu đáo mọi việc.

Nguyên Ngạo, thì ra hắn chưa từng phụ bạc nàng.

Nàng buông bàn tay đang ôm lấy lưng hắn, kiễng mũi chân, nàng vươn tay giữ lấy khuôn mặt hắn, hôn vào đôi môi của hắn...

Từ khi nàng và hắn gặp lại, chưa từng hôn nhau.

Nàng hôn hắn, hắn cũng hôn nàng, linh hồn hai người như thông qua nụ hôn này mà gắn bó, bện chặt vào nhau...Hôn nhau, sau đó, hãy quên đi nụ hôn này, quên đi những đau khổ này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-32)