Sống khó khăn, chết cũng khó khăn
← Ch.24 | Ch.26 → |
Tỉnh lại một lần nữa, vẫn là gian phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, trước mặt là cửa sổ to đến sát sàn đóng kín đến mức gió thổi không lọt. Rèm cửa tím đậm trầm mặc rủ xuống mặt đất, cùng với chiếc ghế lông vũ đặt bên cửa sổ tạo nên một vẻ an tĩnh.
Mãi mới có thể mở được đôi mắt nặng trĩu, lại bắt gặp ngay người đàn ông đang ngồi bên mép giường, Nhược Tuyết đột nhiên nhớ lại hết chuyện xảy ra đêm trước, ánh mắt chất chứa đầy uất hận. Cô thà tiếp tục đắm chìm trong mộng mị chứ không muốn tỉnh lại đối mặt với người đàn ông tựa ác ma này.
Tại sao cô còn có thể tỉnh lại?
Lương Úy Lâm vẫn im lặng ngồi trên ghế dựa bên giường, thấy cô tỉnh dậy, lậy tức cúi người đến gần lên tiếng: "Đã tỉnh rồi?", giọng điệu lạnh lùng không rõ buồn vui.
Nhược Tuyết thấy anh đi tới, hai tay liền lập tức quần chặt chăn, giống như chuột nhìn thấy mèo, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi quen thuộc. Vốn đã đến chỗ Diêm Vương đi dạo một vòng, vậy mà không tránh khỏi số phận sắp đặt, cô vẫn phải quay về bên anh.
"Ừ, xem ra tinh thần cũng không tồi" Anh ta nở nụ cười giễu cợt "Nếu như đã có tinh thần như vậy, còn cần gì phải tìm đến cái chết?"
" Anh...." Con người này không chỉ lòng dạ mà lời nói cũng rất ác độc! Chỉ là bọn họ bình thường ở chung, ngoại trừ vận động, thì không có cơ hội trao đổi mà thôi. Trong lòng uất ức đang muốn phản bác, nhưng không ngờ được vừa há miệng đã phát hiện cổ họng khô rát đau đớn, muốn nói mà không nói được."Cô nên nghe lời một chút, như vậy chúng ta ai cũng có lợi". Anh ta tốt bụng một cách hiếm có đưa cốc nước trên bàn cho cô "Muốn uống phải không?".
Cô cắn chặt môi ngồi dậy, đôi mắt to mở lớn, không dám nhận cốc nước anh ta đưa tới. Chỉ sợ vẻ dịu dàng này của anh ta đang che giấu âm mưu nào đó, anh ta vốn không thể tốt với cô như vậy, cô đã quá hiểu con người anh ta rồi.
Cô đã tìm đến cái chết, anh ta chẳng lẽ không nổi giận sao? Đó căn bản không phải tác phong của anh ta.
"Uống...uống!" chỉ cần một lời của anh ta, Nhược Tuyết vốn muốn từ chối cũng phải nhận lấy cái ly, chầm chậm uống từng ngụm. Người đàn ông này thật đáng sợ, dù bản thân cô đã từ cõi chết trở về nhưng cũng không dám cãi lời. Anh vẫn chăm chú quan sát cô, mặt cô vốn không lớn, là trái xoan vừa vặn tiêu chuẩn, bởi vì lần tự sát hụt này mà càng trở nên tiều tụy, mái tóc dài đen mượt lại càng tôn thêm nét gầy yếu, đôi mắt cũng to hơn nhưng lại không có được nửa phần thần thái trước kia, cả người mảnh mai như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Thân thể mảnh mai như vậy mà lại khiến anh ham muốn sáu năm không nguôi. Đêm hôm qua khi nghe cô nói muốn rời đi, trong lòng anh không khỏi bừng lên một ngọn lửa vô danh, chỉ có thể nhờ chiếm đoạt cô hết lần này đến lần khác mà nguôi bớt.
Nếu như cô không phải là em gái của tên đàn ông kia, nếu như bọn họ có thể gặp gỡ nhau bình thường một chút, có lẽ bọn họ sẽ không có kết cục như ngày hôm nay? Cô nhất định sẽ được anh yêu thương....
Yêu thương? Từ này vừa hiện ra trong đầu, lòng Lương Úy Lâm bỗng cười chua xót. Phụ nữ, đối với anh mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, anh sẽ không như cha anh cả đời thua dưới tay một người phụ nữ, để lộ nhược điểm rõ ràng như vậy trước mặt kẻ thù. Mặc dù với năng lực của của anh, căn bản không có ai có thể động được vào một sợi lông trên người người phụ nữ đó, nhưng tại sao lại phải tự rước chướng ngại cho mình như vậy?
Về phần tại sao anh lại giữ người phụ nữ này bên cạnh nhiều năm như vậy, anh cho rằng đáp án dĩ nhiên chỉ vì trả thù mà thôi.
"Tại sao?" Cổ họng đã có nước làm dịu mát, cô nói chuyện cũng thuận lợi hơn nhiều. Tại sao lại không để cô đi? Cô ở trên đời này đã không còn gì nữa rồi, giam cầm cô còn có ý nghĩa gì nữa?
Sau khi tỉnh lại, cô đã không còn sợ hãi cái chết nữa. Nhưng cô lại vẫn còn sống, thật là khó chịu, ngay đến cả người nhà, cô cũng không biết họ được chôn cất ở đâu? Tại sao lại muốn cô sống khổ cực như vậy? Ông trời tại sao không đưa cô đi luôn đi?
"Bởi vì cô là một đứa con hiếu thảo" Lương Úy Lâm vừa nói vừa cười, dù là cười gượng cũng khiến anh ta có vẻ anh tuấn mị hoặc, "Cho dù cô có phải sống khổ sở khó khăn hơn nữa cũng không cam tâm nhìn cha mẹ mình chết đi thành ma không có chốn dung thân".
"Lời này của anh là có ý gì?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Ý của tôi là, tôi với cô sẽ không vì cả nhà họ Lăng đã chết mà kết thúc." Anh ta vững vàng đứng lên, chăm chú nhìn vào cô, "Cô phải phục vụ trên giường của tôi, cho đến lúc tôi chán mới thôi".
Nhược Tuyết không thể nói được gì, ngỡ ngàng ngước lên nhìn hắn.
"Tôi mang thù tương đối lâu. Ai làm cho người của tôi chịu khổ sở, tôi làm sao có thể để hắn sống tốt trên đời này. Đã hiểu chưa?" Thật là một người đàn ông tàn nhẫn.
Mở to đôi mắt vô hồn, Nhược Tuyết bật cười, cười đến chua xót đau đớn. Cô làm sao lại không hiểu? Chẳng có người nào hiểu điều này hơn cô.
"Cô tốt nhất nên nhớ kĩ" Lời còn chưa dứt, người đàn ông trước mặt đột nhiên tiến tới gần, cô không kịp trốn đã bị anh ta giữ chặt lấy cằm.
"Ưm....." Ngược Tuyết đau đến nhăn mặt.
"Từ giờ trở đi cô phải nhớ kỹ!" Anh ta nắm lấy cằm nhọn của cô, lời nói lạnh lẽo uy hiếp phả bên tai, "Lăng Nhược Tuyết, nếu như cô còn dám tìm tới cái chết, tôi sẽ đào hết tro cốt nhạ họ Lăng lên, khiến cho bọn họ hết đời hết kiếp không thể nào yên ổn. Tôi cũng sẽ chôn hết tất cả những người có quan hệ với cô!"
"Cô đã nghe rõ hết rồi chứ?" Thanh âm của anh ta lạnh băng khiến người khác nổi da gà.
Nhược Tuyết nghe rất rõ, anh ta đã chặn hết đường lùi của cô, cô sao còn dám nữa? Nhất định không dám nữa.
Bóng dáng cao lớn của anh ta biến mất sau cánh cửa, xa xa còn nghe thấy tiếng anh ta ra lệnh: "Không muốn ăn cũng phải bắt ăn hết."
Là nói cô sao? Anh ta sợ cô tuyệt thực? Đã cố gắng tìm đến cái chết nhiều năm như vậy, trò tuyệt thực chẳng khác gì diễn xiếc cho người ta xem. Cái chết đối với cô đã trở thành một thứ xa xỉ, hơn nữa cô cũng không có cơ hội để chết.
Anh ta làm sao có thể để cô chết? Anh ta còn chưa chơi đủ!
Cô, Lăng Nhược Tuyết như con chuột nhỏ ở trong tay Lương Úy Lâm hắn, anh ta muốn cô sống thì cô phải sống tốt; nếu như anh ta đã chán ghét, sẽ không nể tình mà bóp chết cô.
Đúng vậy, anh ta sẽ bóp chết cô, chứ không phải là thả tự do cho cô.
Mặc dù không muốn khóc nhưng cảm giác chua xót vẫn dâng lên trong lòng. Nhược Tuyết miên man nghĩ sao con người sống lại có thể mệt mỏi đến vậy....
Hay là, chỉ có cô mới phải mệt mỏi như vậy, khổ sở như vậy
← Ch. 24 | Ch. 26 → |