← Ch.04 | Ch.06 → |
Mất một buổi sáng để làm thủ tục chuyển trường, Linh Uyển nhìn Băng Hi ánh mắt mang theo vài phần tò mò bèn hỏi.
"Cậu xác định muốn vào trường đó?"
"Đúng vậy. Sao không?"
"Trường này chẳng phải nổi tiếng về bạo lực học đường, tuy mấy năm gần đây đã yên ổn nhưng vẫn nguy hiểm. Bây giờ chọn lại vẫn kịp đấy"
Nhìn bộ dạng nghiêm túc muốn cô xem xét lại của Linh Uyển, Băng Hi vẫn không bị lay chuyển chỉ nói.
"Môi trường tốt."
Linh Uyển cứng đờ người nghe câu trả lời vừa rồi, đây cũng được gọi là lí do sao? Nhất định phải ngăn cản, không dùng chiêu dụ dỗ được cô sẽ chuyển sang cưỡng bức. Vì thế cô lập tức gọi điện cho người nào đó, một lúc sau giọng nói lạnh nhạt đầu dây bên kia mới vang lên.
"Có chuyện gì?"
"Anh trai à! Cô ấy muốn chuyển đến trường X, chỉ anh mới có thể ngăn cản được cô ấy, đây không phải nơi an toàn để cô ấy tới."
"Tùy cô ấy"
Một câu nói làm sụp đổ hết mọi hi vọng của cô, sao cô còn cảm nhận được câu nói của anh tràn ngập ý cười. Hai người này đừng có càng ngày càng giống nhau nữa được không!
Tối hôm đó, Băng Hi phát hiện trong quầy bar có rất nhiều rượu trong lòng lại nảy ra một ý muốn. Vì thế nhìn người đang ngồi nhàn rỗi ở sofa giọng thăm dò.
"Em uống được không?"
Nhìn Băng Hi đang cầm chai rượu Linh Uyển lại nhìn sang Tú Khang không đợi anh trả lời, cô liền nói.
"Đi uống thôi, rượu ngon. Hôm nay nhất định phải uống say mới được."
"Uống ít, mai là nhập học"
"Biết rồi mà, Băng Hi đi thôi"
Đến khi Băng Hi ngủ thiếp đi, Linh Uyển bước ra ban công thấy anh cũng đang đứng ở đó liền tiến lại.
"Chú Hoàng nhờ anh chăm sóc cho cô ấy ạnh định thế nào?"
"Để cô ấy làm theo ý mình."
Nhìn anh trai mình hiếm khi gần con gái như vậy, trong lòng lại nổi lên một ý nghĩ. Ánh mắt sáng lên nhìn người trước mặt.
"Khang ca chẳng phải Băng Hi rất đáng yêu, rất xinh đẹp. Càng không thể lãng phí, có phải..." Còn chưa nói hết câu, cô đã bị anh ngắt lời.
"Đầu óc không tỉnh táo thì đi ngủ đi!"
Ánh mắt đang nhìn về phía xa chuyển sang nhìn cô mang theo sự nguy hiểm, cảng cáo của anh. Linh Uyển khẽ bĩu môi xoay người bước vào trong, cô không muốn so đo với cái người thần kinh thô này nữa.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |