Anh sắp kết hôn!
← Ch.88 | Ch.90 → |
Cô không thể gặp Loan Loan, cô giáo ở trường mẫu giáo bảo rằng: "Trần tiên sinh đã gọi điện thoại đến, nói rằng học kỳ này cô bé sẽ nghỉ, đợi khai giảng học kỳ sau mới lại đến..."
Điều này có nghĩa rằng cô sẽ không thể gặp được Loan Loan mấy thán, cô hoảng hốt đến nhà anh, nhưng cho dù cô có ấn chuông thế nào cũng không ai mở cửa, cô gọi điện, nhắn tin cho anh, đều không cai trả lời.
Cô biết lần này anh thật sự rất tức giận, nhưng cô cũng vô tội mà, chuyện kết hôn với Hàn Việt căn bản chỉ là tin đồn, sao anh vừa nghe vậy liền định cho cô tội chết. Những trò khốn nạn anh làm không nhiều sao, không phải cô cũng đều tha thứ tất cả đó sao.
Không gặp được Loan Loan, cô chẳng có tâm trạng làm việc, giờ nghỉ trưa cô cũng chẳng thiết ăn uống, mệt mỏi nằm xuống bàn tự hỏi làm thế nào mới gặp được anh đây.
Đồng nghiệp ăn trưa trở về, mấy cô gái trẻ lại bắt đầu tụ tập tám chuyện, Từ Y Khả đau đầu, thầm thở dài đứng lên định đi pha ca phê để lấy lại tinh thần.
"Chuyện này là thật sao, cô lấy tin này từ đâu đấy ..."
"Lần này chắc chắn là thật, còn có cả hình cơ mà ..."
Từ Y Khả chẳng hứng thú với chuyện người khác.
"Nói không chừng có lẽ là sẽ kết hôn thật, không có lửa làm sao có khói, cô xem đi tất cả các báo đều đưa tin, còn không phải thật thì là gì, còn nữa không phải Triệu Vịnh Oái bây giờ đang làm đại diện phát ngôn cho công ty ấy sao, tôi nghe nói hình như Triệu Vịnh Oái đã thích ông chủ đấy từ lâu rồi, lần này chắc là thật rồi."
Từ Y Khả đang quay lại chỗ mình ngồi, nghe được cái tên Triệu Vịnh Oái, cô khựng lại, liền chạy đến đám người buôn chuyện: "Các cô đang nói tin gì, nào đưa tôi xem."
"Triệu Vịnh Oái sắp kết hôn, người phụ nữ này đúng là tốt số, sắp được vào hào môn ..."
"Nữ minh tinh được gả vào hào môn cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng người cô ta sắp cưới là Trần Mặc Dương! À, mà không phải Trần Mặc Dương có con gái riêng rồi sao."
"Cái kia thì tính là gì, dù sao anh ta vẫn chưa kết hôn..."
Từ Y Khả hoàn toàn không để ý đến những lời kia, ánh mắt nhìn chằm tiêu đề bài báo: "Triệu Vịnh Oái công khai chuyện tình cảm! Sáng nay Triệu Vịnh Oái và Trần Mặc Dương tay nắm tay xuất hiện tại sân bay Giang Nhạc, hai người trông rất ân ái ngọt ngào, đối mặt trước máy ảnh phóng viên cũng không hề e dè, trước đó trong một bài phỏng vấn Triệu Vịnh Oái đã tâm sự rằng có thể năm nay cô sẽ từ bỏ cuộc sống độc thân, xem ra thật sự là hôn lễ sắp cận kề..."
Đêm đó hai người từ sân bay đi về thẳng đến biệt thự của Trần Mặc Dương...
Từ Y Khả cầm tờ báo run run, anh định làm gì thế này? Anh sắp kết hôn! Lại cùng với người phụ nữ Triệu Vịnh Oái kia!
Đồng nghiệp bên cạnh kỳ lạ hỏi: "Y Khả, cô sao thế, cô cũng hứng thú với những chuyện tám này à?"
Đầu óc cô trống rỗng, trước ánh mắt khó hiểu của đồng nghiệp, cô lửng thửng quay trở về chỗ ngồi.
Cô không thể tin được đây là thật sự, anh không phải đã nói sẽ không bao giờ cưới Triệu Vịnh Oái sao, hơn nữa Loan Loan lại ghét Triệu Vịnh Oái như vậy, sao anh không vì Loan Loan mà nghĩ lại!
Cuối cùng Từ Y Khả không thể ngồi yên được nữa, lấy túi chạy ra ngoài, cô muốn gặp anh ngay lập tức, ngay lập tức!
Triệu Vịnh Oái đi lòng vòng nhìn trên nhìn dưới, quay lại phòng ngủ ngồi lên giường nói: "Sửa lại phòng này đi, em quen một nhà thiết kế nổi tiếng, để em bảo anh ta giúp chúng ta thiết kế lại, thế nào, được không Mặc Dương?"
Nhất là phòng ngủ này, cô nhất định phải sửa lại toàn bộ nơi này, nhớ đến Từ Y Khả trước đây đã ở lại đây một thời gian, trong lòng cô lại bực mình, cô nhất định phải đem vứt sạch sẽ toàn bộ đồ đạc của người phụ nữ kia!
Trần Mặc Dương không để đến cô, thay áo quần xuống lầu chuẩn bị ra ngoài.
Triệu Vịnh Oái liền chạy theo sau hỏi: "Anh đây đâu đấy?"
Trần Mặc Dương liếc nhìn qua cô: "Tôi về nhà mẹ thăm Loan Loan, đêm nay không quay lại, trước khi tôi trở lại cô làm ơn hãy rời khỏi."
Cô nói: "Em cũng đi, dù sao em cũng sắp là con dâu của Trần gia, theo lý cũng nên đi gặp bác trai bác gái. Anh cũng nên dành chút thời gian đến gặp bố mẹ em."
Trần Mặc Dương nói: "Triệu Vịnh Oái, tôi đã nói rõ với cô, kết hôn với tôi, ngoại trừ cái chức danh bên ngoài, tôi sẽ không cho cô gì cả, cô hãy an phận đi, còn nữa, chỗ của cô không phải ở đây, đừng nói tôi không cảnh cáo cô trước, nếu để tôi biết nơi này có gì thay đổi, tôi sẽ không để cô yên đâu, dĩ nhiên, còn một thời gian nữa mới đến hôn lễ, tôi có thể đổi ý bất cứ lúc nào!"
Vẻ mặt Triệu Vịnh Oái biến sắc, toàn thân run run, đôi môi gần như bị cắn nát. Đợi đến khi thân ảnh anh biến mất sau cửa, cô tức giận cầm bình hoa bên cạnh lên định ném, lại nhớ đến câu cảnh cáo vừa rồi, chỉ có thể phẫn nộ đặt xuống
Quay đầu thấy bác Trương đang đứng đằng sau, bắt đầu phát tác lên người bà: "Nhìn cái gì mà nhìn, vài ngày nữa thôi, tôi là chủ nhân cái nhà này thì bà cút đi cho tôi."
Bác Trương trong lòng thở dài đi vào bếp, nếu người phụ nữ này mà cưới về, không cần ông chủ mở miệng bà cũng tự nghỉ việc, thật không biết Trần tiên sinh đã nghĩ gì. Người phụ nữ này vừa nhìn vào đã thấy không có gì hay ho, cho dù là vì con gái cũng không thể kết hôn bừa thế chứ!
Trần Mặc Dương trở lại biệt thự Trần gia, ông Trần và vợ đang chờ sẵn trong phòng khách.
Anh ngồi xuống đối diện bà Trần: "Loan Loan đâu?"
Đã hai ngày không gặp con gái, anh thật sự rất nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Bà Trần nói: "Vất vả lắm mới dỗ ngủ rồi, cả hai ngày nay không phải khóc đòi mẹ thì khóc đòi bố, khóc đến sắp bệnh luôn rồi."
Trần Mặc Dương vừa nghe Loan Loan bệnh, liền đứng phắt dậy: "Con lên xem Loan Loan thế nào."
Bà Trần ngăn lại: "Được rồi, con ngồi xuống trước đi, bố mẹ có chuyện muốn bàn với con."
Trần Mặc Dương không cần nghĩ cũng biết bố mẹ muốn nói về việc gì, bất quá anh vẫn nghe lời ngồi xuống.
Bà Trần nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, con thật sự muốn kết hôn với Triệu Vịnh Oái?"
Trần Mặc Dương nói: "Kết hôn còn có giả sao, không phải bố mẹ cũng hy vọng con kết hôn sao
Trần Chính Quốc tức giận mắng: "Cho tới bây giờ chuyện vô liêm sỉ anh làm ra chưa đủ nhiều hay sao, làm chuyện gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau chứ!"
Hai năm này, mối quan hệ giữa anh và Trần Chính Quốc đã bớt căng thẳng đi nhiều.
Bà Trần nói: "Con thật muôn kết hôn, chúng ta đương nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng là với Triệu Vịnh Oái, chuyện gì đang xảy ra? Con muốn kết hôn Triệu Vịnh Lâm, mẹ còn có thể hiểu được, Mặc Dương, hôn nhân không phải trò đùa, mẹ thật sự không thích cô Vịnh Oái kia, tình tình, kiểu cách không đâu vào đâu cả, người như thế sao có thể trở thành con dâu nhà chúng ta, mẹ không đồng ý."
Trần Mặc Dương chỉ nói: "Bọn con dự định cuối tháng này tổ chức hôn lễ."
Trần Chính Quốc tức đến tím mặt: "Đầu óc anh có bình thường không, khi không lại muốn trút lấy phiền phức!"
Bà Trần cũng khuyên: "Mặc Dương, còn đừng dính vào... mẹ nghe nói mẹ Loan Loan cũng đã quay lại, tuy rằng mẹ không biết con bé có thể đảm nhiệm vai trò con dâu của nhà ta hay không, lúc trước mẹ cũng đã ngăn cản, nhưng tóm lại mẹ Loan Loan ít nhất cũng tốt hơn Trương Vịnh Oái, con hãy tìm con bé ngọt ngào nói chuyện, vì Loan Loan chuyện gì cũng có thể buồn xuống được ..."
Trần Mặc Dương ngắt lời: "Cô ấy sắp kết hôn rồi, bố mẹ đừng đi quấy rầy cô ấy."
Nói xong anh liền đứng dậy lên lầu, vợ chồng Trần Chính Quốc nghiêng đầu nhìn nhau, chẳng hiểu sự tình.
Loan Loan quả thật đã khóc rất nhiều, lúc ngủ mí mắt cũng rươm rướm, Trần Mặc Dương vuốt đầu con gái, đau lòng hôn lên trán cô bé, nói: "Con yêu, bố xin lỗi, con cố gắng chịu thêm một thời gian nữa, bố hứa sẽ đưa mẹ về sớm."
Người phụ nữ kia, nếu anh không nhân cơ hội này làm lớn lên, với tính cách của cô, sợ này, sợ kia thì không biết bao giờ mới có thể giải quyết được!
Lần này anh đã quyết tâm, giải quyết tận gốc, để xem cô còn định chần chừ đến bao giờ nữa!
← Ch. 88 | Ch. 90 → |