Chúng ta kết hôn đi (2)
← Ch.158 | Ch.160 → |
Editor: Nguyen Hien.
Giơ tay lấy chăn đắp lại cho cô, Lăng Cận Dương nhìn chằm chằm mặt của cô, đáy lòng mềm mại. Anh hôn lên khóe miệng cô, ánh mắt vẻ mặt tràn đầy dịu dàng.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, người bên cạnh giật giật. Lăng Cận Dương xưa nay ít ngủ, anh mở mắt nhìn thấy Đồng Niệm bất động nằm thẳng đơ, lập tức cảm nhận có điểm bất thường: "Niệm Niệm, vết thương lại đau đúng không?"
Đồng Niệm cắn môi, chậm rãi gật đầu, lần này không phải đùa giỡn, vết thương co rút từng trận, vô cùng đau đớn.
Giơ tay lên sờ trên trán cô, toàn mồ hôi lạnh. Lăng Cận Dương liền biến sắc mặt, vội vàng đứng dậy muốn nhấn nút đỏ, lại bị người bên cạnh kéo: "Không cần đâu."
Níu lấy tay của anh, Đồng Niệm hít vào một hơi thật sâu, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Em sẽ cố gắng chịu đựng, uống nhiều thuốc giảm đau cơ thể sẽ không tốt."
Mở đèn trên đầu giường lên, Lăng Cận Dương đến phòng tắm lấy ra cái khăn ấm, lau mặt cho cô một chút, lại đút cho cô uống chút nước, giọng nói lộ ra sự yêu thương: "Em có đỡ hơn chút nào không?"
Đồng Niệm hơi nhích nhẹ người, cảm giác so với lúc nãy có đỡ hơn tí xíu, cô kéo tay người đàn ông bên cạnh, nói: "Anh kể chuyện xưa cho em nghe đi, giống như chuyện khi còn nhỏ ấy."
Lăng Cận Dương nhất thời sững sờ, sau đó nhíu mày. Kể chuyện xưa sao? Vào thời điểm này, anh còn có tâm tình để kể chuyện xưa sao?
Lăng Cận Dương tựa vào đầu giường, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve cái trán của cô, từng cái từng cái biểu lộ ra sự yêu thương. Anh mấp máy môi, giọng nói mang theo sức hấp dẫn, dần dần hóa giải sự đau đớn người bên cạnh.
Trong đêm tối, anh và cô gắn bó kề cận bên nhau ở chung một chỗ, thời gian giống như trở về trước kia, khi đó cô không ngủ được, đòi anh kể chuyện, dỗ dành cô ngủ.
Trong nháy mắt, Đồng Niệm đã lớn lên thế này rồi.
Lăng Cận Dương cúi đầu, đôi mắt yên tĩnh nhìn người trong ngực, trái tim ngũ vị tạp trần. Hồi lâu, anh vùi mặt vào cổ cô, thì thầm: "Niệm Niệm, chúng ta kết hôn đi."
Do mặt của Đồng Niệm chôn ở trong ngực anh, cho nên anh không nhìn thấy được vẻ mặt cô. Chỉ có thể nghe được một giọng nói khẽ run rẩy truyền đến: "Lăng Cận Dương, lần này anh có cho em leo cây nữa không?"
Nghe vậy, Lăng Cận Dương thấp giọng cười một tiếng, tận sâu trong đôi mắt như có những quang ảnh nhỏ vụn thoáng qua, "Sẽ không."
Ngực của anh vô cùng ấm áp, Đồng Niệm chôn mặt vào trong ngực anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, đôi môi tái nhợt nở nụ cười xinh đẹp.
Ban đêm, tại đồn cảnh sát, Trầm Phái Ngao ngồi bên ngoài hành lang, vẻ mặt lạnh lùng. Ngón tay thon dài nhịp nhịp trên đùi, đôi mắt thâm thúy nhìn ở một nơi nào đó, suy nghĩ mất hồn.
Người bên cạnh ra ra vào vào, dđl/q"d trên mặt anh không có bất cứ biểu hiện gì, rất kiên nhẫn ngồi ở đây đợi liên tục mấy tiếng đồng hồ.
Sau đó không lâu lắm, luật sư dẫn người từ bên trong ra.
"Anh!"
Trầm Bái Ny nhìn thấy anh mình, chạy tới nhào vào trong ngực của anh, uất ức khóc.
Đưa tay ôm em gái vào trong ngực, chân mày nhíu chặc của anh thả lỏng ra. Anh vỗ vỗ sau lưng cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc, sẽ không có chuyện gì."
Nước mắt Trầm Bái Ny giàn giụa, ngẩng đầu lên nhìn mặt anh mình, uất ức nói: "Là do Đồng Niệm hãm hại em."
Giơ tay lên xoa đầu của cô, Trầm Phái Ngao nhìn xung quanh, kéo cô đi ra bên ngoài: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Có thể rời khỏi chỗ này, Trầm Bái Ny cầu còn không được, vội vàng đi theo anh mình.
Thẩm Thế Minh ngồi ở trên sofa, sắc mặt lo lắng, sau khi thấy con gái trở về, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trầm Bái Ny nhìn thấy ông, mắt đỏ lên, khóc chạy đến: "Ba."
Với con gái mình, xưa nay dù có đúng hay sai Thẩm Thế Minh đều hết sức cưng chiều. Từ nhỏ không để cho con mình chịu uất ức gì, đừng nói là bị nhốt trong đồn cảnh sát?
Trầm Bái Ny lau nước mắt, tức giận lớn tiếng nói: "Đều là do Đồng Niệm, là cô ta cố ý gây kích động con, để cho con làm bị thương cô ta."
Nhìn thấy tâm tình em gái mình bị kích động, Trầm Phái Ngao vội vàng đi đến bên người cô, dịu dàng trấn an: "Bái Ny ngoan, trước hết em hãy đi tắm rửa đã, ba vẫn còn ngồi chờ em ăn cơm kìa."
Trầm Bái Ny hít hít mũi, nhìn thấy vết máu khô trên tay, chợt cảm thấy cả người không thoải mái. Cô mím môi, nhìn người bên cạnh, sợ sệt hỏi: "Anh, em sẽ không bị ngồi tù chứ?"
Sắc mặt Trầm Phái Ngao hơi biến đổi, mím môi cười nói: "Em thật ngốc, có anh ở đây, ai dám động đến em chứ?"
Có những lời này của anh mình, Trầm Bái Ny an tâm không ít, cô dùng sức gật đầu một cái, vội vàng quay người đi lên lầu thay quần áo.
Cho đến khi bóng dáng con gái biến mất không còn thấy gì nữa, Thẩm Thế Minh mới quay đầu, nhìn về phía luật sư, trầm giọng hỏi: "Chuyện như thế nào rồi?"
Ánh mắt luật sư tối lại, không dám giấu giếm: "Thẩm tiểu thư đã thương người chứng cớ rõ ràng, nhân chứng vật chứng đều có. Hơn nữa người bị hại bị trọng thương đang nhập viện, vết thương không nhẹ, vả lại bên phía nạn nhân cũng cắn chặt miệng, sợ rằng..."
"Được rồi!" Trầm Phái Ngao nghiêng người ngồi trên sofa, nhíu mày nhìn hắn, không kiềm chế được tức giận nói: "Luật sư Trương, nhà họ Thẩm nuôi anh, không phải vì muốn nghe anh nói sợ rằng, anh có bản lãnh làm việc thì sẽ có cơm ăn, không có bãn lãnh thì cút ngay!"
Sắc mặt luật sư Trương đầy vẻ lúng túng, vội vàng gật đầu nói: "Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Có thể vì nhà họ Thẩm dốc sức có rất nhiều người, người như anh không thiếu." Trầm Phái Ngao gác chéo chân, đôi mắt thâm thúy lộ ra tia sắc bén.
Luật sư Trương cúi đầu nghiêm mặt nói: "Tôi nhất định dốc toàn lực ứng phó."
"Ừ." Những lời này miễn cưỡng còn có thể nghe được một chút, Trầm Phái Ngao đáp lời, sau khi giao cho hắn một số chuyện, liền đuổi đi.
Thấy sắc mặt ba anh nặng nề, Trầm Phái Ngao nhẹ nhàng nói: "Ba, ba không cần phải lo lắng, Bái Ny sẽ không có việc gì đâu."
"Ai..." Thẩm Thế Minh thở dài, chân mày nhíu chặt: "Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra chứ, sao có thể gây ra chuyện như vậy?"
"Còn không phải là chuyện của Cố Diệp." Đôi mắt Trầm Phái Ngao lạnh như băng: "Bái Ny nhà chúng ta, chỉ cần gặp chuyện có liên quan đến Cố Diệp, đầu óc sẽ nóng lên."
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Thế Minh cũng ảm đạm xuống, dđl/q"d cau mày: "Đồng Niệm biết chuyện của Cố Diệp rồi sao?"
"Có biết một chút." Trầm Phái Ngao gật đầu một cái, đôi mắt thông minh phát sáng rạng rỡ: "Cô ta cố tình kích động Bái Ny."
"Hừ!" Thẩm Thế Minh mím môi, vẻ mặt lạnh xuống: "Là Lăng Cận Dương dạy cô ta sao?"
Trầm Phái Ngao lắc đầu một cái, tỉnh táo phân tích: "Không phải."
Ngừng lại, anh quay đầu nhìn ba anh, nheo mắt nói: "Chúng ta điều tra thân thế Lăng Cận Dương, nhưng chưa tra ra được gì nhiều lắm. Ba nói xem, trên đời này có người giống người như vậy sao?"
Ánh mắt Thẩm Thế Minh dao động mạnh, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười: "Vậy chúng ta phải chờ xem..."
Nhìn thấy Trầm Bái Ny đi xuống, hai ba con ăn ý trao đổi ánh mắt, cũng không có nói tiếp.
Ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày, vết thương Đồng Niệm có tốt hơn, nhưng vẫn chưa thể xuống giường.
Sáng sớm, Lăng Cận Dương đổ cháo gà do người giúp việc đưa tới ra, đặt vào lò vi ba hâm nóng.
Đồng Niệm ngồi ở đầu giường, nhíu mày nhìn bóng lưng anh, khóe miệng tràn đầy nụ cười. Cô cầm điện thoại di động ở đầu giường lên, trượt màn hình ra, tìm tấm hình chụp lén kia, ánh mắt tối xuống.
Trong lòng đắn đo hồi lâu, Đồng Niệm lướt ngón tay, xóa đi ảnh chụp của Trầm Bái Ny và Cố Diệp. Nếu như nói cô không có tâm tư riêng đó là giả, ở sâu trong nội tâm của cô, cũng không hy vọng thân thế mới của Lăng Cận Dương có bất kỳ biến hóa nào. Cô tình nguyện tin tưởng, trên đời này thật sự có người giống người, không muốn truy xét hay điều tra gì hơn.
Sau khi ở bệnh viện ăn sáng cùng cô xong, Lăng Cận Dương tới Lăng thị làm việc. Mỗi lần anh đi, trong lòng Đồng Niệm cảm thấy rất mất mát khó chịu, một mình ở bệnh viện thật sự rất buồn chán.
Sau khi Lăng Cận Dương rời đi, Đồng Niệm ngồi ở trên giường, cầm quyển tạp chí lật tới lật lui. Bây giờ cô đặc biệt chú ý đến lễ phục và tân trang mới nhất dành cho cô dâu, ghi nhớ những bộ mình thích nhất.
Cửa phòng bệnh có người đẩy ra, Đồng Niệm nghe tiếng động nhìn sang, trước mặt là một đóa hoa Bách Hợp xinh đẹp, loài hoa mà cô thích nhất.
Người đàn ông bước vào, trên người mặc bộ đồ tây được ủi phẳng phiu, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía người trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng: "Anh có thể đi vào không?"
Đồng Niệm chớp mắt, lấy tay đóng tạp chí lại, giọng nói như thường: "Mời anh vào." Kể từ ngày cô nằm bệnh viện, Trầm Phái Ngao tìm cách liên lạc với cô, nhưng đều bị Lăng Cận Dương ngăn chặn.
Bên ngoài có rất nhiều lời đồn nhắm vào nhà họ Thẩm. Trầm Bái Ny cố ý đả thương người bị kiện cáo, chỉ cần Đồng Niệm cắn chặt miệng, nhất định tố cáo, Trầm Bái Ny nhất định khó thoát khỏi lao tù.
Nhận lấy bó hoa anh đưa tới, Đồng Niệm cúi đầu hít sâu một hơi, một mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi. Cô mím môi cười nói: "Cám ơn anh."
Trầm Phái Ngao thấp giọng cười một tiếng, khom lưng ngồi ở trên ghế sofa đối diện, khuôn mặt tuấn tú khẽ ngước lên, ánh mắt nhìn về phía cô với thâm ý khác: "Khí sắc em xem qua không tệ, khôi phục rất tốt đúng không?"
"Đúng vậy." Đồng Niệm đặt bó hoa xuống, nhìn anh bình tĩnh trả lời. Hiện tay cô nắm giữ quyền chủ động trong tay, nói tới nói lui, cũng chiếm ưu thế hơn.
"Niệm Niệm, anh thay mặt Bái Ny tới xin lỗi em." Trầm Phái Ngao nhíu mày nhìn cô, giọng nói từ tốn.
Đồng Niệm mím môi cười một tiếng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì: "Không cần phải nói xin lỗi, chuyện của tôi đều giao cho luật sư rồi, anh có vấn đề gì có thể liên lạc ông ấy."
Hình như đã sớm dự liệu được cô sẽ có thái độ như thế, Trầm Phái Ngao không có chút tức giận, khuôn mặt nở nụ cười sâu hơn: "Anh chỉ có một người em gái, nhất định không thể nhìn cô ấy chịu uất ức. Niệm Niệm, em có điều kiện gì cứ nói thẳng đi."
Ánh mắt Đồng Niệm dao động mạnh, tầm mắt lạnh thấu xương nhìn về phía anh, vẻ mặt dần dần yên tĩnh lại, "Cho tôi mượn 1000 tỷ, đến kỳ hạn sau tôi nhất định sẽ trả đủ."
"Tiền lãi tính thế nào?" Trầm Phái Ngao nhếch môi cười, mắt sáng như đuốc.
"Tiền lãi?" Đồng Niệm cười một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua vẻ lạnh nhạt: "Thẩm tổng, tôi bị đâm một dao, không đáng so với tiền lãi sao?"
Ngừng lại, ánh mắt cô xẹt qua vẻ tàn khốc: "Phần lãi này, coi như em gái anh hiếu thắng chịu tội thay cho Lăng thị đi!"
"Ha ha ha..." Trầm Phái Ngao cười khẽ một tiếng, giơ tay lên vỗ tay, dịu dàng nói: "Có đạo lý."
Hồi lâu, Trầm Phái Ngao đứng lên, cất bước đi tới bên cạnh giường, khẽ cúi người nhìn chằm chằm người trước mặt, cười nói: "Vậy chúng ta xem như một lời đã định?"
Đồng Niệm bình tĩnh gật đầu một cái, dđl/q"d bình tĩnh nói: "Tiền bạc đến nơi, tôi sẽ bảo luật sư rút đơn kiện."
"Được!"
Ánh mắt Trầm Phái Ngao hiện ra nụ cười ấm áp, anh mím nhẹ môi, giọng nói thong thả: "Em nghỉ ngơi cho tốt, có thời gian anh lại tới thăm em." Nói xong những lời này, anh xoay người rời đi, cũng không có dây dưa nhiều hơn.
Nhìn cửa phòng bệnh khép lại, cuối cùng Đồng Niệm thở phào nhẹ nhõm, cô đưa tay đè vết thương nơi bụng, cảm thấy đau âm ỉ.
Đi ra đến cửa bệnh viện, tài xế mở cửa xe ra. Trầm Phái Ngao ngồi ở phía sau xe, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc lạnh lẽo, các ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền.
"Tổng giám đốc." Trợ lý sau khi cúp điện thoại, quay đầu nhìn anh thông báo: "Cố tiên sinh và Cố phu nhân đã đến."
Hồi lâu, Trầm Phái Ngao chậm rãi ngẩng đầu lên, tận sâu trong ánh mắt đã sớm khôi phục lại bình tĩnh. Người của nhà họ Trầm, dễ dàng cho người khác khi dễ vậy sao?
← Ch. 158 | Ch. 160 → |