← Ch.02 | Ch.04 → |
Chủ động tìm anh.
Sở Mạn Hà chưa từng nghĩ tới, vì người anh trai đáng ghét này, vì đổi lấy tự do, chẳng những cô phải đóng vai một người phụ nữ lẳng lơ, hôm nay còn phải giống như âm hồn không tan đi đeo bám anh, trở thành một người thủ đoạn.
Vấn đề là cô nên lấy cớ gì để đi tìm anh?
Lương Tuấn có thể cảm thấy chán ghét khi thấy cô không? Có thể cảm thấy cô là một người phụ nữ không biết xấu hổ, đeo bám anh không dứt hay không?
Sở Mạn Hà phát hiện, mặc dù chỉ mới quen nhau trong một buổi tối ngắn ngủi, nhưng cảm xúc của cô đối với người đàn ông này không bình thường.
Ngồi trước bàn trang điểm, cô lộ ra vẻ ưu sầu, giống như đang hỏi bản thân: "Sở Mạn Hà, sao mi lại ngu ngốc như vậy, khiến mình trở nên chật vật không có chút tôn nghiêm nào?"
'Tiểu Hà!"
Bên cạnh đột nhiên có tiếng gọi khẽ, làm thức tỉnh Sở Mạn Hà đang mất hồn.
Vừa quay đầu lại liền hiện ra một khuôn mặt đẹp trai.
"Anh Lam." Cô miễn cưỡng mỉm cười, nhanh chóng tháo trang sức xuống.
Vừa trình diễn xong bộ sưu tập mùa xuân sắp ra mắt, nhưng từ đầu đến giờ cô đều ngây ra, mất hồn.
Dương Lam cẩn thận nhìn cô một lúc."Tiểu Hà, em bị làm sao vậy?"
Anh có cảm giác mấy hôm nay Sở Mạn Hà có gì đó thay đổi, chẳng những cả ngày mất hồn, có vẻ mặt lo lắng, tâm sự nặng nề, rất khác so với cô luôn nghiêm túc trong công việc mọi ngày.
Khiến anh nghĩ không ra đó là gần đây cô hay hỏi anh về hoạt động xã giao của giới thượng lưu.
"Không có...không có gì, anh Lam sao anh lại hỏi như vậy?" Sở Mạn Hà nhanh chóng trở lại bình thường, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
"Đừng gạt anh!" Anh dịu dàng mà kiên định nói."Cả ngày hồn bay phách lạc, liên tiếp phạm sai lầm, em còn nói không có sao?"
"Thật xin lỗi anh Lam!" Sở Mạn Hà cực kì áy náy, cô biết thương hiệu "Lam" khó khăn lắm mới vượt qua được những thương hiệu khác mà trở nên nổi tiếng, không thể để vì cô mà mất uy tín. Hơn nữa, những người mẫu ở đây đều là những người mẫu hàng đầu, không nên vì cô mà làm hỏng cả một tập thể.
"Đồ ngốc, em cho rằng anh sẽ trách em sao?" Dương Lam bất đắc dĩ cười một tiếng."Anh chỉ là lo lắng cho em, nhìn sắc mặt em không được tốt lắm."
Dưới ánh đèn vàng nhạt hiện lên khuôn mặt gầy gò, tiều tụy của cô khiến người khác không đành lòng.
"Nói cho anh biết, anh có thể giúp gì cho em."
Anh? Sở Mạn Hà giật mình nhìn Dương Lam một lúc, không, trừ Lương Tuấn, ai cũng không thể giúp cô thoát khỏi tên Sở Triển Đường bại hoại kia.
"Anh Lam, thật sự không sao mà." Cô không được tự nhiên tránh đi ánh mắt của anh, giả vờ bận rộn tháo trang sức.
"Tiểu Hà, anh không phải mới ngày đầu biết em, em có tâm sự hay không anh còn rõ hơn người khác." Dương Lam im lặng nhìn cô, trong mắt bao hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp."Có phải anh trai em lại gây phiền toái hay không?"
Sở Mạn Hà cứng người, động tác trên tay nhất thời dừng lại.
"Anh đoán đúng rồi có phải hay không?" Dương Lam biết, trong lòng cô có chuyện sẽ không giấu được.
Mặc dù đã tiến vào giới thời trang nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn đơn thuần chất phác, giống như cô gái ngây ngô mới ra trường năm đó.
"Anh ta lại tới đòi tiền có phải hay không?" Dương Lam quả quyết nói."Lần này anh ta lại muốn bao nhiêu? Anh giúp em!"
Anh biết Sở Mạn Hà có một anh trai chuyên gây chuyện, chơi bời lêu lổng, dăm bữa nửa tháng lại tìm đến cô đòi tiền, mỗi lần anh ta đến sẽ khiến cô lo lắng mấy ngày, để cho anh nhìn thấy phải đau lòng.
"Không được đâu anh Lam, em đã thiếu anh rất nhiều tiền, nhiều đến nỗi mà em không biết làm thế nào trả hết..." Cô cúi đầu nghẹn ngào."Hơn nữa, lần này anh ta dính vào phiền toái lớn, anh không giải quyết được."
Năm trăm ngàn? Đây là con số lớn, cô cố gắng kiếm cả đời cũng không đủ, vậy mà anh ta lại dễ dàng thiếu người ta.
"Tiểu Hà, anh trai em rốt cuộc..."
"Đừng nhắc đến anh ta nữa!" Cô vội vàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nở cười với anh."Anh tìm em có việc gì?"
Nhìn nụ cười miễn cưỡng của cô, Dương Lam bất đắc dĩ thở dài, cầm phần tài liệu trong tay đưa cho cô.
"Là như vậy, có một công ty lớn muốn tìm nhân vật nữ chính trong quảng cáo mới, anh muốn em tranh thủ cơ hội tham cuộc thi tuyển trọn này."
"Cuộc thi tuyển trọn? Bọn họ đều là những nhân vật quan trọng, trực tiếp tìm một công ty môi giới là được rồi, cần gì phải rắc rối như vậy?" Nghe giống như cuộc thi tuyển mỹ nữ vậy.
"Bởi vì đây là một công ty rất nổi tiếng trong nước, cũng vì thế nên anh mới bảo em tranh thủ cơ hội, một khi được để mắt tới thì con đường sự nghiệp phía sau càng phát triển." Cô có đẹp trời ban, anh không muốn cô bị giới hạn bởi những sân khấu nhỏ ở nơi này, anh hi vọng cô vươn xa hơn, để cho nhiều người có thể biết đến cô.
"Anh Lam, tại sao lại là em? Còn nhiều người có điều kiện tốt hơn cả em, như Hoa An, Liya..."
"Nhưng anh cảm thấy em là thích hợp nhất!" Anh nhẹ nhàng mà kiên quyết cắt đứt lời cô."Anh đã quyết định em sẽ là người đại diện của "Lam" tham gia cuộc thi lần này."
Anh thừa nhận là có dụng tâm đối với cô, nhưng quả thực biểu hiện của cô rất xuất sắc, là một người có tiềm năng, đáng giá để bồi dưỡng trở thành nhân tài, thậm chí anh còn cảm thấy cô trời sinh đã như vậy."
Anh thích xem biểu hiện của cô trên sàn diễn, phong thái rất hấp dẫn.
"Anh Lam, em không làm được, bây giờ giới người mẫu có rất nhiều tiền bối, em mới vào được ba năm, chưa bao giờ bước ra khỏi cánh cửa của "Lam"..."
"Cho nên anh mới muốn em tham gia cơ hội khó có được này." Anh không nhanh không chậm nói."Em là người có tài năng, cần phải có nhiều sân khấu để phát huy."
"Đừng lo lắng, bọn họ sẽ chọn trúng viên kim cương là em, anh rất có lòng tin đối với em." Anh cười tràn đầy tự tin.
Vẻ đẹp của cô, sự đặc biệt của cô giống như một viên kim cương sáng chói, khiến cho người ta không thể không để ý đến sự tồn tại của cô.
Cho dù anh muốn đem kim cương giữ bên người, ích kỉ chiếm lấy, nhưng anh biết cô nên có tương lai rộng lớn hơn.
Nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy lòng tin của anh, Sở Mạn Hà vẫn không nhịn được mà thở dài.
Lòng tin? Cô cũng chỉ mong có được sự lạc quan như anh là tốt rồi.
Tiếng giày cao gót vang lên trong hành lang dài.
Một đôi chân thon dài cân xứng lộ ra từ chiếc váy ngắn, bước đi nhẹ nhàng thong dong, không nhanh không chậm, nghe thanh thúy như một khúc nhạc.
Nhưng chỉ có Sở Mạn Hà mới biết, tâm tình bị đè nén trở nên khẩn trương, ngay cả chân cũng khẽ run.
Đi tới bên ngoài cửa phòng làm việc của Phó tổng giám đốc, Sở Mạn Hà lùi bước.
Vừa nghĩ tới anh đang ở trong phòng này, sắp đối mặt với cô bằng thái độ mà cô không tài nào đoán trước được, khiến cô cảm thấy rất lo sợ.
Đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, cô chần chờ không biết rốt cuộc có nên vào hay không, hoàn toàn không phát hiện một bóng dáng cao lớn đang đi gần tới cô.
Địch Kiệt trở lại công ty sau khi kết thúc hội nghị, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy bóng dáng một cô gái đang do dự đứng trước cửa phòng làm việc của Lương Tuấn.
Lòng hiếu kì nổi lên, Địch Kiệt bước đến gần cô.
"Xin hỏi cô muốn tìm ai?"
Đột nhiên xuất hiện âm thanh, khiến cho Sở Mạn Hà đang suy nghĩ lung tung phải giật mình.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt có mấy phần giống Lương Tuấn.
Là Địch Kiệt, cô đã gặp anh trong bữa tiệc, cũng đã từng nhìn thấy anh ở trong tạp chí, anh là người bá đạo, một tổng giám đốc tài ba, cũng là anh họ của Lương Tuấn, đều là thiếu gia của tập đoàn lớn.
"Em...em muốn tìm Phó tổng Lương." Ánh mắt của cô có chút không được tự nhiên.
"Em muốn tìm Lương Tuấn?"
Địch Kiệt tò mò nhìn cô gái trước mắt thật lâu, cuối cùng anh cũng nhớ ra cô.
Cô chính là giai nhân xinh đẹp khiêu vũ cùng Lương Tuấn đêm đó! Thậm chí Lương Tuấn còn đưa cô về, bỏ lại anh ở bữa tiệc, để cho một mình anh đi ứng phó với một đám lão hồ ly trên thương trường.
Anh nhớ cô là... Sở Mạn Hà phải không?
"Em có chút chuyện muốn tìm anh ấy." Cô không dám đối mặt với ánh mắt của anh, cảm giác bị người khác soi xét đánh giá khiến cô vô cùng xấu hổ, giống như làm chuyện sai trái.
"Lương Tuấn đi gặp khách hàng, có thể phải một lát nữa mới quay trở lại."
Một sự thất vọng xuất hiện, xem ra hôm nay cô đến là vô ích.
Dường như nhìn ra sự thất vọng của cô, Địch Kiệt thân thiện hỏi."Sở tiểu thư, có muốn đến chờ ở phòng làm việc của anh hay không?"
Nhìn cô gái trước mặt vừa xinh đẹp lại có khí chất thanh nhã, anh sẽ giúp Lương Tuấn nắm thật chắc cơ hội này, so với những người phụ nữ qua lại với tên tiểu tử thúi kia, chỉ có cô gái trước mặt này làm người ta vừa mắt.
Huống chi rõ ràng Lương Tuấn là con một lại suốt ngày đòi theo chủ nghĩa độc thân, anh cũng không muốn sau này cậu không có người hương khói đâu!
Hơn nữa mấy người bọn họ đều đã dừng cương trước bờ vực thẳm, cưới được cô vợ xinh đẹp, cảm nhận được tình yêu cùng hôn nhân tốt đẹp, chỉ còn lại mỗi Lương Tuấn luôn ngu đần không chịu thay đổi, vẫn còn lớn tiếng hô "độc thân vạn tuế".
Để giải quyết vấn đề độc thân, cũng ngăn cản lòng của những người phụ nữ khác, anh quyết định thay Lương Tuấn câu Mỹ nhân ngư này.
Với suy nghĩ này, bởi vì sứ mạng thần thánh của mình mà Địch Kiệt nhiệt huyết sôi trào.
Sở Mạn Hà kinh ngạc... anh ta, biết tên cô?
Nhìn ra kinh ngạc của cô, Địch Kiệt mở miệng nói."Lương Tuấn đã từng nói với anh."
Trên thực tế, Lương Tuấn không có nói câu nào, nhưng thái độ của nó nói năng thận trọng kì quái, ngược lại càng làm anh nổi lên nghi ngờ, tìm mọi cách dò hỏi, nó mới miễn cưỡng nói ra tên cô, còn nói chỉ là đơn giản đưa cô về nhà.
Lương Tuấn từng nói với anh ta về cô sao? Thoáng chốc, trong lòng cô nổi lên kinh hoàng, ngày cả cô cũng không hiểu mình tâm hoảng ý loạn vì cái gì.
"Sở tiểu thư?" Địch Kiệt lại hỏi cô lần nữa.
"Không...không cần!" Cô liền vội vàng lắc đầu."Em chỉ là tới trả lại anh ấy chiếc áo khoác, nếu anh ấy không có ở đây, vậy hôm khác em sẽ quay lại."
Áo khoác? Địch Kiệt liếc nhìn túi giấy trong ngực cô, giống như là sói nhìn thấy con mồi, hai mắt tỏa sáng.
Oh, không ngờ tên tiểu tử Lương Tuấn này lại như vậy, muốn nó mở miệng quả thực còn khó hơn cả mở miệng trai sò, ngay cả áo khoác cũng đưa cho người ta còn nói là "đơn thuần". Nếu xem hành động này là chưa có cái gì, thì chính là xem Địch Kiệt anh là thằng ngốc!
Nhờ cậy, dù sao anh cũng là người từng trải, hành động giấu đầu hở đuôi này rất khả nghi, rất không bình thường, thừa dịp Lương Tuấn không có ở đây, anh phải nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút gì đó ở Sở Mạn Hà mới được!
"Như vậy sao được?" Anh giả bộ nghiêm mặt."Nếu Lương Tuấn biết anh để bạn của cậu ta đứng ở ngoài cửa, khi trở về cậu ta sẽ lảm nhảm bên tai anh dài dài, em đừng khiến anh trở thành người bất nghĩa chứ."
Lời của anh khiến Sở Mạn Hà không nhịn được cười khúc khích.
Đúng là người đẹp, ngay cả nụ cười cũng đẹp, chỉ tiếc là anh đã có chủ, trên đời này không còn bất kì một người phụ nữ nào có thể khiến anh động tâm, nhưng mà, anh làm anh trai cũng nên thay em trai tính toán chung thân đại sự một chút.
"Đến đây đi, Lương Tuấn vừa ra khỏi cửa dường như rất vội, sẽ không thể trở về nhanh như vậy được." Địch Kiệt cười cười với cô, nụ cười sáng láng kia lại khiến cô nổi lên khẩn trương cùng bất an.
"Được rồi, vậy... quấy rầy rồi." Sở Mạn Hà khách khí gật đầu cười.
Địch Kiệt càng nhìn càng cảm thấy cô rất khác biệt so với những người phụ nữ vây quanh Lương Tuấn.
Cô khiêm tốn, lễ độ, tao nhã có giáo dục, so với những thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, vênh mặt hất hàm sai khiến kia không giống nhau, hơn nữa, anh thích nụ cười của cô, đơn thuần, trong sáng, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp thoải mái.
Lập tức anh quyết định phải thay cái tên Lương Tuấn không biết thưởng thức kia giữ lại cô, có em dâu xinh đẹp như vậy cũng coi như mát mặt.
"Mời đi theo anh!"
Lại nở nụ cười thân thiết, anh dẫn cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Đi vào phòng làm việc, Địch Kiệt thân thiện mời Sở Mạn Hà ngồi trên ghế sô pha, kêu thư kí pha cà phê, trà bánh, rồi vui vẻ ngồi xuống trước mặt cô.
Nhìn người trước mắt, Sở Mạn Hà thụ sủng nhược kinh. (được sủng ái mà lo sợ)
Cô không nghĩ tới, một tổng giám đốc cao cao tại thượng mà lại nhiệt tình thân thiết như vậy, không những bỏ xuống công việc để nói chuyện phiếm với cô, còn ân cần thu xếp điểm tâm, giống như đem cô trở thành khách quý mà tiếp đãi.
Lương Tuấn cùng Địch Kiệt tuyệt đối không giống như những lời Sở Triển Đường nói: loại thiếu gia cao ngạo, phách lối.
Điều này làm cho Sở Mạn Hà kinh ngạc, vừa cảm kích lại... chột dạ, sợ rằng Địch Kiệt không biết là cô có tâm cơ, muốn quyến rũ em trai của anh!
"Hiện tại Sở tiểu thư làm việc ở đâu?" Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hiểu rõ hơn một chút sẽ tốt hơn!
"Em là người mẫu của thương hiệu "Lam""
"À!" Địch Kiệt biết thương hiệu này, đây là thương hiệu mà vợ yêu Điền Hân của anh thích nhất.
Thể nào mà trông cô thật phong cách. Địch Kiệt hài lòng thầm gật đầu, trong lòng vui mừng.
"Trong nhà Sở tiểu thư có những ai?" Anh nhanh chóng đánh vào vấn đề trọng tâm.
"Cha mẹ em đã sớm qua đời, chỉ còn lại một người... anh trai." Cô rủ mắt xuống, cố gắng nói giọng bình tĩnh.
Sở Triển Đường tựa như một vết sẹo mãi không lành trong lòng cô, mỗi khi có ai đó nhắc đến anh ta, vết sẹo kia lại bị vạch trần.
Nhưng cô không oán trách bất kì ai, có trách thì cũng trách chính bản thân mình qua nhiều năm như vậy vẫn không học được kiên cường, còn yếu đuối, làm cho cô dễ dàng nói mình có anh trai.
"Ách... xin lỗi!" Địch Kiệt sửng sốt một chút, đột nhiên phát hiện việc mình hỏi han thật quá đáng.
Tuổi còn trẻ đã không còn cha mẹ, trở thành một cô nhi không nơi nương tựa, suy nghĩ một chút thật đáng thương, phải bảo Lương Tuấn chăm sóc cô ấy thật tốt mới được!
"Không sao đâu, qua nhiều năm như vậy em đã quen một mình."
Cô không để bụng cười cười, nhưng vừa ngẩng đầu tiếp xúc được với ánh mắt cảm thông của Địch Kiệt, không biết sao tim cô lại nổi lên một trận chua xót, giống như thấy một người quan tâm cô, giống như một người anh trai luôn bảo vệ cô, đó là điều mà cô chưa bao giờ cảm nhận được từ trên người Sở Triển Đường.
"Anh trai em thế nào? Anh ta đang làm gì?" Địch Kiệt hỏi tiếp.
"Anh... Anh ta..." Nhớ đến anh ta khiến cô không thở nổi, tên đầu sỏ phá hoại cuộc sống bình yên của cô, nước mắt cô không nghe lời xông lên hốc mắt.
"Không sao, nếu em không muốn nói cũng không cần miễn cưỡng." Liếc thấy lệ cô lại trào lên nơi khóe mắt, Địch Kiệt biết mình lại lỡ lời.
"Không, không phải vậy, em chỉ là..." Cô không nhịn được nghẹn ngào.
Đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang không nhịn được mà khóc.
Địch Kiệt không mở miệng, chẳng qua là lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô.
"Cám ơn!" Cô bối rối nhận lấy khăn giấy, nước mắt giống như là trân châu đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Không hiểu sao lúc này anh lại thấy cô như em gái nhỏ.
"Muốn khóc cứ khóc đi, anh không ngại cho em mượn bờ vai để dựa vào." Địch Kiệt quan tâm nói.
Nhìn khuôn mặt anh ôn hòa, đáy mắt lộ ra sự quan tâm, cô rốt cuộc không nhịn được mà tựa vào đầu vai của anh khóc thành tiếng.
"Các người đang làm gì?"
Một âm thanh lãnh khốc đột nhiên truyền đến.
Hai thân thể đang tựa vào nhau giống như là phải bỏng đột nhiên tách ra, bóng dáng cao lớn ngoài của đã sải bước đi vào.
Lần lượt nhìn hai người lúng túng trên ghế salon, Lương Tuấn thật sự không thể tin vào mắt mình, Địch Kiệt cùng với người chỉ gặp một lần hôm đó Sở Mạn Hà đang ôm nhau?
Mới trở lại phòng làm việc liền nghe thư kí truyền đạt, Địch Kiệt có chuyện quan trọng muốn tìm anh? Làm anh em lâu như vậy, anh rất ít khi thấy Địch Kiệt luôn điềm tĩnh lại dùng từ "khẩn cấp" như lần này. Anh nghi ngờ lập tức xoay người đi đến phòng làm việc của Địch Kiệt.
Vừa bước vào cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, không ngờ tới liền bắt gặp một màn này.
Tại sao Sở Mạn Hà lại ở chỗ này? Ánh mắt chuyển sang Địch Kiệt, anh ấy biết cô từ lúc nào? Lại còn dám ở trong phòng làm việc làm ra chuyện như vậy?
"Địch Kiệt, anh đang làm cái quái gì vậy?" Anh trừng Địch Kiệt, anh không thể tin được anh ấy mới kết hôn chưa một năm đã muốn ở sau lưng Điền Hân ăn vụng.
"Ách, Lương Tuấn! Em đừng hiểu lầm, chuyện không phải như em suy nghĩ đâu." Địch Kiệt liếc mắt nhìn Sở Mạn Hà đang xấu hổ lúng túng, cố gắng muốn giải thích rõ.
"Anh vui vẻ ôm phụ nữ ngay trước mặt em, lại muốn em đừng hiểu lầm?" Lương Tuấn cắn răng nghiến lợi nói.
Tầm mắt di chuyển đến Sở Mạn Hà ở bên cạnh, chỉ thấy trong đôi mắt to xinh đẹp chứa đầy nước mắt, bộ dạng thống khổ đáng thương, khiến cho người ta không khỏi sinh ra đau lòng, cũng khó trách Địch Kiệt trước nay luôn mạnh mẽ kiên định, là một đại trượng phu sẽ không nhịn được mà ôm cô vào trong ngực.
Chẳng biết tại sao, vừa nghĩ tới hình ảnh Sở Mạn Hà cùng Địch Kiệt ôm nhau, trong lòng anh thế nhưng lại không thoải mái, giống như lục phủ ngũ tạng bị axit ăn mòn --- thậm chí anh chỉ cùng Sở Mạn Hà gặp mặt một lần!
"Em nghe anh giải thích...."
Giải thích? Lương Tuấn lạnh lùng liếc anh một cái, ở trong lòng kêu rên --- sự thật đặt ở trước mắt, còn cần nói cái gì nữa?
"Sở tiểu thư, tại sao em lại ở trong này?" Không để ý Địch Kiệt ở một bên tìm mọi cách giải thích, anh chuyển sang Sở Mạn Hà.
Có lẽ trong hai người bọn họ sẽ có một người tương đối thành thực.
"Em mang áo khoác tới!" cô lúng túng đưa túi giấy trong tay cho anh."Em đã mang đi giặt, anh lúc nào cũng có thể mặc."
"Anh có chuyện nhất định muốn cho em biết!" Lương Tuấn cũng không thèm nhìn đồ cô đưa tới, chẳng qua là hung hăng nhìn cô.
"Ừ." Sở Mạn Hà hoảng hốt bất an di chuyển thân thể, ánh mắt không dám nhìn anh, vốn là ghế salon thoải mái dường như biến thành bàn chông.
"Địch Kiệt đã kết hôn, anh ấy có một người vợ rất tốt, không phải người thích hợp chơi trò chơi tình trường." Anh nhìn cô, vẻ mặt giống như tố cáo cô là người không mời mà tới.
Mặt cô từ đỏ bừng chuyển sang trắng xanh.
"Cái này em biết, nhưng anh hiểu lầm rồi, tổng giám đốc Địch chẳng qua là có lòng tốt để em ngồi đây chờ anh..."
"Có thể giao áo cho thư ký, huống chi, có cần chờ trên bả vai Địch Kiệt không?" Anh giễu cợt, vẻ mặt hiện rõ anh một chữ cũng không tin.
"Em chỉ là... chẳng qua là..." Cô nhìn Địch Kiệt chỉ cảm thấy bất đắc dĩ cùng ủy khuất.
"Hoặc là em rất am hiểu loại trò chơi này, nhưng lại tìm lộn người."
Từng câu từng chữ của anh tàn khốc lăng trì tự ái của cô.
Nhìn tay mình cứng ở giữa không trung, Sở Mạn Hà cảm thấy thật sự khó chịu, môi dưới dường như bị cắn đến chảy máu.
Mặc dù chuyện cô có ý đồ là thật, nhưng cũng không giống như những gì anh nói, chỉ cần là đàn ông liền muốn quyến rũ.
"Lương Tuấn, em đang làm cái gì vậy? Mạn Hà, cô ấy..."
"Mạn Hà?" Ánh mắt Lương Tuấn sắc bén lãnh khốc quét về phía Địch Kiệt."Còn chưa được nửa ngày, anh liền thân mật gọi tên của cô ấy? Còn nói không có gì?"
"Anh!" Địch Kiệt ngẩn người, ảo não muốn gõ đầu mình.
Biết rõ tên tiểu tử Lương Tuấn này nóng nảy giống như sư tử, đối với người nào cũng đều giương nanh múa vuốt, có cái gì không đúng, anh cũng không thèm suy nghĩ cẩn thận từ lời nói đến việc làm, còn gây thêm chuyện làm cái gì?
"Hai người không cần cãi nhau, là em không tốt, em không nên tới!" Ném túi đồ lên trên bàn, Sở Mạn Hà cầm ví da lên xoay người xông ra khỏi phòng làm việc.
Cô nên sớm biết, cô căn bản không biết tự lượng sức mình, còn ngu ngốc nhận lấy nhục nhã!
Cô phải đi về nói với Sở Triển Đường cô quyết định hủy bỏ cái giao ước này, anh ta gây ra họa thì anh ta tự đi mà giải quyết! Anh ta cũng đã ba mươi tuổi, nên có trách nhiệm với cuộc sống của mình.
Nhìn thân hình đột nhiên chạy như bay, tim Lương Tuấn có mấy giây đập mạnh và loạn nhịp.
Trong phút chốc vừa rồi, không phải là anh không nhìn thấy gì?
Cho đến khi âm thanh giày cao gót biến mất ở ngoài cửa, anh mới phục hồi lại tinh thần.
Cô khóc? Anh không dám tin vào mắt mình...cô rơi lệ?
Không biết tại sao, một sự thất vọng, ân hận dâng lên.
Từ nhỏ đến lớn, cá tính anh tự nhiên phóng khoáng chưa từng sợ cái gì, nhưng sợ nhất là nước mắt phụ nữ.
Chẳng lẽ anh thật sự hiểu lầm cái gì? Lương Tuấn cũng không kịp suy nghĩ gì, ngay sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Nhìn hai người một trước một sau lao ra khỏi phòng làm việc, Địch Kiệt thất thần hồi lâu.
Hai người kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
← Ch. 02 | Ch. 04 → |