← Ch.08 | Ch.10 → |
Tính tình Diệp Bằng Huyên rất tốt không dễ dàng tranh chấp, căn cứ vào việc Mạnh Tổ Minh vì yêu cô mà tức giận, cô càng thêm cúi thấp gập thân, nhẹ giọng giải thích cho anh về sự hiểu lầm này, hai người rất nhanh liền tốt như lúc trước. Nhưng anh dường như không thông cảm cho Mạnh Chấn Sênh, không ngừng dặn đi dặn lại muốn cô cách xa Chấn Sênh một chút.
Cô nhớ rõ lúc bọn họ gặp nhau trong bệnh viện, hành động cũng không tệ lắm nhưng bây giờ xem ra quan hệ dường như nhanh chóng chuyển xấu đi rồi.
Cô không biết bọn họ ở ngoài phòng nói với nhau những gì nhưng chắc là vì quan hệ của cô mới có thể không vui mà cãi nhau... Nhận thức điều này khiến cô rất áy náy, rất lo lắng!
Đều do cô không suy nghĩ kỹ liền đưa Mạnh Chấn Sênh say khướt về nhà nên mới khiến Tổ Minh hiểu lầm, nảy sinh lòng thù địch với Mạnh Chấn Sênh.
Dù nói như thế nào thì Mạnh Chấn Sênh cũng giúp đỡ cô, thất lễ với anh cô thật sự rất áy náy, mà thân là bạn gái của Tổ Minh cô không thể mưa bay gió loạn, phải có năng lực phân rõ thị phi, vì vậy sau khi suy nghĩ lần này đến lần khác cô quyết định vẫn nên tự mình bồi thường lễ cho anh.
" Xin lỗi, anh đến trễ." Giữa trưa, Mạnh Chấn Sênh vội vàng đi đến theo lời mời của Diệp Bằng Huyên, vừa thấy cô anh lập tức nhận lỗi.
Anh cho rằng Tổ Minh sẽ cấm Diệp Bằng Huyên qua lại với anh, mà Diệp Bằng Huyên lại luôn nghe lời của Tổ Minh, thật không ngờ trải qua tình huống xấu hổ hôm đó còn có thể nhận được lời mời điện thoại của cô, cho nên ngoài ý muốn, anh vui vẻ đồng ý.
" Không có gì, hôm nay em được nghỉ." Diệp Bằng Huyên cười duyên dáng, nhìn tây trang thẳng thớm của anh: " Hôm nay trông anh rất lạ, suýt chút nữa thì em nhận không ra rồi! "
" Vậy sao? Vậy là đẹp hay không đẹp đây?" Anh ngồi xuống, khóe môi gợi lên hỏi.
" Đương nhiên là đẹp rồi! Gien nhà các anh rất tốt, anh và Tổ Minh đều giống nhau, đều đẹp trai, cao lớn." Cô tự đáy lòng khen.
Nghe cô ba câu không rời Mạnh Tổ Minh, lòng của anh không tự chủ trầm xuống, chỉ có thể tươi cười.
" Em chọn đồ ăn chưa?" Anh nói sang chuyện khác, thấy cô lắc đầu, liền nói tiếp: " Vậy chúng ta chọn món trước đi, hôm nay em không thể nán lại quá lâu."
Phục vụ vừa rời đi, Diệp Bằng Huyên lần nữa mở đề tài.
" Anh mặc như vậy là bởi vì lát nữa đi cuộc hẹn khác sao?" Cô yêu thích nhìn anh bởi vì mặc bộ tây trang mà biểu lộ sức quyến rũ độc đáo của anh.
" Anh đã bắt đầu đi làm rồi, hôm nay là ngày đầu tiên, bây giờ là đang nhân lúc giờ cơm trưa mà đến." Anh uống một ngụm nước đá đáp.
Lính nhảy dù làm không tốt, cho dù ba anh địa vị tổng giám đốc cao quý, cũng phải đưa ra thành tích, có thể hiện mới khiến người khác tin phục, cho nên từ hôm nay trở đi anh liền không rảnh rỗi như thế nữa rồi.
Nhưng ngẫm lại cũng được, nói không chừng vì vậy công việc sẽ chiếm hết tâm tư của anh, không cần cứ vì chuyện tình cảm mà buồn rầu nữa.
" Đúng rồi, hóa ra là hôm nay! " Cô vỗ tay kinh ngạc, chợt tò mò hỏi thăm: " Vậy anh có chạm mặt với Tổ Minh không?"
" Có, hội nghị lúc sáng có chạm mặt nhau rồi." Anh gật đầu, mơ hồ đoán được dụng ý cô hỏi như vậy: " Nhưng không có cơ hội nói chuyện."
Lúc hội nghị nhận chức kết thúc có rất nhiều người đến chúc mừng vì vậy anh chỉ gật đầu hỏi thăm với Tổ Minh chứ không nói.
"Anh.... vẫn còn giận Tổ Minh sao?" Cô mong chờ nhìn anh.
" Anh quên rồi, người giận là anh ấy, không phải anh." Anh cười yếu ớt, hơi thu lại con mắt.
Diệp Bằng Huyên nghẹn lời. Không sai, người phản ứng kích động là Tổ Minh, nhưng anh hẳn cũng sẽ không cảm thấy mất hứng chứ?
" Thật ra hôm nay em tìm anh chính là muốn thay Tổ Minh xin lỗi anh." Cô đỏ mặt, quyện ngón tay với nhau xấu hổ mỉm cười: " Tính tình Tổ Minh tương đối nóng, nếu như hôm đó anh ấy có nói điều gì quá đáng với anh, em hy vọng anh đừng so đo với anh ấy, dù sao hai người là anh em họ nếu như vì em mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, vậy em sẽ cảm thấy áy náy lo lắng."
Nghe vậy, Mạnh Chấn Sênh cảm thấy cảm xúc ngổn ngang. Thì ra cô vì Mạnh Tổ Minh nên mới đến, xem ra Tổ Minh không biết chuyện.... .
Cô thật là một người con gái tốt! Chẳng những dịu dàng thông minh mà còn hiểu chuyện, biết nghĩ cho bạn trai, duy trì quan hệ cho bạn trai, Tổ Minh có thể được người con gái như vậy yêu thật sự rất may mắn, khiến anh hâm mộ lại ghen tị, nhưng anh ta lại còn cảm thấy vẫn chưa đủ?!
Trong lòng anh gào thét muốn nói cho cô biết Mạnh Tổ Minh không đáng để cô thật lòng yêu!
Nhưng anh rất rõ, bây giờ nếu anh nói về Tổ Minh chuyện gì có thể sẽ bị cô xem là vì chuyện đó mới nói xấu hãm hại anh ta, anh không cần uổng công làm tiểu nhân. Còn phải xem Tổ Minh quyết định thế nào, anh sẽ suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.
" Em không cần lo lắng, bọn anh không phải vì chuyện hôm đó không thoải mái mà kết thù." Mạnh Chấn Sênh cười trấn an nỗi lo lắng của cô.
" Nghe anh nói như vậy, em yên tâm rồi." Diệp Bằng Huyên thoải mái cười, tảng đá lớn trong lòng lúc này mới biến mất. Một người là người cô yêu sâu đậm, một người là bạn thân, nếu như hai người vui vẻ với nhau vậy thì quá hoàn mĩ rồi.
*** Phượng Minh hiên độc chế tác*****
Cùng làm trong một công ty khó tránh khỏi việc chạm mặt, sáng sớm mấy hôm sau, Mạnh Chấn Sênh và Mạnh Tổ Minh đúng lúc gặp nhau ở nhà xe dưới đất. Chỗ đỗ xe của hai người đúng lúc cạnh nhau lại cùng lúc tắt máy xe, phản ứng không hẹn mà cùng nhau ngẩn ra.
" Chào buổi sáng." Mạnh Chấn Sênh phản ứng trước gật đầu chào, không hề vì chuyện tình cảm mà mất đi sự thân thiện và lễ phép vốn có.
" Chào buổi sáng." Đối mặt với sự chào hỏi thân thiện của Chấn Sênh, Mạnh Tổ Minh cũng giữ nguyên phong độ, âm thanh quan tâm hỏi: " Đã quen với công việc chưa?"
" Có thể bước vào tình hình rồi." Mạnh Chấn Sênh nhàn nhạt cười, hai người cùng nhau đi đến thang máy.
" Tốc độ vẫn rất nhanh! " Anh nhíu mày.
" Đây là điều nhất định phải có." Anh nhanh nhẹn lên tiếng trả lời.
" Nếu như có vấn đề gì hoặc cần giúp đỡ cứ đến tìm tôi." Mạnh Tổ Minh vỗ vai anh, thể hiện thiện ý.
Thấy anh như chính mình kỳ vọng, cũng không vì chuyện tình cảm mà phá hoại tình nghĩa, Mạnh Chấn Sênh cảm thấy rất vui, anh cũng sẽ làm như vậy. Mặc kệ lựa chọn của Tổ Minh là Bằng Huyên hay là Chu Lệ Nhi, bọn họ vẫn sẽ giống như lúc trước, dù sao đây mới là cách làm của thành thục và lí trí.
" Cảm ơn anh, em sẽ như vậy." Ý cười hiền lành hiện lên đáy mắt anh.
Trong lúc bọn họ đứng trước thang máy đợi, sau khi cục diện bế tắc ban đầu được hóa giải, bầu không khí hòa hoãn rất nhiều, nhưng chuyện vẫn quanh quẩn trong lòng vẫn nên có kết quả. Thấy thang máy vẫn dừng trên tầng trên, Mạnh Tổ Minh nghĩ, tính toán vẫn nên nhanh chóng ngả bài, ít nhất đem chuyện kia giải quyết với Chấn Sênh rồi nói tiếp.
" Cái kia.... chuyện của Bằng Huyên, tôi đã có quyết định rồi."
Lòng của Mạnh Chấn Sênh nháy mắt nâng lên cổ họng, nhanh chóng kích động, lập tức cố gắng duy trì vẻ mặt ổn định của mình. Đối với chuyện tình cảm của Diệp Bằng Huyên có thể tiếp tục hay không, liền xem khoảnh khắc mấu chốt này rồi!
Nhưng anh đột nhiên cảm thấy lui bước hối hận...... Anh nên trực tiếp vạch trần Tổ Minh, để bọn họ chia tay, anh liền có cơ hội tiến hành theo đuổi cô, nhưng anh không đủ ích kỷ, lo lắng Bằng Huyên sẽ bị tổn thương đau khổ, còn làm gà mẹ bảo vệ cô, gây áp lực cho Tổ Minh để anh ấy lựa chọn!
Xem ra nếu như anh ấy thật sự yêu Diệp Bằng Huyên, lựa chọn vứt bỏ Chu Lệ Nhi, vậy anh chẳng phải vô vọng rồi sao?
Trơ mắt nhìn bản thân bỏ qua cơ hội tốt, sau đó đem sự quyết định sự sống chết của tình cảm giao cho người khác, đây không phải ngu ngốc là gì?
" Quyết định thế nào?" Âm thanh khẩn trương lo lắng trong cổ họng truyền đến.
" Tôi quyết định chia tay với Chu Lệ Nhi, chọn Huyên Huyên." Mạnh Tổ Minh bình tĩnh nhìn anh, miệng nói như vậy nhưng nội tâm lại tính toán ý khác.
Mạnh Chấn Sênh ngẩn ra, sự sốt ruột trong lòng nhất thời như bị mũi tên nhọn bắn trúng, trong phút chốc rơi vào đáy cốc tuyệt vọng.
Có điều mới vừa thương tiếc anh còn chưa đưa ra ánh sáng không thể không dừng lại tình cảm, vì Diệp Bằng Huyên mà trong lòng vui vẻ.
" Vậy thì thật tốt quá, Bằng Huyên thật sự là một cô gái tốt, hơn nữa cô ấy còn toàn tâm toàn ý yêu anh." Ánh mắt Mạnh Chấn Sênh ảm đạm, đè nén cảm giác trong lòng đang rối thành một nùi, cố gắng để giọng nói vững vàng, thậm chí mỉm cười chúc phúc cho họ. Nhưng ngay lúc này, chỉ có bản thân anh biết sau lưng nụ cười có bao nhiêu chua sót, giấu kín vài phần tự giễu.
Cánh cửa thang máy mở ra trước mắt, Mạnh Chấn Sênh thẫn thờ bước vào, đồng thời nhấn số tầng của bộ phận thiết kế và bộ phận công trình, Mạnh Tổ Minh cũng bước vào sau, hai người một trái một phải đứng một góc. Trong thang máy không có người, nhiều lần Mạnh Tổ Minh liếc nhìn về phía anh tiếp tục nói về đề tài: " Tôi sẽ tìm thời gian nói rõ với Chu Lệ Nhi, cậu.... nên xóa vỏ ý nghĩ đi?"
"Đương nhiên." Mạnh Chấn Sênh chắc chắn đáp." Em sẽ không phá hoại tình cảm của hai người." Anh cũng không phải người bá đạo ngang ngược, chỉ cần bọn họ trôi qua vui vẻ, anh sẽ cam tâm tình nguyện rời khỏi. Mạnh Tổ Minh cười, thoải mái vỗ vai anh: " Vậy tôi yên tâm rồi."
" Lúc nào thì anh nói chuyện với Chu Lệ Nhi?" Anh còn phải ân cần điểm này.
" Tôi biết chuyện này phải giải quyết dứt khoát nhanh chóng...." Mạnh Tổ Minh giả vờ khó xử do dự, dừng lại một chút nói: " Một tuần đi! "
" Ừhm." Anh đồng ý gật đầu." Sau này chuyện muốn chúng ta hợp tác còn rất nhiều, hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng tình cảm và hợp tác sau này của chúng ta." Cho dù tâm tình sa sút, Mạnh Chấn Sênh vẫn công tư rõ ràng, cố gắng tươi cười nói.
" Cậu cũng nghĩ như vậy đương nhiên là tốt nhất rồi." Thuận lợi giải quyết rắc rối, Mạnh Tổ Minh hào phóng nói, dù sao anh mới là người thắng!
Đã đến tầng của bộ phận công trình, anh nhẹ nhàng tạm biệt bước ra ngoài. Phía sau anh, nụ cười của Mạnh Chấn Sênh theo lúc cửa thang máy đóng lại mà hạ xuống, nụ cười nháy mắt biến mất. Anh rõ ràng là thật lòng muốn Diệp Bằng Huyên vui vẻ nhưng tại sao anh ngay cả cười cũng cảm thấy cố sức? Tâm vẫn một lần lại một lần đau?
← Ch. 08 | Ch. 10 → |