← Ch.05 | Ch.07 → |
Ngày hôm sau, trời sáng bảnh mắt nhưng A Viễn không những chưa dậy mà còn thân mật cọ tóc mai vào vành tai Tả Thiên như muốn được ăn thêm.
Tả Thiên vừa tránh vừa hỏi: "Hôm nay anh không phải đi làm à?"
"Ừ."
"Ngày thường anh hay làm gì?"
"Nung gạch, vận chuyển gạch. Thi thoảng đi đào cây thuốc."
"Hôm nay anh không cần phải đi sao?"
"Tôi muốn nghỉ ngơi hai ngày." Nói xong, anh lúng túng liếc nhìn Tả Thiên.
Tả Thiên thừa hiểu, A Viễn sợ cô bỏ chạy nên tính toán tự mình trông coi.
Cô buột miệng: "Nếu lo lắng thì anh khoá cửa lại đi." Tả Thiên hận không thể cắn lưỡi, làm vậy chẳng phải tự mình chặn đường của mình hay sao.
A Viễn lắc đầu: "Tôi đã hứa với em, cũng không lo lắng, tôi biết em không thể trốn được."
Nghĩ câu trước giữ lời hứa khiến Tả Thiên cảm động, câu sau nhắc nhở cô chính anh là người đã giở trò với quần áo của mình, Tả Thiên lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
A Viễn mở cửa ra ngoài trước, không lâu sau anh bước vào cầm theo một chiếc áo sơ mi hoa, một chiếc quần dài và một đôi dép lê, ý bảo Tả Thiên thay đổi.
Kiểu dáng và màu sắc của bộ quần áo trông rất lỗi mốt, chắc là của chị dâu, ngoài rộng thùng thình ra thì mặc cũng được. Lạ nhất là đôi giày, đúng kiểu dép xỏ ngón, chỉ có thể đi chầm chậm nếu không sẽ ngã. Sau khi đổi dép, A Viễn thản nhiên lấy đôi Nike của cô đi.
Chứng kiến vẻ giảo hoạt trắng trợn của A Viễn, Tả Thiên thu ngay ý nghĩ A Viễn là anh nông dân chất phác. Chẳng phải trong "Địa đạo chiến" hay "Địa lôi chiến" từng nói: "Trí tuệ của con người là vô hạn.", con mẹ nó quả rất đúng. Tả Thiên quyết định kế hoạch chạy trốn của mình tuyệt đối không được sơ hở và phải thành công ngay lập tức. Nếu không, với sự cáo già của A Viễn, cô sẽ không có cơ hội thứ hai.
Thay quần áo xong, Tả Thiên yêu cầu A Viễn đem tới một cái kéo để sửa lại mái tóc nhuộm xoăn dài đã lâu không được chăm sóc. A Viễn lắc đầu: "Tóc của em rất đẹp, đừng cắt."
Đương nhiên là đẹp rồi, Tả Thiên nhủ thầm, cô đã phải bỏ ra ba nghìn tệ, tương đương với nửa số tiền mua người của A Viễn đấy.
Sau 40" vật lộn với mái tóc của mình, cuối cùng cô cũng có được kiểu tóc đuôi ngựa. Tả Thiên thở hắt ra, tự do ơi, ta đã đến.
Tả Thiên theo sau A Viễn, bước ra khỏi căn phòng đã giam cầm cô gần hai tháng.
Vừa ra khỏi cửa, Tả Thiên trông thấy ngay một gia đình đang ăn sáng trong sân. Quả nhiên là có ông bố, anh trai chị dâu, cô em gái và hai đứa nhỏ. Nhân lúc A Viễn nói chuyện với mọi người, Tả Thiên chăm chú quan sát họ. Người cha già nua với khuôn mặt nhăn nheo không chút cảm xúc. Anh cả cũng rất cao ráo, khuôn mặt hơi dài, chừng ngoài ba mươi. Chị dâu tất nhiên vẫn vậy, chỉ là nhìn kỹ dưới ánh sáng trông giống người Quảng Đông. Hai đứa trẻ một lớn một nhỏ giống như những đứa trẻ nông thôn thường thấy trên tivi. Quần áo bẩn thỉu, mặt mũi lấm lem. Hầm hừ bên cạnh là cô em gái, với khuôn mặt tròn trịa hồng hào. Tả Thiên có cảm giác A Viễn, anh cả và cô em gái không hề giống nhau.
Nhắc tới đây, cô đột nhiên quay sang nhìn A Viễn đang nói chuyện bên cạnh, đây là lần đầu tiên cô được trông thấy rõ người bên gối. A Viễn sửng sốt trước hành động của cô, anh cũng xoay người nhìn lại. Tả Thiên không ngờ A Viễn lại đẹp trai đến vậy. Mãi tới khi cô em gái hừ một tiếng, Tả Thiên mới nhận ra mình đang ngẩn người ngắm A Viễn, liền vội vã cúi đầu.
Tả Thiên không biết mình đang nghĩ gì, dù sao đều là những cảm xúc vô cùng lẫn lộn. A Viễn tiếp tục nói, cô em gái bỗng cao giọng: "Dựa vào đâu mà em phải đối tốt với con hồ ly tinh này?"
A Viễn nghiêm nghị, đáp: "Cô ấy là vợ của anh, là chị dâu thứ của em."
Cô ta đang định cãi lại, người cha đột nhiên hắng giọng, không nói không rằng, khiến cô ta im bặt.
A Viễn bảo Tả Thiên ngồi xuống bàn ăn cơm. Tả Thiên lắc đầu, nói: "Tôi muốn đánh răng rửa mặt."
Cô em gái lại khịt mũi: "Vẫn thích sạch sẽ cơ đấy."
A Viễn mắng cô ta rồi vào trong bếp tìm bàn chải đánh răng, chậu và khăn mặt. Sau đó, anh dẫn Tả Thiên đến bên vòi nước ngoài nhà bếp, nhấn cho nước chảy ra để cô dùng.
Trong lúc rửa mặt, cơn sốc do ngoại hình của A Viễn gây ra dần nguôi ngoai. Thậm chí, Tả Thiên lại thấy ghét bỏ A Viễn. Anh có cần phải mua vợ với diện mạo này không? Dựa vào vẻ ngoài của anh, có lẽ các cô gái đều tình nguyện. Đúng là xấu xa, người như A Viễn còn mua phụ nữ thì không có gì ngạc nhiên khi nạn buôn người vẫn tiếp diễn mãi.
Phải hết sức bình tĩnh, Tả Thiên ngẫm nghĩ.
Đợi A Viễn cũng rửa mặt xong, Tả Thiên và A Viễn cùng ngồi xuống ăn cơm. Chị dâu nhiệt tình gắp thức ăn. Còn anh cả ăn xong liền vác cuốc ra ngoài. Hai đứa trẻ ngơ ngác nhìn Tả Thiên, bị cô em gái nhắc nhở, cậu bé lớn hơn ăn vội ăn vàng cho xong rồi cầm cặp sách chạy mất.
Người cha hỏi A Viễn câu gì đó, anh liếc nhìn Tả Thiên trả lời. Người cha gật đầu, đội chiếc mũ rộng vành rời đi.
Tả Thiên giả bộ như không biết, ăn cơm của mình. Lúc A Viễn ăn xong, chị dâu đang dọn bàn thì một người đàn ông từ ngoài cửa chạy vào. Trông thấy Tả Thiên, ông ta thoáng ngây người rồi cười nói với A Viễn, A Viễn cũng cười đáp lại. Tiếp theo, ông ta kéo A Viễn nói một tràng. A Viễn hơi do dự, cuối cùng bảo với Tả Thiên: "Tôi phải ra ngoài, em ở nhà được chứ?"
Tả Thiên gật đầu. A Viễn vào phòng lấy áo khoác, rời đi cùng người đàn ông kia. Thừa dịp Tả Thiên không để ý, anh nháy mắt với em gái. Cô ta lẩm bẩm phàn nàn.
Vừa là một đại gia đình, giờ chỉ còn có ba, à không, bốn phụ nữ, kể cả đứa nhỏ chừng ba tuổi kia nữa. Trong sân lập tức yên tĩnh.
Tả Thiên nghe toàn giọng địa phương, một câu cũng không hiểu. Ngôn ngữ của họ không giống tiếng Quan Thoại, cũng không phải tiếng Trung. Nếu họ thảo luận chuyện giết cô, có lẽ cô vẫn sẽ mỉm cười ngây ngốc. Thông tin không suôn sẻ, nhất định sẽ bất lợi cho việc bỏ trốn khiến cô hơi lo lắng.
Vừa giúp chị dâu việc nhà, cô em gái vừa nhìn cô chằm chằm không chút kiêng nể.
Nếu không biết cô ta đang "bí mật" theo dõi mình, Tả Thiên đúng là kẻ ngốc. Dù sao cũng đã bước ra khỏi phòng, mục tiêu đầu tiên cô hoàn thành là nhận được sự tín nhiệm của A Viễn và gia đình. Tả Thiên cảm thấy việc mình cần phải làm tốt hơn là tránh bị nghi ngờ. Vì thế, cô liền trở về phòng.
A Viễn về nhà rất muộn, lúc bước vào phòng, toàn thân mệt mỏi.
Tả Thiên nằm trên giường bừng tỉnh, thấy anh sau khi đi vào khoá trái của lại. Xem ra, A Viễn chưa hoàn toàn yên tâm về mình. Cô thầm mừng vì ban ngày đã không tự ý.
"Em chưa ngủ à?"
"Chưa."
"Tôi làm ồn sao?"
"Ừm."
"Em sao vậy?"
"Ừm."
Phát hiện Tả Thiên không có tâm trạng nói chuyện với mình, A Viễn không căn vặn nữa. Có lẽ anh đang hết sức mệt mỏi. Đêm nay anh cũng không có nhu cầu gì với Tả Thiên, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn ngáy khe khẽ.
Ngủ đủ giấc khiến Tả Thiên không sao ngủ tiếp. Nghe tiếng A Viễn ngáy, nghĩ ban ngày mình đã ngạc nhiên như thế nào. Lạ thật, hoá ra đẹp trai cũng có thể ngáy. Cô quay đầu nhìn người bên cạnh, tuy căn phòng vẫn tối om nhưng lần này cô dường như đã có thể nhận ra dáng vẻ khuôn mặt của A Viễn.
Không ngờ, người nông dân nghèo khó phải mua vợ này lại có ngoại hình đẹp như vậy. Tả Thiên nhớ tới khuôn mặt thon gầy của A Viễn, là khuôn mặt của mỹ nam trong cuốn manga nổi tiếng nhất thành thị hiện nay. Anh có đôi mắt đẹp và trông rất giống nghệ sĩ Hàn Quốc Lee Seung-Hyun. Tuy nhiên, các nét trên khuôn mặt A Viễn cứng cáp hơn, cằm vuông vức và làn da ngăm đen hơn chứ không gầy yếu như nghệ sĩ kia, tăng thêm cảm giác khí khái. Nếu là bình thường, Tả Thiên sẽ cam tâm tình nguyện làm bạn với trai đẹp. Nhưng đáng tiếc bây giờ...
Nếu so sánh, A Viễn và anh cả là đẹp nhất nhà. Anh cả của anh hơi giống anh nhưng cô em gái thì hoàn toàn khác với hai anh trai. Nhớ lại diện mạo của người cha, có lẽ hai anh em trai giống mẹ, còn cô em gái giống cha. Bản thân Tả Thiên cũng giống bố.
Nhớ tới bố mẹ, Tả Thiên trong lòng rầu rĩ, chỉ sợ mẹ khóc đến mù mắt. Mẹ cô cũng thật đáng thương, yêu bố cô rồi kết hôn, sau đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Ngày tháng yên ấm không kéo dài bao lâu, suýt chút nữa thì bị chồng ruồng bỏ. Mặc dù không ly hôn, nhưng bố cô dành rất ít thời gian ở nhà. Tả Thiên biết, bố cô có phụ nữ khác bên ngoài, thậm chí có cả một đứa con, là em trai cô. Mẹ tưởng cô không biết, cô liền giả vờ như không hay. Đây cũng là nguyên nhân khiến cô lạnh nhạt với tình yêu. Thời đại học có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô. Thậm chí theo đuổi từ năm thứ hai đến năm thứ tư nhưng nhìn tình cảnh của bố mẹ, cô cảm thấy họ thật tẻ nhạt và không tin tưởng bất kỳ ai. Cô chỉ đối xử tốt với các bạn học nữ, khiến rất nhiều nam sinh theo đuổi bất mãn nói cô là les.
Vốn sau khi tốt nghiệp, cô đã thuyết phục mẹ ly hôn và sống một mình. Nhưng giờ đây, mất đi đứa con gái duy nhất, cô hy vọng bố có thể đối xử với mẹ tốt hơn.
Vì mẹ, cô nhất định phải chạy trốn.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |