Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 01

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Lazada


Trời bắt đầu trở lạnh, lá trong sân đã chuyển đỏ từ lâu, tàng lá đỏ sẫm tỏa ra thứ ánh sáng ma mị dưới ánh trăng, trông âm u đáng sợ như cảnh tượng trước khi yêu ma xuất thể trong phim ảnh. Ánh trăng chiếu qua lớp lá cây, rải lên sân thượng những điểm sáng vàng nhạt thưa thớt, đêm rất tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng gió thổi xào xạc qua tán cây. Hôm nay trăng tròn vô cùng, mặt trăng lơ lững giữa tầng không, khiến bóng dáng trên ban công nọ trông càng mảnh mai yếu ớt.

Giản Ngưng ngắm nhìn bóng mình một lúc, bấy giờ mới dời bước, nhưng lần này, cô gần như ngã xuống đất, hai chân do đứng quá lâu đã tê tới mất cảm giác, thậm chí còn không đỡ nổi thân thể gầy yếu của cô. Giản Ngưng vội bắt lấy lan can ngoài ban công để tránh bị ngã xuống. Ánh mắt cô nhìn xuống con đường, dưới bóng cây là một bãi cỏ xanh biếc, khi xưa cô luôn muốn ngồi hóng mát dưới tàng cây vào một ngày nắng vàng rực rỡ, tiếc rằng cô chưa một lần thực hiện được mong muốn đó. Lúc này điều mà Giản Ngưng nghĩ tới lại là, nếu như cô cứ thế mà nhảy xuống phải chăng mọi chuyện đều sẽ kết thúc? Trước đây cô luôn cho rằng những người tự sát quá nhu nhược bi quan, tiếp tục sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, hiện giờ tới lượt cô, Giản Ngưng lại cảm thấy chết cần dũng khí, nhưng sống một cách chật vật cũng cần nhiều dũng khí không kém.

Lan can làm bằng inox, chạm tay lên đó thấy hơi lành lạnh, tay cô nắm lan can quá chặt, hơi lạnh từ lòng bàn tay thấm vào tận tâm can.

Nếu cô đủ dũng cảm để nhảy xuống, vậy mọi chuyện đều sẽ kết thúc."Kết thúc" – hai chữ ẩn giấu biết bao cám dỗ mê hoặc. Nếu cô thực sự nhảy xuống thì sẽ thế nào nhỉ, hẳn là người đàn ông kia sẽ cực kỳ hài lòng khi thấy thi thể cô! Nụ cười khiến khuôn mặt cô trở nên kỳ dị, tựa như lá đỏ dưới ánh trăng.

Đã hơn một tuần nay Giản Ngưng chưa ra khỏi nhà, cũng đã im lặng suốt hơn một tuần, ngoại trừ giúp cô thỏa mãn những nhu cầu cơ bản thường ngày, người giúp việc cũng không bao giờ chủ động nói với cô dù chỉ một câu. Họ đều là người tinh ý, biết người đàn ông kia không thích cô, nên cũng cố gắng tránh xa, thậm chí đến ánh mắt khi nhìn cô cũng chứa đầy thương xót.

Cô chầm chậm cúi người  lấy tay xoa xoa chân mình, sau khi cảm giác nhức mỏi tan đi, cô mới quay về phòng.

Trong phòng ấm hơn ngoài ban công rất nhiều song cũng yên tĩnh y như vậy, cô bước tới cầm lấy điều khiển rồi bật tivi lên, chỉ muốn không gian có thêm chút âm thanh, có điều tay lại bất cản ấn vào Menu bèn tiện tay ấn thêm mấy lần, có rất nhiều tên phim xuất hiện, cô tùy tiện chọn một trong số ấy. Những hình ảnh đầu tiên hiện lên, là một bộ phim điện ảnh cũ từ rất nhiều năm trước. Khi ấy Lưu Đức Hoa còn chưa kết hôn sinh con, Trịnh Tú Văn cũng không hiếm khi xuất hiện trước công chúng như hiện tại. Đầu phim, Trịnh Tú Văn mập mạp đứng trước mặt người đàn ông mà cô từng yêu sâu sắc, thế nhưng anh ta đã không còn nhận ra cô nữa.

Bàn tay cầm điều khiển tivi bỗng run lên, cô vội tắt tivi đi, ngực phập phồng cho thấy nhịp tim cô đang tăng nhanh.

Khi bật tivi lên một lần nữa, màn hình đã trở lại hình ảnh ban đầu, biên tập của đài CCTV1 đang nghiêm túc nói về tin tức thời sự mới nhất. Lần này cô không ấn nhầm, chuyển đại mấy kênh rồi quăng điều khiển tivi đi rất xa.

1 Đài truyền hình trung ương Trung Quốc

Cô nằm trên giường, nghe những lời lẽ quảng cáo khoa trương phóng đại, bỗng bật cười như thể luôn có một định luật rằng, vạn vật được miêu tả như trăng như gió ấy đều là dối trá, ví dụ như thuốc tiên chữa được bách bệnh, lại như ái tình ảo mộng chẳng khác chi cổ tích.

Sau chuyên mục quảng cáo là tới chương trình giải trí được chiếu lại, với giọng điệu thoải mái mà ung dung, người dẫn chương trình giớ thiệu nhanh về tình hình của buổi lễ trao giải hôm qua, sau đó chương trình chiếu tới cuộc phỏng vấn của phóng viên với người đoạt giải lần này.

Khi người dẫn chương trình nhắc tới Tịch Dung Dung – người đoạt giải Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, rốt cuộc Giản Ngưng cũng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào màn hình tivi, cô gái đứng trước mấy chục chiếc ống kính còn rất trẻ, cũng không ăn mặc trang điểm cầu kỳ, khuôn mặt ngây thơ tươi cười vui vẻ, có điều dường như các phóng viên vẫn không chịu buông tha, mà lại hỏi tiếp một vấn đề cực kỳ nhạy cảm: "Rất nhiều cư dân mạng đều cho rằng cô không có thực lực để đoạt giải thưởng này, mà nhờ vào ông chủ chống lưng, xin hỏi cô có suy nghĩ gì về ý kiến ấy?"

Khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp đó khẽ nhíu mày, rồi cất tiếng trả lời ngay: "Tôi nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn để nhận được sự tán dương của mọi người, khiến tất cả những lời đồn đại vô căn cứ ấy hoàn toàn biến mất."

Khóe môi Giản Ngưng thoáng hiện một nụ cười châm chọc, đúng là trong ngành giải trí ai nấy đều giỏi đóng kịch, à không, thật ra hầu hết mọi người đều đang đóng kịch. Cô lại cầm lấy điều khiển chuyển kênh khác, trong tivi, người bán hàng đang giới thiệu chiếc điện thoại di động trong tay bằng lời lẽ phóng đại, điện thoại với những tính năng chưa từng có, giá thành rẻ chưa từng có...

Trong khi đẩy điều khiển ra chỗ khác, cô thầm nghĩ cái quảng cáo phóng đại này hẳn là sẽ chiếu rất lâu.

Nằm chưa được bao lâu cô bèn xuống giường, ngồi xổm trước tủ đầu giường mở cửa tủ ra, bên trong xếp đầy tạp chí, có tuần san kinh tế, cũng có rất nhiều ấn phẩm về giới giải trí. Cô lấy tờ báo được đặt trên cùng ra, tiêu đề chính là ông chủ lớn sau lưng một nữ ngôi sao mới nổi, ảnh chụp khá mờ, có điều vẫn bị cư dân mạng thần thông quảng đại tìm ra hai người trong ảnh, cô gái trong ảnh chính là Tịch Dung Dung, người vừa nhận được giải Nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, còn người đàn ông... Giản Ngưng đặt tạp chí về chỗ cũ, không khỏi cười càng kỳ dị hơn, người đàn ông ấy là chồng cô, dù chỉ thấy bóng lưng, song cũng đủ để cô nhận ra đó là anh.

Khi cô trở về giường, quảng cáo điện thoại trên tivi đã hết, cô nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, tuy hai người bán hàng nọ quảng cáo nghe rất phóng đại, nhưng họ biểu diễn cực kỳ nghiêm túc, có nên đặt một chiếc điện thoại coi như ủng hộ không nhỉ. Nụ cười vừa xuất hiện thì khóe môi bỗng cứng đờ, cô đang nghĩ gì thế này? Thương xót người khác ư, kẻ cần được thương xót phải là cô mới đúng, nhưng ai sẽ là người thương xót cô đây?

Cô bất giác xoa xoa khuôn mặt mình, chỗ bị sưng lên đã tiêu đi, không hề sót lại chút gì. Đưa tay chạm vào cũng không còn đau đớn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, vì không còn bất cứ dấu vết nào, dù vậy bản thân cô lại hiểu quá rõ cảm giác khi mười cái bạt tai giáng vào khuôn mặt mình.

Cô buông thõng tay, chương trình tin tức trên tivi đang chiếu clip người vợ quậy phá khi bắt quả tang chồng ngoại tình, còn có sức mà làm ầm lên, đúng là một chuyện hạnh phúc. Cô không khỏi tự trách bản thân, tại sao lại phải chọc giận người đàn ông kia, song thế cũng tốt, mười cái bạt tai đã cho cô một bài học, nhắc nhở cô sau này không thể làm ra những chuyện ngu ngốc nữa.

Tay cô khẽ nắm chặt, cô cắn nhẹ vào khớp ngón trỏ. Hôm ấy cô như phát điên, dường như không chọc giận anh thì quyết không dừng lại, chửi mắng anh bằng những từ ngữ cay nghiệt nhất, còn anh thì dùng tay giữ chặt cằm cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, chưa bao giờ thấy căm hận anh đến thế, bởi vậy cũng nói một câu chạm đúng nỗi đau của anh: "Quan Điềm đã chết rồi, đáng đời cô ta."

Anh không cho cô nói tiếp, cô lại càng ra sức mắng người phụ nữ nọ: "Cô ta quá ghê tởm, chết thật đáng kiếp, cô ta đúng là một ả đàn bà đê tiện." Cô còn vừa nói vừa cười.

"Cô không xứng nhắc đến tên cô ấy, cô thử nhắc lại lần nữa xem?"

"Quan Điềm là..."

Một cái bạt tai giáng lên mặt cô, cái bạt tai này vừa nhanh vừa mạnh.

Cô ngã xuống đất, nhưng môi vẫn mấp máy: "Cô ta thật đáng kiếp, chết..."

Lại một cái bạt tai nữa giáng lên mặt cô.

Cô nhắc đến người phụ nữ kia mười lần, nhận được mười cái bạt tai, tuy mặt sưng phù tới biến dạng, nhưng trong lòng lại thấy sảng khoái. Đây là lần đầu tiên cô mắng người phụ nữ kia, và rồi lại bị trừng phạt bằng mười cái bạt tai, mười cái bạt tai đó giúp cô hiểu thấu vị trí của Quan Điềm trong tim anh, cũng khiến cô hoàn toàn hết hy vọng ở người đàn ông này.

Anh thật quá tàn nhẫn, đứa bé đã ở trong bụng cô ba tháng, dường như cô đã có thể cảm nhận được đứa bé đang lớn lên từng ngày, vậy mà anh vẫn không chịu buông tha, khiến con cô hóa thành một vũng máu loãng ngay trong bụng cô. Khiến cô trơ mắt nhìn con mình rời xa, mang theo cả chút hy vọng cuối cùng.

Cô hối hận biết bao, nếu như có thể, cô mong rằng đời này mình chưa từng gặp phải người đàn ông tên Cố Trường Dạ ấy.

♥♥♥

Buổi sáng, khi thức giấc thì mặt trời đã lên cao, vài sợi tóc dính trên khuôn mặt, Giản Ngưng bèn kéo tóc ra, tóc bị nước mắt dính chặt vào khuôn mặt, kéo ra quá nhanh khiến da cô đau nhói. Đứng trước gương, mắt cô hơi sưng lên, tối hôm qua cô mới khóc, lại còn tự để lại chứng cứ, rõ ràng mong ước bản thân trở nên mạnh mẽ, vậy mà lại ngày càng nhu nhược hơn. Đến cô cũng bắt đầu thấy căm ghét chính mình, không biết từ bao giờ, cô đã biến thành loại người mà trước kia cô khinh thường nhất.

Giản Ngưng hắt nước lạnh lên mặt, cảm giác lành lạnh khiến cô tỉnh táo. Cô nhìn bản thân trong gương, mái tóc ướt rối tung, khuôn mặt vương một lớp nước, nước bắn lên cả đồ ngủ, vừa nhếch nhác vừa thảm hại giống như một kẻ điên. Nhưng có lẽ điên rồi lại tốt hơn, như vậy sẽ không phải đối mặt cùng cái thế giới mà với cô, nó mãi mãi chỉ còn lại bóng đêm tăm tối.

Chỉnh trang lại bộ dạng của mình một lúc, Giản Ngưng chuẩn bị xuống tầng, cho dù trông có thảm hại tới đâu thì cô cũng chỉ để cho bản thân mình nhìn thấy mà thôi.

Khi bước xuống cầu thang uốn, cô vừa đưa mắt nhìn xuống phía dưới thì bỗng thấy hoảng hốt căng thẳng. Người đàn ông ngồi trên sofa đang cầm một tờ báo trong tay, đọc với vẻ nhàn nhã ung dung. Anh mặc trên người một bộ Âu phục định chế tinh xảo mà sang trọng, tựa như kiệt tác vừa được hoàn thành dưới bàn tay của một bậc thầy, toàn thân toát lên phong thái cao quý xuất chúng hơn bất kỳ ai. Đường nét trên khuôn mặt anh đầy kiên nghị, mày rậm, mắt to, mũi cao, tất cả tạo nên khuôn mặt mà cô từng cho là hoàn mỹ nhất.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh khẽ nhướng mày, ngẩng đầu thoáng nhìn cô rồi bảo thím Trương bưng bữa sáng lên.

Vì cái nhìn này mà máu trong người Giản Ngưng như đông lại, dù cô không muốn thừa nhận, nhưng phản ứng trong thân thể cô cũng gián tiếp nói lên rằng cô rất sợ người đàn ông này, từ khi anh ép cô phải bỏ đi đứa con của mình, từ khi anh giáng cho cô mười cái bạt tai mà không hề do dự, cô đã bắt đầu sợ anh. Cũng tốt, cô thầm nhắc nhở chính mình, cuối cùng anh cũng phá nát mọi ảo tưởng trong lòng cô, khiến cô thấy rõ hiện thực, không cần nằm mơ giữa ban ngày nữa.

Cô không biết anh về từ khi nào – tối hôm qua hay sáng hôm nay, chuyện này đã chẳng còn liên quan tới cô, hơn nữa từ khi đứa bé đầu tiên bị phá bỏ, cô đã chuyển sang ngủ ở phòng dành cho khách. Khi ấy cô vẫn còn chưa hết hy vọng ở anh, chỉ muốn tỏ vẻ giận dỗi để được anh dỗ dành, suy nghĩ ngu xuẩn biết bao, người đàn ông này vốn chẳng quan tâm đến cô, sao có thể hạ mình dỗ dành chỉ vì cô đang giận dỗi. Cô nhớ lại ngày còn nhỏ, vì cha quên mua đồ chơi, cô bèn trốn trong phòng mà giận dỗi, mẹ bèn lấy ra một túi ô mai mơ, vừa dỗ dành vừa cho cô ăn, răng của cô không được tốt, mẹ thường không khuyến khích cô ăn đồ ngọt, khiến cô luôn tưởng rằng ô mai mơ là thứ gì đó rất rất ngon.

Hiện giờ trong miệng cô chỉ còn lại vị đắng chát mà thôi.

Cô chầm chậm bước xuống, bước chân rất nhẹ, khuôn mặt vô cảm.

Khi Giản Ngưng ngồi vào bàn ăn, Cố Trường Dạ mới nhìn thẳng vào cô, tỏ vẻ cực kỳ khó chịu với bộ dạng lôi thôi của cô, song chỉ một thoáng, anh lại dời mắt sang nơi khác.

Cô ăn bát cháo trắng tinh, nhưng lại cảm thấy kiểu gì cũng nuốt không trôi. Những hạt gạo mềm nhuyễn chất trong cổ họng, khiến cô chẳng thiết ăn nữa, đành ép bản thân cố gắng nuốt vào từng ngụm, như đang bị bức ép.

Cố Trường Dạ mau chóng ăn xong bữa sáng, sau khi lấy khăn lau tay lại vẫn không vội rời đi, mà đưa mắt nhìn chằm chằm vào Giản Ngưng: "Tưởng mình là thiên kim tiểu thư thật đấy à, ăn một bữa cơm cũng lâu như thế, có muốn biết trong vòng một phút ở công ty tôi kiếm được bao nhiêu tiền không?"

Bàn tay cầm thìa của cô đờ ra, cô đặt thìa xuống, lấy khăn ở bên cạnh lau miệng: "Có chuyện gì?"

Thấy hành động này của cô, Cố Trường Dạ mới ra hiệu để người giúp việc dọn dẹp bàn ăn, còn việc cô đã ăn no hay chưa cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.

"Cần cô ra mặt." Anh hờ hững buông ra mấy từ.

Không phải thương lượng, chỉ đơn giản là thông báo cho cô thôi, hóa ra cô vẫn còn một chút giá trị lợi dụng. Thật ra thế thì đã sao, vị "phu nhân chính thức" che mắt như cô đã không còn tác dụng gì nữa, không lẽ người như anh mà còn biết thế nào là miệng lưỡi thế gian hay sao?

Cô gật đầu, không hề phản bác.

Sự khác thường của cô khiến anh phải đưa mắt nhìn cô thêm một lần, anh còn tưởng cô sẽ phản bác, không ngờ lại ngoan ngoãn nghe theo như vậy, lúc này anh bỗng cảm thấy chẳng còn thú vị, vốn cho rằng cô là một con mèo với móng vuốt cực kỳ sắc nhọn, thế mà giờ vũ khí trên bàn chân đã gần như biến mất hoàn toàn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-54)