Một chút yên tĩnh
← Ch.025 | Ch.027 → |
Trở lại trường học, không tránh được bị Duẫn Mạch chất vấn một phen, đối mặt với tấn công, Đồng Niệm chỉ có thể dùng trầm mặc để đối phó lại, ép hỏi thế nào cô cũng không nói.
Mãi cho đến khi tan học, Đồng Niệm sức cùng lực kiệt rời đi, cả buổi chiều lỗ tai cô bị tàn phá, khổ không nói được. Nghĩ đến cô lại tức giận đều là Vi Kỳ Hạo gây ra, hiện giờ bát nháo như vậy không thể giải thích được đều do anh!
Vẫn như thường lệ ngồi trên xe trở lại Lan Uyển, trong nhà im lặng lạ thường. Người hầu nói đêm nay lão gia và thiếu gia không dùng bữa tối ở nhà chỉ có một mình cô.
Mọi việc vặt trong nhà đều do thím Dung lo liệu, nhìn thấy cô về, vẻ mặt bà vẫn lạnh lùng: "Tiểu thư."
Đồng Niệm cũng không để ý, cô vốn không quen biết bà, xa cách như vậy làm cho cô cảm giác tự tại. Cô cười gật đầu, trở lại phòng ngủ thay quần áo.
Thay xong cô xuống lầu, người hầu đã mang cơm chiều lên bàn, một mình dùng cơm cũng không sao, ít nhất không nhìn thấy bản mặt đáng ghét kia, lúc ăn cơm cũng không có cố kỵ gì, một mình vui vẻ.
Bữa tối xong chân trời rộng rãi phía trước, hiện giờ thời tiết mát mẻ, bầu trời tối đen cũng, khó có khi một mình ở nhà, Đồng Niệm cũng không muốn trở lại phòng sớm như vậy, cô vui vẻ ôm Rella ra ngoài đình viện dạo.
Rella tính tình sinh động, thích chạy nháo lên, lúc có người đùa cùng nó nó càng vui vẻ hơn. Đồng Niệm ném chiếc đĩa lên cỏ, chốc lát đã thấy nó mang đĩa trở về, rồi sau đó thân hình mũm mỉm béo trò của nó lăn qua lăn lại trước mặt cô, bộ dạng đáng yêu vô cùng.
"Rella......." Đồng Niệm cười gập cả lưng, ngồi xổm xuống vuốt nó, lòng tràn đầy vui vẻ: "Vật nỏ này, thật sự là càng ngày càng thích mày rồi!"
Rella khẽ gọi ô ô, thả người nhảy lên đùi cô, nó giơ đầu lên mở to mắt đen láy nhìn cô, ánh mắt ngập tràn sự ỷ lại.
Đem Rella ôm vào trong ngực, đáy lòng Đồng Niệm hơi động, giọng điệu ảm đạm: "Rella, mày có muốn mẹ không?"
Rella đem cằm gác lên đùi cô, thân thể nằm úp sấp xuống, ô ô khẽ gọi, khác vẻ vui vẻ vừa rồi.
Dáng vẻ tội nghiệp của nó làm lòng Đồng Niệm chùn lại, cô xoa đầu xù của nó thanh âm nhẹ nhàng: "Không phải sợ, ta sẽ không bỏ mày lại!"
Đúng vậy, cô sẽ không bỏ Rella lại, bởi vì cô nhận thức được cảm giác chỉ có một mình, cô hiểu được đau lòng của nó. Đau lòng nhưng không thể làm gì.
Mang theo Rella trở vào nha, cô lấy chút đồ ăn cho thú cưng ngồi ở xích đu hoa viên đưa cho nó ăn.
Phút chốc, trong hoa viên vang lên tiếng Saxo, Đồng Niệm chậm rãi ngẩng đầu hướng về phía ban công lầu hai, quả nhiên thấy bóng dáng lạnh lùng ở hành lang.
Người đàn ông dáng người cao to, chân hơi tách ra, bả vai rộng đứng thẳng lưng. Ngón tay thon dài hơi mở ra từng ngón chạm vào kèn, tạo nên tiết tấu rung động.
Trong bóng đêm yên tĩnh, người đàn ông lộ ra sườn mặt, ánh trăng mờ chiếu vào hình bóng của anh ta, một dung nhan xinh đẹp rung động lòng người.
Đồng Niệm không thẻ dùng lời nói mà hình dung được, con mắt cô dừng ở bóng dáng đó không dời.
Khúc nhạc này là khúc nhạc cô rất thích.
Gió thổi nhẹ vào mặt, hương hoa tường vi kiều diễm ướt át, ngồi trên xích đu, Đồng Niệm yên tĩnh lắng nghe vạn vật. Hương thơm thổi vào trong trí óc cô làm cho suy nghĩ phiền muộn bay xa.
Lòng yên tĩnh như nước, tư vị khác xông lên.
Khúc nhạc dừng, Đồng Niệm mở hai mắt nhìn về phía chỗ cũ, bóng dáng kia sớm không còn thấy nữa.
Rell ở bên cạnh đang liếm móng vuốt của nó, dáng vẻ thơ ngây, kéo suy nghĩ của Đồng Niệm trở lại, cô mím môi cười khẽ, dắt Rella trở vào nhà, mọi thứ lại như cũ, sự yên lặng chốc lát kia như không hề báo trước.
Trở lại phòng ngủ, Đồng Niệm đi tắm rửa, lúc cô đi ra, phát hiện bên giường có đặt một hộp màu trắng. Cô nghi ngờ bước tới mở hộp ra, một chiếc váy dài đỏ ban ngày cô đã mặc.
Đáy lòng run rẩy, cô muốn quay đầu lại thì cảm nhận được hơi thở quen thuộc tới gần.
"Cái váy này em mặc rất đẹp." Lăng Cận Dương đưa ngón tay thon dài vuốt mái tóc dài của cô, gương mặt tuấn dật cười hiền hòa.
Đồng Niệm nhìn anh, thấy anh ôn nhu không có gì khác thường. Bộ dạng anh như vậy làm cho lòng cô bất an
Nhìn cặp mắt không rõ của cô, Lăng Cận Dương nhếch môi, đưa tay giữ mặt cô cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô nhưng chuồn chuồn lướt nước, không vương chút tình dục.
Đối diện với cặp mặt đề phòng kia, làm cho anh cười cười, ôn nhu nói: "Ngủ ngon, mơ đẹp." Ý cười bên miệng hiện lên, anh rời đi cũng đem cửa phòng đóng lại.
Đồng Niệm cúi đầu nhìn váy dài trong hộp, hồi lâu mới đưa tay vuốt, cảm giác mềm nhẵn ở đầu ngón tay chỉ tiếc là không có độ ấm, trái tim băng giá.
......
Ngày mùa hè, giờ ngọ nắng gắt như lửa.
Lan Uyển xanh tươi, xa xacó nhưng luồn gió thổi tới.
An Hân mặc váy ngắn đến, ngoài cửa phòng lầu một cô đẩy ra nhìn thấy người đang ngồi giữa xích đu đang xem ảnh.
"Thím Dung!" An Hân mím môi cười, đi vào.
"An tiểu thư, mau vào đi."
"Mẹ lại đang xem ảnh chụp trước đây của Cận Dương à?" An Hân hưng phấn ngồi xuống, cười dài nhìn chằm chằm ảnh.
Thím Dung gật đầu, ôn nhu nói: "Đúng vậy, chớp mắt thiếu gia đã trở thành người gánh vác nghiệp gia đình rồi."
Ngón tay bà dừng ở ảnh người phụ nữ: "Tuy rằng phu nhân đã đi trước một bước nhưng bà ấy vẫn chỉ ở đâu đó quanh đây!"
Mắt An Hân khẽ nhúc nhích, đem thứ cô mang đến ra: "Thím Dung, nghe nói cháu của mẹ thôi nôi, tâm ý này nhất định mẹ phải nhận."
Thím Dung mở túi ra, bên trong là vòng tay có giá trị xa xỉ: "An tiểu thư, đồ này rất quý giá tôi không thể nhận được."
An Hân đè tay bà lại không cho từ chối, cô cười: "Thím Dung, Cận Dương từ nhỏ đã mang ơn mẹ, chúng tôi nên hiếu kính mẹ." Lúc cô nói ra thì luôn là lời đúng mực thỏa đáng làm cho người ta không tìm được lí do từ chối.
Thím Dung cảm kích, không cự tuyệt ý tốt, đối với An Hân bà vẫn rất thích cô huống hồ cô là con dâu mà mẹ của Lăng Cận Dương năm đó đã định, bà càng phải đối xử tử tế.
An Hân nói chuyện phiếm vài câu, sau đó đứng dậy rời đi, cô lên lầu hai. Cô qua phòng ngủ thứ nhất ở phía tay trái, đứng do dự ở đó sau rồi vẫn quyết định đi vào.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |