← Ch.15 | Ch.17 → |
Sáng hôm sau, Diệp Bằng Huyên toàn thân bủn rủn, đầu đau như muốn nứt ra, từ trong đau nhức tỉnh lại, cô cau mày nhịn không được phát ra tiếng rên.
" Ai... Đầu của mình... sao mà đau như vậy!" Cô nằm im đợi sự khó chịu qua đi, không ngờ đến lại có một bàn tay xoa lên trán cô rồi ấn nhẹ hai bên huyệt thái dương.
Ủa! Trên giường cô sao lại có người thứ hai? Là ai vậy?!
Cô đột nhiên trừng mắt nhìn lên lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc ngay trước mắt mình, cô sợ hãi vội vàng ngồi bật dậy, sợ hãi kinh ngạc lui đến bên giường.
" Cẩn thận, em sắp ngã xuống giường rồi! " Cánh tay dài của Mạnh Chấn Sênh vươn tới, rút ngắn lại khoảng cách mà cô khó khăn mới tạo ra.
" Anh, anh, làm sao anh có thể ngủ ở trên giường em?" Cô đưa tay ra ngăn anh lại, hai mắt trừng lớn nhìn người giống cái chuông đồng lớn trước mặt.
" Em đồng ý mà." Cảnh xuân vô biên, anh chuyên tâm thưởng thức, không chú ý trả lời.
Diệp Bằng Huyên theo tầm mắt của anh cúi đầu nhìn xuống chính mình, lúc này mới phát hiện cả người mình lại không mảnh vải che thân!
"Aa....... ." Tiếng thói chói tai long trời lở đất, rung chuyển cửa sổ, ngày cả Tào Ánh Hồng trên lầu ba cũng bị giật mình, vội vàng khẩn trương chạy xuống lầu.
" Bằng Huyên, cậu làm sao vạy? Xảy ra chuyện gì vậy?" Tào Ánh Hồng bên ngoài vừa gõ cửa vừa xoay khóa cửa, khẩn trương hỏi.
Vẻ mặt Diệp Bằng Huyên bối rối, tay chân luống cuống.
" Không, không có gì, chỉ là vì mình nhìn thấy một con gián thôi, giờ đã không thấy nó đâu nữa rồi." Cô thuận miệng nói đại một lý do để Ánh Hồng rời đi.
Nếu như để Ánh Hồng thấy cô và Mạnh Chấn Sênh không một mảnh vải ở trong phòng, cô còn có mặt mũi gặp người khác sao?
" Hừ, la to như vậy, dọa chết người mà!" Tào Ánh Hồng nghi ngờ nói xong mới trở lại lầu ba.
Mạnh Chấn Sênh bên cạnh nheo mắt nguy hiểm, lạnh lùng hỏi cô: " Anh là con gián sao?"
" Không còn cách nào khác, em làm sao có thể để Ánh Hồng biết anh đang ở trong phòng em?" Cô đỏ mặt nhanh chóng kéo chăn che mình lại.
" Chúng ta là nam nữ trưởng thành, cả hai bên đều có tình cảm với đối phương, xảy ra quan hệ thân mật ngủ cùng nhau có chuyện gì không thể nói cho người khác biết?" Anh nói dĩ nhiên.
" Ai nói em yêu anh? " Cô phản xạ hỏi, không chú ý đến lời vừa nói ra đôi mắt Mạnh Chấn Sênh thoáng hiện sự tổn thương.
" Chính em nói." Anh bình tĩnh chăm chú nhìn cô không hề đùa giỡn.
" Lúc nào cơ?" Vẻ mặt Diệp Bằng Huyên hoài nghi.
Từ trước đến nay cô đều theo bản năng nhận định anh là em họ của Mạnh Tổ Minh nên không thể phát sinh tình cảm nam nữ cùng anh, làm sao cô có thể thừa nhận bản thân mình thích anh được?
Lòng anh khẽ trầm xuống: " Tối hôm qua."
Nghe ngữ điệu của cô hẳn là cô đã quên rồi!
Tối hôm qua anh vì sợ cô không nắm rõ tình hình nên vẫn xác nhận lại với cô, thật không ngờ vừa tỉnh lại cô vẫn quên
Cô ngẩng đầu, vô cùng ảo não nhưng nhìn thấy phản ứng và vẻ mặt của Mạnh Chấn Sênh, quên hết tất cả chuyện tối hôm qua.
Đôi mắt anh ảm xuống, lòng cũng đột nhiên chuyển lạnh.
Cô níu chặt anh vội hỏi: " Em uống rượu có đúng hay không?" Nếu không tại sao cô lại quên không nhớ chứ?
"............" Anh trả lời không được.
Cô thật sự có men say nhưng lúc anh hỏi cô có biết ai đang ôm cô hay không cô trả lời rất rõ ràng nhưng hiện tại vẻ mặt cô mờ mịt cho nên anh thật sự không biết cô có say hay không!
Cô vội vã hỏi hỏi lại: " Anh nhất định là say rồi đúng không? " Say rượu nên mới hỏng việc, hai người họ nhất định đều uống rượu!
" Anh không say, anh rất rõ ràng người anh ôm là em." Mạnh Chấn Sênh phản ứng nói, anh chặt tay cô: " Bằng Huyên, tối hôm qua không phải là anh nhất thời kích động, anh thích em đã rất lâu rồi, từ lúc em chạy xe đâm vào xe anh thì anh đã bắt đầu thích em rồi."
Diệp Bằng Huyên hoàn toàn không ngờ tình cảm anh đối với cô là như vậy, lập tức ngẩn người ra.
" Anh chưa kịp hành động thì đã biết em và Tổ Minh cùng nhau, anh đành phải đem tình cảm này cất sâu đáy lòng trở thành bạn với em. Cũng bởi vì thích em nên anh không thể chấp nhận chuyện Tổ Minh bát cá hai tay, uy hiếp anh ấy chỉ có thể chọn một nếu không anh sẽ đoạt em lại. Mà Tổ Minh về sau lại lừa anh nói đã chia tay với Chu Lệ Nhi để anh từ bỏ ý nghĩ... Cho đến bây giờ, tình cảm anh dành cho em không hề thay đổi." Anh tiếp tục thổ lộ, kể rõ tình cảm giày vò hơn một năm nay.
Tiếng nói trầm thấp của anh truyền vào tay cô, từng câu từng chữ giống như nham thạch rơi vào lòng khiến cô rung động. Cô chưa kịp hiểu rõ cảm giác vừa phức tạp vừa kỳ lạ thì nước mắt trong suốt đã ở tràn đầy ở mắt.
Anh yêu cô vất vả như vậy sao? Muốn rút lui, phải đè nén, phải cẩn thận.... Chỉ nghe thấy thôi mà cô đã cảm thấy đau lòng mà anh lại là người chịu đứng, có bao nhiêu gian nan?
Người đàn ông tốt như anh có thể có nhiểu lựa chọn, tại sao người anh yêu lại là cô?
"Chúng ta không hợp nhau........." Diệp Bằng Huyên ấp úng nói, thừa nhận những điều này lòng cô rất khó chịu, giống như bị thít chặt lại.
Giọt nước mắt chảy xuống rơi trên khăn trải giường màu xanh tạo nên một mảng u buồn giống như tâm tình lúc này của hai người vậy.
" Tại sao không hợp?" Anh không đồng ý hỏi.
Ba mẹ anh không để ý đến bối cảnh gia đình, tính cách của cô cũng không phải vấn đề, anh không hiểu rốt cuộc là không hợp nhau vì chuyện gì?
" Bởi vì anh là em họ của Tổ Minh! " Hai mắt cô đẫm lệ nhìn anh, đây chính là vấn đề đã bén rễ trong lòng cô từ lâu.
" Anh là em họ của Tổ Minh chứ không phải là em họ của em, vậy thì đáng lo ngại chuyện gì?" Anh lớn tiếng chất vấn, không hiểu chuyện gì.
Nói ra lời này cảm thấy không hay cho lắm, thậm chí Tổ Minh đã mất rồi! Coi như hai người đã kết hôn thì sao, Tổ Minh mất rồi, anh cũng có thể lấy cô, huống chi hai người họ chỉ là qua lại với nhau mà thôi!
" Nhưng em và Tổ Minh đã từng qua lại với nhau, đây chính là sự thật! " Cô lo lắng ánh mắt của người khác cũng như những chuyện đề cập đến luân thường.
" Thì sao chứ? Thời đại này ai mà chưa từng như vậy? Anh không hề để ý chuyện đó!" Anh chất vấn, ngăn cản cô lùi bước.
Nếu không phải không nỡ, anh thật muốn lắc cô để cô tỉnh ra!
" Anh không để ý nhưng em để ý..." Cô ấp úng nói.
Say rượu khiến đầu cô đau như muốn nứt ra, vừa tỉnh dậy còn phải đối mặt với chuyện hỗn loạn như vậy càng thêm phiền não, bây giờ cả người cô đều rất khó chịu.
Thấy cô vẫn cứ kiên trì nói như vậy Mạnh Chấn Sênh thật sự chán nản, đè nén tình yêu bấy lâu nay lại không được anh tức giận:
" Em để ý, được, vậy em nói xem, bây giờ muốn anh làm gì?" Anh cắn răng quát cô.
Diệp Bằng Huyên chần chừ, cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cục diện rối rắm này để mọi chuyện trở lại yên bình hài hòa như lúc trước, nhưng cô chưa suy nghĩ xong, Mạnh Chấn Sênh tức giận đến giậm chân.
" Em nói đi, em nói như thế nào anh làm như thế đấy, dù sao.... ."
Anh nổi giận nói một tràng nhưng lời còn chưa nói xong đã bị cắt đứt bởi Diệp Bằng Huyên tâm lý hoảng loạn, hoang mang lo sợ, cô nói với anh suy nghĩ mình vừa nghĩ ra --
" Chúng ta hãy quên chuyện ngày hôm qua đi, xem như chưa xảy ra chuyện gì, vẫn là bạn tốt......."
Nghe xong Mạnh Chấn Sênh trừng mắt tức giận, tức giận đến nổi gân xanh.
Đi được đến đoạn đường này đã trải qua những khó khăn trở ngại, tình yêu anh dành cho cô chân thành như vậy, đau khổ chờ đợi cô, cẩn thận từng li từng tí, yêu cô đến đau lòng, không dễ dàng mới bước một lớn như vậy, cảm động vì ước nguyện đã được bù đắp thì cô lại dội anh một chậu nước lạnh lớn như thế, muốn anh coi như chưa xảy ra chuyện gì?
Chuyện đã xảy ra làm sao xem như chưa từng xảy ra được?Anh cũng chẳng phải bị mất trí nhớ!
Nhất định phải làm đà điểu sao? Không thể đối mặt sao? Thản nhiên tiếp nhận tình yêu của cả hai lẽ nào khó như thế sao?
Tình cảm của anh muốn cô quý trọng, tâm ý của anh muốn cô cất giữ, tại sao muốn anh cảm thấy tình yêu của mình lại hèn mọn?
Dù cho anh cực kỳ tức giận nhưng vừa rồi anh lại nói -- Em nói như thế nào anh làm như thế đấy.... .
" Được, tùy em." Anh cắn răng thuận theo ý cô.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |