Dùng hết thủ đoạn (2)
← Ch.076 | Ch.078 → |
Editor: Nguyen Hien.
Dùng cơm trưa xong, y tá gỡ dây truyền nước ra, anh dựa vào đầu giường nghỉ ngơi, không ngừng nhìn đồng hồ, hy vọng thời gian trôi qua nhanh một chút. Cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, anh nhíu mày nhìn sang, sau khi thấy người đi vào, sắc mặt anh lập tức sa sầm.
"Cô tới đây làm gì?"
An Hân khẽ mỉm cười, đặt giỏ trái cây trên đầu tủ, hoàn toàn không để ý ánh mắt chán ghét của anh, tự nhiên ngồi xuống: "Vết thương có khá hơn chút nào không?"
Vi Kỳ Hạo nhăn mày lại, cúi đầu không thèm trở lời.
Nhìn sắc mặt anh, An Hân cũng không có tức giận, cô giơ tay lên kéo tóc, cười nói: "Vi Kỳ Hạo, anh rút đơn kiện đi."
Nghe vậy, Vi Kỳ Hạo cười lạnh, đáy máy thoáng qua tia lạnh lẽo, "Lăng Cận Dương bảo cô đến đây sao?"
An Hân lắc đầu một cái, "Không phải."
Vi Kỳ Hạo cười khinh miệt, đưa tay chỉ miệng vết thương ở bụng, "Anh ta đâm người khác bị thương, còn muốn được trong sạch sao? Các người đừng có đăc ý như thế!"
"Anh ta tại sao làm ngươi bị thương?" An Hân đề cập đến chuyện xảy ra, ý cười trên môi trầm xuống. Thật ra thì không nói cũng đoán được, đơn giản là vì người phụ nữ đó.
Vi Kỳ Hạo híp mắt lại, cũng không cãi lý với cô.
An Hân khẽ nhếch môi, hai con ngươi lóe sáng, "Nếu như anh muốn cùng Đồng Niệm ở cùng nhau, tốt nhất nên nghe lời khuyên của tôi."
"Cô có ý gì?" Vi Kỳ Hạo nhíu hai chân mày lại, gương mặt tuấn tú mơ hồ thoáng qua cái gì đó.
Nhìn thấy vẻ mặt anh giãn ra, An Hân cười không để lại dấu vết, "Anh căn bản không hiểu phụ nữ! Nếu như Lăng Cận Dương vì anh mà bị gán tội, Đồng Niệm sẽ một mực nhớ tới anh ta!"
Hai mắt đang rũ xuống chợt mở to lên, Vi Kỳ Hạo kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt của cô, đôi mắt híp lại một cái.
An Hân nhìn ánh mắt của anh suy đoán, tức thời mở miệng, "Trên tòa án, quan hệ giữa anh và Đồng Niệm vẫn còn đó, quan tòa sẽ tin cô ta được bao nhiêu? Nhà họ Lăng có luật sư Tiền, loại vụ án gì mà không thắng được chứ? Cuối cùng sợ anh cái gì cũng không hề chiếm được."
Ngừng lại, cô bước lại gần, nhỏ giọng nói: "Vi Kỳ Hạo, anh là người thông minh, biết mình muốn cái gì! Thay vì đến lúc đó không chiếm được gì, không bằng hiện tại thu tay lại, như vậy Đồng Niệm sẽ cảm kích anh hơn."
Hồi lâu, An Hân rất là hả hê rời bệnh viện, cô biết lời mình nói, trong lòng anh có ít nhiều ảnh hưởng.
Vi Kỳ Hạo ngồi trên giường đến ê ẩm cả mông, đôi mắt kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt giữ kín như bưng.
Sau buổi trưa ở Lan Uyển vô cùng yên tĩnh. Phòng khách trống rỗng không có một bóng người. An Hân xoay người đi tới phòng bếp, thấy vú Dung đang nấu canh, đi tới cười gọi: "Vú Dung."
"An tiểu thư, cô đã đến rồi sao." Dung Mụ nhìn thấy cô, cười rất vui vẻ.
"Thơm quá đi." Ngửi được mùi thơm bốc ra từ nồi đất, An Hân vểnh môi cười, đưa giỏ trúc xách trong tay, thả vào trong thau nước, "Con có mua mấy con cua, trông rất béo."
Vú Dung buồn bã thở dài nói: "Cậu chủ mấy ngày nay gầy thấy rõ, ăn cơm cũng không ngon miệng."
Đưa tay đặt lên vai bà, An hân dịu dàng an ủi bà, "Vú đừng lo lắng, Cận Dương không có việc gì đâu."
Vú Dung gật đầu, âm thầm cầu nguyện cho anh được bình an vô sự, tránh được tai họa.
"Cận Dương đâu rồi vú?" An Hân không nhìn thấy anh, thuận miệng hỏi.
Vú Dung lau tay, đặt chén canh được hầm tốt trong mâm, đưa cho Anh Hân: "Cậu ấy ở trên lầu, cô bưng canh lên cho cậu ấy đi."
An Hân nhận lấy cái mâm, mỉm cười gật đầu một cái, quay người đi lên lầu.
Cửa phòng ngủ cũng không có khóa, An Hân khẽ đẩy, bưng cái mâm đi vào. Cô nhìn thấy người đàn ông đang nằm ngủ trên giường, tiện tay đặt chén canh ở trên khay trà.
Trên giường người đàn ông đang nằm nghiêng người, quần áo đều rất chỉnh tề, hiển nhiên là vô tình ngủ say. An Hân đi tới bên giường, lấy chăn đắp cho anh, quỳ gối xuống bên mép giường, đôi tay chống cằm, lẳng lặng nhìn anh.
Giơ tay lên khẽ vuốt mặt anh, An Hân cười tươi như hoa, đầu ngón tay cô dừng lại trên môi anh, trong mắt cô tràn ngậm tình yêu sâu đậm.
Người đàn ông này là của cô, chỉ có thể là của cô.
Mặc dù động tác của cô rất nhẹ, nhưng đã quấy nhiễu đến giấc ngủ say của anh. Lăng Cận Dương mở mắt ra, trong đôi mắt mơ hồ hiện lên một tia vui mừng, chỉ là sau khi anh thấy rõ người trước mắt, đôi mắt mừng rỡ trong nháy mắt trở nên lạnh đi.
"Sao cô lại tới đây?"
An Hân ngẩn ra, nhìn ánh mắt từ từ trở nên sắc lạnh của anh, trong lòng hung hăng nhéo một cái. Một khắc kia, cô rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh dâng lên nỗi vui mừng, rồi sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt chuyển sang lạnh lùng.
Trong lòng anh, người mà anh nghĩ đến không phải là cô, cho đến bây giờ đều không phải là cô!
"Đến thăm anh một chút thôi." d'đ/l/q'd Che giấu tức giận trong lòng, trên mặt An Hân hơi lo lắng, "Cận Dương, chuyện vụ án, anh không cần phải lo lắng."
Lăng Cận Dương ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, anh vén chăn lên, trên mặt lộ ra vẻ xa cách, "Tôi không sao."
Nhìn anh xoay lưng qua chỗ khác, trong lòng An Hân cảm thấy buồn bã, cô từ phía sau ôm lấy anh, giọng nói mềm nhũng, "Cận Dương, anh vẫn còn trách em chuyện em buột anh đính hôn với em lúc trước sau."
Đôi mắt sâu kín của Lăng Cận Dương thoáng qua cái gì, trên mặt không có biểu hiện gì, lôi cô đến trước mặt, giọng nói bình tĩnh, nghe không ra chút khác thường nào, "Cô lại suy nghĩ lung tung cái gì vậy?"
Hốc mắt An Hân đỏ lên, nhìn vào ánh mắt anh không có một chút gợn sóng. Tính khí người đàn ông này, cô không nắm bắt được, âm tình bất định*. Cho nên căn bản cho tới bây giờ không thể dò xét hay đoán được trong lòng anh nghĩ cái gì.
(*) Âm tình bất định: tâm trọng khó đoán, khó hiểu, biến hóa vô thường.
Sau khi tan việc, Đồng Niệm vừa ra khỏi cao ốc Lăng thị, liền chạy tới bệnh viện. Cô đi tới bên ngoài phòng bệnh, định đẩy cửa vào, thấy bên trong có vài cảnh sát, đột nhiên dừng bước lại.
Vi Kỳ Hạo liếc mắc, mỉm cười với cô, dùng tay ra dấu, ý bảo cô đứng bên ngoài đợi một lát.
Xoay người lại, Đồng Niệm bước tới ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt cô nhìn chăm chú biên bản cảnh sát làm bên trong, đôi tay không tự chủ nắm chặt lại, lộ ra vẻ khẩn trương.
Nhớ tới lời Duy Hàm nói ngày hôm đó, đôi mắt đen nhánh của Đồng Niệm một mảnh tối tăm, cô mím môi, ngồi ngơ ngác, lâm vào suy tư.
Sau đó không lâu, cửa phòng bệnh được mở ra, sau khi cảnh sát rời đi, Đồng Niệm mới đứng dậy đi vào.
"Em ăn cơm chưa?" Vi Kỳ Hạo nhìn thấy cô bước vào, lập tức vỗ vị trí bên cạnh, để cho cô lại ngồi gần mình.
Đồng Niệm lắc đầu một cái, do dự một chút, nhịn không được hỏi anh: "Cảnh sát đến có chuyện gì không?"
Nhìn hai bàn tay cô đan vào nhau, ánh mắt Vi Kỳ Hạo chợt lóe, cười nói: "Tới hỏi anh chuyện khởi tố."
Hít một hơi thật sâu, Đồng Niệm cúi đầu, không hỏi nữa.
"Niệm Niệm..." Vi Kỳ Hạo nắm chặt đôi vai cô, chăm chú nhìn cô, giọng trầm thấp: "Anh suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này nên dừng tại đây đi!"
Ngẩng đầu lên Đồng Niệm kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thấy vẻ mặt cô hơi hoảng hốt, Vi Kỳ Hạo nhếch môi cười, "Em và nhà họ Lăng có mối quan hệ, họ luôn chiếu cố đến em. Anh không muốn em bị khó xử, cho nên không muốn truy cứu nữa."
Lúc anh nói ra lời này, thấy được rất rõ ràng, Đồng Niệm nhíu chặt hai đầu chân mày lại.
"Kỳ Hạo......" Đồng đọc vừa muốn mở miệng, lại bị anh ngăn lại.
Đưa tay ôm cô vào trong ngực, sâu trong đôi mắt anh một mảnh dịu dàng, anh mím môi, nhỏ giọng nói: "Vì em, anh nguyện ý làm bất cứ chuyện gì! Niệm Niệm, xin em đừng rời khỏi anh!"
Giọng nói anh đầy vẻ khẩn cầu, khiến trái tim Đồng Niệm chìm xuống, cô cắn môi, kinh ngạc không nói thành lời, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
......
Từ Lỵ dùng xong điểm tâm, như thường lệ đi tới bệnh viện. Sau khi tài xế dừng xe lại, bà mở cửa đi xuống, sau khi nhìn thấy người đối diện, sắc mặt lập tức biến đổi.
Nguyễn Nghiên hình như đã sớm ngồi đợi bà, lúc này chậm rãi đi tới, "Chúng ta nói chuyện một chút đi." Bà xoay người, hướng vườn hoa đi tới.
Từ Lỵ hé mắt, lo lắng bước theo sau.
Trong hoa viên bệnh viện, cây cối điêu tàn, cũng không có một bóng người. Nguyễn Nghiên đi thẳng vào vấn đề, "Tôi vì hôn sự của bọn trẻ nên đến gặp bà."
"Hôn sự?"
Từ Lỵ hừ lạnh một tiếng, giọng nói chê cười: "Các người bỏ qua cái ý nghĩ đó đi! Ta tuyệt đối sẽ không để cho con trai của tôi cưới Đồng Niệm!"
Người phụ nữ trước mắt này cũng giống như năm đó luôn ngang ngược càn rỡ, đã qua nhiều năm như vậy, ánh mắt của bà ta không có một chút thay đổi. Sắc mặt Nguyễn Nghiên ảm đạm, giọng điệu ôn hòa, "Ân oán giữa chúng ta, không nên để liên lụy đến bọn trẻ."
"Hừ!" Từ Lỵ hung hăng nhìn bà chằm chằm, giọng nói đầy tức giận, "Bà đừng ở đây nói nhảm, tôi nói lại một lần nữa, hôn sự của con tôi do tôi làm chủ, các người bỏ qua cái ý nghĩ đó đi!"
Từ Lỵ xoay người định rời đi, sau lưng lại nghe Nguyễn Nghiên lớn tiếng nói.
"Năm đó có phải bà cho người đến nhà tôi làm loạn không?" Nguyễn Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng của bà, giọng nói dần dần trở nên nặng nề, "Tôi đã đồng ý với bà rời đi, nhưng tại sao bà lại cho người đến làm loạn nữa chứ? Ba tôi vì vậy mà bệnh tim tái phát, chẳng lẽ bà không có chút áy náy nào sao?"
Sắc mặt Từ Lỵ thay đổi nhiều hơn, xoay người lại nhìn bà, toàn thân tràn đầy đề phòng, "Thế nào, bà đến để uy hiếp tôi sao?"
Nghe vậy, Nguyễn nghiên mím môi cười một tiếng, "Không! Tôi chỉ là muốn cho Niệm Niệm hạnh phúc." Bà cất bước đi tới, "Vi phu nhân, tôi hôm nay lặp lại lần nữa, chuyện năm đó là lỗi của tôi! Bà có việc gì thì có thể nhằm vào tôi, xin bà đừng có làm liên lụy đến người thân trong nhà tôi, bọn họ đều là vô tội!"
"Chuyện của bọn nhỏ, bà nên suy nghĩ lại!" Nguyễn Nghiên nói một hơi, sau đó lướt qua bà rời đi.
Ngồi trước giường bệnh, Từ Lỵ cầm dao gọt trái cây, gọt vỏ quả táo, bà lướt mắt nhìn người bênh cạnh, trầm giọng hỏi anh: "Tại sao muốn rút đơn kiện?"
Vi Kỳ Hạo nhướng mày, sắc mặt khẩn trương châm chước trả lời: "Chuyện này làm ầm ĩ lên, đối với nhà chúng ta cũng không có lợi."
Đưa quả táo đã gọt cho anh, Từ Lỵ mím môi, ánh mắt sắc bén: "Hạo Hạo, con vì thích cô ta nên dùng khổ nhục kế diễn cho mẹ xem sao?"
Vi Kỳ Hạo đang cắn quả táo chợt nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn mẹ, cuối cùng nói thật, "Mẹ, con cũng biết là lừa không qua được mẹ! Nhưng mẹ hãy tin tưởng con, con thật sự rất thích cô ấy."
Từ Lỵ thở dài, đáy mắt vẻ mặt khó phân biệt được phức tạp.
Tài xế lái xe về nhà, trên đường Từ Lỵ nhớ lại chuyện xảy ra, bà vừa bước vào nhà liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Vi Minh Viễn.
"Sao ông trở về sớm vậy?" d'đ/l/q'd Để túi xách xuống ghế, trên mặt bà không có bất cứ biểu hiện gì.
Vi Minh Viễn đặt xấp giấy trước mặt, hung hăng quăng trước mặt bà, lạnh lùng nói: "Năm đó bà đã làm ra chuyện gì?"
Ông chất vấn, khiến Từ Lỵ kinh ngạc, bà cúi đầu nhìn một chút, sắc mặt nhất thời đại biến, "Làm sao ông biết được?"
"Quả thật là do bà làm!"
Vi Minh Viễn nhìn vẻ mặt hốt hoảng của bà, trong lòng vô cùng thất vọng. Sau khi nhìn thấy Nguyễn Nghiên, chỉ muốn cho người điều tra mấy năm qua bà ấy sống có tốt hay không, nhưng không nghĩ tới năm đó bà bị vợ ông uy hiếp.
Vi Minh Viễn không kiềm được giận tái xanh mặt, vẻ mặt phẫn nộ chưa từng có: "Bà đã uy hiếp Nguyễn Nghiên, tại sao còn cho người đến nhà người ta náo loạn, bà không biết sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Từ Lỵ nhìn những thứ đó, giận đến toàn thân phát run, Nguyễn nghiên tiện nhân này, lại đứng sau lưng giở trò?
"Là tôi cho người đến nhà bà ta gây sự, tôi nuốt không trôi cục tức kia!" Vẻ mặt Từ Lỵ lộ vẻ bi thương, uất ức mấy chục năm qua, bà làm bộ không được nữa.
Sắc mặt Vi Minh Viễn căng thẳng, hướng lỗ mũi về phía bà ném ra một câu, "Tôi muốn ly dị với bà!" Ông bực tức đi lên lầu, hung hăng đóng chặt cửa thư phòng.
Câu ly dị kia, hung hăng đánh vào dây thần kinh yếu ớt của bà, khóe miệng Từ Lỵ nở một nụ cười xót xa, trong mắt một tia lạnh lẽo đánh vào.
Ba tuần lễ sau, Vi Kỳ Hạo xuất viện, vết thương đã khép lại, mặc dù còn phải chú ý nghỉ ngơi, nhưng mọi hoạt động đã có thể tự nhiên.
Nhìn anh khôi phục lại sức khỏe như trước, Đồng Niệm thở phào nhẹ nhõm, lúc trước anh bị thương cũng bởi vì cô. Cho nên trong những ngày này, cô cảm thấy trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Ngày hôm đó sau khi tan việc, cô đi ra cao ốc Lăng thị, liền nhìn thấy xe của anh dừng ở ven đường.
Nhìn thấy anh đi tới, Đồng Niệm không thể tránh, chỉ có thể theo anh bước lên xe, hai người cùng nhau rời đi. Sau khi dùng xong cơm tối, Vi Kỳ Hạo lái xe lên núi, trên mặt lộ ra vẻ bí ẩn
Ban đêm trên đỉnh núi, sao trời chiếu sáng, cô khẽ ngẩng đầu lên, giống như chạm tay là có thể hái xuống được.
Trên núi gió thật to, Vi Kỳ Hạo gỡ khăn quàng cổ của mình xuống cẩn thận choàng cho cô, "Em có lạnh không?"
Đồng Niệm cười lắc đầu, có thể cảm nhận được hơi ấm còn lưu lại trên khăn quàng cổ.
"Sao đột nhiên dẫn em tới đây?" Nhìn bốn phía tối đen như mực, Đồng Niệm nghi ngờ hỏi.
Vi Kỳ hạo nhếch môi cười, cũng không có trả lời cô, đổi đề tài câu chuyện, "Hôm nay anh đã bảo luật sư rút đơn kiện."
Đôi mắt đen nhánh của Đồng Niệm rũ xuống, Đồng Niệm cười cũng không tiếp lời. Chỉ là đôi tay khép lại, dùng sức chà xát, "Nơi này lạnh quá, chúng ta trở về đi?"
"Hôm nay là sinh nhật anh." Vi Kỳ Hạo giữ chặt hai lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng xoa.
Đồng Niệm sững sờ, vẻ mặt áy náy, vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, em không biết."
Vi Kỳ Hạo cũng không để ý, lấy tay mình phủ kín hai bàn tay cô.
"Sinh nhật vui vẻ!" Mặc dù không có chuẩn bị quà tặng, nhưng không thể không chúc mừng.
Đồng Niệm rút tay về, nhẹ nhàng bỏ vào trong túi, mỉm cười hỏi hắn: "Anh có nguyện vọng gì không?"
Nhìn thấy cô rút tay lại, d'đ/l/q'd ánh mắt Vi Kỳ Hạo chìm xuống, hai tay anh nắm chặt bả vai cô, chán nản hỏi: "Nguyện vọng của anh là được ở cùng với em."
Đồng Niệm thở dài một hơi, nhìn anh chăm chú, "Kỳ Hạo, anh..." Lời của cô còn chưa nói hết, sau lưng nổ lên một tiếng nổ thật lớn.
Đột nhiên nghe tiếng nổ, Đồng Niệm sợ hết hồn, cô bỗng nhiên xoay người, chỉ thấy phía sau khe núi, pháo hoa chiếu sáng rực rỡ, ở một nơi tối tăm thế này, chợt phát ra ánh sáng chói mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt mất hồn của cô, Vi Kỳ Hạo mím môi cười, anh đi tới trước mặt cô, một chân quỳ xuống, giọng nói nghiêm túc: "Đồng Niệm lần đầu tiên gặp em, anh liền thích em. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không, để cho anh chăm sóc em, yêu thương em, vào thời điểm em cần anh, anh vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em!"
Pháo hoa rực rỡ bay về phía bầu trời đêm, xinh đẹp đến chói mắt. Người đàn ông quỳ trước mặt cô, đôi mắt đầy thâm tình. Giờ khắc này, trong lòng cô cảm thấy rung động.
Thật ra cái cô muốn không nhiều, chỉ là muốn được bình thản hạnh phúc.
Kéo anh đứng dậy, ngửa đầu Đồng Niệm nhìn vào ánh mắt đầy tình cảm chân thành của anh, chậm rãi nắm chặt lấy tay anh.
← Ch. 076 | Ch. 078 → |