Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Hận Vô Tận - Chương 01

Yêu Hận Vô Tận
Trọn bộ 32 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)

Siêu sale Lazada


Uất Lam sắc mặt đầy hoảng hốt nằm trên chiếc giường thấp (*) sang trọng đặt trên hành lang dưới ánh nắng mặt trời, ánh nắng giữa trưa hè, thế mà trên nàng còn mặc một bộ váy áo hoa bằng một loại gấm rất dày.

* Một loại giường ghế, na ná như sofa giường của chúng ta hiện giờ.

Từ ba năm trước, khi nàng và em trai bị rớt xuống hàn đàm (*), cơ thể liền hình thành một bệnh lạ, sợ lạnh, cơ thể không thể chịu lạnh, không thể chạm vào bất cứ thứ gì lạnh giá, nếu không sẽ đau đớn như bị kim đâm, dao cứa. Cha đã mời vô số danh y cho hai chị em, chỉ tính riêng nhân sâm ngàn năm thôi trong ba năm này ăn cũng phải trên dưới trăm cây rồi, nhưng bệnh ...

Đầm nước rất lạnh

Uất Lam từ từ nhắm hai mắt lại, ánh mắt trời chiếu vào mi mắt một làn sáng ngọc. Nàng – không sao cả, nhưng mà em trai nàng, cha mẹ nàng có đến năm cô con gái, nhưng lại chỉ có duy nhất một đứa con trai như vậy, chỉ có duy nhất một người nối dõi tông đường. Cha thì đã già, hy vọng lại có một đứa con trai khác thật quá xa vời.

Năm năm, hắn bỏ rơi nàng một mình đi gây dựng sự nghiệp đã sắp năm năm, một chút tin tức cũng không có.

Cái hẹn ước trốn đi giữa đêm kia, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ đến giờ tý là bắt đầu. Vậy mà cuối cùng lại là mẹ tới, nói cho nàng biết là Nguyên Ngạo đã đi rồi, hắn để lời một lời nhắn miệng bảo nàng chờ hắn, chờ hắn lập lại sự nghiệp sẽ tới xin cưới nàng.

Nàng khóc, nàng bi thương, nhưng nàng cũng hy vọng.

Sau đó nàng mới biết, thì ra triều đình cảm thấy nhà họ Bộ nắm mạch máu kinh tế nước nhà, gần như là lũng đoạn nền kinh tế. Sợ họ có tâm mưu phản, thế là ngầm chèn ép, làm khó dễ khắp nơi, nhà họ Bộ từng bước từng bước nguy nan, rốt cục gặp phải tuyệt cảnh. Mà bọn trộm cướp giang hồ lại mơ ước gia sản nhà họ Bộ đã lâu, nay thấy nhà họ gặp nạn, sức tàn lực kiệt cùng rủ nhau vào cướp bóc, nhà họ Bộ họa vô đơn chí, không gượng dậy nổi.

Lúc nàng gặp hắn chính là lúc Bộ gia lâm vào tuyệt cảnh, Bộ lão gia mới sai hắn đi khắp nơi đòi lại nợ nần cho mượn ngày xưa, để vượt qua cửa ải khó khăn đó.

Cho nên hắn mới nói với nàng như vậy, nếu không sợ phải chịu khổ thì hãy đi cùng hắn.

Nàng thật sự không sợ, nàng chỉ muốn được ở bên hắn, nhưng ... cuối cùng hắn vẫn không mang nàng đi. Nàng nghĩ, có lẽ hắn sợ nàng phải chịu khổ, vậy nên cuối cùng mới một mình rời đi.

Đi, là hẳn năm năm.

Cuối cùng không một người nào nói cho nàng biết về người nhà họ Bộ, chuyện nhà họ Bộ nữa, giống như điều đó đã trở thành một điều cấm kỵ vậy. Hai năm đầu, nàng vẫn tràn ngập hy vọng, có lẽ ngày mai, có thể ngày kia ... hắn sẽ đến. Hắn thông minh như vậy, vĩ đại như vậy, chỉ cần hắn muốn thì không chuyện gì không làm được.

Rồi sau đó, nàng mắc phải căn bệnh này.

Bởi vì thể chất suy yếu, vô cùng sợ lạnh, nên nàng không thể đi đâu cả, chỉ đành bất lực ở lại nhà, toàn tâm toàn ý chờ đợi hắn trở về.

Dần dần, nàng bắt đầu sợ hãi, có thể nào do năm đó cha nàng không có tiền trả hắn, hắn giận nhà họ Uất nên không cần nàng nữa không? Hay là hắn phong thanh biết được bệnh của nàng, nên cố ý không quay lại?

Nàng năm nay đã sắp mười chín, các chị gái nàng đều đã sớm lấy chồng sinh con, em gái thua nàng một tuổi cũng đã định ngày sớm xuất giá.

Nàng không sợ chờ, chỉ sợ chờ không đến! Hắn còn sống không? Vì sao ngay cả một bức thư cũng không thấy đưa về, cũng không một lời nhắn nhủ! Chỉ cần để cho nàng biết hắn vẫn tốt, đừng để nàng chờ đợi trong mờ mịt như thế này nữa.

"Tứ tỷ!"

Nàng mở mắt ra, sau một lúc lâu mới thấy rõ cảnh vật trước mắt, sau đó... người tới là em trai nàng, Uất Thanh. Uất Thanh nhỏ hơn nàng năm tuổi, tình cảm hai chị em rất tốt. Quần áo thằng bé mặc cũng rất dày, sắc mặt bởi vì thể chất yếu ớt sợ lạnh mà có vẻ xanh tái.

Thằng bé đáng thương... Nàng vươn tay về phía Uất Thanh, kéo cậu bé ngồi lên trên chiếc giường thấp cùng nàng. Nàng là nữ tữ, cả đời canh nhà giữ cửa cũng không sao, nhưng thằng bé, chẳng khác nào một con chim ưng nhỏ bị xiềng xích cột chân, trái tim bay bổng tận trời cao, nhưng người lại bị vây ở một chiếc lồng chật hẹp.

Thằng bé mới mười bốn tuổi, những năm tháng sau này phải sống ra sao? Trong trời đất này thật sự có loại máu Cửu Dương vô cùng kỳ diệu đó thật sao? Thật sự có người có dòng máu kỳ lạ đó sao? Cho dù có, thì trong biển người mờ mịt thế này phải tìm làm sao, tìm bao lâu đây chứ?

Thậm chí nàng còn nghi ngờ cái vị thần y nói máu Cửu Dương có thể trị được hàn độc trên người hai chị em nàng kia vì để nhận được số tiền treo thưởng rất lớn của cha nàng mà bịa ra một đơn thuốc giải không có thật. Nhưng nàng không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, tìm kiếm loại máu Cửu Dương ấy đã gần như trở thành một loại dựa dẫm tinh thần của cha mẹ nàng rồi, thành hy vọng cứu vớt cuộc đời những người phụ nữ nhà họ Bộ rồi. Tìm kiếm, ít nhất cha mẹ vẫn còn có thứ mà hy vọng.

"Tỷ tỷ." Giọng nói của Uất Thanh vẫn còn ít nhiều nét trẻ con, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ vui mừng: "Chúng ta được cứu rồi, tìm được người có loại máu Cửu Dương rồi."

Nàng sửng sốt, tìm được rồi? Bệnh của nàng được cứu rồi? Nàng có thể đi khắp chân trời góc bể tìm hắn rồi? Trái tim trong lồng ngực nàng không ngừng đập loạn.

"Tỷ đoán thử xem, người đó là ai?" Trong đôi mắt trong suốt của Uất Thanh ẩn hiện nét lo lắng.

"Đồ ngốc, làm sao tỷ biết được chứ? Người nọ chắc chắn sẽ cứu chúng ta sao?" Nàng không dám chắc chắn, nên không dám quá vui mừng, ba năm rồi ... đã quá nhiều thất vọng.

"Chắc chắn! Nhưng người đó muốn cưới tỷ."

"Không!" Nàng biến sắc, "Tỷ không lấy ai hết, tỷ đang đợi Nguyên Ngạo mà! Trừ huynh ấy ra, tỷ không lấy ai hết!"

"Tỷ..." Uất thanh tuy còn nhỏ mà đã khá trưởng thành khẽ thở dài.

"Người có thể cứu chúng ta chính là Bộ Nguyên Ngạo."

Nàng há miệng, một hồi lâu sau vẫn không thốt được lấy một lời.

Làm sao có thể?

Nàng có nên vui không?

Vì sao hắn lại chọn cách này để xuất hiện? Hắn là người có loại máu Cửu Dương? Điều kiện để hắn cứu chị em nàng là nàng phải lấy hắn?

Có lẽ, nàng chớp chớp mắt, trong đáy mắt tỏa ra một tầng ánh sáng sâu kín, hắn vẫn không giàu có lên, vẫn phải sống cuộc sống nghèo khó, vậy nên không dám tới đón nàng, đành phải dùng cách này để xuất hiện, chỉ có cách này mới khiến cha gả nàng cho hắn?

Nàng che miệng lại, nước mắt theo kẻ ngón tay chảy dài xuống, nước mắt lành lạnh khiến da thịt nàng có chút đau đớn. Cho dù thế nào, cũng là hắn đến đón nàng, hắn đến lấy nàng!

*****

Ánh nắng chói chang, cả người Uất Lam được vây quanh bởi sự ấm áp, nàng vui mừng hết nhìn dãy núi xa xa lại nhìn những bụi cây gần gần. Ba năm, suốt ba năm nàng không hề được thấy thế giới bên ngoài khung cửa. Đẹp quá! Đẹp đến nỗi dường như nàng nhìn thế nào cũng không thỏa mãn, ngay cả hơi thở cũng tràn ngập niềm vui sướng.

Gia đinh, hộ vệ đưa nàng đi đều tránh dưới những tàng cây âm u rợp bóng, mồ hôi ướt đẫm cả người, chán nản ra sức quạt, miệng há ra thở phì phò. Uất Lam mặc quần áo rất dày, nhưng trên khuôn mặt dịu dàng tái nhợt của nàng lại không có lấy một giọt mồ hôi.

May mắn là đang giữa hè, nên nàng mới có thể kiên trì đi suốt cả mười ngày đường như thế này.

"Tứ tiểu thư, uống nước." Nha hoàn Hương Linh bưng tới một chén nước, trên đường đi không có nước ấm, chén nước này là Hương Linh phơi dưới nắng cho nàng.

Nhìn khuôn mặt tươi tắn của tiểu thư, Hương Linh lo lắng nuốt nước miếng. Bởi vì được lão gia và phu nhân yêu chiều quá mức, vậy nên tiểu thư quá ngây thơ cũng rất đơn thuần, có rất nhiều việc xảy ra ngay trước mắt tiểu thư mà tiểu thư còn không hay không biết.

Hương Linh nhịn không được liếc mắt qua một xe hành lý đơn bạc, cho dù tiểu thư có không nhạy bén đến mấy thì cũng nên hỏi phu nhân tại sao 'đồ cưới' chỉ có chút thế này chứ? Ngay cả nhị tiểu thư, tam tiểu thư lúc xuất giá cũng có hơn mười xe đồ cưới cơ mà. Chút quần áo chăn mền trong xe hành lý ấy cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam.

"Tứ tiểu thư..." Hương Linh chờ nàng uống xong chén trà, rồi nói: "Tiểu thư không thấy có chút kỳ lạ sao? Lão gia và phu nhân chỉ cho mỗi mình em đi theo tiểu thư."

Uất Lam mỉm cười nhìn Hương Linh, cha nàng nên nàng hiểu. Cả đời làm nghề buôn bán lương thực, mà ông ... cũng không được mấy khôn khéo trong chuyện làm ăn. Hơn nữa gia cảnh nhà nàng hiện tại cũng không dư dả gì nhiều, vì chị em nàng mà mấy năm nay ông gần như đã mang tâm bệnh. Nếu Bộ Nguyên Ngạo còn chưa trọng chấn gia nghiệp được, thì cha nàng sao có thể coi trọng hắn được đây.

Những thứ đó với nàng không quan trọng! Đồ cưới bao nhiêu, nha hoàn hồi môn có mấy người ... chỉ cần hắn còn muốn cưới nàng, nàng còn có thể bên cạnh hắn, thì gì cũng không quan trọng.

Nhìn nét mặt tươi cười của Tứ tiểu thư, Hương Linh đã biết nàng lại đem mọi việc nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp nhất rồi. Tiểu thư chờ đợi nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cũng được gả cho Bộ thiếu gia, vui mừng còn không hết, những chuyện khác e là tiểu thư cũng chưa từng để trong lòng lấy một chút đi.

"Tiểu thư, Hương Linh vẫn cảm thấy không hiểu, nếu Bộ thiếu gia muốn rước người vào cửa, sao lại không đến đón người, ngược lại lại để cho người Uất gia đưa đi là sao?"

Câu hỏi này như đâm thẳng vào trái tim Uất Lam.

Nếu hắn cũng giống nàng, ôm hy vọng suốt năm năm, sao lại không đến đón nàng, không muốn được gặp nàng sớm hơn?

Nàng thu nụ cười lại, có lẽ ... đợi chờ nhiều năm thế rồi, nàng rất muốn tìm cho hắn một lý do, ví dụ như hắn vẫn trải qua cuộc sống khó khăn, kiếm ăn từng bữa, vì che giấu vẻ tự ti nên cố ý làm ra dáng vẻ thật ngạo mạn cho cha xem? Huống chi bây giờ là nhà họ Uất cầu hắn, hắn làm bộ làm vẻ như vậy coi như trả lại vẻ ác ý của cha nàng năm nào.

Một chút lo lắng tận đáy lòng nàng từ từ dâng lên, trước khi đi, mẹ đã nói với nàng những lời rất kỳ lạ. Bảo nàng phải chịu đựng hắn, phải lấy lòng hắn, mắt còn ngân ngấn nước đưa cho nàng một ít ngân phiếu.

Cha, mẹ, thậm chí ngay cả Uất Thanh dường như đều có chuyện gì đó muốn nói với nàng, ánh mắt họ nhìn nàng, vừa buồn lại vừa né tránh, khiến đáy lòng nàng cũng nao nao từng đợt. Họ không nỡ tiễn biệt nàng phải không?

Uất Thanh ngốc nghếch trẻ con kia còn nói với nàng, chờ nó hết bệnh sẽ đón nàng về. Đứng là trẻ con mà!

Nàng gạt hết những nghi ngờ ẩn hiện này, mặc kệ như thế nào, nàng phải gả cho Nguyên Ngạo, chỉ dựa vào việc hắn có loại máu Cửu Dương thôi cũng đủ chứng minh duyên trời định giữa hắn và nàng rồi! Ông trời đã cho nàng và hắn ở bên nhau, nàng còn mong gì nhiều hơn nữa chứ?

Xe hãy còn xóc nảy chạy đi, thì nghe thấy Hương Linh ở bên ngoài kêu lên một tiếng.

"Có chuyện gì." Nàng lo lắng vén rèm nhìn xung quanh.

Càng đến gần Bộ gia, nàng càng khẩn trương, cho nên tiếng kêu của Hương Linh này đặc biệt đánh động thần kinh của nàng.

Nàng... cũng ngây ngẩn cả người?

Đây là Du Hợp trang? Là nơi hắn ở? Là gia trang của nhà họ Bộ?!

Nơi này thành lũy kiên cố, so với Bộ gia năm đó còn to lớn hoa lệ hơn! Rộng lớn khí thế, tráng lệ oai nghiêm làm nàng há miệng một hồi lâu cũng không thốt ra được một lời.

Nếu... khắp thành lũy này đều là của hắn, vậy thì mọi lý do nàng nghĩ để biện hộ cho hắn lúc trước đều thành công cốc rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Xe ngựa của nàng đứng ngoài cửa lớn của Du Hợp trang, bị những mảnh rèm đẹp đẽ của xe kiệu che tầm mắt, nàng bị đối đãi chẳng khác nào một vị khách bất kỳ đến Du Hợp trang này vậy, không khỏi nhíu mày lại.

Một hộ vệ của Bộ gia bước ra dẫn đường cho mọi người, đi một hồi lâu mới đến một cánh cửa nhỏ hẻo lánh.

"Các người về hết đi, chủ nhân phân phó, để cho một mình Uất cô nương vào thôi." Lời của hộ vệ kia khiến nàng lắp bắp kinh hãi, không ngăn được bước xuống xe hỏi lại.

"Nha hoàn của ta cũng không được theo vào ư? Ta là tứ tiểu thư nhà họ Uất, Uất Lam." Nàng lập lại tên mình lần nữa, không thể nào, Nguyên Ngạo sao lại an bài như vậy được, nhất định là hạ nhân của Du Hợp trang hiểu lầm rồi.

"Ta không quan tâm cô nương là ai, chủ nhân nói sao biết vậy." Người hộ vệ không buồn khách khí.

"Tứ tiểu thư..." Hương Linh sắp phát khóc, tiểu thư thân thể mảnh mai, nàng chưa rời khỏi tiểu thư lấy nửa bước.

"Đừng vội, đừng vội." Nàng cố gắng trấn an Hương Linh, "Em ở bên ngoài này chờ ta trước đã, chờ ta gặp được Nguyên Ngạo rồi tính tiếp."

Tất cả ... chờ nàng gặp hắn đã rồi nói sau.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-32)