Truyện:Yêu Hận Triền Miên (Thái Vi) - Chương 42

Yêu Hận Triền Miên (Thái Vi)
Trọn bộ 88 chương
Chương 42
Cùng đi ra ngoài
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor Cát

Cô cũng thật can đảm, hai người ở bên trong phòng nhưng cô lại dám mở miệng nói trước. Bởi vì anh không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm, ánh mắt canh chừng rất đáng sợ nhìn cô, nên cô chỉ muốn nhanh hơn để rời đi nơi làm cho người ta hít thở không thông này.

"Vậy thì đi ra ngoài."

"...... À?!" Anh dễ dàng nói chuyện thế này làm cho cô có chút không quen. Không phải tốt bình thường, mà là quá tốt, tốt đến nỗi khiến cho Nhược Tuyết không thể tin được câu nói vừa rồi là của Lương Úy Lâm.

"Vậy em...... đi ra ngoài trước, trước lúc cơm tối sẽ trở về." Vẫn không có dũng khí giương mắt nhìn thẳng anh, nếu chủ nhân của bọn họ đã mở miệng đồng ý để cho cô đi rồi, cô không phải là nên đi nhanh một chút sao để không lỡ vận tốt của mình?

"Anh có nói để cho em đi trước sao?" Giọng nói của đàn ông truyền tới, cô dừng bước lại. Anh ta có ý gì đây? Không phải vừa rồi đã nói là cho cô đi hay sao?

"Vậy...... mới vừa rồi......" Ấp a ấp úng nói không ra lời, người này nói chuyện tại sao có thể nuốt lời nhanh như vậy? Uổng cho anh là một đại ca xã hội đen có lời hứa đáng giá nghìn vàng? Nhưng hình như anh ta cũng không có nói anh sẽ đối với cô là nhất định phải thực hiện?

"Nếu như tiếp tục ngẩn người, vậy hôm nay cùng anh ở trên giường một ngày." Lười khi phải cùng cô nói nhảm, anh đi qua bên cạnh cô cùng lúc ném một câu nói sau đó liền đi ra ngoài.

"Không cần! Em nói em sẽ tự đi ra ngoài dạo là tốt rồi." Rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của anh nói muốn với cô cùng đi ra ngoài thì anh đã đi xuống cầu thang rồi, người này tại sao đi bộ lại có thể đi nhanh như vậy? Nhược Tuyết chạy chậm theo sau rốt cuộc cũng đuổi theo được khi anh xuống tới lầu một.

Anh ta uống lộn thuốc sao? Tại sao gần đây hành động lại không bình thường? Hôm nay lại muốn cùng cô đi ra ngoài? Đây là sao?

Nhược Tuyết cũng không hề nhận ra đó là một điềm tốt đang đợi cô! Huống chi cô cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ đơn thuần là muốn đi ra ngoài một lát thôi.

"Nói như vậy là em muốn ở cùng anh trên giường một ngày? Tốt lắm, vậy thì trở về." Lương Úy Lâm đột nhiên dừng bước làm cho người đi phía sau không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bị đụng vào.

"Không phải vậy, không phải......" Người chỉ biết nói sao làm vậy lúc này rất sợ hãi, Nhược Tuyết không còn kịp nữa đi trấn an mình, cái trán bị đụng đau, vội lên tiếng nói.

"Không phải thì liền đi." Lời của anh thật sự có thể hiểu như vậy sao?

Có lẽ ngay cả chính anh cũng không hiểu hành vi của mình.

Nếu như lời nói muốn cùng cô đi ra ngoài đã là rất lạ, hù dọa được Nhược Tuyết, vậy bây giờ đứng ở bên cạnh xe, chuẩn bị lên xe Nhược Tuyết càng bị dọa hơn nữa.

Bởi vì từ trước tới giờ, người đàn ông này không bao giờ tự lái xe ra ngoài, nhưng lúc này ở phía buồng lái, khuôn mặt nhìn chằm chằm cô giống như nếu cô còn chần chừ thì sẽ ném cô ở nhà.

Đây là tình huống gì đây? Sợ hãi không chỉ mình Nhược Tuyết mà hộ vệ Bill của Lương Úy Lâm cũng sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc chủ nhân đang suy nghĩ gì? Lại không có cho hắn cùng đi ra ngoài, chẳng lẽ bị người phụ nữ này mê hoặc?

"Rốt cuộc là em muốn như thế nào đây?" Lương Úy Lâm lớn tiếng hét lên. Thần kinh của người phụ nữ này có vấn đề sao? Không phải cô nói muốn đi ra ngoài sao? Tại sao lại đứng ngây ngốc ở bên cạnh xe mà không lên xe? Chẳng lẽ tự anh lái xe làm cho người ta không tin được?

Cho dù chính anh lái xe đi ra ngoài, với bản lĩnh của anh thì căn bản không có khả năng có ai thương tổn đến.

Cô không dám đi sao? Dù thật sự là muốn đi ra ngoài, nhưng nhìn gương mặt lạnh của anh cô cũng không dám nói nửa chữ. Thu hồi thái độ kinh ngạc của mình, Nhược Tuyết cẩn thận từng li từng tí ngồi vào hàng ghế trước buồng lái. Mặc dù trước kia cô vẫn hay ngồi ở hàng sau, nhưng hôm nay Lương Úy Lâm tự mình lái xe nên cô không dám coi anh là tài xế của cô?

"Cài dây an toàn lại." Thanh âm lạnh lùng nhắc nhở lần nữa. Khi anh ở bên có cần thiết phải khẩn trương đến như thế sao? Lương Úy Lâm đưa mắt nhìn Nhược Tuyết một cái, sau khi lên xe liền đem hai tay để ở trên đầu gối, cúi đầu ngồi, chẳng lẽ cô không biết khi ngồi ở hàng trước phải cài dây an toàn sao? Không phải anh tin kỹ thuật lái xe của mình, mà anh sợ cô ngồi không vững mà bay ra ngoài.

"Ah." Giống như là bị giật mình, cô gái nhỏ vội vàng ngồi thẳng người, đem dây an toàn cài trên người mình.

Không nói gì thêm, xe thể thao tính năng thật tốt, xuất phát sau một giây đã chạy như bay.

Đến lúc này Nhược Tuyết mới hiểu được, anh kêu cô gài dây an toàn là có ý này. Một đường phóng nhanh như điện chớp, anh coi đường đi cũng giống như ở nhà, đạp ga tận cùng. Chưa tính ở vùng ngoại ô, bọn họ lúc này lại đi hướng đến thành phố sao? Dù dạ dày co rút nhưng cũng nhìn ra được đây là hướng đi vào thành phố, bởi vì bên ngoài có rất nhiều xe cộ qua lại.

Sắp đến năm mới, không khí bên ngoài ngày càng đậm. Rất nhiều nhà ra ngoài mua sắm, đường xá trở nên đông đúc nhưng anh ta lại có bản lĩnh lái xe thật nhanh, hết trái đến phải, rất nhanh chóng làm sắc mặt của cô càng thêm trở nên tái nhợt. Người như thế này nên lái máy bay, lái xe thật lãng phí.

Anh như vậy không phải rất sợ đến những nơi đông người sao? Kẻ thù quá nhiều, ở nơi đông người sẽ không an toàn!

"Có thể xuống xe được rồi?" Xe rốt cuộc cũng dừng ở trước một biệt thự tư nhân rộng lớn, Lương Úy Lâm dừng xe sau đó quay đầu liếc mắt nhìn bộ dạng đáng thương của cô. Cô là người đầu tiên có may mắn ngồi xe này thế nhưng lại ngồi bất động ở đó thở nặng nề.

"Chờ em một chút." Tay nhỏ bé của Nhược Tuyết còn lôi kéo dây an toàn ở trước người, nếu như không có dây này chắc cô cũng không biết mình đi tới hành tinh nào rồi. Trời ạ, Lương Úy Lâm thật sự là quá điên cuồng.

Lương Úy Lâm tựa vào bên cạnh xe, nhìn cửa xe chậm chạp lên cao, sau đó cô đưa tay lục lọi, mở cửa xe bước ra. Thật là vô dụng, ngồi xe thôi cũng ngất đến như vậy.

Rốt cuộc đi ra rồi, Nhược Tuyết dùng tay vụn bên cửa xe, cố gắng không để cho chân mình nhũn ra. Lần sau, mà không, tuyệt đối không có lần sau, cô cũng không ngồi xe của anh ta nưa! Người đàn ông này khi lái xe, giống như nổi điên.

"Cũng may, không có ói. Bằng không, tối nay trở về em phải đem xe rửa sạch sẽ." Lương Úy Lâm nghĩ đưa tay đỡ nàng, bàn tay đến một nửa lại thu hồi lại, anh thích nhất trừ súng, sau đó là xe. Nếu như người phụ nữ này dám ở trên xe anh ói, anh nhất định phạt cô.

Người đàn ông này, không chỉ lòng dạ ác độc, miệng cũng rất ác độc!

"Lâm, thật không nghĩ tới, cậu sẽ đến chỗ của tôi." Một giọng nói sảng khoái của phái nam vang lên ở phía sau lưng của bọn họ, Nhược Tuyết quay đầu lại. Là anh ta!

Lần trước có ghé đến nhà, người đàn ông này hình như là cảnh sát. Đúng là cảnh sát! Tại sao Lương Úy Lâm lại đưa cô tới nơi này?

"Tôi tới, bán tin tình báo cho cậu. Không biết cậu có hứng thú không?"

"Tình báo của cậu, tôi cầu còn không được. Chỉ là cậu đã đến tận cửa rồi, tôi thế nào cũng phải long trọng tiếp đãi một chút chứ? Hi, cô gái nhỏ, làm sao cô còn đi theo bên cạnh cậu ta? Có phải cậu ta uy hiếp cô không?" Giang Hạo Nhiên đẩy cửa gỗ ra nói.

Mới vừa rồi ở trong phòng nghe đến có tiếng xe dừng ở cửa ra vào, anh nhìn trên máy theo dõi thấy Lương Úy Lâm cho nên lập tức ra ngoài. Không nghĩ ra tới bên ngoài còn có vui mừng lớn hơn, cậu ta thế nào lại mang theo một cô gái đến cùng, hơn nữa cô gái này chính là người mà mấy năm trước bọn họ khi ở nhà cậu ta gặp được.

Ha ha, thật là nhìn không ra, bình thường không có bao nhiêu hứng thú đối với phụ nữ, Lương Úy Lâm, bên cạnh lại nuôi một người phụ nữ mấy năm đều không đổi, điểm này thật sự khiến cho anh rất tò mò! Hơn nữa là nuôi từ nhỏ đến lớn a.

*****

Editor Cát

"Xin chào, cảnh sát Giang." Ngước mắt nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như trước, giống như mặt trời mùa đông, chiếu rọi lòng người ấm áp.

"A, tha cho tôi đi, gọi tôi Hạo Nhiên là được rồi. Nói cho tôi biết, Lương Úy Lâm có khi dễ em không? Yên tâm đi đây là địa bàn của tôi, nhất định tôi sẽ vì em mà làm chủ." Giang Hạo Nhiên vỗ ngực một cái, đầy nghĩa khí.

"Giang Hạo Nhiên, tôi không phải tới để nghe cậu nói nhảm." Lương Úy Lâm đứng ở một bên lạnh nhạt nói.

"A, thì ra là tôi đã chậm trễ Lương tổng rồi, vậy thì......" Hai chữ 'mời vào' còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, một tiếng thét chói tai đầy kinh ngạc đã cắt đứt lời mời của cảnh sát Giang.

"Lương Úy Lâm, thật sự là anh. Quả nhiên thực là anh rồi! Làm sao anh lại đến nhà chúng tôi?" Uông Điềm Điềm quan sát từ máy theo dõi ở trên lầu thấy là Lương Úy Lâm, trên người còn đang mặc tạp dề không có cởi xuống liền chạy như bay ra ngoài.

Giang Hạo Nhiên thật đáng ghét, không nói cho cô biết Lương Úy Lâm sẽ đến nhà bọn họ! Thật là quá đáng!

"Lương Úy Lâm, làm sao anh lại rảnh rỗi mà tới đây?" Bởi vì nhìn thấy thần tượng mà khiến Uông Điềm Điềm không để ý anh tới còn dẫn theo một cô gái. Uông Điềm Điềm mắt tỏa sáng, dùng ánh mắt than thở quan sát từ trên xuống dưới người đàn ông cả người tản ra hơi thở hắc ám, trong mắt, trong lòng của anh ta đều là khí chất lạnh lẽo, nhất cử nhất động của anh ta so với lão đại trong phim xã hội đen còn làm cho người ta mê muội hơn.

Nhưng anh ta là người mà cô ái mộ lâu rồi, từ lần trước khi gặp mặt nhau trong hôn lễ của cô và Hạo Nhiên, cô đối với anh là nhớ mãi không quên. Nhưng Hạo Nhiên nói anh rất bận không phải muốn gặp là gặp. Cuối cùng còn bày ra lý do càng kỳ quái hơn, anh ta là hắc đạo, Hạo Nhiên là cảnh sát, bọn họ khong thể tới lui thân mật được.

Được rồi được rồi, coi là anh nói đúng, nhưng bọn họ không phải là bạn học thì cũng là bạn bè sao? Hơn nữa chính anh đã từng cùng một người, nhiều lần đã đi tìm anh ta, đừng tưởng rằng cô không biết, cho nên anh lấy lý do này để gượng ép! Nhưng Giang Hạo Nhiên không mang cô cùng đi, cô căn bản không biếc anh ta ở nơi nào? Làm sao tìm được?

Cho nên, hôm nay lần nữa gặp được anh ta, cô thật sự rất vui!

"Giang Hạo Nhiên, quản vợ của cậu cho tốt vào." Lương Úy Lâm kéo cánh tay của Uông xuống. Anh thật sự chịu đủ rồi, tại sao Hạo Nhiên lại có người vợ như thế? Dáng dấp Quân hạo cũng không tệ là nhân tài tại sao không thấy cô ta mê muội?

"Điềm Điềm, buông tay." Giang Hạo Nhiên vô cùng nhức đầu, chỉ chỉ Nhược Tuyết đang lúng túng đứng ở bên cạnh xe. Vợ anh cái gì cũng tốt, nhưng khi vừa nhìn thấy Lương Úy Lâm thì không thể khống chế tâm tình của mình. Xem Young and Dangerous dến tẩu hỏa nhập ma, cuộc sống của Lương Úy Lâm so với trên điện ảnh thì những thứ muốn biết kia có đầy máu tanh gấp bao nhiêu lần, chỉ có những người đơn thuần mới đi sùng bái người của hắc đạo. Không từ mà biệt, nhìn thì cũng biết người con gái bên cạnh anh ta bị áp bức như thế nào rồi.

"Ah? Cô là......" Cuối cùng Uông Điềm Điềm cũng phục hồi tinh thần rung động quá mức khi thấy thần tượng. Cô gái này so với mình cũng không khác biệt tuổi cho lắm, bộ dạng nhu nhược kia không phải là người phụ nữ của Lương Úy Lâm chứ?

Nhưng trong phim Xã Hội Đen, người phụ nữ của lão đại không phải là mỹ nữ ba vòng hấp dẫn sao? Mỹ nhân cổ điển trước mắt thấy thế nào cũng không giống! Có người phụ nữ nào của lão đại lại giống như vậy? Làm sao có thể?

"Tôi là...... Chúng tôi.... ." Nhược Tuyết không biết trả lời làm sao, thoạt nhìn là vấn đề đơn giản là người phụ nữ của anh ta, nhưng nói như thế nào đây? Tình nhân cũng là người phụ nữ của anh?

"Quản tốt cái miệng vợ của cậu lại. Không nên hỏi, không nên nói lung tung!" Mặt Lương Úy Lâm lạnh như băng đi vào cửa, giống như trở về nhà mình, rất tự tại.

"Người phụ nữ của cậu ta. Chiếu cố cô ấy một chút" Giang Hạo Nhiên nói nhỏ ở bên tai Uông Điềm Điềm sau đó đi vào, Lương lão đại mà tức giận thì thật không hay. Anh còn muốn lấy được nhiều tin tình báo từ cậu ta. Mặc kệ nguyên nhân cậu ta đưa người phụ nữ của mình tới nhà anh, dù thế nào đi nữa anh nhất định phải đào được tin tức từ chỗ của cậu ta.

"Không cần khẩn trương, tôi là Điềm Điềm, là vợ vủa Giang Hạo Nhiên. Chúng ta đi vào thôi." Uông Điềm Điềm luôn háo khách, nghe chồng mình nói là người phụ nữ của Lương Úy Lâm thì càng thêm vui vẻ, có lẽ cô có thể biết được nhiều tin tức quý giá của thần tượng từ cô ấy. Người phụ nữ của anh chắc cũng là một người lợi hại chứ? Nếu không sao có thể ở bên cạnh anh ta? Nhưng trước mắt lại không giống một người phụ nữ lợi hại! Nghi vấn rất nhiều trong đầu của Uông Điềm Điềm cần giải đáp.

"Tôi là Nhược Tuyết." Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có một người đồng lứa thân mật với mình như vậy, Nhược Tuyết cảm thấy vui vẻ, nhưng sau nhiều năm sống như vậy cô cũng không biết làm sao đáp lại sự nhiệt tình của cô ấy, chỉ có thể cô ấy hỏi một câu cô trả lời một câu. Hơn nữa thân phận đặc biệt của cô làm cho lòng cô cảm thấy tự ti.

"Nhược Tuyết, Nhược Tuyết...... Tôi có thể cứ gọi cô như vậy sao?" Kéo cánh tay của Nhược Tuyết, Uông Điềm Điềm cảm thấy cô thật khẩn trương.

"Ừm".

"Nhược Tuyết, cô không cần khẩn trương! Cô xem, bên kia là rau do tôi trồng, cô đến đây xem đi" Vì không muốn để cho cô khẩn trương, sau khi vào nhà Uông Điềm Điềm đưa cô tới vườn hoa bên cạnh có miếng đất nhỏ trồng đủ các loại trái cây và dưa, vui vẻ nói.

"Trồng rau?" Nhược Tuyết lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy một biệt thự kiểu Nhật được thiết kế tinh xảo, có ba tầng lầu, tường ngoài trang trí thật thoải mái và ấm áp, gió điền viên thích hợp cho một gia đình nhỏ ở.

Trước cửa có một vườn hoa, không trách được Uông Điềm Điềm có thể nhanh trí nghĩ đến trồng rau ở trong vườn hoa này.

"Đúng vậy, những thứ kia đều là do tự tay tôi trồng! Chúng phát triển không cao lắm, Hạo Nhiên nói với tôi bởi vì tôi chỉ dùng chất dinh dưỡng từ thiên nhiên..." Vừa nói đến những thứ này Uông ĐIềm Điềm thao thao bất tuyệt, khó có được cùng người khác tán gẫu nên cô chỉ muốn giới thiệu một chút.

Nhược Tuyết nghiêm túc nghe Uông Điềm nói xong, sinh lòng hâm mộ. Có cuộc sống như vậy, rất đơn giản và vui vẻ! Nhưng cuộc sống đó đối với cô thật xa xôi!

Nhìn chung quanh một chút, phong cách phòng ốc đều không sai biệt lắm, chỉ khoảng cách giữa các phòng rất xa. Nội thất bên trong sang trọng, giá tiền nhất định không rẻ?

"Nhược Tuyết, cô thích vườn hoa của chúng tôi sao?" Uông Điềm Điềm nói được là làm được, sau đó ngắm nhìn Nhược Tuyết, hỏi.

"Thích." Rất ấm áp rất ngọt ngào.

"Bọn họ đều nói quá nhỏ, nhưng tôi thấy Hạo Nhiên cũng thích ở nơi này." Ở nơi này nhà họ Uông cũng được coi là danh môn vọng tộc, đối với chuyện của con gái sẽ không mơ hồ, nhưng con gái cùng con rể thích ở biệt thự này nên Uông đại lão gia cũng không có biện pháp.

Nghe cô ấy nói giống hệt cô con gái nhỏ đang oán trách, Nhược Tuyết chỉ là cười nhạt. Điềm Điềm nhất định rất hạnh phúc, bởi vì cô ấy có ba mẹ còn có người chồng yêu thương, còn cô chỉ là một người......

"Nhược Tuyết, cô có chuyện gì không vui sao?" Vào đại sảnh, uông Điềm Điềm mới phát hiện Nhược Tuyết giống như đang có tâm sự.

"Không có." Nhược Tuyết cười khổ, biểu hiện của cô rõ ràng vậy sao?

"Nếu không, chúng ta cùng nhau làm bánh ngọt có được hay không?" Mới vừa rồi cô vội vàng đi vào bếp, thấy chồng mình đi ra ngoài, cô nhìn thấy Lương Úy Lâm nên mới chạy theo, một nửa bánh ngọt đã được làm đặt ở nơi nào?

"Tôi không biết làm! Cô dạy cho tôi được không?" Có chuyện để làm có lẽ sẽ không nhàm chán nữa, cô cũng sẽ không muốn quá nhiều thứ không nên muốn.

"Được." Kéo tay Nhược Tuyết, hữu tình kỳ diệu của hai cô gái bắt đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-88)