Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Em Như Vậy Là Sai Lầm Rồi Sao - Chương 02

Yêu Em Như Vậy Là Sai Lầm Rồi Sao
Trọn bộ 10 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


"Chào"

Vì đây là buổi hẹn hò đầu tiên nên Thành Hải Đông đến chỗ hẹn rất đúng giờ, chưa đầy bảy giờ tối đã có mặt, anh cho xe máy dựng ở trước cửa "Quán mỳ lão Đỗ.

Đỗ Tiểu Nguyệt mặc trên người chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, kết hợp với quần bò năng động, cầm trong tay nón bảo hộ màu hồng nữ tính. Khuôn mặt của cô gái trẻ trung, thuần khiết lại không có trang điểm, bởi vì làn da vốn trắng mịn, hồng hào càng thêm xinh đẹp, quyến rũ vô cùng.

"Hôm nay em trông rất tuyệt." Thành Hải Đông trầm trồ, cảm thấy chính mình nếu có thể mãi ở một chỗ nhìn ngắm cô, nhìn cho đến tận hừng đông.

Đỗ Tiểu Nguyệt tim nhưng ngừng đập, hô hấp rối loạn, cúi đầu e thẹn, vành tai từ từ ửng hồng lên, lí nhí trong miệng hai từ "Cám ơn" rất lâu vẫn không thốt ra được.

"Thưa hai bác, chúng cháu đi đây, trước mười giờ rưỡi cháu sẽ đưa cô ấy an toàn về nhà. Thành Hải Đông thông tri chào tạm biệt với ba mẹ Đỗ Tiểu Nguyệt đang ở trên lầu hai.

"Lái xe cẩn thận." Ông Đỗ theo sau dặn dò, rồi đóng lại cửa sổ.

"Lên xe đi."

Đỗ Tiểu Nguyệt đội nón bảo hộ vào, nhẹ nhàng ngồi ở yên sau, hai tay ghì chặt hai bên hông xe.

"Nếu em không ngại thì ôm chặt thắt lưng của anh, nếu không bả vai của anh cũng cho em mượn đỡ, như vậy em ngồi ở phía sau cũng sẽ được an toàn hơn......" (XX: học hỏi thôi...đây là phương thức hay nhất gần gũi nhất ha. )

Thành Hải Đông quay đầu ra sau nhắc nhở, kéo khóa nón bảo hộ lại "Két" một tiếng vang lớn nổ ra ở bên tai Đỗ Tiểu Nguyệt.

Đó là một người cao to lái xe với tốc độ lớn đột ngột dừng lại ở phía sau xe bọn họ, khiến cho Đỗ Tiểu Nguyệt hoảng hốt, thiếu chút nữa ngã khỏi xe, may mắn Thành Hải Đông nhanh nhạy bắt lấy cánh tay cô giữ lại, vì quá đột ngột cả người cô ngã nhào vào trong lòng ngực rắn chặt của anh.

Anh ấy rất ấm áp!

Đỗ Tiểu Nguyệt hai má nóng ran, trong nháy mắt lại có chút thất thần. Cô vốn cao một mét sáu, chưa bao giờ cho rằng chính mình nhỏ bé yếu đuối, nhưng một giây này khi cô ở trong lòng anh, cùng anh kề cận thân mật, nghe rõ nhịp thở của đối phương trong thân thể lại sinh ra cảm giác bản thân như chú chim nhỏ được nâng niu, che chở rất là an toàn, rất thoải mái.

"Em không sao chứ?" Thành Hải Đông rất muốn ôm giai nhân ở trong lòng lâu hơn nữa, nhưng anh không muốn chính mình vừa mới ra khỏi cửa đã muốn biến thành sắc lang.

"Thực xin lỗi!" Đỗ Tiểu Nguyệt xấu hổ lại đỏ mặt, vội vàng lấy tay đẩy ra anh.

Một hương thơm dịu nhẹ tản mát từ thân thể cô phảng phất ở chóp mũi anh. Thành Hải Đông hít sâu một hơi, thỏa mãn hưởng thụ hương vị của riêng cô, anh rất nhanh trở lại biểu tình đứng đắn, nghiêm túc, quay người ngồi ngay ngắn trên xe.

"Được rồi, vịn chặt lấy bả vai của anh, chúng ta đi thôi." Thành Hải Đông hô to.

"Đồng ý." Đỗ Tiểu Nguyệt gật đầu, bàn tay nhỏ bé vịn lấy bả vai to lớn của anh, thấy cô ngoan ngoãn nghe lời anh vui vẻ cười theo.

Xe máy liền như vậy ra khỏi con ngõ nhỏ hẹp, hòa vào dòng xe đông đúc của buối tối thành thị.

"Có cảm thấy lạnh không?" Thành Hải Đông ân cần hỏi han.

"Không đâu" Anh cao lớn như vậy, cơn gió lạnh thổi đến đều được anh cản lại, làm sao có thể lạnh được?

"Em không thể ăn được món nào?" Anh lại tiếp tục hỏi.

"Không thể dùng đồ ăn hải sản, vì em bị dị ứng"

Đỗ Tiểu Nguyệt ngồi ở phía sau anh, cơn gió lạnh thổi ào ào qua nón bảo hộ. Anh lái xe tốc độ không chậm, có thể nói kĩ thuật lái xe của anh rất cừ, ngay cả người ngồi ở phía sau rất thoải mái, không có một chút sốc nảy, say xe.

Xe máy rất nhanh chạy qua khỏi một con đường lớn, anh không hề mở miệng hỏi thêm câu nào, Đỗ Tiểu Nguyệt ở phía sau lại bồn chồn, không yên, vắt hết óc cũng không biết nên nói cái gì.

Cô ngẩng đầu nhìn phía trước, há miệng muốn nói.

"Kìa anh...... là đèn đỏ." Cô đột nhiên kêu to.

"Ừa" Thành Hải Đông sảng khoái thừa nhận, thậm chí còn khoái ý cười ra tiếng.

Tiếng cười thật giòn tan, hai bờ vai của anh chấn động run lên, làm cho lòng bàn tay của Đỗ Tiểu Nguyệt ướt đẫm mồ hôi.

"Đèn đỏ không dừng ư......" Cô nhỏ giọng nói.

"Ừa, bất quá ở đây rõ ràng có bốn làn đường dành cho xe chạy, lại chưa từng lái xe như vậy ở trên đường nên anh mới mạo hiểm như vậy. Huống hồ chỉ thử một lần cảm giác vượt đèn đỏ, nếu không người ta làm sao biết anh là người ở cảng Cao Hùng. Ha...ha..." Hắn vừa nói, vừa cười.

"Người Cao Hùng nào có như vậy không tuân thủ quy tắc giao thông." Cô theo trực giác phản bác lại.

"Bởi vì em là một cô gái ngoan hiền, cho nên mới như vậy khuôn phép tuân thủ các quy tắc giao thông. Bằng không chúng ta cá cược với nhau một phen, lấy xuất phát điểm từ đây cho đến gần chỗ chợ đêm, đếm thử xem sẽ có bao nhiêu người vi pham quy tắc. Nếu số người vi phạm không vượt qua mười người, thì anh sẽ thua. Người nào thua cuộc sẽ phải mời người kia uống sữa đu đủ ở Lục Hợp chợ đêm quán cũ."

"Được" Đỗ Tiểu Nguyệt dùng sức gật đầu, nón bảo hộ đánh "Cộp" một tiếng lên bờ vai của anh. (XX: kiểu này chắc rêm mình a!)

Hai người đều cúi đầu nở nụ cười, Đỗ Tiểu Nguyệt trong lòng không mấy yên tâm cũng bởi vì tin tưởng, mà thoáng cái im lặng không nói thêm.

Thành Hải Đông cho xe máy giảm xuống tốc độ, an phận chạy chậm lại, bởi vì công trình tu sữa đường ray xe điện ngầm chưa hoàn thành khiến cho xe ở trên đường bị tắt nghẽn thành hàng dài, làm xe bọn họ kẹt lại ở giữa.

Cái chính là, bọn họ bất quá mới đi ngang qua hai giao lộ, Thành Hải Đông đã muốn đếm đến gần mười người vi phạm.

Theo đèn đỏ quẹo phải, nghịch hướng với làn xe bên cạnh người đi lại không đi vào làn đường dành cho người đi bộ tự nhiên đi lạc hướng, mấy hành vi phạm quy tắc đều không không tránh bị anh đếm được.

"Em thua, tổng cộng có mười sáu người vi phạm." Gần đến Lục Hợp chợ đêm anh nhanh chóng cho xe dừng hẳn lại, Thành Hải Đông cười đùa nói với cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt cởi xuống nón bảo hộ, lại vẫn cau mày.

"Như vậy không đúng a, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?" Cô bình thường ra khỏi nhà đều đi xe điện ngầm hay xe buýt, căn bản không chú ý tới mọi người cư nhiên lại không tuân thủ quy tắc giao thông.

"Yên tâm, người Cao Hùng rất tốt bụng, nhiệt tình, vạn nhất thật sự có người xảy ra tai nạn xe cộ, mọi người đều sẽ dừng lại hỗ trợ." Thành Hải Đông tự nhiên nói cười, vỗ vỗ bả vai của cô an ủi. (trời ạ)

Nói gì vậy! Đỗ Tiểu Nguyệt dở khóc dở cười liếc nhìn anh một cái, lại vì anh mỉm cười, con ngươi đen lấp lánh mà khiến cô xấu hổ cúi đầu.

"Em chịu thua chưa, mời anh uống sữa đu đủ đi." Thành Hải Đông nhẹ nhàng nói, phá vỡ bầu không khí trầm mặc, ngại ngùng.

Đỗ Tiểu Nguyệt thoải mái cười vì anh lại chủ động tìm đề tài để trò chuyện, nếu không cô thật sự lại bắt đầu cảm thấy e ngại, khó xử rồi.

Lục Hợp chợ đêm lúc bảy giờ rưỡi, có rất nhiều đám đông bắt đầu tụ tập.

Cô ở cổng trước mua hai chén sữa đu đủ, mới uống được một ngụm, liền nhịn không được kinh hô ra tiếng.

"Rất ngon." Cô trợn to mắt, hai tay cầm chén sữa mát lạnh, có màu trắng đục rất thơm.

"Bởi vì trái đu đủ rất chín mọng nên nước sữa rất ngọt dịu, lại dùng đường phèn cũng không dùng đường trắng để nấu, hương vị đương nhiên là bất đồng." Thành Hải Đông ngóng nhìn cô hứng phấn thưởng thức, cảm thấy rất thích khuôn mặt cô như vậy nhỏ nhắn, hồn nhiên, nụ cười tươi tắn rất thu hút.

"Anh cực kì rất thích ăn này nọ sao?" Cô ôn tồn hỏi.

"Anh thực thích ăn vặt, bởi vì hương vị rất lạ lại không cầu kì hình thức, không cần phải ngồi ăn nghiêm chỉnh, không cần ăn mặc đứng đắn, không cần đặt chỗ hẹn trước. Tóm lại, chính là 'thoải mái' hai chữ này." Thành Hải Đông sang sảng nói.

Đỗ Tiểu Nguyệt gật đầu, bởi vì nhìn thấy anh tâm tình vui vẻ khiến cô bị lôi cuốn theo, tâm trạng vốn dĩ khẩn trương, tư thái e thẹn bất giác không biết từ khi nào dần dần thư giãn xuống không ít.

"Chúng ta trước đi ăn thử canh đầu cá hầm sen ở quán phía trước, tiếp theo dùng qua chén súp tuyết ngân nhĩ nóng hổi, sau đó dùng thêm món gì đó cho no bụng, cuối cùng là dùng món điểm tâm bánh đậu đỏ mềm mịn có tiếng từ lâu - Quán này người ta có cách chế biến rất đặc biệt, hương vị của sữa rất lạ, em nhất định phải thử qua một lần." Thành Hải Đông ở trong đám đông đi ở phía bên ngoài, cô ở phía trong để tránh cho người qua lại đụng trúng.

Đỗ Tiểu Nguyệt nghe hắn nói một hồi, ánh mắt càng ngây đại, bụng réo rắt cảm giác thấy rất đói.

"Có thể hay không ăn như vậy rất là nhiều?" Cô chỉ nghe thôi, liền đã cảm thấy no bụng một nửa.

"Bằng không, chúng ta hôm nay ăn trước một nửa, ngày mai lại đến ăn một lần nữa? Hắn cười hỏi, con ngươi đen rạng rỡ tỏa sáng.

"Đồng ý." Cô ngoan ngoãn gật đầu, không nghi ngờ chút nào lời nói của anh.

Thành Hải Đông nhếch mắt nhìn gương mặt nhu thuận của cô, đột nhiên ngửa đầu, cười to thành tiếng.

"Em đó, thật sự rất dễ dàng bị người ta bắt cóc." Hắn vỗ nhẹ lên mái tóc của cô, giống như một một người anh trai quan tâm em gái.

"Không có ai muốn ở gần em, em rất buồn." Cô thấp giọng nói.

Thành Hải Đông dừng lại cước bộ? Trên mặt biểu tình nghiêm trang, nắm lấy bả vai của cô."Em đừng có buồn, em là chưa gặp được người thích hợp có thể làm hướng dẫn viên cùng em ăn uống, nói chuyện thoải mái, vui vẻ."

"Giống như anh bây giờ sao?" Đỗ Tiểu Nguyệt vừa mới mở miệng, bên tai lập tức ửng đỏ lên, hại cô xấu hổ mí mắt đều không dám mở ra, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm dưới mặt đất.

"Ừa, giống như anh vậy."

Thành Hải Đông nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, có chút kiêu ngạo, có chút bá đạo, nảy sinh càng nhiều khí lực mạnh dạn.

"Em có thể bảo anh buông ra" Anh thầm thì nói, rồi yên lặng ngóng nhìn cô hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ vẻ nhút nhát, đáng yêu.

Đỗ Tiểu Nguyệt thân mình run rẩy, cũng rất nhẹ nhàng phe phẩy đầu.

"Vậy em hiện tại hãy nắm chặt tay anh thêm một chút." Anh ôn tồn nói.

Đỗ Tiểu Nguyệt ngẩn ra, đầy khó hiểu, nhíu mày nhìn anh.

Anh mở to mắt, đôi mắt sáng ngời lên, cười thật vui vẻ, sung sướng dường như anh vừa bắt được ngôi sao sáng ở trên bầu trời.

"Bởi vì, nếu em không nắm chặt tay anh thêm một chút, anh sợ anh sẽ giống như khí cầu giống nhau vì sung sướng, hạnh phúc mà bay lên trời mất." Anh phấn khởi nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô, con ngươi đen lấp láy, đầy sủng nịnh, yêu thương đều dành cho cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt cảm giác rung động, đầy yêu thích, không dám lại nhiều lần nhìn hắn, vội vàng thuận miệng nói "Em đói bụng."

"Cam đoan đem em vỗ béo." Thành Hải Đông nắm chặt tay cô, đi về phía trước chỗ quầy canh cá nóng, dành lấy hai cái ghế."Ông chủ, cho hai chén canh cá nóng!"

Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn bọn họ tay trong tay nắm chặt, cảm giác ngây ngô khẽ cắn môi, sau đó hiểu ý miệng khẽ cười thật ngọt ngào, hạnh phúc.

Cô không biết lần đầu tiên hẹn hò liền nhanh như vậy nắm tay có hay không vượt qua khuôn phép chừng mực của chính mình, nhưng có thể làm cho cô nói chuyện nhiều như vậy, lại còn làm cho cô cảm thấy ở cùng người khác phái rất thoải mái, anh chính là người đầu tiên!

Cô cùng Thành Hải Đông chỉ quen nhau mới bốn tháng.

Trừ bỏ anh đến Đài Nam công tác vài ngày, bọn họ mỗi ngày đều gặp mặt.

Lần này, anh đi vắng ba ngày liền vẫn không có tới, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho cô.

Có phát sinh chuyện gì sao?

Mình có phải hay không nên gọi điện hỏi thăm anh ấy trước?

"Tiểu Nguyệt, con đem mỳ sợi bỏ vào tô rau vừa mới luộc đi." Bà Đỗ nhắc khéo con gái một tiếng.

"A!" Đỗ Tiểu Nguyệt định thần lại nhìn lên, kinh hô một tiếng, vội vàng đem cái giá đựng rau luộc vừa nãy bỏ vào tô.

Đỗ gia có tiếng mì được trụng qua bằng nước canh hầm xương rất lâu, mùi vị rất ngọt, rau xanh lại tươi mới, sạch sẽ ăn vào rất bổ dưỡng, còn dùng nước suối thượng nguồn đun sôi luộc qua. Một khi đã dùng, hương vị sẽ không thay đổi nhớ mãi.

"Thực xin lỗi, con không có làm việc chuyên tâm" Đỗ Tiểu Nguyệt thật thà nói, một lần nữa lại thả vào một phần rau xanh đi xuống.

"Hiện tại trong quán không có đông khách, con trước đi gọi điện thoại hỏi thăm Hải Đông đi, xem thằng bé có phải hay không sinh bệnh? Bằng không, như thế nào liền ba ngày rổi cũng chưa đến?" Bà Đỗ nhẹ nhàng nói, cũng không nhẫn tâm nhìn con gái hoang mang.

"Vâng ạ"

Đỗ Tiểu Nguyệt rất nhanh đem thức ăn trong tay xử lý một phần, liền bước nhanh đi xuống phía sau bếp, ở trong phòng rửa chén nhỏ, cầm lấy tạp dề lấy ra từ túi chiếc di động, ấn hạ số điện thoại quen thuộc.

Đô đô...... Cô nhíu mi, bụng đầy lo lắng.

Đô đô...... Cô tiếp tục cắn môi.

"A..." Một đạo âm thanh hỗn loạn, rất khó phân biệt giọng nói vang lên ở bên tai cô.

"Anh bị làm sao vậy?" Cô nhanh tay cầm lấy di động, biểu tình nóng vội thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

"Đừng nói nữa, anh hiện tại sắp đến trước cửa nhà em."

"Để em ra đón anh." Đỗ Tiểu Nguyệt liền cúp máy di động, thái độ vui mừng, khác thường chạy nhanh ra cửa trước.

Ngay tại cửa, Thành Hải Đông đang từ từ đi về phía cô đang đứng.

"Hi, nhìn thấy em thật là tốt." Thành Hải Đông vươn tay về phía cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt chạy vội tới bên người anh, nhẹ nhàng cầm tay anh, làn da mát lạnh như băng từ tay anh dọa cho cô sợ hãi.

Cô hoảng hốt khi nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của anh, lại nhịn không được đau lòng sờ qua hai má hốc hác của anh.

"Như thế nào lại ốm đi nhiều vậy? Anh sinh bệnh sao?" Cô khẽ nâng nhẹ cánh tay, ánh mắt lo lắng hoàn toàn đặt trên người anh, không một giây phút nào rời đi.

"Em giúp anh báo với hai bác là anh đến chơi đi." Thành Hải Đông dịu dàng nói, nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bất an, lo lắng của cô lại cảm thấy bệnh tình của chính mình đã muốn thuyên giảm hơn phân nửa.

Mới ba ngày không được gặp cô, Anh liền cảm thấy toàn thân không có chút sức lực hay tinh thần tí nào, có cảm giác chính mình bị thất lạc bộ phận nào đó trên thân thể, không có lúc nào được an tâm, bĩnh tĩnh.

Anh vốn sống phóng khoáng, thích tự do tự tại, loại cảm xúc ràng buộc rất khác lạ này, khiến anh thực sự sợ hãi.

Cho nên, anh nhẫn nại không để chính mình chủ động gọi điện thoại, bắt buộc chính mình an phận ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. Một ngày dài đi qua, rồi hai ngày trôi qua, anh lại bắt đầu cảm thấy sốt sắng, ảo não... cô ấy làm gì mà một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có!

Cho nên, anh rốt cuộc nhịn không được phải chạy đến đây, muốn đem tất cả sự tình chịu đựng mấy ngày nay nói rõ ràng ra hết.

Anh thật không muốn thiếu vắng cô!

"Hải Đông này, cháu như thế nào mà gầy đi nhiều như vậy? Sinh bệnh có phải hay không?" Ông Đỗ cùng vợ vừa nhìn thấy Thành Hải Đông bộ dáng tiều tụy, lập tức kinh hô ra tiếng, đi đến bên cạnh hỏi han.

"Bởi vì ba ngày không có tới đây tẩm bổ." Thành Hải Đông cười nói, biểu tình bông đùa, nhưng vẫn không dấu không đi được khuôn mặt tái xanh đầy mỏi mệt.

"Bị cảm, có phải hay không?" Bà Đỗ quan tâm hỏi han, tay sờ sờ cái trán của anh."Không có phát sốt."

"Cháu bị viêm dạ dày, hai ngày liền đều nôn mửa, nằm bất tỉnh nhân sự, hôm nay mới khỏe lên một tí liền ra khỏi nha." Thành Hải Đông cười khổ nói.

"Tiểu Nguyệt, con nhanh chút dìu cậu ấy lên lầu nghỉ ngơi." Ông Đỗ hăng hái nói.

"Con dìu anh ấy lên lầu, chút nữa sẽ trở xuống phụ giúp quán ăn." Đỗ Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói.

"Chỉ còn lại có vài vị khách, đợi họ ăn xong ba mẹ sẽ dọn quán, con cũng không cần phải xuống đây." Ông Đỗ vẫy vẫy tay, muốn bọn họ nhanh chút đi lên lầu, vợ chồng ông đã sớm đem Thành Hải Đông xem như con rể nhà mình mà đối đãi.

Đỗ Tiểu Nguyệt giúp đỡ Thành Hải Đông lên lầu, để cho anh ngồi ở sô pha phòng khách.

Biết anh đang bị bệnh, trong lòng cô rất lo lắng, nhưng lại không biết như thế nào quan tâm, chỉ biết bối rối ở bên cạnh anh đi tới đi lui.

"Anh có muốn uống một ít nước nóng không? Hay là dùng một chút canh nóng nha?" Cô nhỏ nhẹ hỏi.

"Anh chỉ muốn em thôi."

Thành Hải Đông nắm chặt tay cô, đem cô kéo đến ngồi bên cạnh anh, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn khuôn mặt cô, đem tất cả bộ phận mắt, mũi, môi, lông mi, mí mắt ở trên khuôn mặt cô tỉ mỉ đánh giá trong chốc lát.

Cô có nét đẹp thanh tú, dịu hiền, khí chất cũng thực tao nhã, tuy cô không phải tuyệt sắc giai nhân làm cho người ta thần hồn điên đảo. Nhưng anh lại không có cách nào làm cho chính mình không nghĩ đến khuôn mặt cô?

Bởi vì mỗi một câu anh nói, cô đều thực chuyên tâm lắng nghe? Bởi vì bộ dạng cô khi cười rộ lên sẽ làm cho lòng anh hoàn toàn rung động, say mê? Cũng là vì cô căn bản chính là hình mẫu người vợ lý tưởng trong mộng của anh từ rất lâu rồi?

Thành Hải Đông nghĩ mãi không ra nguyên nhân, chỉ biết là cô rất hợp mắt anh, cho nên anh muốn buông lõng chính mình đem cô ôm vào thật chặt hơn nữa.

"Bị bệnh nặng như vậy, sao lại không gọi điện thoại cho em?" Đỗ Tiểu Nguyệt nằm cánh tay anh lay nhẹ, dịu dàng vỗ về gương mặt anh, mày khẽ nhăn nhíu ẩn hiện những nếp gấp khúc mờ mịt trên trán, giọng trầm thấp lẩm bẩm "Mới có vài ngày thôi, như thế nào ốm đến như vậy?"

"Vì sợ em sẽ lo lắng, cho nên mới không gọi điện thoại báo cho em hay." Anh xuề xòa, đơn giản nói.

"Anh không chịu gọi điện thoại đến, sẽ làm em càng lo lắng hơn." Đỗ Tiểu Nguyệt nâng bàn tay nhỏ bé đanh nhẹ vài cái vào vai anh, tuy là giận dỗi nhưng bởi giọng điệu nói chuyện rất mềm mỏng dường như không có một chút tức giận.

"Bị ốm mấy ngày nay, anh nghĩ đến rất nhiều việc. Nghĩ đến mọi chuyện của chúng ta trong thời gian qua, không nên như vậy tiếp tục." Thành Hải Đông nâng nhẹ cầm cô, nghiêm túc nhìn vào mắt cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt khẽ cắn môi, lập tức hai hàng nước mắt nhẹ nhàng tuôn rơi.

"Vì sao lại khóc?" Thành Hải Đông luống cuống tay chân.

"Anh là muốn chia tay......" Cô khóc rấm rứt, nghẹn ngào nói không hết câu, tay nhỏ bé che mặt, hai vai run rẩy.

Thành Hải Đông lập tức đem cô kéo vào trong lòng, ôm cô thật chặt chẽ trước ngực anh ra sức trấn an.

"Ngốc nghếch, nước mắt của em làm anh sợ muốn chết, anh làm sao có thể chia tay em." Anh dịu dàng vuốt nhẹ những sợi tóc, vỗ về an ủi ở phía sau lưng cô.

"Câu nói khi nãy của anh làm cho người ta hiểu lầm." Đỗ Tiểu Nguyệt mở mắt, xem xét biểu tình anh một lượt, khuôn mặt buồn bã, rũ rượi khiến người ta đau lòng.

Thành Hải Đông còn chưa kịp giải thích rõ, trước hết đã ngã quỵ trước dục vọng của chính mình.

Anh phủ lấy đôi môi lạnh lẽo của cô, đem nước mắt của cô từng giọt trân quý hôn nhẹ qua.

Mặc dù rất muốn hôn cô ở rất nhiều chỗ, nhưng biểu tình e lệ, đầy nữ tính của cô, khiến anh không dám quá phận, đồng thời cũng làm cho anh càng thêm điên cuồng khao khát.

Giống như trước, anh giờ phút này rất kích động, nụ hôn càng sâu sắc, càng nóng bỏng không để cô có thời gian để thở hay chỉ là một tiếng than nhẹ thầm thì trong miệng, cô hơi sợ hãi, nhẹ nhàng đánh vào cánh tay anh.

"Đây là phòng khách của nhà em...... Không được......" Cô mắc cỡ đỏ mặt khẽ nói.

"Đúng vậy, anh hiện tại quả thật không nên hôn em, anh còn đang ốm." Thành Hải Đông ảo não vỗ nhẹ miệng mình.

Đỗ Tiểu Nguyệt nghe vậy, rất nhanh ngẩng đầu nhìn vào đôi môi anh ở trước mắt mình khẽ cười, tỏ vẻ như không thèm để ý. Vì thẹn thùng mà hai má lại nở rộ hai đóa hoa hồng nhạt, nhìn xem anh chăm chú không chuyển mắt.

Thành Hải Đông nâng lấy khuôn mặt cô, biểu tình nghiêm túc, đôi mắt thâm sâu, nghiêm nghị nhìn thằng vào mắt cô.

"Hãy lấy anh." Anh sâu sắc nói.

Lòng của cô như muốn ngừng thở, trái tim điên cuồng mà rối loạn tiết tấu, ở trong lồng ngực phập phồng rộn rã.

"Vì sao lại muốn cầu hôn?" Cô nhỏ giọng hỏi, khẩn trương trông chờ.

"Bởi vì anh đã nắm tay em, hôn môi em." Thành Hải Đông nhẹ nhàng dùng sức ở thắt lưng của cô cố ý siết chặt.

"Gạt người, đây là hiện đại cũng không phải cổ đại, nào có người hôn môi qua sẽ phụ trách." Đỗ Tiểu Nguyệt trầm thấp lẩm bẩm, cô e ngại rút tay về, cách xa cánh tay anh một chút.

"Bởi vì đối tượng là em, cho nên anh mới nguyện ý phụ trách, nếu không chỉ hôn môi, trải qua nhiều chuyện khác anh đều đã làm, anh cũng không thể chịu trách nhiệm hết thảy." Thành Hải Đông cười đùa nói, cánh tay dài lại duỗi ra liền đem cô ôm chặt trước ngực, lấy sức mạnh bá đạo mãnh liệt ôm cô.

Đỗ Tiểu Nguyệt liếc anh một cái, lại cắn môi không nói lời nào.

Cô đương nhiên biết hắn từng có vài cuộc tình đã qua, mọi chuyện trước kia đều là sự thật, cô không cách nào xóa bỏ, chỉ là cô không nghĩ tới chính mình rất là để ý......

Cô không lên tiếng làm cho Thành Hải Đông hoảng hốt, anh khẽ cau mày, thầm chửi mắng chính mình vì sao quá sơ ý như vậy.

"Trong lòng có cái gì không thoải mái thì nói hết ra đi." Thành Hải Đông nâng cằm cô lên, nhu tình dừng lại ở mắt cô.

"Cái kia...... Những cuộc tình trước kia, anh sẽ không còn để tâm chứ? Những việc ấy đã thật sự qua đi rồi sao?" Cô thật cẩn thận nói hết nỗi niềm.

"Đương nhiên có thể. Bất quá, vì đã trải qua nhiều thất vọng, cho nên anh mới càng thêm xác định, cần phải quyết tâm quý trọng người trước mắt." Thành Hải Đông nhẹ nhàng hôn xuống môi cô.

"Thực xin lỗi, lòng em lại nhỏ nhen." Cô đem hai má đỏ bừng chôn vào vai anh, ngượng ngùng nói.

Thành Hải Đông nhịn không được lấy môi nhẹ nhàng hôn phớt qua gò má phiếm hồng của cô.

"Anh thích bộ dáng em khi quan tâm anh, cho nên anh muốn cướp em mang về nhà. Anh không còn cách nào khác cả, muốn mỗi một ngày luôn nhìn thấy em, cho nên anh muốn cưới em ngay lập tức. Chỉ cần một ngày chưa mang em về nha, anh sẽ rất lo lắng đề phòng, sợ hãi người khác sẽ cướp mất em, cho nên anh muốn lấy em. Xin hỏi, cô Đỗ Tiểu Nguyệt, lý do cầu hôn như vậy có đủ nghiêm túc không?"

Đỗ Tiểu Nguyệt nắm cánh tay anh, đôi mắt mờ mịt sương mù, cô mỉm cười sung sướng, biểu tình hạnh phúc so với trăm đóa hoa nở rộ càng ngọt ngào, quyến rũ.

"Em nguyện ý." Cô nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy cổ anh, đón nhận nụ hôn nồng nàn từ anh.

"Tiểu Nguyệt a, con nhanh đi nấu chút cháo nóng cho Hải Đông ăn. Á ..."

Bà Đỗ vừa mở ra cửa phòng khách, đã thấy con bà đang rất thân mật, trong khoảng thời gian ngắn bà như thế nào ứng đối cho phù hợp, chỉ có thể ngơ ngác, trân trối tại chỗ.

Đỗ Tiểu Nguyệt đẩy ra Thành Hải Đông, đem hai tay ôm lấy mặt, cảm thấy lúc này nhất định là thời khắc khốn quẫn nhất trong đời cô.

"Đều là người trẻ tuổi a......" Bà Đỗ khẽ cười lui về phía sau từng bước, bản thân vì ngượng mà khuôn mặt cũng đỏ lên."Không phải bị cảm sao? Không sợ bị lây bệnh a."

"Bác Đỗ" Thành Hải Đông đứng lên, đứng đắn nói "Cháu nghĩ muốn xin phép hai bác đem Tiểu Nguyệt gả cho cháu, để cho cháu được chăm sóc, yêu thương cô ấy cả đời."

"Sao?!" Bà Đỗ không dự đoán được Thành Hải Đông nhanh như vậy đã cầu hôn, có chút kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn về phía con gái "Con đã đồng ý rồi sao?"

Đỗ Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.

Thành Hải Đông mặt mày phấn khởi nắm chặt tay Đỗ Tiểu Nguyệt, cười đến rạng rỡ.

"Ai nha, đây chính là đại sự a! Mẹ đi xuống gọi ba con đi lên nói chuyện." Bà Đỗ vừa vui mừng lại sốt ruột, loáng một cái xoay người đã đi xuống lầu.

Thành Hải Đông thở phào nhẹ nhõm ra một hơi, vỗ vỗ ngực."May mắn trước đó anh đã cầu hôn với em, nếu không anh có khả năng sẽ phải nói dối chuyện khi nãy, kỳ thật là em ôm lấy cổ anh trước, dụ dỗ anh cùng phạm tội......"

"Anh còn dám nói.." Lỗ tai của cô bắt đầu ửng hồng, nghẹn ngùng dậm chân.

"Anh còn muốn nói rất nhiều thứ, trong tương lai sẽ còn có rất nhiều chuyện muốn cùng làm với em — anh muốn cho em nằm trong bồn tắm lớn có rượu sâm banh, nhìn bộ dáng em động tình, nhìn làn da ẩn hiện dấu hôn ngân ......"

Thành Hải Đông ôm lấy thắt lưng cô, chóp mũi của cô chạm nhẹ cổ anh dụ hoặc, bằng những ngôn ngữ kích thích của anh khiến làn da vốn trắng mịn hoàn toàn của cô nhiễm một tầng màu hồng.

"Em không thích nghe!" Đỗ Tiểu Nguyệt nhắm chặt mắt, mặt đỏ tai hồng che lỗ tai.

"Em không muốn nghe liền không cần nghe, dù sao chúng ta về sau có rất nhiều thời gian thực tế để luyện tập......"

Thành Hải Đông khẽ cắn xương quai xanh của cô, đầu ngón tay thô dài lướt qua phía trên bờ vai, lại càng thêm làm càn thân mật tiếp xúc, khiến thân mình cô run rẩy đến không còn cách nào khác ngồi thẳng.

Ánh mắt anh nóng rực, nhìn chằm chằm vào cô, ám chỉ những ngày dài về sau sẽ càng nhiều nóng rực, mãnh liệt.

Cô khẽ lắc đầu, thở phì phò ra tiếng- nếu nói quen nhau lâu như vậy, còn có cái gì không có thói quen trong lời nói, anh thường xuyên nhiệt tình làm cho cô không còn cách nào chống đỡ nổi.

"Hai đứa vẫn còn quyến luyến nhau sao!" Ông bà Đỗ vừa đi lên trên lầu, liền nhìn thấy con gái còn thân mật hôn môi, nhịn không được mở miệng trêu đùa.

"Chúng con...... Không có làm gì cả!"

Đỗ Tiểu Nguyệt thẹn thùng, bật người dật, lúc này dũng khí muốn ở lại phòng cũng không có, cô trực tiếp đi vọt vào trong phòng, chính mình đè nén xuống cảm xúc ngượng ngùng.

Cô dán chặt tai tại cánh cửa, nghe lén bên ngoài đang nói chuyện.

"Bác trai, bác gái con muốn xin phép hai bác được kết hôn với Tiểu Nguyệt." Thành Hải Đông nói.

"Nên đổi cách xưng hô đi, gọi là ba mẹ." Ông Đỗ cười ha ha nói."Ba mẹ con đã biết chuyện này chưa?"

"Con đã nói qua với ba mẹ muốn kết hôn với Tiểu Nguyệt, hai người họ muốn con tuần sau mời ba mẹ Tiểu Nguyệt dùng bữa cơm, thuận tiện bàn bạc việc hôn sự của hai đứa."

"Người nhà con thực dân chủ ......"

"Đúng vậy, ba mẹ con luôn tôn trọng ý kiến của con cái."

Đỗ Tiểu Nguyệt nghe lén bên ngoài cửa nói chuyện, cười đùa vui vẻ, nhịn không được khóe môi giơ lên, ngây ngô cười.

Cô biết nếu kết hôn là phải rời khỏi gia đình mình, từ giờ trở đi cô sắp bước đi trên một con đường mới cần phải có trách nhiệm nhiều hơn.

Nhưng tình cảm mà Thành Hải Đông dành cho cô rất sâu đậm, rất ấm áp làm cho mọi lo lắng trong lòng cô rất nhanh đều tan biến, không hề có cảm giác quá sức trên vai, vì thế cô chỉ có thể vui vẻ, chỉ có thể mỉm cười, chỉ có thể hạnh phúc chờ mong ngày sẽ là -

Bà Thành!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-10)