Ch.02 → |
Buổi tối, bóng đêm dày đặc.
Trong phòng khách biệt thự Bạch gia, đèn đuốc lúc nào cũng sáng rực rỡ. Đèn treo bằng thủy tinh thật lớn được lau đến sáng bóng, ánh sáng rạng rỡ từ đó phát ra, chiếu lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, hình thành một loại ánh sáng vừa lộng lẫy lại vừa quỷ dị.
Đầu tiên là một hồi trầm mặc, chỉ có tiếng ngòi bút xột xoạt nhẹ nhàng viết trên giấy, khe khẽ mà rõ ràng.
Phong Thiên Tuyển và Bạch Trọng Nhiên cùng lúc khép lại văn kiện đã ký, máy móc bắt tay nhau, Bạch Trọng Nhiên lắc đầu cười khẽ: "Cũng chỉ có anh mới có thể khiến tôi bàn chuyện công việc trong thời gian nghỉ."
Nói xong, đứng dậy đi về phía quầy bar trong phòng khách. Lấy ra một chai rượu vang cao cấp 73 năm, rót ra hai ly, đem một ly đưa đến trên tay người đàn ông ngồi trên sô pha, người vẫn luôn trầm mặc không nói.
Phong Thiên Tuyển lắc lắc ly rượu trong suốt, chất lỏng mầu đỏ tươi ngưng tụ ra một đường vòng cung, rồi lại tản ra bên ngoài, mím môi nhấp qua một ngụm, nhắm hờ mắt hưởng thụ, mới chậm rãi mở miệng: "Bình rượu này không phải anh vô cùng trân quý sao, thế nào lại đột nhiên trở nên hào phóng như vậy?"
"Vẫn là không thể gạt được anh." Bạch Trọng Nhiên than nhẹ một tiếng: "Kỳ thật, tôi là có việc muốn nhờ anh giúp đỡ."
Phong Thiên Tuyển khẽ nhướng mày, chỉ vuốt nhẹ quanh miệng ly mỏng manh, đôi mắt sâu nửa khép lại, không nói lời nào.
Bạch Trọng Nhiên lướt ánh mắt qua trên khuôn mặt thâm sâu khó lường kia của hắn, áo sơ mi cởi bỏ hai cúc áo, cổ áo dựng viền đường viền tao nhã.
Người đàn ông trước mắt này mỗi một chi tiết đều trải qua mài dũa tinh tế điêu luyện, phần lớn thời gian hắn đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, thần sắc xa cách, nhưng mặc dù vậy vẫn có vẻ cao ngạo trịnh thượng, cùng với khí tức cường đại bẩm sinh, ép người khác tới không thở nổi.
"Cũng không phải việc gì to tát, là Trọng Lãng." Bạch Trọng Nhiên cười khổ: "Gần đây cậu ta thích một cô gái, sống chết đòi ở một chỗ với cô ta, nhưng cô gái kia đã có vị hôn phu rồi. Anh cũng biết tính tình trẻ con của cậu ấy, ba ngày cuồng nhiệt rồi qua một đợt cũng liền quên sạch sẽ người ta, hồi trước bởi vì trong nhà phản đối nên cậu ấy cũng làm loạn vài lần, mỗi lần chưa duy trì quá mười ngày. Có điều bây giờ không giống thế nữa."
"Hả?"
"Tuy rằng chúng tôi đều cưng chiều cậu ấy nhưng chính Trọng Lãng cũng biết giữ chừng mực. Nhưng mấy hôm trước cậu ấy đột nhiên tìm một đám người đến đánh vị hôn phu của người ta phải vào bệnh viện, sau lại cương quyết lôi kéo cô gái kia lên máy bay, muốn bỏ trốn, cuối cùng bị cảnh sát ở sân bay bắt giữ mới không đi được. Tôi cũng không biết mình nên vui mừng hay tức giận nữa, Trọng Lãng lớn như vậy nhưng chưa từng có việc gì có thể kiên trì qua một tháng, lúc này lại cố chấp dị thường. Tôi không có cách nào, đành phải nhốt cậu ấy lại trong phòng, tránh cho cậu ấy lại đi khắp nơi gây rắc rối cho tôi. A Tuyển, Trọng Lãng sợ nhất anh, lời anh nói chắc chắn cậu ấy sẽ nghe. Giúp tôi khuyên bảo cậu ấy nhé!"
"Cậu ấy ở đâu?"
"Trên tầng hai, phòng thứ nhất bên tay trái."
Phong Thiên Tuyển đứng dậy đi về phía căn phòng mà Bạch Trọng Nhiên nói. Trong phòng tối tăm, chỉ có chiếc đèn thấp sáng bên cạnh giường. Hắn đứng ngược sáng, hình dáng khuôn mặt núp ở trong bóng tối, ánh sáng cùng bóng tối giao thoa trên người hắn, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ thân ảnh cao to anh tuấn của hắn.
Bỗng nhiên, một bóng đen nhanh chóng thoát ra từ cửa, theo sát đằng sau là một luồng ánh sáng bạc quỷ dị.
Gió lạnh chợt nổi lên, ánh sáng kia xoẹt qua mắt Phong Thiên Tuyển, hắn nhíu mày hơi quay đầu đi, thanh dao dừng lại ở nơi chỉ cách mũi hắn một đầu ngón tay, một con dao cực nhanh phóng về phía cổ tay người nọ, đinh đang một tiếng, thanh dao rơi xuống.
"Ôi, đau!" Người nọ ôm lấy cánh tay khom người xuống, thấy rõ người trước mặt xong, liền kinh ngạc: "Anh Phong?"
Ch. 02 → |