← Ch.26 | Ch.28 → |
Du Huân Huân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trần Đình kéo nàng về phía hắn. Là muốn cứu? Hay muốn bắt?
Kỷ Tồn Phi tức giận nói "Anh làm gì vậy?"
Trần Đình nhếch miệng cười "Làm việc nên làm."
"Vậy là ý gì?"
"Tuy tôi muốn hạ gục Ngô Vũ Thần nhưng là muốn đường đường chính chính đấu một trận..."
Kỷ Tồn Phi giận đến run lên, hắn chưa kịp đáp trả thì một giọng nói nữa vang lên "Kỷ Tồn Phi.... không ngờ phải không?"
Quả thật hắn không ngờ người vừa lên tiếng là.... Ngô Vũ Thần...
"Vũ Thần...anh..." - Du Huân Huân sững người nhìn hắn gượng người đứng dậy, hai ba người vệ sĩ còn sống sót đỡ hắn đứng vững, Ngô Vũ Thần khẽ cười "Xin lỗi vì đã lừa em."
Nàng vội đi đến bên hắn.
"Các người dám gạt tôi? Đồ khốn!" - Kỷ Tồn Phi tức giận rút khẩu súng ra chĩa mũi súng vào Du Huân Huân, thẳng tay bóp cò....
*Đoàng...
*Đoàng...Đoàng....
Ba tiếng súng lần lượt vang lên, Ngô Vũ Thần rút súng của tên vệ sĩ nhắm vào mi tâm Kỷ Tồn Phi, cơ thể cậu nhanh chóng ngã xuống đất.
Du Huân Huân được Trần Đình bảo vệ, cũng may lúc đó hắn nhanh chóng đưa tay kéo ngược nàng về phía sau, né sang một bên...
Du Huân Huân vẫn chưa hết sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, Ngô Vũ Thần gắng sức bước đến ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn "Huân Huân...không sao...đâu....."
"Cậu mau đến bệnh việc đi." - Trần Đình cất tiếng. Máu từ vai Ngô Vũ Thần vẫn đang chảy nếu không mau cầm máu, hắn sẽ chết thôi, thật không ngờ hắn lại lợi hại đến thế, táy phải bị thương mà vẫn có thể nhắm bắn trúng mục tiêu như thế...
Du Huân Huân đưa mắt nhìn hắn, run rẩy nói "Vũ Thần...đến bệnh viện...anh..."
"Anh không sao..." - Ngô Vũ Thần mỉm cười, cả khuôn mặt rất nhợt nhạt, chưa nói hết câu hắn đã gục đầu vào vai nàng.
Du Huân Huân giật mình, nàng hốt hoảng lay người hắn "Vũ Thần...Vũ Thần à...anh sao vậy?"
Trần định cúi người nâng hắn lên, lạnh lùng nói "Để tôi đưa hắn đến bệnh viện."
Du Huân Huân gật đầu, loạng choạng đứng dậy đi theo hắn ra xe...
............
*Bệnh viện.....
Du Huân Huân lo lắng ngồi ở ngoài, bàn tay không ngừng run rẩy siết chặt vạt áo, Trần Đình cũng đi theo, vẻ mặt hắn rất dửng dưng.
"Huân Huân...." - Từ phía xa, người trong Ngô gia đều chạy đến chỉ trừ Ngô Thiên Bảo là ở lại cùng Du Ái My.
Du Huân Huân nhìn thấy mọi người, nàng đứng dậy cúi đầu chào.
Ngô phu nhân vuốt tóc nàng, ân cần hỏi "Con không sao chứ?"
Nàng lắc đầu, nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt bé nhỏ, bà đau lòng ôm lấy nàng "Vũ Thần sẽ không sao đâu, con đừng lo."
Ngô Chấn Nam nhận ra sự có mặt của một người đàn ông lạ mặt, cậu nhíu mày hỏi "Anh là ai vậy?"
Kẻ được đặt câu hỏi vẫn rất dửng dưng, bình tĩnh trả lời "Tôi là Trần Đình."
"Là anh? Khốn khiếp." - Vừa nghe đến hai chữ 'Trần-Đình', cậu liền nổi điên lên, nắm chặt cổ áo hắn.
"Chấn Nam...anh nghe em nói..." - Du Huân Huân giật mình vội đưa tay níu lấy áo cậu "Là anh ấy đã cứu em và đưa Vũ Thần đến bệnh viện."
"Cái gì?"
"Thưa cậu, thật ra chuyện là thế này..." - Một vệ sĩ cất tiếng kể lại mọi chuyện...
Dù có nghe hết câu chuyện, Ngô Chấn Nam vẫn không thể chịu được. chính hắn là người hại gia đình Du Huân Huân, khiến anh trai cậu phải đau khổ, tên khốn khiếp như thế sao cậu có thể bỏ qua?
"Mặc dù chính anh ta hại gia đình em nhưng.... anh ấy đã cứu Vũ Thần...em...không thể.... không bỏ qua...."
"Tôi nói cho cậu biết, người gây ra tai nạn là tôi, nhưng người muốn hại Ngô Vũ Thần và Du Huân Huân là Kỷ Tồn Phi, chúng tôi hợp tác với nhau vì cả hai bên đều có lợi. Hắn cần Du Huân Huân còn tôi thì muốn đấu với Ngô Vũ Thần. Tôi không cần thiết phải giải thích với cậu nhưng.... tôi muốn cho mọi người biết rằng tôi chỉ muốn đường đường chính chính quyết đấu vơi Ngô Vũ Thần...."
Thật ra tai nạn năm trước, Trần Đình chỉ định gây thương tích cho Ngô Vũ Thần, đến con hẻm cuối cùng, Kỷ Tồn Phi lại ra lệnh cho xe tải lao ra nên mới gây ra cái chết thảm thương cho Du gia, mọi chuyện đều do Kỷ Tồn Phi làm vì muốn trả thù kẻ đã cố ý chia rẽ hắn và Du Huân Huân.... Hắn giúp Ngô Vũ Thần cứu nàng khỏi tay Kỷ Tồn Phi chỉ vì không muốn hại thêm người vô tôi nào nữa, dù là trong hắc bang hắn cũng phải có quy tắc, chính là: Không giết người vô tội huống hồ trong bụng Du Huân Huân lại đang có một sinh mạng khác, giao nàng cho Kỷ Tồn Phi không khác gì hắn đã gián tiếp giết nàng...
***
Ngô Vũ Thần được đưa đến phòng hồi sức, cũng may viên đạn chỉ sượt qua vai, vì mất nhiều máu nên mới ngất đi, nàng ngồi ngẩn người nhìn Ngô Vũ Thần đang nằm ngủ, lâu lâu lại thở dài một cái. Ngô phu nhân nhìn nàng như vậy, bà khẽ cất tiếng "Tiểu Huân à, con mau nghỉ ngơi đi, còn ngồi đây cũng cả tiếng đồng hồ rồi, không tốt cho sức khỏe đâu."
Nàng không trả lời chỉ lắc đầu, bà lại nói tiếp "Con cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng đó."
"Con muốn chờ Vũ Thần tỉnh dậy, con có rất nhiều điều muốn hỏi anh ấy..."
Bà cũng hết cách, quay lưng bỏ ra ngoài, Ngô gia ngồi ở ngoài nhìn bà bước ra, đưa mắt nhìn. Ngô phu nhân chỉ lắc đầu, mọi người đều hiểu rõ, cái lắc đầu đó có nghĩ là gì....
****
Ngô Vũ Thần nhíu mày mở mắt, bây giờ đã là đêm khuya, hắn mệt mỏi thở dài, chợt phát hiện ra bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ngủ, hắn đưa tay vuốt tóc nàng, nếu không nhờ Trần Đình, có lẽ nàng đã không ngồi đây.... Ngô Vũ Thần đưa tay, nâng người nàng dậy, bế lên giường, cũng may viên đạn chỉ sượt qua vai, nên hắn có thể cử động được, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé, khẽ cất tiếng "Bà xã.... cũng may là em không sao..."
Khi Du Huân Huân thức dậy đã là sáng hôm sau, nàng dụi mắt ngồi dậy, phát hiện ra mình đang nằm trên giường, căn phòng lại trống không.... Du Huân Huân vội chạy vào toilet rưa mặt rồi đi ra...Ngô Vũ Thần...hắn đã đi đâu rồi?
Vừa định đưa tay mở cửa thì cánh cưa màu trắng tự động mở ra, cặp mắt to tròn ngẩn người nhìn. Ngô Vũ Thần thấy mình đang bị nhìn chằm chằm, hắn đưa tay nhéo nhẹ bên má trắng nộn, cất tiếng "Mặt anh dính gì sao?"
"Vũ Thần, anh đi đâu vậy?"
"Anh đi gặp bác sĩ có chút chuyện...em có đói không, để anh...."
"Vũ Thần...hic...." - Chưa nói hết câu, nàng đã ôm chầm lấy hắn, nhẹ nấc lên từng tiếng, Ngô Vũ Thần vuốt tóc nàng, khẽ hỏi "Sao vậy?"
"Em xin lỗi!"
"Lí do?"
"Vì em mà anh gặp nguy hiểm...hic.... lúc trước anh nói cưới phải em là điều bất hạnh.... thật sự không sai...lúc nào em cũng.... ưm...."
Cái miệng nhỏ nhắn vừa nói vừa khóc nhanh chóng bị chặn lại bằng một nụ hôn cuồng nhiệt, Du Huân Huân nhíu mày, cơ thể bị hắn đè ép xuống giường.... Một hồi lâu sau hắn mới buông nàng ra, lưu luyến xa rời đôi môi ngọt ngào, ngón cái mơn trớn môi đỏ tươi, cặp đồng tử màu lam say mê nhìn nàng, giọng nói trầm thấp khẽ vang "Anh là người của hắc bang gặp những chuyện như vậy là bình thường, người có lỗi là anh, khiến em gặp nhiều nguy hiểm."
Du Huân Huân lắc đầu, nức nở lên tiếng "Không phải...hic...."
"Huân Huân, đó chỉ là nói đùa, hơn nữa, trong bụng em hiện tại đang có dòng máu của anh, như vậy gọi là xui xẻo sao?"
Hắn thở dải, cưng chiều lau nước mắt trên khuôn mặt trắng nộn, nỉ non nói "Anh có thể mất mọi thứ, kể cả sinh mạng này nhưng lại không thể để mất em...Huân Huân, anh chính lả yêu em hơn cả sinh mạng của mình !"
Nàng vẫn không ngừng khóc, vòng tay ôm lấy cổ hắn, thút thít nói "Vũ Thần, em không muốn anh tham gia vào Hắc Long nữa, anh đừng tham gia nữa được không?"
Ngô Vũ Thần gật đầu "Anh vốn đã không là người của Hắc Bang từ một năm trước rồi, chỉ do bọn chúng giở trò thôi." Điểm nhẹ lên trán nàng một nụ hôn, khóe miệng Ngô Vũ Thần khẽ giương "Huân Huân, anh hứa với em, nhất định anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em thật tốt."
"Vâng." Du Huân Huân mỉm cười, hắn cúi đầu hôn sâu lên môi nàng, cuồng nhiệt liếm mút đôi môi xinh đẹp, nụ hôn của hắn như muốn chiếm hữu lấy nàng, từng chút một quấn lấy cái lưỡi thơm tho mềm mại....
*Cạch... - "Tiểu Huân à, mình có mua đồ ăn cho cậu nè, cậu dậy...HỚ?!" - Vân Yến Nhi và Ngô Chấn Nam mở cửa đi vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mắt chữ O miệng chữ A, cô sững người nhìn hai con người đang say đắm hôn nhau.
Du Huân Huân giật mình đẩy Ngô Vũ Thần ra, ngồi bật dậy, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng "Tiểu Yến, anh Chấn Nam...hai...hai người đến thăm Vũ Thần sao?"
Vân Yến Nhi cười gượng, mặt cô cũng đỏ lên vì thấy cảnh tượng đó, cô lắc đầu xua tay "A...haha...không...mình vào không đúng lúc rồi...."
Ngô Chấn Nam bật cười "Quả thật là bất cứ nơi đâu hai người cũng có thể."
"Không phải đâu, anh Chấn Nam...chỉ là..."
"Mình để thức ăn ở đây nhé, tạm biệt." - Vân yến Nhi đặt hai hộp thức ăn trên tủ lạnh mini rồi quay đầu đi.
"Anh à, để em đóng cửa giúp anh!" - Ngô Chấn Nam cười tươi nói.
Ngô Vũ Thần gật đầu, mặt vẫn rất bình thản "Cảm ơn."
Du Huân Huân đỏ mặt nói lớn, nhưng cánh cửa đã nhanh chóng đóng lại "Tiểu Yến à, không phải như cậu nghĩ đâu mình và anh ấy..."
Nàng đưa mắt liếc nhìn kẻ đang cười thích thú, gằn giọng "Anh đó, ở đây là bệnh viện mà."
"Sao? Chỉ hôn thôi mà."
"Hôn? Em thấy anh còn muốn hơn thế nữa."
Ngô Vũ Thần nhếch miệg cười khẩy, hắn đưa tay giữ chiếc cằm nhỏ xinh, xấu xa cất tiếng "Hơn thế.... vậy là ý gì? Có phải em cũng giống anh."
*Bốp....
Nàng tức giận đấm thẳng vào bụng hắn, Ngô Vũ Thần nhíu mày ôm bụng "Du Huân Huân, em làm gì vậy, anh là người bệnh đấy?"
Du Huân Huân đứng dậy, chống nạnh nói "Anh là đồ lưu manh, tại sao trong đầu anh toàn chứa những thứ đó vậy?"
"Em nói những thứ đó là ý gì?"
"Anh còn giả vờ không biết?"
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy, tuy bị đánh nhưng vẫn ra sức chọc ghẹo "Xem ra những gì anh nghĩ em đều biết được.... vậy em cũng như anh thôi."
"Anh..." - Nàng mím môi, vung tay lên định đánh hắn nhưng lại bị bàn tay to rộng giữ chặt, kéo về phía hắn, ôm trọn vào lòng, không những bị hắn ôm chặt, mà đôi môi anh đào cũng bị chiếm giữ.
Ngô Vũ Thần say mê, dây dưa với đôi môi ngọt ngào, dường như không tự chủ càng lúc càng hăng say, cơ hồ có chút mạnh bạo khiến nàng khó chịu.... Một lúc sau, hắn mới chịu buông nàng ra, Du Huân Huân thở dốc gục vào lòng hắn, khóe miệng Ngô Vũ Thần giương lên đầy ngạo mạn "Anh thế nào? Có phải rất tuyệt?"
Nàng cắn môi dưới không thèm trả lời, nàng vốn không thể đọ lại sự lưu manh và xấu xa của Ngô Vũ Thần, tốt nhất là nên giữ im lặng, nếu nói thêm sẽ bị hắn chọc đến tực chết mới thôi.
Ngô Vũ Thần bật cười, vòng tay ôm lấy nàng, cưng chiều nói "Bà xã em có biết anh rất yêu em."
"Không biết, em không biết gì hết!"
"Hử? Là em cố tình không biết?"
"Hứ, em không thèm quan tâm." - Nàng giận dỗi quay mặt đi. Hắn nhếch miệng cười "Nếu em không quan tâm đến 'tình yêu của anh' vậy anh đem nó cho người khác nhé!"
"Anh dám?!" Nàng nhíu mày, bặm môi trừng mắt nhìn kẻ vừa phát ngôn ra câu nói đó.
Ngô Vũ Thần híp mắt cười "Là do em không cần."
Nàng thở phì phò đầy tức giận, vừa mắng vừa đánh hắn liên tục "Ngô Vũ Thần chết tiệt, anh thật quá đáng, được thôi, anh thích đem cho ai thì cho, tôi không quan tâm."
Hắn giữ chặt hai bàn tay nhỏ nhắn, vẫn cười rất vui vẻ "Em nỡ sao?"
"Phải!"
Nhìn vẻ mặt gần như phát khóc của nàng hắn mới dừng việc trêu ghẹo lại "Anh nói đùa thôi!"
"Buông ra!"
"Không!"
Nàng vùng vằng, thật rất tức giận hét lên "Ngô Vũ Thần thối tha, mau buông...."
Hắn kìm sự tức giận của ncô vợ nhỏ bé của mình bằng nụ hôn, không biết là nụ hôn này kéo dài bao lâu nhưng đã khiến cơ thể Du Huân Huân như mềm nhũn không còn đứng vững, dù có cố vùng vẫy cũng không thể.
Cặp đồng tử màu lam sâu thắm khiến người khác không thể thăm dò nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ xinh kia, cất lên từng lời ngọt ngào dụ dỗ "Em thừa biết anh chỉ yêu mình em, cần gì phải tốn sức giận dỗi?"
Nàng không trả lời chỉ dùng cặp mắt hình viên đạn lườm hắn, Ngô Vũ Thần hôn nhẹ lên môi nàng "Nếu em còn giận nữa thì anh sẽ hôn đến khi em hết giận mới thôi."
"Như vậy chẳng phải anh có lợi sao?"
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười "Chúng ta đều có lợi vì cùng thỏa mãn."
"Anh không thể nghiêm túc được sao?"
"Haha.... anh như bây giờ không tốt sao?" - Hắn cười tươi, nhéo nhẹ bên má nàng "Anh nói cho em biết, anh có một đặc điểm không bao giờ cười trước mặt người khác trừ phi đó là em."
"Làm sao em biết được, anh vốn rất phong lưu." - Du Huân Huân bĩu môi phủ nhận.
"Nếu em không tin có thể kiểm chứng."
"Kiểm chứng chuyện gì?"
"Thân thể anh giờ đã có dấu vết của em nên em phải chịu trách nhiệm với cả cuộc đời anh."
Du Huân Huân bật cười "Anh nói ngược rồi, người phải chịu trách nhiệm là anh mới đúng."
"Em mới là người xâm phạm anh trước nên bây giờ phải chịu trách nhiệm đi."
"Haha.... tùy anh thôi." - Nàng bật cười, nhìn khuôn mặt vui vẻ của nàng, Ngô Vũ Thần cũng cảm thấy thoải mái, còn việc của trần Đình và Kỷ Tồn Phi hắn sẽ giải quyết sau. Việc bây giờ lại phải chăm sóc nàng thật tốt để đứa bé trong bụng được ra đời an toàn....
← Ch. 26 | Ch. 28 → |