Vú em siêu kute (2)
← Ch.196 | Ch.198 → |
Editor: Nguyen Hien.
Các người làm nhìn thấy cô xuống lầu, vội vàng dọn cơm, đồng thời còn mang canh bổ dưỡng ra cho cô uống.
Không lâu sau đó, Lăng Cận Dương ôm con gái xuống lầu, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng. Anh ôm con trong ngực, ánh mắt không hề rời khỏi mặt con.
Đồng Niệm chống cằm, yên lặng nhìn hai người bọn họ, hai khuôn mặt này.... Mặc dù Yếm mới 2 tháng, nhưng ngũ quan đã từ từ rõ ràng, nhìn rất giống Lăng Cận Dương, nhất là đôi mắt, còn có cái miệng nhỏ nhắn nữa, quả thực giống như khuôn đúc.
Nhiều người nhìn thấy Yếm, cũng nói đứa bé lớn lên giống ba. Nghe như vậy, trong lòng Đồng Niệm có chút không thoải mái.
Cô mạo hiểm nguy hiểm tính mạng, vất vả sinh bảo bối, tại sao từ đầu cho đến chân lại giống Lăng Cận Dương. Thất vọng, mất mác, trong lòng còn có chút ghen tị.
Chẳng lẽ con gái cũng đồng tình với ba sao?
Khẽ thở dài một cái, Đồng Niệm nhìn chằm chằm ba cô đang ngồi trong xe lăn, liếc nhìn một cái, phát giác ra hàng mi nét mày của mình cũng rất giống ông.
Tại sao trước đây cô không sớm phát hiện ra?
Nhìn thấy Lăng Cận Dương kéo ghế ra ngồi xuống, tay trái ôm con ở trong khuỷu tay, tay phải ăn cơm.
Đồng Niệm bĩu môi, vẻ mặt khó coi: "Anh để con xuống đi, luôn ôm như vậy, sau này khó dỗ lắm."
"Để cho anh ôm một chút." Lăng Cận Dương mím môi cười, cúi đầu ăn cơm, quay đầu nhìn đôi mắt to của con gái, vẻ mặt tràn ngập nụ cười.
Đồng Niệm vỗ trán, hoàn toàn bị anh đánh bại. Cô bưng chén cơm lên ăn, trong lòng vô cùng khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù anh luôn đối xử tốt với cô, nhưng cũng không có tốt đến như vậy? Còn đây quả thực một tấc cũng không rời!
Lo cho ba mình xong, lúc Đồng Niệm trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Lăng Cận Dương ngồi ở đầu giường, hai chân giơ thẳng lên, đặt con gái giữa hai chân anh. Đứa bé ngồi vừa vặn giữa hai bàn chân anh, nâng hai tay cùng chơi với anh.
Lấy một bộ đồ, Đồng Niệm không nói câu nào đi thẳng tới phòng tắm. Đợi đến khi cô tắm xong đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn sáng một chiếc đèn ngủ mờ nhạt đặt ở đầu giường.
Quay đầu nhìn sang giường nhỏ, Đồng Niệm thấy con gái đã ngủ say, đáy lòng trong nháy mắt mềm mại xuống.
Cất bước đi tới giường, cô mở rào chắn ra, khom lưng cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái một cái, phát hiện cả người con thơm ngát, hương thơm ngọt ngào.
"Anh tắm cho con?"
Lăng Cận Dương mỉm cười gật đầu, dđl/q"d đưa tay cài rào chắn giường lại, kéo cô đến bên giường: "Còn chưa tắm xong con đã ngủ mất rồi."
Nhỏ giọng cười một tiếng, Đồng Niệm liếc anh, nói: "Yếm cùng anh chơi mệt rồi, mỗi lần thấy anh về, con đặc biệt có tinh thần."
Đưa tay ôm cô vào lòng, anh chỉ nhếch môi cười khẽ, nhưng không có lên tiếng. Kể từ khi có con, hai người bọn họ hiếm khi có bộ dáng tỉnh táo, ban ngày anh bận chuyện ở công ty, cô bận rộn chăm sóc việc nhà và đứa bé, buổi tối lúc gặp mặt cùng nhau chăm con gái, trên căn bản không có thời gian riêng tư.
"Em có mệt không?" Lăng Cận Dương giơ tay lên xoa bả vai xô, giọng nói dịu dàng. Mỗi đêm cô đều trông con khổ cực, anh đều nhìn thấy, thật có vài chuyện là anh không thể làm giúp, vẫn là cô vất vả nhất.
Đồng Niệm lắc đầu một cái, tựa vào trên bả vai anh, cô ngáp một cái, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Giơ tay đỡ lấy đầu Đồng Niệm đặt trên gối, anh kéo chăn đắp kín cho cô, nhìn chằm chằm một hồi rồi mỉm cười cúi xuống hôn lên trán cô một cái, vẻ mặt ôn hòa.
Đưa tay tắt đèn đầu giường, Lăng Cận Dương nằm kế bên giường con, buổi tối phụ Đồng Niệm chăm sóc con gái. Ban ngày cô đã quá mệt mỏi, anh chỉ muốn chia sẻ giúp cô, cố gắng làm hết sức mình.
Đèn tắt không bao lâu, giường đứa bé có động tĩnh, Yếm đầu tiên là "Ưm ưm" vài tiếng, thấy không có ai tới với mình, ba mẹ đang ngủ say, bèn không vui mừng, "oa" một tiếng khóc lên.
Lăng Cận Dương giật mình tỉnh lại, mở đèn đầu giường, xuống giường ôm con gái lên, kiểm tra thấy con gái không có tiểu tiện, anh ôm con gái lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng, dụ dỗ: "Yếm không khóc."
Nhưng Yếm chính là mất hứng, lấy chân đạp đạp, chân nhỏ từng cái đạp vào ngực anh, làm anh muốn nội thương. Hai chân của đứa nhỏ này, thật có lực mà.
Đồng Niệm mở mắt, hướng về phía anh ngoắc tay, "Ôm con tới đây, con đói bụng rồi."
Nghe cô nói như vậy, anh nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ thầm chắc là con đói, đã đến giờ tiểu công chúa đòi ăn.
Đưa con cho Đồng Niệm, Lăng Cận Dương kéo một cái gối đặt dưới nách cô, để cho cô nằm ngửa ra dễ dàng cho con bú sữa.
Bú được sữa mẹ, Yếm lập tức yên tĩnh lại, dđl/q"d đôi tay nhỏ bé đặt trước ngực mẹ mình, "Chốc chốc" mút thỏa thích.
Lăng Cận Dương ngồi một bên nhìn, đôi mắt tối xuống, anh giơ tay sờ lỗ mũi một cái, tiến đến bên cạnh Đồng Niệm, "Bà xã, anh cũng đói bụng."
"Đói cái đầu anh!" Đồng Niệm đẩy đầu của anh ra, lạnh lùng nói.
Lăng Cận Dương không từ bỏ, tiếp tục xông qua, khuôn mặt mè nheo ở cổ của cô, nói nhỏ: "Anh đói thật mà, không tin em kiểm tra đi."
"Cận Dương!" Đồng Niệm đỏ mặt, quát: "Anh muốn dạy hư con sao?"
Anh hơi nhướng mày, khinh thường nói: "Con có thể nghe hiểu sao?"
Tiếng nói của anh vừa dứt, cả hai đồng thời cúi đầu nhìn con gái, sắc mặt dần thay đổi.
Không biết từ khi nào, Yếm đã buông cái miệng nhỏ nhắn ra, đôi mắt mở to nhìn hai người bọn họ, sau đó miệng nhỏ hướng về phía anh mân mê, "Oh oh..."
Lăng Cận Dương nhíu mày lại, khuôn mặt yên tĩnh. Đứa nhỏ này có phải hay không nói, làm sao ba biết con không hiểu?
"Phì..." Đồng Niệm không nhịn được cười lên, sờ sờ đầu của con, cười nói: "Yếm ngoan, nhanh bú đi."
Tiếp tục nhìn con gái bú sữa mẹ, Đồng Niệm giơ tay lên đánh anh, quát lớn: "Nhìn thấy chưa? Sau này xem anh còn nói lung tung nữa không?"
"Khụ khụ..." Lăng Cận Dương lúng túng ho khan một tiếng, âm thầm cắn răng. Yếm mới hơn 2 tháng, cuộc sống sau này còn có thể trơn tru sao?
Bú no, Lăng Cận Dương ôm con gái, để cho con tựa vào vai mình, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng con, cho đến khi nghe con gái ợ một tiếng mới yên tâm, có như vậy mới không bị trào sữa.
Tắt đèn, Lăng Cận Dương vỗ nhẹ con gái ở trên giường, rất nhanh con anh đã ngủ. Đồng Niệm cũng rất lợi hại, sau khi cho con gái bú cũng nhanh chóng ngủ say.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, Lăng Cận Dương cũng nhắm mắt lại, đang lúc anh muốn ngủ, trong giường nhỏ của con gái lại có tiếng động, đạp loạn xạ đánh thức anh.
Mở đèn bàn lên, anh nhìn đồng hồ báo thức, chưa tới thời gian bú sữa, con cũng không khóc náo, chỉ là mở mắt chơi. Nhưng không thể tắt đèn, chỉ cần tắt đèn tối sầm lại, Yếm cũng không vui mừng, bắt đầu làm ầm ĩ.
Mãn đầu Lăng Cận Dương đen kịt, ôm con chừng một tiếng, nhưng đứa bé vẫn không mệt, đôi mắt vẫn mở to, đặc biệt có tinh thần.
Đồng hồ đã chỉ ba giờ sáng, anh nhoẻn miệng cười, muốn dỗ dành con gái: "Con gái, chúng ta đi ngủ, có được không?"
Yếm liếc nhìn anh một cái, mân mê cái miệng nhỏ, căn bản không thấy buồn ngủ.
Mềm không được, mạnh bạo đi!
Lăng Cận Dương giận tái mặt, đặt con gái ở trong ngực, lớn tiếng nói: "Yếm, con phải ngủ!"
"Oa ——"
Anh thay đổi sắc mặt, Yếm cũng không ngủ, cái miệng nhỏ nhắn trong nháy mắt nhếch lên, lớn tiếng khóc.
"Sao vậy?" Tiếng khóc làm Đồng Niệm tỉnh giấc, cô nhìn anh hỏi.
Lăng Cận Dương cau mày, vội vàng nói cho lấy lệ: "Không có gì, không có gì." Anh ôm con vỗ nhẹ, rất nhanh Yếm nín khóc.
Thấy con không khóc nữa, Đồng Niệm cũng không nghĩ nhiều, nằm xuống ngủ tiếp. Cô thật là mệt chết được, dính đầu vào gối là có thể ngủ.
Hít một hơi thật sâu, Lăng Cận Dương ôm con gái đi tới bên giường, đôi mắt thâm thúy lóe sáng: "Ba nhìn ra, là con cố ý phải không?"
Yếm mút thỏa thích ngón tay cái của mình, đắc ý nhìn anh. Ánh mắt Yếm đen lay láy, dám xem lửa giận của anh như không có.
Vạn bất đắc dĩ, Lăng Cận Dương sợ con khóc rống ảnh hưởng đến Đồng Niệm, đành phải ôm con gái đến bên giường, để cho con nằm trên ngực mình, vực mạnh tinh thần chơi với con.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Niệm mở mắt, thoải mái duỗi lưng một cái. Tối hôm qua ngủ rất ngon, cô quay lưng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, sau đó sửng sốt.
Chỉ thấy anh dựa lưng vào đầu giường, hai chân thon dài cuộn lên, đặt con ở giữa hai chân anh, một tay đang cầm chuông rung, đầu tựa vào đầu giường ngủ say.
Yếm được đặt giữa chân anh, tay chân mở rộng thoải mái ngủ say, động tác này giống như con ếch nằm ưỡng bụng, nhìn vô cùng tức cười.
Đồng Niệm che miệng cười, đỡ lấy Yếm, dđl/q"d rồi đỡ Lăng Cận Dương xuống, để cho anh nằm trên gối.
Kéo chăn đắp cho anh, Đồng Niệm đặt con gái ở giữa hai người bọn họ, cô cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, cười nói: "Con lại khi dễ ba phải không?"
Yếm còn đang ngủ, nhưng nghe được lời của mẹ, khóe miệng cũng là thoáng nhìn, lộ ra một màn cười xấu xa.
Trong một phòng ở khách sạn, thảm trắng sạch sẽ.
Trên khay trà để một quyển tạp chí. Ngoài bìa tạp chí là nhân vật thành công nhất trong năm.
Đối diện là tivi lớn, người dẫn chường trình tiết mục kinh tế tài chính truyền đến giọng nói dịu dàng uyển chuyển, bao trùm căn phòng an tĩnh.
Cửa kính phòng tắm mơ hồ lộ ra một bóng dáng xinh đẹp. Hồi lâu từ bên trong đi ra một cô gái, trên người mặc áo choàng màu trắng.
Cô ngồi trên sofa, giơ tay buông lỏng mái tóc dài đen nhánh, sợi tóc tản ra đường cong tuyệt đẹp.
Giọng nói người dẫn chương trình vang lên, mang theo vẻ hâm mộ: "Phía dưới là tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị, Lăng Cận Dương tiên sinh. Mọi người không phải đều rất mong đợi xem vị bá chủ trên thương trường này làm như thế nào để biến thân trở thành một người đàn ông hoàn hảo...."
Người đàn ông trên tivi mặt mũi lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy yên tĩnh, không nhìn ra quá nhiều cảm xúc phập phồng, chỉ khi anh nói đến bà xã, trên môi anh mơ hồ mới nhìn thấy nụ cười.
Tin tức ngắn ngủi 20 phút, cuối cùng là hình ảnh gia đình ba người bọn họ. Lăng Cận Dương giang hai tay ra, tay trái ôm con gái, tray phải ôm vợ, khuôn mặt nhuộm đầy nụ cười hạnh phúc.
Người con gái nhấn hộp điều khiển tivi, ngừng lại thật lâu trên tấm hình kia. Giây lát, cô cầm ly rượu nhỏ trên bàn uống trà, cất bước đi tới trước tivi, khóe miệng giương nhẹ, đổ hết ly rượu về phía bức ảnh.
Chất lỏng màu đỏ, theo tấm ảnh gia đình quanh co chảy xuống, từng giọt màu sắc đỏ tươi nhỏ xuống tấm thảm trắng tinh, tạo thành một quầng đỏ đến chói mắt.
Khuôn mặt thanh lệ của người con gái núp trong bóng tối, khóe miệng tràn ra nụ cười lạnh như băng. Trong không khí, hình như chậm rãi phiêu du tản ra cái gì, cô hít sâu một hơi, ngửi được một cỗ mùi máu tanh.
← Ch. 196 | Ch. 198 → |