Cô ấy là vợ của tôi, không ai có thể thay thế (2)
← Ch.211 | Ch.213 → |
Editor: Nguyen Hien.
Lát sau, khi Trầm Phái Ngao tiễn Lăng Cận Dương ra về, nhíu mày nhìn lên lầu, cất bước đi lên.
Đẩy cửa phòng ra, gót chân anh còn chưa đứng vững, đã cảm giác được như có cái gì bay trước mắt, anh theo bản năng giơ tay lên chụp lấy, nhanh chóng ôm gối vào trong ngực.
"Anh đi ra ngoài đi." Trầm Bái Ny chỉ vào anh, tức giận nói: "Trầm Phái Ngao, em là em gái anh, thế nhưng anh lại giúp người ngoài khi dễ em."
Giơ tay lên sờ mũi, anh mỉm cười đi tới, từ trong túi tiền móc ra một miếng ngọc bội mới tìm được đưa tới cho cô: "Được rồi, là anh không đúng, cái này anh cho em chơi."
Liếc nhìn miếng ngọc bội đen thui, cô chán ghét không nhìn tới, bĩu môi, không vui nói: "Đồ của người chết đã từng mang qua, em không cần, thật ghê tởm."
"Ghê tởm?" Trầm Phái Ngao híp mắt, ánh mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ: "Đại tiểu thư, mấy ngàn vạn mà cô ghét bỏ ghê tởm? Xem ra thì cô đúng là không có mắt nhìn rồi."
"Này." Trong lòng Trầm Bái Ny vốn dĩ còn đang uất ức, hôm qua ở khách sạn bị Sở Kiều cùng Đồng Niệm làm cho nhục nhã, hôm nay lại bị Lăng Cận Dương uy hiếp không nể mặt mũi, làm cô đau lòng đến chết được.
Nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống, vẻ mặt Trầm Phái Ngao nghiêm túc, anh cẩn thận bỏ miếng ngọc quý giá vào trong túi, giơ tay lên vòng chắc bả vai của cô, dịu dàng nói: "Bái Ny, anh đã sớm nói với em rồi, bảo em hãy chết tâm đi, nhưng sao em lại không chịu nghe?"
Rút khăn giấy ra lau nước mắt, Trầm Bái Ny càng nghĩ càng không phục, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh mình ngồi phía bên cạnh, nức nở nói: "Anh, có thứ gì đó anh đang muốn sao?"
"Ừ." Trầm Phái Ngao nhẹ giọng cười một tiếng, đôi mắt thâm thúy lóe sáng, "Anh và ba vất vả nhiều năm như vậy, tiền bạc và quyền lực đối với anh mà nói, sớm đã không còn lực hút. Cái anh muốn hiện tại, thứ tốt nhất ở chỗ này chính là Lăng thị."
"..." Trầm Bái Ny không hiểu, há miệng hỏi: "Không phải anh đối với Đồng Niệm có hứng thú sao?"
Trầm Phái Ngao mím môi cười một tiếng, giơ tay lên xoa xoa đầu của cô, cười nói: "Nếu như làm phụ nữ vui, chỉ cần xinh đẹp anh đều có hứng thú! Nếu như lấy phụ nữ về nhà, chỉ cần phía sau cô ấy có thứ anh muốn anh cũng có hứng thú. Đồng Niệm vừa xinh đẹp vừa có thứ anh muốn, anh đương nhiên có hứng thú, nhưng..."
"Nhưng sao?" Trong lòng Trầm Bái Ny tràn đầy nghi ngờ, hỏi gắt gao đến cùng.
Trầm Phái Ngao híp mắt lại, môi mỏng nâng lên độ cong sắc bén: "Nhưng Lăng Thị so với anh, anh cảm thấy hứng thú hơn."
"Stop!" Trầm Bái Ny xì mũi coi thường, gắt giọng nói: "Anh, anh thật là biến thái."
Trầm Phái Ngao nhún vai, đưa tay siết mặt em gái, ánh mắt yên tĩnh, đôi mắt sáng quắc cảnh cáo cô: "Bái Ny, Lăng Cận Dương không phải là người có tính tình tốt, dđl/q"d em muốn tìm mọi cách bày trò để cậu ta ly hôn, đó là không thể nào, khẳng định không đùa!"
Nhìn thấy anh mình sắp đứng dậy rời đi, Trầm Bái Ny vội vàng kéo tay anh của mình, nôn nóng nói: "Anh, vậy anh giúp em một chút đi."
"Không giúp." Trầm Phái Ngao kiên quyết đẩy tay cô ra, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng: "Anh đã sớm nói, cậu ta không thích hợp với em."
"Anh——"
Trầm Bái Ny không cam lòng đuổi theo mấy bước, sau khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh mới dừng chân lại. Tuy nói anh cô yêu thương cô vô cùng, nhưng lúc anh nổi giận nhìn rất đáng sợ.
Lúc đầu do bị Đồng Niệm hãm hại, anh cô mới tiếp cận cha mẹ của Cố Diệp, anh vốn dĩ cũng không dám chắc muốn thử dò xét, nhưng không ngờ lại đưa tới sóng to gió lớn như vậy. Nếu như không phải vì muốn chiếm lấy Lăng thị, sợ rằng anh đã ra tay ác độc. Có thể thấy được thủ đoạn của anh cô, không ra tay thì thôi, ra tay thì vô cùng lợi hại!
Ai......
Anh cô không chịu giúp, ba khẳng định cũng không đứng về phía cô, Trầm Bái Ny cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ cô phải buông tay sao?
Kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, cô lấy hình của Cố Diệp ra, sau một hồi hốc mắt ê ẩm khó chịu, cô nhẹ nhàng rơi lệ. Không, cô không phục, chỉ cần có hy vọng, cô cũng không buông tay.
......
Dùng xong cơm tối, Đồng Niệm thu xếp cho ba cô, kể từ khi dừng ăn bột lòng trắng trứng, tinh thần của ông đã tốt hơn nhiều, ăn uống cũng nhiều hơn.
Trở lại phòng ngủ, ẳm con gái đi tắm rửa, sau khi dụ dỗ con gái ngủ, cô mới đi xuống lầu rót một ly trà sâm bưng tới thư phòng.
Đứng ở trước cửa thư phòng, Đồng Niệm giơ tay gõ cửa một cái, nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong, cô mới đẩy cửa đi vào.
"Em vẫn chưa ngủ sao?" Ngẩng đầu nhìn người đi vào, ánh mắt Lăng Cận Dương trầm xuống, ngược lại không chút gợn sóng, tiếp tục xem tài liệu trong tay. Buổi chiều bị ba anh gọi đi, nên còn rất nhiều việc vẫn chưa kịp giải quyết xong.
Đặt trà sâm ở trước mặt anh, vẻ mặt Đồng Niệm ôn hòa, cười nói: "Anh nghỉ ngơi một chút đi."
Giơ tay lên bưng ly trà sâm uống vài ngụm, chân mày nhíu chặt của anh buông lỏng ra một chút, thuận miệng hỏi: "Con đâu?"
"Ngủ rồi." Đồng Niệm mím môi cười, ngẩng đầu théo dõi ánh mắt anh, "Mới vừa ngủ."
Lăng Cận Dương để ly trà trong tay xuống, đưa tay vỗ vỗ bắp đùi của mình, ý bảo cô lại ngồi.
Anh lấy tay ôm cô vào lòng, cúi đầu ngửi nhẹ mái tóc thơm ngát của cô, cười hỏi: "Em vừa mới tắm sao?"
"Ừ." Đồng Niệm nhỏ giọng đáp, còn nói thêm: "Mới vừa rồi tắm cho con, em đã tắm luôn."
"Sao?" Đôi mắt sắc bén của Lăng Cận Dương giật giật, nhếch môi nói: "Chuyện tốt như vậy sao không gọi anh?"
Khuôn mặt Đồng Niệm hơi đỏ lên, quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cắn môi nói: "Xì. Có phải trong đầu anh lại nghĩ đến chuyện xấu xa rồi không?"
"Lăng phu nhân, anh chỉ nói tắm cùng hai mẹ con, chỉ đơn thuần là tắm, không có ý khác à nha." Lăng Cận Dương cúi đầu chạm vào chóp mũi cô, dđl/q"d nhẹ nhàng cười lên: "Là do tư tưởng của em không thuần khiết."
Được rồi, cô thừa nhận là nói không lại anh, nói thế nào cũng bị anh bắt bẻ.
Cả ngày tâm tình phiền muộn, cũng bởi vì anh gây ra khá nhiều. Đầu tiên là chuyện của bột lòng trắng trứng, hai người họ gây gỗ không vui, cô nửa đêm mang anh về từ khách sạn, hiện tại lại là chuyện của mấy tấm ảnh, thật là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến.
Chuyện ở quán bar, Đồng Niệm lại không muốn nhắc đến, chỉ cần nghĩ đến cái bản mặt của Trầm Bái Ny cô liền thấy ghét. Lăng Cận Dương uống say cũng sẽ không nhớ đến chuyện này, cô cũng không muốn cho anh biết, cô không tin anh, tự mình đi khách sạn bắt kẻ thông dâm.
Đồng Niệm tựa đầu lên bả vai anh, nhỏ giọng nói: "Cận Dương, những tấm hình hôm nay, anh đã giải thích với ba như thế nào vậy?"
Giải thích thế nào?
Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, ánh mắt tối xuống, loại chuyện như vậy không phải càng tô càng đen sao? Nói càng nhiều thì càng lộ nhiều sai sót, chi bằng không nói.
Nhớ tới câu cuối cùng ông bảo bọn họ ly hôn, cả trái tim Đồng Niệm nhói đau, cô nhíu mày nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, không nhịn được hỏi: "Cận Dương, anh..."
Giơ tay lên che môi của cô, anh đại khái đoán được cô muốn hỏi điều gì, anh cúi đầu, hôn lên khóe miệng cô: "Không cần phải suy nghĩ lung tung, sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Nghe anh nói, hốc mắt cô cảm thấy ê ẩm, chuyện mấy ngày nay, làm cho cô bị tổn thương nặng, cả người mệt mỏi.
Lăng Cận Dương ôm chặt cô vào lòng, thấy tin thần của cô không được tốt, dịu dàng nói: "Em đi ngủ trước đi, anh còn một số việc chưa giải quyết xong, không cần chờ anh."
Đồng Niệm nhìn mấy tài liệu còn trên bàn anh, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Đợi con lớn hơn một chút nữa, em sẽ đến công ty giúp anh."
"Được." Lăng Cận Dương gật đầu một cái, ánh mắt nụ cười ôn hòa: "Chỉ cần em chịu tách rời con, anh cầu còn không được."
Nếu như cô đến công ty làm, ít nhất ban ngày đều có thể bị anh độc chiếm, dù sao cũng tốt hơn hiện tại, dù ban ngày hay ban đêm cũng bị con gái cướp đi mất.
Đồng Niệm nhếch môi cười, trong lòng thật sự không muốn rời xa con gái, trẻ con rất mau lớn, chỉ cần điều kiện cho phép, cô cũng không muốn bỏ qua giai đoạn này của con gái.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, nhìn thấy Đồng Niệm liên tục ngáp, Lăng Cận Dương không giữ cô lại nữa, đuổi cô về phòng ngủ, còn anh tiếp tục làm việc.
Thấy con gái đang ngủ say, Đồng Niệm đẩy giường con đến bên cạnh mình, lúc này mới xoay người lên giường. Chui vào trong chăn, bên trong có chút lạnh, cô rụt cổ một cái, trùm kín chăn.
Không lâu sau đó, cơn buồn ngủ đánh tới, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Giữa lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác bên cạnh lún xuống, sau đó cảm giác ôn hòa quen thuộc tiến sát lại gần cô.
Cô nhắm mắt lại, theo bản năng hướng về phía nguồn nhiệt ấm áp, tựa đầu vào trong ngực anh ngủ say.
Nhìn người tựa vào trong ngực anh ngủ say, Lăng Cận Dương nhếch môi nở nụ cười dịu dàng. Anh cúi đầu hôn lên trán của cô, giơ tay lên tắt đèn đầu giường.
Ngoài cửa sổ bóng đêm sáng tỏ, Lăng Cận Dương kinh ngạc nhìn về chiếc đèn treo cao bên, hai mắt sâu thẩm dao động. Chuyện phát sinh gần đây rất kỳ lạ, đầu tiên là chuyện bột lòng trắng trứng, sau đó là chuyện mấy tấm hình vừa rồi.
Mặc dù ba anh hận Lăng Trọng, nhưng ông xem cháu như bảo bối, bất kể chuyện gì có liên quan đến Yếm, ba anh còn cẩn thận hơn so với anh, sẽ không gây tổn hại cho cháu mình.
Nếu như chuyện bột lòng trắng trứng và chuyện ảnh chụp có liên quan với nhau, như vậy đến cuối cùng là có âm mưu gì?
Sáng sớm, dùng xong điểm tâm, Đồng Niệm ẳm con tiễn anh đi làm. Thấy sắc trời rất tốt, liền ôm con gái ra sân vườn vui đùa một chút, dđl/q"d Rella cũng ở bên cạnh vui mừng, ở trong sân chạy tới chạy lui.
Một chiếc xe hơi màu đen lái vào, tài xế cho xe dừng lại, sau đó mở cửa cho người bên trong bước xuống.
An Hân cất bước đi xuống, cả người mặc bộ com lê màu đen, khuôn mặt xinh đẹp, thể hiện khí chất một thiếu phu nhân quyền quý không thể nghi ngờ.
Cô bước xuống xe, xoay người ôm Tiểu Bảo xuống, sửa lại quần áo trên người con.
Vẻ bề ngoài của Tiểu Bảo rất xinh đẹp, ngũ quan là sự kế thừa của An Nhã và Lăng Thừa Nghiệp, đôi mắt hai mí to tròn, sống mũi cao thẳng hết sức đẹp trai.
Mặc dù Tiểu Bảo mới hơn một tuổi, nhưng An Nhã cưng chiều, bình thường đều mặc quần áo đắt tiền, mỗi lần ra ngoài cả người đều viện com lê kiểu con nhà quý tộc Anh, nhìn rất đáng yêu.
Đồng Niệm nhìn thấy bọn họ đến, trong lòng vô cùng vui vẻ, đặc biệt khi nhìn thấy Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo." Đã lâu không gặp cậu nhóc, Đồng Niệm rất nhớ, vội vàng bỏ Yếm vào trong xe em bé, bước nhanh tới, ôm Tiểu Bảo lên, "Tiểu Bảo, có nhớ cô không?"
Tiểu Bảo gật đầu một cái, đưa tay vỗ cái bụng nhỏ, non nớt trả lời: "Nhớ."
Cậu nhóc làm động tác nũng niệu này luôn lấy tiếng cười của mọi người.
Đồng Niệm cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái, trên môi không ngừng nở nụ cười. Cô ôm lấy Tiểu Bảo, lúc này mới phát hiện cậu có gầy hơn so với thời gian trước đây, "Chị dâu, Tiểu Bảo hình như gầy hơn đúng không."
"Đúng rồi." An Hân né tránh ánh mắt, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: "Sau khi Tiểu Bảo bị bệnh, có sút cân." Trong lúc nói chuyện cô nhận lấy Tiểu Bảo, đặt ở bên người.
Quay đầu nhìn Yếm ngồi trong xe, An Hân nhoẻn miệng cười, "Yếm sao rồi, ngoan không?"
"Ngoan lắm." Đồng Niệm cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Yếm, ánh mắt đều là nụ cười.
An Hân vẻ mặt như thường, bước tới phía trước một bước, cô đưa tay định ôm lấy Yếm, nhưng không nghĩ tới Rella đứng bên cạnh dựng đứng đuôi lên, hướng về phía cô sủa.
"Gâu gâu gâu ——"
Rella lắc lắc cái đuôi nhỏ, mặc dù thân thể không lớn, nhưng thuộc giống chó thuần chủng, cả người tràn đầy khí phách cường đại.
Mặt An Hân liền biến sắc, rút tay trở về.
"Rella!" Đồng Niệm rất ít khi thấy Rella sủa như vậy, nghĩ thầm trước đây nó gặp chị dâu không được nhiều lắm, khó tránh khỏi đối đãi cô như người xa lạ, "Không được sủa."
Cả người Rella lông dựng đứng lên, móng trước cong lên, đôi mắt đen nhô ra, nhanh nhẹn nhảy về phía An Hân: "Ngao ưmh..."
Trong lòng An Hân tràn đầy hoảng sợ, dưới chân lảo đảo một cái, cả người ngã trên mặt đất. Rella hung hãn, tứ chi có lực, hướng về phía người té xuống đất, giương nanh múa vuốt nhào qua.
← Ch. 211 | Ch. 213 → |