Ch.02 → |
Sắc trời u ám như muốn nuốt chửng mọi thứ, từng cơn gió lạnh thổi qua thân hình mỏng manh của cô gái đang đứng bất động. Nhưng ánh mắt cô nhìn hai người đang đứng ôm nhau ở đằng xa còn lạnh hơn nhiệt độ bên ngoài.
Người con trai phát hiện cô đang đứng nhìn lập tức buông người kia ra, anh nhìn cô hốt hoảng, bối rối tiến lại gần, giọng nói còn có chút khẩn trương.
"Băng Hi đừng hiểu lầm. Anh và Thiên Vi không như em nghĩ đâu!"
Khi bàn tay anh định nắm lấy tay cô, Băng Hi lách nhẹ người khiến bàn tay anh rơi vào khoảng không. Giọng nói trong trẻo lạnh nhạt không nhanh không chậm vang lên.
"Tôi nghĩ cái gì? Hai người thân thiết có liên quan đến tôi?"
Anh ngỡ ngàng khi nghe câu câu trả lời mới nghe được, ánh mắt nhìn cô chứa đựng sự hoài nghi, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.
"Em nói gì? Không liên quan sao?"
" Đúng vậy. Mọi chuyện trước đây đều không liên quan"
"Vậy từ trước tới nay em đối với tôi là gì?"
Bàn tay anh càng lúc càng dùng lực nắm chặt lấy tay cô, cô có thể cảm nhận được sự sụp đổ trong mắt anh nhưng cô và anh không có sự chọn lựa. Bàn tay lạnh buốt của cô đặt vào tay anh một tờ giấy gần như bị nhàu nát, sau đó cô kiễng chân thì thầm vào bên tai anh.
"Dương Phong, dừng lại đi. Chúng ta thực sự có quan hệ"
Dương Phong nắm chặt tờ giấy trong tay mình đau đớn nhìn bóng lưng của cô. Anh em! Hai người thực sự là anh em!
Cô lững thững bước đi, gió càng lúc càng thổi mạnh như muốn cuốn đi những bước chân yếu ớt vô định.
"Aaaaaaa"
Tiếng hét đột ngột khiến Băng Hi quay lại nhưng muộn rồi, chiếc ô tô đang lao về phía cô. Mọi thứ trở nên quay cuồng rồi tối sầm lại, đầu cô truyền đến cảm giác đau mãnh liệt như có vật mạnh đập vào sau đó mọi ý thức liền chìm vào giấc ngủ.
Ch. 02 → |