← Ch.34 | Ch.36 → |
Edit: Mộc
Hôm nay, Vinh gia của của kiểm sát viên nổi tiếng nhất Đông Thành là Vinh Phong tổ chức tiệc, hai giới chính trị và thương gia đều được mời, toàn là nhân vật có lai lịch không nhỏ.
Trạm Lam xuất hiện cùng Cao Vĩ ở hội trường làm không ít người chú ý. Cao Vĩ đã quen mặt những người này, nhưng Trạm Lam mới tới lại chiếm được nhiều ánh mắt kinh diễm.
« Tôi biết mà, giao cô cho chị Lâm nhất định là không sai. » Nhìn khắp bốn phía, Cao Vĩ nói nhỏ bên tai cô.
Trạm Lam cười khổ. Từ buổi trưa Cao Vĩ rời đi, cô cũng không có việc gì làm, chị Lâm muốn cô rửa sạch nỗi nhục cho văn phòng, liền ép cô lăn qua lăn lại. Một hồi làm tóc, một hồi trang điểm, loay hoay đến mức cô thấy buồn ngủ.
Có điều vẫn phải thừa nhận, chị Lâm đúng là có một đôi tay thần kỳ.
Chiếc váy dài mặc bạc mặc trên người Trạm Lam giống như dành riêng cho cô, ánh sáng từ đèn thủy tinh xa hoa trên đầu tản mát ra ánh sáng rực rỡ, toàn thân Trạm Lam dường như được phủ một tầng sáng. Lúc đầu chị Lâm còn búi tóc cho cô, nhưng cuối cùng Trạm Lam cảm thấy nếu không thả tóc ra che thì sẽ quá hở hang nên thôi, bây giờ tóc cô xõa trên vai, như có như không che chắn cơ thể, vẫn lộ ra đường cong duyên dáng.
Vốn dĩ đường nét của Trạm Lam đã rất tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng cũng khiến cả người trở nên lộng lẫy.
« Đi nào, tôi giới thiệu Vinh kiểm sát cho cô. »
Địa vị của Vinh Phong ở Đông Thành rất quan trọng, mười lăm năm trước, vụ án lớn về Tần Thị náo động cả tỉnh là do Vinh Phong một tay thực hiện, lúc đó giành được sự tôn trọng và công nhận, ở trong quan trường một bước lên mây. Cao Vĩ đại diện cho Tín Uy thường xuyên tiếp xúc với viện kiểm sát, vì thế hai người rất quen mặt.
Mặc dù Vinh Phong đã ở tuổi trung niên, nhưng có lẽ vì đường làm quan thông thuận, thoạt nhìn rất trẻ trung. Thấy Cao Vĩ liền nhiệt tình bắt tay hắn: « Tôi còn vừa hỏi Vinh Dung sao luật sư Cao còn chưa tới. »
Cô gái trẻ bên cạnh nói đùa: « Thế nào, ba, con nói không sai chứ, luật sư Cao là Tào Tháo mà, vừa nhắc tới anh ấy liền xuất hiện. »
Lời nói này làm Cao Vĩ rất vui vẻ, hắn cười toe toét.
Lúc này, ánh mắt Vinh Phong rơi vào người Trạm Lam: « Cô gái xinh đẹp này là ai thế? »
Cao Vĩ giới thiệu: « Trạm Lam, đây là Vinh kiểm, đây là con gái của Vinh kiểm, cô Vinh Dung, đây là học muội kiêm trợ lý của tôi, Giang Trạm Lam. »
Trạm Lam lễ phép mỉm cười: « Xin chào Vinh kiểm, chào Vinh tiểu thư. »
Vinh Phong cũng cười thân thiện, Vinh Dung nói: « Tôi còn tưởng rằng Cao luật sư chỉ biết đến tòa án đã thay đổi, có thể kết thân với bạn gái xinh đẹp, ai ngờ thì ra là tôi lại suy nghĩ nhiều rồi, Cao luật sư vẫn là Cao luật sư thôi. »
Vinh Phong nghe thế cười lớn, Cao Vĩ có chút xấu hổ vò mái tóc ngắn: « Vinh tiểu thư lại trêu chọc tôi rồi. »
Lại là một trận cười vang, Trạm Lam cũng cố cong môi lên cười nhạt.
Bên trong buổi tiệc, Trạm Lam và Cao Vĩ gặp xã giao rất nhiều quan lớn và thương gia, cười đến mặt đều cứng lại. Cao Vĩ cũng coi như quan tâm, khi hắn nói chuyện với một vị quản lý cao cấp liền cho cô đi ăn, nghỉ ngơi một chút.
Có lẽ là đói quá nên Trạm Lam cũng không muốn ăn nữa, gọi nhân viên phục vụ xin một ly nước chanh, đi một mình đến ban công hóng gió.
Gió nhẹ thổi qua còn mang theo mùi cỏ xanh tươi mát xông vào mũi, xua bớt mệt mỏi, Trạm Lam nhớ tới mình từng đọc trong tiểu thuyết rằng ban công là địa điểm tốt nhất để tình cờ gặp gỡ hoàng tử, có điều ở đây lại rất yên tĩnh, có thể thấy rằng cô không có loại vận may này.
Cô tự giễu mỉm cười, bỗng nhiên sau cô vang lên tiếng nói trầm ấm đầy nam tính: « Trạm Lam? »
Cô ngẩn ra, sẽ không khéo như vậy chứ?
← Ch. 34 | Ch. 36 → |