← Ch.03 | Ch.05 → |
Lăng gia gia tộc ở nước Y là đỉnh đỉnh đại hào môn. Trải qua mấy đời đều phát triển thịnh vượng là niềm tự hào của nền kinh tế nước Y. Lăng gia không chỉ có thế lực ở bạch đạo ngay cả hắc đạo họ cũng là vua.
Lăng Thị là tập đoàn đa ngành của Lăng gia. Do đại thiếu gia của Lăng gia làm chủ....
"Cốc... cốc..."
"Vào đi"
Giọng nói trầm thấp mê hoặc vang lên. Một cô gái tay cầm một hộp quà lớn mở cửa bước vào.
"Lăng tổng"
"Cái đó là ai gửi?"
Lăng Thần tựa lưng vào ghế chễm chệ ngồi như một vị thần.
Gương mặt tuấn mỹ phi phàm nếu Lăng Phong đẹp một cách lạnh lẽo tựa yêu nghiệt mê hoặc dân thì Lăng Thần đẹp theo cách ngông cuồng, tự mãn của ánh mặt trời tựa một vị thần ngạo nghễ nhìn xuống nhân thế.
Hắn là mặt trời kẻ đứng đầu ánh sáng...
Còn Lăng Phong là mặt trăng kẻ đứng đầu bóng tối....
Đôi mắt đen như vũ trụ nhìn thẳng vào cô thư ký khiến cô ta ngẩn người. Lăng tổng người đàn ông hoàng kim, luận về gia thế hay vẻ ngoài đều là cực phẩm không biết bao nữ nhân ảo tưởng leo lên giường hắn... cả cô ta cũng không ngoại lệ.
"Lăng tổng là người của Lăng thiếu đem tới"
"Lăng Phong sao?"
"Đúng vậy ạ"
Lăng Thần gật nhẹ đầu, cô thư ký hiểu ý ra ngoài. Còn lại Lăng Thần trong phòng làm việc.
Lăng Phong... thằng con hoang ấy lại muốn chơi trò gì...
Lăng Thần nhếch môi một cái. Cho dù là trò gì, hắn cũng dư sức hạ gục thằng đó.
Và dường như Lăng Thần đã nhầm... Lăng Phong có bao nhiêu lợi hại hắn vẫn chưa thử thỉnh giáo qua. Đây gọi là lão hổ không ra uy thì dễ nhầm thành mèo bệnh....
Đâu ai biết trước tương lai...
Lăng Thần mở hộp quà ra bên trong là một tập hồ sơ và cây bút ghi âm.
Lăng Thần rất tự nhiên bất chế độ phát âm lên. Lập tức nghe được giọng nói quen thuộc. Hai mắt sửng sốt trợn lên
.
.
. bụp...
Cây bút ghi âm gãy ra làm hai, ánh mắt Lăng Thần như hằn lên tia máu. Thở một hơi tiếp tục xé tập hồ sơ ra.
Đập vào mắt hắn là hình ảnh của Trịnh Yến Vy hoan ái cùng gã đàn ông khác. Lăng Thần tức điên lật tung bàn làm việc, giờ phút này hắn như một con thú không ai kiềm chế. reng... reng..
" alo..."
Giọng nói còn ẩn ẩn sự giận dữ chưa giải thoát.
" Anh hai, sao rồi nhận được quà chưa?"
Trong điện thoại phát ra giọng nói cợt nhã trêu tức của Lăng Phong.
"Thằng con hoang mày rốt cuộc muốn gì hả?"
Lăng Thần như con thú dữ gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu. Hắn đang rất tức giận... Trịnh Yến Vy... gan lắm dám cắm sừng lên đầu hắn... Ghê tởm!!
"Anh hai sao lại tức giận chứ, tôi chỉ làm phước vạch trần thôi chứ để anh bị thứ ghê tởm đấy ngày nào cũng hoan ái.... chậc... tôi cảm thấy thật nhục nhã thay cho một nửa huyết thống Lăng gia này..."
Lăng Phong vẫn tiếp tục sự nghiệp trêu tức.
" Thằng chó im ngay... Cút..."
Dứt lời Lăng Thần ném điện thoại đi. Điên cuồng đập đổ mọi thứ trong phòng làm việc....
Trịnh Yến Vy... ả đàn bà nhãi nhép dám chơi hắn như vậy...
Ở một nơi khác....
Lăng Phong cười lạnh lười biếng ngồi trên ghế sofa nhấm nháp rượu vang, nhìn vào màn hình TV lớn... Có hình ảnh của...
Lăng Thần...
"Chủ tử mọi chuyện đang đi đúng kế hoạch"
"Lăng Thần kỳ này đã nổi điên... nhất định sẽ có trò vui xem đây... đi gọi Luân bảo hắn gọi cho Lâm Khiêm..."
Lăng Thần tính cách của tên đó hắn còn không hiểu, rất kiêu ngạo! Yêu thì sao hắn cũng chỉ thèm khát có quyền lực.
Kẻ sinh ra gói bọc trong nhung lụa, được dạy dỗ để sinh tồn trong quyền lực như Lăng Thần yêu thì cũng chỉ có quyền lực.
Lăng Phong hắn cũng thật khâm phục Trịnh Yến Vy qua mặt người như Lăng Thần một cách hoàn hảo như vậy... có tài.
Tuy chỉ tiếc ai bảo cô ta dám làm hại Lan nhi, phải khiến sống không bằng chết hắn mới hả giận...
"Vâng"
Còn lại mình Lăng Phong trong phòng nhìn lên màn hình lại cười nhạt, anh trai trò chơi này anh chỉ là quân cờ chuẩn bị tử chiến thôi...
Tận hưởng cảm giác khi còn sống đi...
Rất nhanh trên đời này sẽ không còn ai tên Lăng Thần đâu.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |