Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Chương 08

Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh
Trọn bộ 30 chương
Chương 08
Chăm sóc ‘đặc biệt’?
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Siêu sale Shopee


«Bệnh viện»

Du Huân Huân đứng chờ trước phòng cấp cứu đã hơn hai giờ đồng hồ, bờ vai bên trái thấm đầy máu tươi, từ đầu đến cuối đều im lặng, ánh mắt chung thủy hướng về phía cánh cửa màu trắng.

"Thiếu phu nhân, chị nên về thay đồ đi ạ." - Đây là lần thứ năm Hoàng Thiểu Minh - anh em kết nghĩa với Ngô Vũ Thần lặp lại câu nói kia, Du Huân Huân cũng chỉ trả lời gọn ba chữ "Tôi không sao!"

Hoàng Thiểu Minh thở dài, cố gắng khuyên nhủ "Vậy chị hãy ngồi xuống ghế đi."

"Tôi không sao."

"Tiểu Huân..." - Từ xa, Du Ái My hối hả chạy đến, khi thấy nàng như người thất thần, vẻ mặt nhợt nhạt, áo lại dính máu càng khiến cô thêm lo lắng "Em không sao chứ?"

"Tôi không sao." - Nàng như một con rô bốt đã được lập trình sẵn, không cần biết đó là ai, hỏi câu gì cũng chỉ trả lời cùng một câu, giọng nói nàng yếu ớt, chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.

Du Ái My lay mạnh vai nàng "Tiểu Hâun, là chị, em...có bị thương không?"

Đôi mắt màu đen ngước nhìn cô, thanh âm nhẹ nhàng như không còn sức lực "Chị à...Có phải.... em là gánh nặng của anh ấy?"

Du Ái My sững người khi nghe câu hỏi của nàng, cô vuốt nhẹ tóc nàng "Không phải đâu. Em đừng nghĩ vậy!"

"Anh ấy sẽ không sao nếu như không có em ở đó." - Nàng cúi đầu, nỗi day dứt trong lòng càng thêm nhiều, dù nàng biết người trong hắc bang tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc bị thương nhưng vì nàng mà hắn bị thương rất nhiều lần.

"Tiểu Huân.... em có nghĩ lí do Vũ Thần bất chấp mạng sống của mình để bảo vệ em là gì không?"

Nàng ngây người nhìn cô, thấy Du Huân Huân không trả lời cô cất tiếng "Vì anh ấy yêu em. Tiểu Huân...chẳng lẽ em không biết điều đó??"

"Em..."

" Cạch ".....

Bất chợt cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ già cùng vài y tá bước ra, Du Huân Huân, Du Ái My và Hoàng Thiểu Minh vội vã chạy lại hỏi "Bác sĩ...anh ấy không sao chứ?"

Bác sĩ ngẫm nghĩ một chút rồi cất tiếng" Bệnh nhân bị thương nặng ở đầu, cộng thêm mất máu quá nhiều nên sẽ gây ra hôn mê, còn vết thương ở vai thì cũng...khá nặng có thể tay phải sẽ không thể cử động một thời gian, ngoài ra không còn bị thương ở đâu nữa."

Du Huân Huân thở phào nhẹ nhõm "Tôi có thể vào thăm được không?"

"Tất nhiên là được nhưng hiện tại bệnh nhên còn chưa hồi sức nên chỉ một người được vào."

Vừa nghe xong Du Huân Huân đã chạy đi, khiến Du Ái My phải đuổi theo. Hoàng Thiểu Minh có chút nghi ngờ về những lời ông bác sĩ nói nên đã gọi ông đến nói chuyện riêng.

- —

Vừa đi gần tới phòng V. I. P thì gia đình họ Ngô và họ Du đã chạy đến, nàng nhìn thấy họ trong lòng có chút hoảng sợ.

Ngô lão nhìn vai áo nàng, ông giật mình lo lắng hỏi "Huân Huân, vai cháu sao vậy? Bị thương sao?"

Du Huân Huân lắc đầu "Là máu của Vũ Thần."

"Nó bị thương có nặng lắm không?" - Du phu nhân cất tiếng.

"Con xin lỗi...là lỗi tại con nên anh ấy mới bị thương nặng như vậy, con xin lỗi." - Du Huân Huân cúi đầu liên tục, nước mắt chợt rơi xuống, tiiếng khóc nghẹn ở cổ họng. Không ai trách cứ nàng, càng khiến nàng thêm ray rứt.

"Được rồi, không sao cả, con mau vào thăm Vũ Thần đi." - Ngô phu nhân xoa đầu nàng an ủi. Hối thúc Du Huân Huân vào bên trong.

Nàng đẩy nhẹ cửa đi vào, trên giường bệnh, một nam nhân anh tuấn đang nằm ngủ, vết băng trên đầu còn vương vài vết máu, cả cơ thể như không còn sức nàng ngồi phịch xuống đất, đôi môi nhợt nhạt mấp máy "Xin lỗi..."

Ngô Vũ Thần từ từ mở mắt, hắn nhìn nàng ngồi khóc dưới đất, muốn đưa tay chạm vào mái tóc mượt mà đen láy kia nhưng lại thôi. Thanh âm trầm thấp vang lên "Huân Huân..."

Nàng giật mình ngước mắt lên. Hắn mỉm cười, chế giễu nói "Em khóc xấu quá!"

"Mặc kệ tôi." - Du huân Huân nhăn mặt, bất mãn trả lời, lát sau lại dịu giọng "Anh có đau lắm không?"

"Không."

"Tôi xin lỗi, là tôi gây trở ngại cho anh."

"Chẳng phải đã nói rồi sao, em là vợ tôi không phảỉ gánh nặng cũng không phải trở ngại."

Du Huân Huân nhìn hắn, nước mắt lại tuôn ra, nàng cúi mặt khóc nức nở, nhìn người phụ nữ trước mắt, hắn không cầm lòng được, đưa tay kéo nàng ngã lên người mình, Du Huân Huân giật mình "Này...anh đang bị thương...ưm...."

Đôi môi xinh đẹp phút chốc đã bị hắn chiếm trọn, say mê tận hưởng. Du Huân Huân trân trân nhìn hắn, hơi thở cùng nhịp tim của nàng đều bị hắn điều khiển. Ngô Vũ Thần nở nụ cười xấu xa, nhìn khuôn mặt đỏ chót mê người của nàng trêu chọc "Nếu sau này em cứ tự trách bản thân thì tôi sẽ hôn em như thế này. Mỗi lúc một nồng nàn hơn."

"Anh...anh.... tại sao lúc nào cũng giỡn được vậy hả?" - Nàng vùng vằng ngồi dậy, tránh xa khỏi hắn. Ngô Vũ Thần híp mắt cười khẩy "Chỉ đối với em thôi.", cặp mắt xanh thẳm chợt di chuyển đến vai áo nàng "Em thay áo ra đi, để như vậy không khó chịu sao?"

"Ưm...tôi quên mất."

"Về nhà thay đi."

"Nhưng mà...anh không sao chứ?"

"Tôi ổn."

Du Huân Huân ngập ngừng, ít phút sau mới quyết định rời đi. Nàng vừa đi khỏi, Ngô Thiên Bảo liền bước vào, cất tiếng "Thế nào?"

"Chưa chết được." - Hắn ngồi dậy, nhếch miệng cười khẩy.

"Tay phải không thể cử động? Em đang nói dối sao?"

"Thì sao?" - Hắn đưa tay cầm lấy tờ báo trên bàn, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ.

Ngô Thiên Bảo bước đến, hai tay bỏ vào túi quần "Muốn hành hạ người ta sao? Còn kêu bác sĩ nói dối nữa."

"Chỉ là muốn cô ấy ngoan một chút thôi."

"Hừm...Thật tội nghiệp em dâu."

Ngô Vũ Thần cười tươi không trả lời, chăm chú đọc báo. Lát sau lại lên tiếng "Đã giải quyết gọn gàng rồi à?"

"Ừ!"

"Anh hãy tung tin em đang bị thương ra ngoài."

"Tại sao? Chẳng phải sẽ gây bất lợi cho em sao?" - Ngô Thiên Bảo nhíu mày khó hiểu, với một kẻ có đại vị như hắn lại đi tung tin giả rằng mình bị thương???

"Lúc đó, chúng ta sẽ tìm được kẻ muốn đối đầu với bang Hắc Long. Tiện thể giải quyết cùng một lúc."

"Nếu làm vậy, em không sợ Huân Huân gặp nguy hiểm sao?"

"Đừng lo, mọi việc đều đã được em tính toán rất kĩ lưỡng."

"Anh biết rồi."

*Cạch...đột nhiên cửa phòng mở ra, lập tức Ngô Vũ Thần quăng tờ báo xuống đất, đặt tay phải xuống giường như không thể nhấc lên được, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, đến cả Ngô Thiên Bảo cũng ngạc nhiên.

"chào anh." - Du Huân Huân cúi đầu chào Ngô Thiên Bảo, anh gật đầu vui vẻ cất tiếng "Chào em!"

"Nè, anh đang bị thương ngồi dậy làm gì?" - Cặp mắt vô tình nhìn thấy Ngô Vũ Thần ngồi trên giường, nàng lo lắng tiến đến "Nằm xuống đi."

"Được rồi, không cần phải nằm xuống đâu."

"Tờ báo này...là ai đọc vậy?" - Nàng nhìn tờ báo dưới đất, cất tiếng hỏi.

"Là Vũ..."

"Thiên Bảo đọc." - Ngô Thiên Bảo chưa kịp cất tiếng thì hắn đã chen ngang, kèm theo nụ cười đe dọa nhìn anh.

"Anh à, đọc báo phải để gọn vào chứ, thật là." - Nàng gằn giọng nhắc nhỏ. Anh trợn mắt nhìn kẻ vu oan cho anh đang ngồi cười hả hê kia. Ngô Thiên Bảo không ngờ anh lại bị trách cứ như vậy?? Chết tiệt. Ngô Vũ Thần, em giỏi lắm, cái thằng nhóc này. - Trong lòng anh không ngừng rủa thầm hắn.

"Anh có đói không? Để tôi mua chút gì cho nhé."

"Không cần, phải rồi, Thiên bảo anh ra nói với bác sĩ, em muốn xuất viện."

Ngô Thiên Bảo nhíu mày "Xuất viện? Em vừa mới tỉnh dậy, sao có thể xuất viện?"

Nàng vội cất tiếng "Anh không thể xuất viện được."

Hắn liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng, nói như đang thở dài "Không sao, mau đi đi."

"Đã nói là không được!" - Du Huân Huân đè mạnh hắn xuống giường, khiến đầu óc Ngô Vũ Thần choáng váng, nàng ép hắn phải nằm yên trên giường, hai chân mày như sắp chạm nhau "Anh nằm yên ở đây đi. Tôi đi mua cháo cho."

Nhìn nàng gấp gáp chạy đi, khóe miệng hắn giương lên rõ rệt, tạo một đường cong hoàn mĩ. Ngô Thiên Bảo kéo ghế ngồi xuống "Nhóc con, em muốn xuất viện thật sao?'

"Phải, anh mau làm đơn xuất viện đi." - Hắn gật đầu, dùng tay phải để gối đầu.

"Ok, tùy em quyết định." - Nói xong Ngô Thiên Bảo đi ra ngoài. Anh hiểu rõ nếu không cho hắn xuất viện, hắn cũng bắt ép bác sĩ cho về nhà. Những gì Ngô Vũ Thần muốn làm thì không ai có thể cấm được.

- —

"Tôi đã nói là anh không được xuất viện rồi mà." - Du Huân Huân cau có xếp từng chiếc áo vào túi xách.

"Em lo gì chứ, tôi ổn!" - Hắn bình tĩnh trả lời, cầm chiếc áo khoác trên giường "Giúp tôi mặc vào."

Du Huân Huân bĩu môi nhìn hắn "Anh như vậy mà ổn sao?"

"Sẽ lành nhanh thôi, nếu không thì...cả đời này em sẽ phải chăm sóc tôi."

Nàng đánh nhẹ vai hắn, khó chịu cất tiếng "Anh thật là.... sao lại nói vậy?"

*Cộc, cộc...

"Vũ Thần, xe chuẩn bị xong rồi." - Ngô tổng mở cửa đi vào, đỡ hắn đứng dậy "Để ta giúp con."

Ngô Vũ Thần điềm đạm trả lời "Con tự đi được."

"Được rồi, cứ để ta."

Du Huân Huân xách đồ đi theo sau, ra đến cổng, vệ sĩ đã chờ sẵn, chạy lại xách đồ giúp nàng, giúp Ngô tổng đỡ hắn vào xe.

"Về cận thận." - Ngô tổng vẫy tay chào nàng, Du Huân Huân mỉm cười gật đầu. Nàng quay sang nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ngô Vũ Thần "Anh đừng lo tôi sẽ chăm sóc anh."

Hắn cười xấu xa "Vậy sao?"

"Này, anh đang nghĩ gì đen tối trong đầu vậy hả?" -Nàng nhìn giọng điệu của hắn, đóan biết cái suy nghĩ xấu xa trong đầu Ngô Vũ Thần, liền cau có lên tiếng.

"Có sao?"

"Phải, nhìn mặt anh rất gian."

Ngô Vũ Thần nhếch miệng cưới khẩy, nhướn người đến gần nàng "Du Huân Huân, em đừng có nghĩ ai cũng xấu xa như em, thừa cơ hội mà làm chuyện xấu."

Du Huân Huân lùi lại, bặm môi trừng mắt nhìn" Ý anh là gì hả?"

Ngô Vũ Thần đưa tay kéo nàng lại gần, ghé sát bên tai thổi khí "Chẳng lẽ em đã quên, khi say, em đã làm-gì-tôi rồi sao?" - Hắn nhấn mạnh ba chữ cuối đầy ẩn ý. Thoáng chốc khuôn mặt nàng đỏ bừng, không còn gì để nói đành chịu ấm ức ngồi im, trong lòng không ngừng rủa thầm.

Còn người đàn ông kia thì rất vui vẻ, rất thoải mái, hắn đang nghĩ sẽ làm gì trong những ngày tiếp theo đây. Dù nói nàng là người thừa cơ hội để làm việc xấu nhưng chính hắn cũng là một kẻ như vậy -.

* * *

"Huân Huân, trái cây." - Ngô Vũ Thần ngồi gác chân lên bàn, cất giọng gọi.

"Tới liền." - Tiếng Du Huân Huân vọng ra trong bếp, ít phút sau liền gấp gáp chạy ra, đặt đãi trái cây xuống bàn.

Ngô Vũ Thần đưa mắt nhìn, khóe miệng cong lên."Nước!"

Nàng hít mạnh một hơi, rồi quay lưng đi lấy nước, hắn ngồi chống cằm nhìn theo bóng lưng nàng đầy thích thú.

"Nè." - Nàng đặt ly nước xuống bàn, chống nạnh nhìn hắn, uất ức chịu không nổi "Tôi nhớ là anh bị thương ở tay và đầu chứ đâu phải ở chân tại sao lại bắt tôi chạy tới chạy lui như vậy?"

Cắn một miếng trái cây xong, hắn leí6c nhìn nàng: "Là em nói sẽ chăm sóc tôi."

"Như tôi có nói là làm osin cho anh đâu chứ!"

"Hai việc đó bằng nghĩa với nhau thôi."

"Anh..."

"Tôi muốn đi tắm." - Hắn đột nhiên đứng dậy, quay lưng đi. Du Huân Huân đứng nhìn, không hiểu hắn đang muốn làm gì, thấy nàng không đi theo, Ngô Vũ Thần quay mặt lại "Em còn đứng đó làm gì?"

"Hả?"

"Đi mau lên."

"Tại sao tôi phải đi theo anh?"

"Giúp tôi tắm."

Du Huân Huân tròn mắt, giúp hắn tắm? Điên rồi sao? NÀng chết lặng đứng nhìn hắn. Ngô Vũ Thần bước đến gần nàng, nhếch miệng cười chế giễu "Cơ thể tôi em đã thấy hết rồi, còn giả vờ xấu hỗ làm gì?"

"Ngô Vũ Thần chết tiết, anh là đồ lưu manh." - Nàng giận dữ hét lên.

"Chính miệng em nói là sẽ giúp tôi, giờ định bỏ sao?"

Nàng đành hậm hực đi lên, Ngô Vũ Thần bật cười, nàng thật dễ dụ, người phụ nữ như thế thật sự hiếm có.

***

Du Huân Huân cầm quần áo cảu Ngô Vũ Thần, vừa đưa tay mở cửa phòng nàng, nàng liền giật mình muốn quay đầu chạy, mặt cũng đỏ bừng. Ngô Vũ Thần chỉ quấn một cái khăn tắm ngay hông, từng tấc da thịt đều lộ ra trước mặt nàng.

Ngô Vũ Thần thấy nàng đứng nép người bên cánh cửa liền cất tiếng "Đứng đó làm gì?"

"Tôi.... tôi treo đồ." - Du Huân Huân ấp úng trả lời, quay người treo đồ lên thanh treo trong phòng tắm.

"Em hồi hộp như vậy để làm gì?" - Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nàng, có cảm giác cơ thể hắn ép sát cơ thể nàng, Du Huân Huân có thể cảm nhận được hương thơm tỏa ra từ người Ngô Vũ Thần, nàng đỏ mặt đẩy hắn ra "Đồ biến thái.... oái..." Vì sàn nhà tắm rất trên nên khi đẩy hắn ra để chạy, Du Huân Huân sơ suất bị trượt chân bật người về phía sau.

Ngô Vũ Thần vội đưa tay đỡ lấy thân hình bé nhỏ, kéo vào lòng mình. Du Huân Huân mở căng đôi mắt to tròn. Khuôn mặt trắng nộn dán vào lồng ngực vạm vỡ màu lúa mạch của Ngô Vũ Thần, hơi thở của nàng làm nóng thân thể hắn. Cánh aty mảnh khảnh đẩy hắn ra, lung túng lên tiếng "Anh...tốt nhất...không được nghĩ chuyện gì xấu xa...tại...tại...anh bị thương nên tôi mới giúp anh...thôi đấy."

Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười, ngồi vào bồn tắm "Người không nên nghĩ chuyện xấu xa là em."

Nàng bặm môi, bước đến, cầm khăn lau người giúp Ngô Vũ Thần mà tim đập thình thịch như sắp lọt ra ngoài. Nàng nhìn vết xăm trên vai hắn, chợt nhớ đến chìa khóa phòng và những kí hiệu trên cánh cửa mọi thứ đều là hình xăm một con rồng đen với chiếc đuôi lưỡi liềm: "Tôi gỡ miếng băng ra nhé."

"Nếu không sợ."

Du Huân HUân đưa tay gỡ miếng băng, viết cắt sâu lộ ra ngoài, những đường may chằng chịt lên vết thương, nàng cất tiếng "Anh không cảm thấy đau sao?"

"Không, đó chỉ là chuyện bình thường." -Hắn nhẹ nhàng trả lời, hệt như đó là điều hiển nhiên, người trong hắc bang có ai chưa từng bị thương?

Du Huân Huân im lặng giúp hắn tắm rửa, được một lúc, nàng lại không thể chịu nổi căng thẳng mà đứng lên "Anh...tự tắm đi."

Ngô Vũ Thần nhíu mày, thẳng thừng trả lời với vẻ mặt bất mãn "Không!"

"Tôi không thể."

"Vậy để tôi bước ra ngoài để em có thể." - Hắn chợt định đứng lên, Du Huân Huân hốt hoảng che mặt lại, hét ầm lên "Đồ biết thái, không được đứng lên."

Nhìn điệu bộ hốt hoảng của nàng, hắn chỉ đành nhịn cười, vẫn bước ra, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, cất giọng "Tiếp tục đi."

"Anh là đồ biết thái, đại ma vương biến thái." - Du Huân Huân như sắp khóc, mím môi ngồi xuống, cầm khăn lau từ cổ đến ngực rồi lưng của Ngô Vũ Thần. Người nọ thật sự rất sảng khoái, không thể nhịn bắt nạt nàng dù chỉ một phút, hắn lại lên tiếng "Có cần phải tắm 'ông xã nhỏ' không?"

Du Huân Huân sững người, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại khó hiểu "Ông xã nhỏ? ý anh là gì?"

Ánh mắt Ngô Vũ Thần di chuyển xuống hạ thân của mình, nàng cũng theo ánh mắt của hắn mà nhìn xuống, đôi mắt xinh đẹp vừa đặt xuống cự vật cứng rắn của hắn, liền ngước mắt lên, đỏ mặt tía tai, giận giữ nói không lên lời "Anh.... anh...."

Ngô Vũ Thần mặt vẫn tỉnh bơ, không xấu hổ, cũng không đỏ mặt, ah81n nói "Thế nào?"

"Anh đi chết đi." - Nàng tức giận quăng chiếc khăn vào mặt hắn, hậm hực nhanh chóng bỏ ra ngoài. Hắn ngồi trong phòng tắm bật cười ha hả, buồn cười đến nổi như muốn bò lăn ra mà cười.

• Hiện tại, trong phòng Du Huân Huân, cơn thịnh nộ cùng lửa giận đang cháy ngùn ngụt...

"Ngô Vũ Thần là tên biến thái, đồ gà chết, heo chết, bò chết, vịt chết...grừ.... AAAAAAAAAAAAAA Ngô Vũ Thần, TÔI GHÉT ANHHHHH ~." - Du Huân Huân ngồi trong phòng mình khô ngừng chửi rủa Ngô Vũ Thần, nàng tức giận đến độ quăng đồ đạc lung tung. Tiếng thét của nàng làm rung chuyển tòa biệt thự nguy nga, khiến mọi người đều giật mình. Nàng tức sắp phát khóc, tên thối tha đó thật sự không có gì tốt đẹp, lúc nào củng trêu chọc nàng đến tức điên lên mới chịu nổi.

"Khốn khiếp, khốn khiếp.... AAAAAA.... Ngô Vũ Thần biến tháiiiiiiii...." - Cứ thế, lien tiếng thét của nàng cứ vang lên.

• Phòng Ngô Vũ Thần....

Còn người đàn ông phòng kế bên đang ung dung mặc quần áo, mặc kệ tiếng thét cùng tiếng chửi rủa của nàng, trong lòng vẫn rất vui. Đối với hắn, chọc giận nàng là thú vui trong cuộc sống. nàng là người phụ nữ được xem là cực phẩm hiếm có trên đời...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-30)