Tra tấn
← Ch.016 | Ch.018 → |
Giữa làn nước trong vắt, thân tình cao to của người đàn ôngđứng ở bên cạnh bể bơi, lộ ra cơ ngực rắn chắc, những giọt nước lộ ra cơ bụng sáu múi của anh khiến người ta bị mê hoặc.
Đồng Niệm co quắp ánh mắt, gương mặt ửng đỏ cúi đầu không hề chuẩn bị, hình ảnh kia khiến cho tim dập thình thịch. Người đàn ông này trời sinh đã là tư bản, trên người anh mọi thứ đều hoàn mỹ, đều đứng đầu, đều là không thể bì kịp.
Thân ở trong này, trong lòng Đồng Niệm bối rối, cô cúi đầu giọng run run: "Em phải về nhà."
"Nhà?" Lăng Cận Dương nhíu mi nhìn chằm chằm mặt cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lẽo: "Không phải em rất muốn sớm rời khỏi căn nhà đó sao?"
Nghe thấy anh chất vấn, ánh mắt Đồng Niệm tối sầm, kìm lòng không đậu cắn môi, cô không ngẩng đầu, chỉ để tầm mắt ở dưới chân.
"Lại đây ——"
Thanh âm của người đàn ông rất lạnh, không thể cự tuyệt.
Phía sau không có đường lui, trong lòng Đồng Niệm biết chọc anh sẽ có hậu quả gì, chỉ có thể nhẫn nại, bước tới chỗ bể bơi.
Hai chân đứng ở hàng đá cuội bên cạnh bể bơi, dưới nền đá tỏa ra ánh sáng chói rọi. Đồng Niệm cúi đầu, đồng tiễn đen láy nhìn chằm chằm mặt nước, hai tay nắm chặt váy ở bên người.
Lăng Cận Dương bơi tới gần mép bể nháy mắt trồi lên mặt nước, anh đưa cánh tay dài kéo người vào trong nước.
Bùm ——
Đồng Niệm bị rơi vào trong ngước, miệng mũi đều bị nước chui vào, miệng cô mở to, ho khan không ngừng. Cô hít thở từng ngụm, lại cảm giác bên hông có một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, trong nháy mắt cô bị kéo vào khu nước sâu, chiều sâu đủ cho cô ngập đầu.
Cô không tính là biết bơi, chỉ có người dạy vài động tác đơn giản. Hiện giờ hai chân không có điểm tựa cô rất sợ.
"A!"
Bụng phía dưới đau quặn lại, Đồng Niệm kích động hét lên một tiếng, thân thể theo bản năng phản ứng, cô đưa tay ôm lấy người bên ạnh, hai cánh tay gắt gao ôm chặt cổ anh không chịu buông tay.
Tuy rằng bắt lấy được cọng rơm cứu mạng nhưng người đàn ông không muốn cho cô như ý, anh không giúp mà chỉ lạnh lùng nhìn cô. Thân hình cao lớn của anh chiếm ưu thế, đối với anh không có chút ảnh hưởng.
Da thịt ngâm trong nước, trơn tuột khó bám víu vào, trong lòng Đồng Niệm càng sợ hơn, hiện giờ không có chút khí lực nào, mắt thấy cổ tay anh liền nắm chặt không buông ra.
Ngửa đầu nhìn đáy mắt hờ hững của anh, Đồng Niệm cắn môi, đôi mắt đen nhìn đôi mắt thâm thúy kia, làm cho trái tim cô đột nhiên đập nhanh. Cô vội vàng di chuyển tầm mắt không nghĩ là khi cúi đầu nhìn thấy một màn trong nước, quá sợ hãi.
Người đàn ông dùng lực tách hai chân ra, vững vàng đứng ở đáy bể, toàn thân anh trần như nhộng không có mặt quần bơi, ngênh ngang lộ liễu.
Đồng Niệm quét mắt qua, hai má cô đỏ lên, hai tay lại vô lực, cô không kịp hô lên thì thân thể đã trầm xuống, trong làn nước trong vắt bao phủ lấy cô.
Miệng mũi bị nước tràn vào, hô hấp không được, cô há mồm, cái cảm giác như sắp chết này đang ăn mòn cô từng giây từng phút.
Khuôn mặt lạnh lùng âm trầm của Lăng Cận Dương, anh thấy làn tóc đen của cô trong nước, hai tròng mắt giật giật, hít một hơi lặn xuống nước, đuổi theo cô ôm lấy cô kéo lên trên mặt nước.
Nước tràn vào phổi khiến hô hấp Đồng Niệm bị cản trở, Lăng Cận Dương đem cô lên bờ sau đó dùng cánh tay trái vắt ngang làm cho mặt cô hướng xuống, tay phải dùng đủ lực đánh vào lưng cô, vỗ vài cái chợt nghe cô "Oa" một tiếng, nhổ nước trong miệng ra.
Phun nước trong miệng ra, Đồng Niệm hô hấp lại được, cô không ngừng ho, hai má trắng bệch. Cảnh vật ở phía trước cô không nhìn thấy rõ, thân mình bị anh kéo tới phía bể bơi, sau lưng chống đỡ ở bên cạnh bể bơi.
Anh nắm cằm tinh xảo của cô, Lăng Cận Dương cúi đầu, tròng mắt anh thật sâu nhìn cô chăm chú, toát ra đầy hàn ý. Lúc này mái tóc dài của cô ướt đẫm, từng chút dính bên má, khuôn mặt vì thiếu dưỡng khí mà trắng bệch, cặp mắt đen láy sáng ngời kia chứa một thứ cảm giác mênh mông, lơ đãng trêu chọc vào tiếng lòng của người đàn ông.
Lăng Cận Dương híp híp mắt, nhìn đôi mắt trong suốt của cô, anh mở miệng: "Anh đã nói rồi, nói rồi nhưng em không nhớ có phải không? Nói cho em biết em đừng có động tâm tư, nhưng em lại vẫn khiêu chiến anh có phải không?"
Trải qua sức ép vừa rồi, tay chân Đồng Niệm vô lực, lồng ngực cô khó chịu, dạ dày cũng đau đớn. Ước chừng một hơi, cô trầm giọng hỏi anh: "Tôi vì cái gì phải nghe lời anh? Anh cho rằng anh là ai?"
Miệng cô cười lạnh quát lên: "Lăng Cận Dương, anh không có quyền quyết định cuộc đời tôi!"
Trong biệt thự trống trải chỉ nghe thấy âm thanh của cô khuếch tán ra, sắc mặt Lăng Cận Dương u ám, khóe mắt hiện lên một tia nóng nảy, anh đột nhiện kéo váy dài trên người cô ra, một vài động tác đã xé toạc nó không hề có chút lưu tình nào.
"Không cần!"
Toàn thân cô lạnh lẽo, Đồng Niệm kêu lên sợ hãi, nhưng thân thể đâu còn sức lực, không ngăn được động tác của anh.
Quần áo nổi lơ lửng trên mặt nước, nội y thuần màu trắng, theo mắt nước dập dờn bồng bềnh trồi đi.
Cuộn mình lại, bị người đàn ông ép, tay chân Đồng Niệm không ngừng giãy dụa, anh chỉ dùng một tay là có thể chế trụ cô, cô không phải đối thủ của anh, toàn thân động đậy mạnh làm cho nổi đỏ.
Khi sức lực cạn dần, cô mới dừng lại, hung hăn trừng anh, thật muốn cắn chết anh. Nhưng anh không cho cô cơ hội này, thoải mái đem cô đặt dưới thân, động tác mạnh liệt mang theo ý muốn phát tiết.
"Ah!"
Đồng Niệm bị đau, hàm rắng căn môi, trán chảy mồ hôi. Anh mãnh liệt xâm chiếm làm cho dạ dày cô càng trở nên khó chịu, cảm giác muốn nôn.
Lăng Cận Dương nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, động tác điên cuồng, anh cúi đầu chế trụ cái cổ cô, hôn lên đôi môi cô, thật sâu thật hấp dẫn.
Sau nụ hôn dài, đem bài mòn sức lực của cô gần hết, ánh mắt Đồng Niệm mê ly, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn, đầu óc lại mờ mịt.
Ý thức dần dần biến mất, cô nghe được âm thanh nghiến răng của anh vang ở bên tai mình: "Về sau còn dám chọc anh tức giận, anh sẽ giết em!"
Không biết ngủ bao lâu, lúc Đồng Niệm mở to mắt thì thấy mình đã trở lại phòng ngủ ở Lan Uyển. Nằm trên giường mềm mại, cô nhẹ nhàng động thân thể, đau nhức tràn lan khắp nơi.
Không kịp nhận ra điều gì, cô chỉ cảm thấy yết hầu mình như có lửa đôt, cả người nóng như lửa. Mí mắt nhanh chóng khép lại lần nữa, cô buồn bã nghĩ thầm rằng lần này cô thực sự đã đổ bệnh.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |