Vay nóng Tima

Truyện:Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Chương 01

Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh
Trọn bộ 30 chương
Chương 01
Lễ cưới thế kỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Siêu sale Lazada


Căn biệt thự to lớn, rộng hơn 20 nghìn ha, cây cảnh xung quanh, hoa nở rất đẹp. Đầy những người vệ sĩ đi qua đi lại. Đây chính là nhà của một thương gia giàu và có thế lực lớn thứ hai Bắc Kinh -Du Nhất Hải

"Xem mắt!?" - Cô gái ngồi trên ghế sofa, trố mắt hỏi hai vợ chồng trung niên đối diện.

"Ừm.... nói đúng hơn là đi gặp mặt chồng tương lai của con đấy Huân nhi !" - Du phu nhân điềm đạm nói, trên môi nở nụ cười rất tươi.

"Chồng tương lai?"

"Phải, cậu ấy là cậu hai nhà Ngô gia - Ngô Vũ Thần. Đó là một gia đình có thế lực mạnh nhất Bắc Kinh hay nói đúng hơn là toàn Châu Á. Hai đứa có hôn ước từ nhỏ. Bây giờ con đã mười tám tuổi có thể kết hôn rồi!" - Du tổng cất tiếng.

"Sao?" - Du Huân Huân há hốc miệng. Hôm nay là cái ngày gì mà cô lại có thể nhận được nhiều bất ngờ như thế!?

"Hai ngày nữa sẽ tổ chức lễ cưới!" - Du gia lên tiếng - ông là ông nội của nàng - Du Trọng Thẩm.

"Hai ngày nữa!?" - Lại thêm một sự kinh hoàng dành cho nàng. Không phải chứ!? Nàng chỉ mới 18 tuổi hơn nữa.... nàng còn đang có bạn trai mà !? "Sao con có thể cưới một người ngay cả mặt cũng không biết chứ!?"

"Thì ngày mai là con biết mặt rồi!" - Du phu nhân vui vẻ nói.

"Con không lấy! Con có bạn trai rồi!" - Nàng hậm hực quay mặt đi. Nghe nói hắn đã 30 tuổi rồi, chắc chắn hắn là một ông chú già nua bệnh hoạng, biến thoái thôi...

"Con không có quyền lựa chọn. Chính gia đình Vũ Thần ngày trước đã cứu mạng chúng ta một lần. Còn giúp chúng ta vượt qua khó khăn! Con phải lấy cậu ấy để trả ơn."

"Ông ta đã 30 tuổi, là một ông chú già nua. Sao con có thể!"

"Huân Huân..." - Du phu nhân nghiêm mặt, nàng giật mình ngước mắt nhìn, bà lại híp mắt cười nhưng mặt thì đằng đằng sát khí "Con phải lấy cậu ấy, người ta phải chờ đến khi con 18 tuổi mới có thể kết hôn.... con mà dám từ chối.... ta sẽ cho con biết thế nào là lễ độ!"

Du Huân Huân sợ đến phát run, trên đời này nàng không sợ ai ngoại trừ mẹ, bà là một người phụ nữ vô cùng đáng sợ, quả không hổ danh là vợ của lão đại đứng thứ hai Bắc Kinh. Nàng cắn chặt môi nhíu mày suy nghĩ, sau đó liền cất tiếng "Con vẫn đang đi học!"

"Kết hôn rồi con vẫn có thể đến trường!" - Du phu nhân nâng ly trà lên thưởng thức, điềm đạm trả lời.

"Không thích. Không lấy. Mẹ đừng ép con!"

*Rắc.... * - Tách trà làm bằng sứ cao cấp trên tay Du phu nhân bị bà bóp vỡ, những mảnh vụn rơi xuống sàn, nàng giật mình mở to mắt. Bà vẫn giữ nụ cười hiền dịu "Ta thích ép con đấy..... Du Huân Huân.... con mà chống đối ta sẽ nhốt con vào phòng tối.... đồng thời.... ta sẽ cắt hết thẻ của con !!!"

Bà đứng dậy, phủi tay một cái, đưa mắt nhìn Du Nhất Hải, vui vẻ nói "Mình à, đi ngủ thôi!"

"À...được!" - Ngô tổng gật đầu đứng dậy. Ông nội của nàng ngồi bên cạnh, xoa đầu Du Huân Huân ôn tồn nói "Huân nhi.... con nên chấp nhận hôn sự này, đừng chống đối nữa."

Nàng không trả lời, hậm hực bỏ vào phòng. Nằm dài trên giừơng nàng vô cùng ấm ức, tại sao nàng phải lấy cái ông chú chết tiệt đó chứ!!! "Ngô Vũ Thần.... tôi sẽ khiến anh phải bỏ chạy khi gặp tôi!!!!!"

— —— ——

"Huân Huân!!! Mau tỉnh dậy!" - Giọng nói của nữ nhân cứ vang lên không ngừng bên tai Du Huân Huân. Nàng nhíu mày, ngồi bật dậy "Chuyện gì?"

"Hôm nay em phải đi gặp Ngô thiếu, em quên rồi sao?"

Nghe câu nói đó nàng chán nản nằm xuống ngủ tiếp. Du Ái My* thở dài, cô em gái này sao lại như thế "Nếu em không dậy mẹ sẽ lên đấy!"

Du Huân Huân liền thức dậy ngay lập tức, chạy thẳng vào phòng tắm. Hồi lâu sau mới bước ra, Du phu nhân ngồi dưới sảnh thấy nàng đi xuống vui vẻ cất tiếng "Dậy rồi sao?"

"Con đói rồi!"

"Cứ đến gặp Vũ Thần rồi ăn sáng! Đây là địa chỉ, Tiểu Lâm sẽ đưa con đến đó!" - Bà đưa tờ giấy cho nàng, nàng sững người, thật là quá đáng mà..... Du Huân Huân hậm hực bỏ đi.

Chiếc xe chạy dọc theo con đường, dừng chân trước nhà hàng Ý, nàng chán nản bước xuống, miệng không ngừng lầm bầm "Anh sẽ biết tay ttôi.... đồ chết bầm!"

"Tôi có hẹn với Ngô thiếu ở đây!" - Du Huân Huân đến quầy lễ tân, cất giọng nói.

"Xin mời tiểu thư theo tôi!"

Đến chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, một người đàn ông đang cầm tờ tạp chí. Du Huân Huân hít một hơi thật mạnh rồi ngồi xuống. Vốn dĩ định lên tiếng nhưng khi nhìn hắn cô chợt sững người.

Mái tóc màu nâu khẽ phủ xuống vầng trán rộng, hắn mang trên người khí chất vương giả, cao ngạo, lạnh lùng, lãnh khốc. Tinh điêu tinh tế mài mà ngũ quan sắc sảo, mày giống như kiếm, ánh mắt mơ hồ loé ra ánh sáng quỷ dị mang theo khối hàn khí ngàn năm. Sống mũi cao, phía dưới là đôi môi mỏng, đoán chừng hắn là người lai!? Tay đeo đồng hồ Hublot Bigger Bang màu đen mờ trường hợp gốm, 18K vàng trắng PVD bezel thiết lập với 48 viên kim cương baguette đen, số màu đen xương. Chiếc áo sơmi đen chỉ cài hờ hai nút cuối để lộ lồng ngực rắn chắc màu lúa mạch, tay áo xắn lên đến gần khủy tay, quần Jean màu trắng lịch lãm. Nàng nhìn hắn không chớp mắt? Người đàn ông này đã 30 tuổi rồi sao? Thật không thể tin nổi. Người nọ chợt ngước mắt nhìn, để lộ cặp đồng tử màu lam đẹp tựa như nước. Khi bốn mắt chạm nhau, nàng giật mình vội quay sang chỗ khác, hắn nhếch miệng cười hời hợt cất tiếng "Du Huân Huân.... !?" Giọng nói trầm thấp đầy nam tính của hắn làm nàng có chút lúng túng "Phải!"

"Tôi là Ngô Vũ Thần!"

"Tôi biết! Và hiện tại tôi đang rất đói, có gì thì nói sau!" - Du Huân Huân đưa tay vẫy người phục vụ đến rồi nói tiếp "Một phần beefsteak, thêm một phần thịt sườn nướng, gà philê, 1 pasta hải sản đặc biệt và một phần Blue!" Đóng quyển menu lại đưa cho phục vụ, nàng quay sang cầm ly nước lọc để sẵn trên bàn uống một hơi. Ngô Vũ Thần nhìn nàng chằm chằm, chỉ nhếch miệng cười khẩy, sau đó lại cúi xuống đọc tạp chí.

Một lát sau đồ ăn được bày lên bàn, Du Huân Huân bắt đầu ăn ngấu nghiến, với ý nghĩ nếu nhìn cô ham ăn như vậy chắc chắn hắn sẽ từ bỏ thôi, nàng vừa cắm cúi ăn vừa nói "Này ông chú, tại sao chú lại có thể đồng ý cuộc hôn nhân này?"

"Em nghĩ tôi muốn lấy một cô nhóc miệng còn hôi sữa như em sao?" - Với cách xưng hô của nàng, Ngô Vũ Thần chỉ điềm tĩnh trả lời.

"Cưới phải tôi là một điều rất vinh dự cho chú! Chú nên thấy thật may mắn vì tôi đã đồng ý!" - Du Huân Huân đập bàn cất giọng nói.

Người đàn ông ngồi đối diện cười khẩy "Là bất hạnh mới đúng!"

"Nếu là bất hạnh thì tôi quả thực đã bất hạnh khi làm vợ một ông già như chú!"

"Phải lấy một con ngựa hoang tự cao như cô thì tôi...quả thật xui tận mạng."

Du Huân Huân gần như bốc hỏa, nàng ghét hắn, ghét cái kiểu luôn bình tĩnh và cả cái vẻ mặt phách lối kia. Đặt đũa xuống, nàng đứng bật dậy "Ngô Vũ Thần...một ngày nào đó anh phải cúi đầu trước tôi."

"Tôi sẽ chờ!" - Hắn gật đầu, vẻ mặt như chẳng mấy quan tâm. Lấy trong bóp vài tờ tiền quăng lên bàn, Ngô Vũ Thần đứng dậy "Đó là tiền cho bữa ăn này! Chào!" - Rồi thong thả bỏ đi, Du Huân Huân nghiến răng đầy tức giận, tên thối tha..... Thật là khốn khiếp....

Buổi tối, tại Du gia, Du Huân Huân đang đọc sách trong phòng, nàng vẫn còn rất tức giận chuyện lúc sáng, từ bây giờ cô đã có một kẻ thù lớn đó chính là NGô Vũ Thần...

*Reng...... - Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên "Tôi nghe!"

"Huân Huân, là anh, chúng ta gặp nhau một chút được không?" - Giọng nói của Kỷ Tồn Phi vang lên trong điện thoại. Cậu là bạn trai hiện giờ của nàng. Nàng vui vẻ trả lời "Được, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé !"

Sửa soạn mọi thứ đã xong, nàng nhanh chóng rời khỏi nhà. Bây giờ mọi người đều không có ở nhà nên nàng thuận lợi mà đi. Đến nơi hẹn, nàng còn cẩn thận dặn Tiểu Trương không được nói với ai.

"Có chuyện gì sao?"

"Thật ra, anh hẹn em ra đây là có một chuyện quan trọng muốn nói."

"Anh nói đi!"

"Chúng ta chia tay đi!"

Chỉ một câu nói của Kỷ Tồn Phi khiến cho mọi thứ xung quanh nàng như đổ vỡ! Chia tay?? Cậu vừa nói ra những câu nói tồi tệ đó sao? "Lý do ?" - Du Huân Huân điềm tĩnh cất giọng hỏi.

"Anh có người khác!"

*Chát - Cô thẳng tay tát Kỷ Tồn Phi, cậu sững người, mọi người xung quanh đều ngước mắt nhìn chằm chằm, nàng cười khẩy "Một năm qua anh đối với tôi rốt cuộc cũng chỉ có như thế! Được, nếu anh thích thì cứ chia tay. Và tất nhiên đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!" - Nói xong nàng quay mặt bỏ đi, bước chân chậm rãi đi trên con đường dài, hiện tại trời đang mưa rất lớn nhưng nàng vẫn bước rất chậm!

Chết tiệt, rốt cuộc còn bao nhiêu xui xẻo đến với nàng nữa đây, hết tên khốn Ngô Vũ Thần giờ lại tới Kỷ Tồn Phi, hừ.... quả thật hôm nay là ngày rất "tốt"! Nàng đau đớn đi dưới mưa, một năm tình cảm của nàng kết thúc chỉ với năm chữ.... tự nhủ Kỷ Tồn Phi, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận.

"Tiểu thư.... cô sao vậy?" - Tiểu Trương thấy nàng trở về trong trạng thái ướt sủng hốt hoảng hỏi, từ trong nhà Du phu nhân cùng chị của nàng cũng chạy ra

"Huân nhi, con..."

"Con đồng ý!" - Nàng lạnh nhạt cất tiếng.

"Sao?"

"Con sẽ lấy Ngô Vũ Thần.... !" - Chỉ để lại một câu nói ngắn gọn Du Huân Huân bỏ lên phòng.......

— —— —-

Một hôn lễ đang được diễn ra tại nhà thờ Bắc Kinh, đây có thể coi là một hôn lễ lớn nhất thế kỷ, hai bang phái lớn mạnh nhất Đông Nam Á kết thông gia với nhau quả là một đề tài lớn để người khác đến xem. Hầu hết khách đến dự nếu không phải người có quyền thế cao cũng là đàn anh, chị trong Hắc đạo, cả phóng viên cũng tụ tập trước cửa.

Cô dâu xinh đẹp rạng ngời, một khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, làn da nõn nà trắng phau, lông mi dày và cong vút, đôi mắt to trong vắt, mũi cao và thẳng, cộng với đôi môi hồng mềm mại, tuy có chút gầy ốm nhưng vẫn có thể thấy tuy không thể gọi là khuynh thành khuynh quốc nhưng danh xưng mĩ nhân vẫn khôn ngoa. Cộng thêm mái tóc đen láy óng mượt như thác xõa trên vai, phần đuôi uốn cong gợn sóng, chiếc váy cưới màu trắng có hai dây cột để lộ phần xương quai xinh đẹp, bộ váy cưới dài che mất đôi chân thon dài, phần thân đính vải voan mỏng, phủ dài xuống đất! Trên tay lại cầm bó hoa cưới màu đỏ.

Đứng bên cạnh là người đàn ông cao to, có khuôn mặt tuấn mỹ, hoàn hảo không một khiếm khuyết, mái tóc màu nâu đường hoàng mà phiêu dật, ngũ quan chạm trổ, khí chất cao quý, tư thái như thần tiên, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, vang dội khiến hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ tuổi xuân yêu mến, tuy chỉ mới ba mươi tuổi nhưng lại rất tài giỏi và có nhiều tiếng tăm, đã sáng lập tập đoàn quỹ quốc tế Douplan Wu lớn mạnh và nổi tiếng từ khi chỉ 20 tuổi, chưa được bao lâu đã khiến công ty lọt vào top đầu những tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới đồng thời cũng đứng đấu giới Hắc Bang, một tay che trời, một tay hô mưa gọi gió. Ai nhìn vào cũng thấy họ thật đẹp đôi, giống như tiên đồng ngọc nữ trong truyện, hai bên nhà họ Du và họ Ngô cũng đứng trước cửa chào khách.

Góp phần trong buổi tiệc là hai cậu con trai còn lại của Ngô gia, cậu cả Ngô Thiên Bảo, là người điều hành tập đoàn quỹ quốc tế Douplan Wu, tuy đây là công ty do Ngô Vũ Thần sáng lập nhưng hắn lại không có nhiều hứng thú với kinh doanh nên đã giao cho anh mình quản lí mặc dù cổ đông lớn nhất vẫn là hắn, là nam nhân anh tuấn, văn võ song toàn, tuy là anh cả nhưng lại đứng thứ hai sau Ngô Vũ Thần trong hắc bang đồng thời cũng là bạn trai của Du Ái My. Bình thường tính tình tất vui vẻ nhưng khi làm việc tuyệt đối nghiêm túc.

Con trai út Ngô Chấn Nam tuy chỉ mới 25 tuổi nhưng đã lập được bao nhiêu công lao lớn trong hắc bang đồng thời cũng sáng lập ra tập đoàn thương nghiệp Pendou Lu nổi tiếng khắp Đông Nam Á. Tuy vậy, Ngô Chấn Nam lại mang phong thái khác xa với hai người anh của mình, vẻ ngoài có chút đáng yêu, lại vô cùng ấm áp.

"Huân Huân! Chúc mừng em! Hôm nay em rất xinh đẹp!" - Du Ái My tươi tắn khen ngợi. Cô là chị của Du Huân Huân, xinh đẹp lại nữ tính, dù mang trong mình dòng máu của một lão đại lừng lẫy nhưng lại không thích gì mấy các bang phái hắc bang. Tuy vậy cũng rất mạnh mẽ.

"Cảm ơn chị!" - Nàng mệt mỏi trả lời, chúc mừng cái gì chứ? Nàng đứng đây cả tiếng đồng hồ lại phải nhe răng ccười, cúi đầu chào hơn trăm lần đến nỗi đôi chân sắp gãy mà miệng nàng cũng sắp méo rồi.

"Ô.... em dâu! Xin chào, xin chào!" - Từ xa đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Ngô Thiên Bảo, đi bên cạnh là Ngô Chấn Nam.

"Anh đến rồi sao?" - Du Ái My vui vẻ quay sang Ngô Thiên Bảo.

"Chào em!" - Anh cười tươi trả lời, ôm ngang eo cô

"Chào chị dâu!" - Ngô Chấn Nam cúi đầu chúc mừng. Du Huân Huân cũng lịch sự chào. Chà, cậu thật khác với hai người anh của mình, nhìn Ngô Chấn Nam chẳng khác gì một câu nhóc đáng yêu.

"Chúc mừng anh!" - Cậu quay sang bắt tay Ngô Vũ Thần, hắn chỉ nhếch miệng cười nhẹ một cái như đã cảm ơn rồi thôi....

Khi khách đã đông đủ, mọi người cùng đi vào lễ đường. Đứng trước tượng thiên chúa, cha xứ cất tiếng "Vũ Thần.... con có đồng ý lấy người phụ nữ này làm vợ, cho dù ốm đau, bệnh tật....."

"Tôi đồng ý!" - Ngô Vũ Thần lạnh nhạt trả lời.

"Du Huân Huân.... con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng, dù ốm đau...bệnh tất......."

"Con đồng ý!" - Trên khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng chút biểu cảm mà trả lời đầy vẻ không hứng thú.

"Được! Ta tuyên bố hai con trở thành vợ chồng."

Hai người đứng đối diện nhau, nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng trên hai khuôn mặt chẳng chút biểu tình, lạnh lùng như một khối hàn băng to lớn. Cứ đứng im lặng như thế mà nhìn nhau. Cha lau mồ hôi vội mở lời "Hai con hãy trao nhẫn cho nhau!"

Lúc này nàng mới giật mình, đưa tay ra, nói nhỏ "Đeo đi!"

Ngô Vũ Thần vẫn giữ bình tĩnh, lấy chiếc nhẫn trong hộp nhung ra đeo cho nàng. Nhìn vẻ mặt cao ngạo của hắn, nàng muốn đấm cho hắn một đấm cho đỡ tức, hậm hực klấy nhẫn đeo cho hắn.

"Hai con có thể hôn nhau."

Du Huân Huân giật mình, hôn!? Nàng phải hôn cái tên thối tha này sao? Chưa kịp quay sang hỏi Cha có thể không hôn thì cái miệng nhỏ xinh đang bặm lại đã bị hắn nuốt trọn, cặp mắt to tròn mởi căng ra. Ngô Vũ Thần thì vẫn ung dung hôn nàng, lúc sau mới buông nàng đang ngẩn người ra, trên môi nở một nụ cười khẩy khiến cho nàng càng thêm điên tiết. Tiếng vỗ tay vang dội cả lễ đường. Ngô phu nhân, Ngô tổng, Ngô gia đều rất vui vì cuộc hôn nhân này diễn ra rất suôn sẻ.....

Sau khi kết thúc nghi thức kết hôn, mọi người đều ra sân thưởng thức bữa tiệc ngoài trời, Du Uyển Tú đến gâần nàng "Này Huân Huân. Em quăng hoa cưới đi mọi người sẽ chụp."

"Chị thích bó hoa này?" - Nàng chán nản nói. Thấy chị mình gật đầu, lại nói tiếp đầy vẻ chán nản "Nếu thích chị cứ lấy, khỏi chụp!" - Đẩy bó hoa vào tay cô, nàng quay mặt bỏ đi. Du Ái My sững người, Ngô Thiên Bảo từ phía sau ôm lấy cô "Em gái em có vẻ không vui?"

"Bị ép hôn thì sao có thể cười vui vẻ được?"

"Vậy sao?"

"Vâng!" - Cô nhìn bó hoa cưới, thật sự cô cũng thấy tội cho nàng phải cưới một người mình không yêu thì đâu gì hạnh phúc. Nhưng thắc mắc lớn nhất của Du Ái My là tại sao đêm qua nàng lại đột nhiên đồng ý lấy hắn, còn bạn trai nàng?....


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-30)