Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 02

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giản Ngưng trang điểm, rồi thay một bộ quần áo mà cô tự cho là phù hợp, bấy giờ cô mới theo Cố Trường Dạ lên xe. Đã rất lâu rồi cô không ngồi xe của anh, lần cuối cùng cũng không biết là khi tham dự bữa tiệc nào, lúc ấy cô ngồi trong xe, thầm nghĩ thân phận mình đại diện là vợ anh thì không khỏi vui mừng. Hiện giờ cô cũng ngồi trong xe anh, nhưng lại không thể tìm về niềm vui thuở ấy.

Cô sống với cái danh vợ của anh, thậm chí còn từng ảo tưởng về tương lai của anh và cô, hai người cùng nhau sinh con dưỡng cái, con trai phải giống anh, cao lớn tuấn tú, còn con gái tốt nhất là phải giống cô. Thật ra cô rất sợ đau, thời đại học cô từng nói với bạn thân của mình rằng, nếu đời này có người khiến cô cam tâm tình nguyện sinh con, vậy nhất định là người ấy đã đánh cắp trái tim cô mất rồi. Cô không ngờ rằng sẽ có một ngày cô muốn sinh con, nhưng người đàn ông kia lại thấy cô không xứng.

Trên mặt cô lộ vẻ bi ai, cô chạm tay vào bụng mình, chỉ hơn một tháng trước thôi, ở nơi này còn có một sinh mệnh bé nhỏ, sinh mệnh mà cô hằng mong, giờ thì chẳng còn gì hết, nơi ấy trống rỗng, trống rỗng như trái tim của cô vậy.

Cố Trường Dạ nhìn thấy nét mặt cô qua gương chiếu hậu: "Cô định tỏ ra ai oán cho ai xem thế? Người không biết có khi lại tưởng tôi ngược đãi cô!"

Khuôn mặt anh mang nét cười như có như không, cô quay mặt đi, không muốn để anh thấy vẻ mặt của mình. Khi mới kết hô, chỉ cần không vui là cô sẽ tỏ thái độ trước mặt anh, hy vọng anh có thể thấy rồi quan tâm tới cô nhiều hơn. Nhưng giờ cô mới biết, có lẽ thấy cô không vui, anh còn mừng thầm ấy chứ.

Xe đã dừng lại, cô cũng chuẩn bị xuống xe. Rõ ràng hành động của anh nhanh hơn cô nhiều, anh lôi thẳng cô ra khỏi xe, thấy lớp trang điểm khá nhạt trên mặt cô thì không khỏi bực bội: "Cô cố ý làm vậy đúng không? Định rêu rao với mọi người rằng Cố Trường Dạ tôi đây rất keo kiệt với cô? Đến mỹ phẩm trang điểm cũng kém cỏi như thế?"

Giản Ngưng mấp máy môi nhưng lại không nói nên lời, để mặc anh kéo cô tới một căn phòng phía trong, bên ngoài căn phòng cũng không có gì đặc sắc, nhưng bên trong lại lộng lẫy vô cùng, anh đẩy cô vào rồi dặn dò: "Làm sao để cô ta không khiến tôi mất mặt thì làm."

"Ấy ấy ấy, phải dịu dàng với người đẹp chứ!" Một người đàn ông kêu lên đầy khoa trương, hoàn toàn đủ điều kiện đóng những vai "phản xuyến"1, anh ta nhìn Giản Ngưng từ trên xuống dưới: "Người đẹp à, đừng để ý đến anh ta, đồ cổ hủ như anh ta chẳng hiểu lãng mạn là gì đâu."

1 Thuật ngữ trong hí kịch truyền thống, cũng áp dụng cho phim ảnh hiện đại của Trung Quốc, chỉ những diễn viên nữ đóng vai nam hoặc diễn viên nam đóng vai nữ. Ví dụ: Lâm Thanh Hà đóng vai Giả Bảo Ngọc trong phim Hồng Lâu Mộng.

Cố Trường Dạ lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, người đàn ông nọ vội ho khan mấy tiếng: "Khụ khụ khụ, tôi nhất định sẽ trang điểm cho cô ấy thật lộng lẫy, thật nổi bật."

Cố Trường Dạ hừ một tiếng đầy khinh bỉ: "Đi dự hôn lễ thôi mà phải thật lộng lẫy nổi bật, anh định làm trò gì thế hả Ngô Kim Dương?"

Ngô Kim Dương vội vỗ vỗ đầu mình: "Trời ạ, đầu với chả óc, hôm nay là ngày cưới của Lạc thiếu gia, sao tôi lại quên được nhỉ, đúng là đáng đánh đòn."

Cố Trường Dạ cũng không để ý tới cái cớ thoát tội đầy khoa trương của Ngô Kim Dương, anh ta thấy vậy vội kéo Giản Ngưng đi trang điểm, thấy Giản Ngưng vốn đã rất đẹp, không nhịn được cười, nói: "Cố thiếu gia của chúng ta...." Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, vội nói lảng đi: "Mắt chọn người của Cố thiếu gia vẫn tuyệt như xưa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này mà xem... Ái chà chà."

Giản Ngưng vẫn im lặng, để mặc Ngô Kim Dương xoa bóp mặt mình như đang nghịch một món đồ chơi.

Ngô Kim Dương cũng nhận ra cô đang mất hứng, bèn đùa: "Cố thiếu gia đã dẫn cô theo chứng tỏ trong lòng anh ấy cô rất đặc biệt, nào, vui lên đi chứ..."

Giờ Giản Ngưng mới hiểu ra, chắc anh ta nghĩ cô là... của Cố Trường Dạ. Cô cũng không giải thích, sao cũng được, với cô thân phận nào cũng chẳng có gì khác biệt.

Cô bị Kim Ngô Dương đẩy ra ngoài như một vật phẩm triển lãm, còn được thuyết minh quảng cáo không ngừng. Nhưng Cố Trường Dạ chỉ liếc cô một thoáng rồi quay đi, còn cô thì ngoan ngoãn đi theo sau anh.

Vừa vào hội trường hôn lễ, đã có ngay mấy người bước tới chào. Giản Ngưng từng gặp mấy người này vài lần, gặp cô thì đều gọi cô là "Đại tẩu", Cố Trường Dạ nghe vậy thì sắc mặt lạnh đi. Giản Ngưng cũng chẳng bận tâm tới vẻ bối rối của bọn họ, trong ngày cưới của cô, bọn họ cũng gọi như thế, khi ấy cô còn hơi khó chịu, cho rằng danh xưng này khiến cô già đi, nhưng giờ cô mới biết, trong lòng Cố Trường Dạ, cô vốn không xứng với danh xưng ấy.

Đúng là càng sống lâu con người ta lại càng tỉnh táo.

Chú rể hôm nay là Tam thiếu gia Lạc Minh Khải của "Hoàng Thành", còn cô dâu là tiểu thư duy nhất của nhà họ Mộc – Mộc Lương Tây, trong đám anh em này dường như có một quy định bất thành văn, đó là chỉ cần trong hội có người kết hôn, tất cả những người chưa kết hôn sẽ đều làm phù rể, bởi vậy đội ngũ phù rể cực kỳ hùng hậu, đây cũng là lần đầu tiên Giản Ngưng tiếp xúc gần gũi với những người này như vậy. Cô cũng không quen bọn họ, chỉ biết họ là anh em kết nghĩa của Cố Trường Dạ, cò người từng được Cố Trường Dạ giúp đỡ, có người từng cùng anh gây dựng sự nghiệp.

Giản Ngưng đi bên cạnh Cố Trường Dạ, thỉnh thoảng lại có người tới chào Cố Trường Dạ, khi đề tài sắp đi lệch hướng thì một câu "Không nên bàn chuyện công việc vào một ngày vui như hôm nay" của anh là đủ để đuổi bọn họ đi. Ở thành phố An Xuyên, kết hôn là một sự kiện rất thiêng liêng, người mà khách khứa dẫn tới cùng tham dự nhất định phải là vợ hoặc là đối tượng kết hôn, họ dùng điều này để tỏ lòng chúc phúc tới đôi vợ chồng mới cưới, nếu dẫn theo một người không xứng tầm là thể hiện sự bất kính với gia chủ.

Vậy nên những người tới trò chuyện cùng Cố Trường Dạ đều đưa mắt nhìn Giản Ngưng khá nhiều lần, lại tiện thể ca ngợi tán dương cô.

Cô dâu cùng chú rể cùng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Cô dâu là một người rất xinh đẹp, trong nét đẹp ấy còn chứa cả nét ngây thơ thiếu nữ khi bước vào cổ tích tình yêu. Giản Ngưng nhìn cô dâu, đôi mắt như ngọc lưu ly ấy khiến cô nghĩ tới bản thân trước khi lấy Cố Trường Dạ, hẳn là cũng như vậy đúng không? Tưởng rằng anh chính là bến đỗ cuộc đời, là người sẽ che mưa chắn gió cho cô trong suốt kiếp này. Lúc đó cô nhìn chiếc váy cưới trên người mình, cứ ngỡ tình yêu sẽ tươi đẹp và thanh khiết như vậy đấy.

Hội trường tổ chức hôn lễ rất náo nhiệt, người tới tham dự đều là những nhân vật có máu mặt, có thể thấy không ai dám không nể mặt "Hoàng Thành".

Giản Ngưng giống như những người được kéo tới để làm bình hoa, vốn không cần nói bất cứ câu gì, chỉ một thoáng thôi, Cố Trường Dạ đã biến mất khỏi tầm mắt của cô, cô đành mặc kệ tới đâu thì tới. Nếu là ngày xưa, chưa biết chừng cô đã nổi nóng, nhưng một khi tâm thái thay đổi, cô bỗng nhận ra rất nhiều chuyện cũng chỉ đến vậy mà thôi.

"Kia chính là con gái của Giản Trung Nhạc, thật là bất hiếu, lại vẫn có thể yên tâm thoải mái ở bên Cố Trường Dạ như thế."

"Nghe nói tiếp theo Cố Trường Dạ sẽ xử lý toàn bộ Giản Thị, chắc cô ta cũng sắp bị đá đi rồi."

Giản Ngưng vờ như không nghe thấy những lời xì xào kiểu vậy, cô đi về phía vắng người nhất.

"Ấy, Cục trưởng X nọ cũng tới kìa, dạo trước còn nói muốn gây khó dễ cho chúng ta kia mà?" Lão Thất cầm ly rượu trong tay, sự mỉa mai lóe lên trong mắt anh ta.

Mắt Lão Lục thoáng động: "Thôi, người ta đã bày tỏ lòng thành bằng hành động còn gì!" Nói rồi không khỏi vỗ vỗ vai Lão Thất.

"Nói năng cẩn thận chút, chuyện gì không nên nói thì đừng nói." Cố Trường Dạ liếc mắt nhìn bọn họ, tỏ rõ bản thân không muốn tạo thêm phiền phức: "Thứ gì không nên trêu vào thì cũng đừng trêu vào."

Mọi người đều hiểu, việc đầu tiên Cố Trường Dạ làm sau khi đắc thế không phải trả thù những kẻ từng đắc tội bọn họ, mà là ra sức rửa tiền, thậm chí còn đắc tội với rất nhiều người vì việc này, mục đích khiến anh làm vậy cũng chỉ vì muốn mọi người có thể sống tự do một chút, không hy vọng tương lai sẽ xảy ra những chuyện ngoài tầm kiểm soát, anh hiểu rằng, một khi đã bị kẻ khác bới móc thì dù có cẩn thận đến đâu cũng dễ dàng để lộ sơ hở.

Mọi người lập tức nghiêm túc gật đầu.

"Lão Tứ đi đầu rồi?" Ánh mắt Cố Trường Dạ đảo qua họ một lượt rồi hỏi.

Không ngờ Lão Ngũ luôn kiệm lời lại là người lên tiếng: "Tứ ca kiên quyết không thừa nhận anh ấy còn độc thân."

Cố Trường Dạ khẽ cười: "Vậy phải bắt cậu ta dẫn bạn gái cậu ta tới xem sao.

Đúng là An Diệc Thành thường xuyên có scandal tình ái với các nữ ngôi sao, nhưng những tin đồn ấy đều không đáng tin, còn bọn họ lại tò mò về con trai của An Diệc Thành hơn cả, nhiều năm như vậy mà mẹ ruột của cậu bé vẫn bặt vô âm tín, còn An Diệc Thành dường như cũng không có hứng thú với chuyện này, khiến lòng hiếu kỳ của bọn họ ngày càng lớn hơn.

Giản Ngưng thầm than bản thân thật xui xẻo, vốn chỉ muốn tìm tới một nơi vừa an tĩnh vừa không có người, mấy năm nay cô ngày càng ghét chốn đông người, thấy nhiều người là không thoải mái, thỉnh thoảng lại thấy khó thở, dường như đây là một biểu hiện của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không biết có được tính là một loại bệnh lý không. Thế nhưng ước nguyện nhỏ nhoi này của cô cũng không thể thành sự thật, đằng trước hình như có người đang cãi nhau, cô đứng ngây người trước cửa mấy giây rồi định rời đi, không ngờ lại nghe được câu cuối cùng: "Từ Triệu Luân, mẹ nó anh có thôi đi không?"

Cuộc hôn nhân của hai người này rất kỳ lạ, có điều nếu phải miêu tả bằng lời thì chỉ đơn giản là, một người đàn ông vốn phải cưới chị gái ngày hôm sau lại cưới em gái, tin đồn nhiều không kể xiết, phiên bản được lưu truyền rộng rãi nhất là em gái quyến rũ anh rể của mình, cũng thành công biến anh rể thành chồng mình.

Có điều Giản Ngưng cũng chẳng hứng thú với chuyện này, nhưng trong lúc cô nghĩ ngợi, hai người kia đã cãi nhau xong, nữ chính lao ra ngoài trước, vốn sẽ lướt qua người Giản Ngưng, nhưng cuối cùng lại dừng bước.

Giản Ngưng mỉm cười với cô ta, xem như chào hỏi.

Tiết Giai Nhu nhìn Giản Ngưng một lượt từ trên xuống dưới: "Cô vẫn khỏe chứ?" Khi hỏi câu này, mắt cô ta thoáng hiện vẻ hoài nghi.

Giản Ngưng cũng không giao thiệp với người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này, nhưng hai người có một cô bạn chung là Trình Vũ Phi. Trình Vũ Phi là bạn thân nhất của Giản Ngưng thời học đại học, còn Tiết Giai Nhu là bạn thân nhất của Trình Vũ Phi từ nhỏ tới lớn, vì có Trình Vũ Phi nên hai người từng gặp nhau vài lần, nhưng cũng không mấy thân quen.

"Tôi vẫn khỏe, giờ Vũ Phi thế nào rồi?" Giản Ngưng chỉ biết về sau hình như nhà Vũ Phi xảy ra chuyện, còn cụ thể là chuyện gì thì cô không rõ lắm, bản thân cô cũng từng gặp quá nhiều chuyện, không còn tâm trí đâu mà quan tâm tới Trình Vũ Phi.

"Vũ Phi vẫn ổn, cô đó, Vũ Phi hỏi thăm về cô rất nhiều lần, rốt cuộc hôm nay tôi cũng có thể trả lời cậu ấy." Tiết Giai Nhu tươi cười, khuôn mặt vốn tuyệt mỹ càng thêm rạng rỡ xinh đẹp, đẹp tới mức phụ nữ cũng phải sững sờ.

Thế nhưng người đàn ông đi lướt qua Tiết Giai Nhu lại chẳng hề chậm lại bước chân.

Hai người không mấy thân quen, trò chuyện rất khách sáo, càng chẳng có bao nhiêu đề tài, có lẽ Tiết Giai Nhu cũng nhận ra điều ấy, không bao lâu sau cô ta cũng mượn cớ rời đi.

Giản Ngưng nhìn bóng lưng của Tiết Giai Nhu, có một số thứ mãi mãi không thể trở về như xưa, nếu có người hỏi bạn thân nhất thời đại học của cô là ai, cô sẽ trả lời là Trình Vũ Phi, nhưng nếu có người hỏi người bạn thân nhất của cô là ai, cô sẽ đáp là Quan Điềm.

Cô vẫn không muốn nhắc tới cái tên Quan Điềm, cũng giống như cô chưa từng hy vọng cuộc đời mình lại tàn nhẫn và éo le đến thế. Ngày trước, khi cô còn chê bai tình tiết bạn bè phản bội nhau chỉ vì đàn ông trong tiểu thuyết, thì tuyệt đối không ngờ được hôm nay, cô và Quan Điềm cũng rơi vào lối mòn ấy, chỉ là cô đã biết quá muộn.

Giống như trước đây cô không hề biết người trong lòng của Cố Trường Dạ là Quan Điềm.

Cô cũng chưa từng ngờ tới sẽ có một ngày mình lại rủa Quan Điềm chết là đáng kiếp.

Nỗi đau trong lòng mau chóng lan khắp người cô, khiến cô gần như không đứng vững, đành đứng tựa vào tường gắng gượng trong giây lát.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)