Không ai có thể đến cứu cô
← Ch.54 | Ch.56 → |
Bóng đêm bao phủ cả bầu trời đen kịt.
Trong căn phòng của khách sạn, khuôn mặt đầy thịt dữ tợn của Chương Kinh Hoa hơi co giật.
Ông ta rút một điếu thuốc ra, Hà Tư Vận ghé vào châm thuốc cho ông.
Chương Kinh Hoa nghiến răng nghiến lợi "Bí thư Lý, ông hãy thay tôi làm chủ chuyện này, tên Trần Mặc Dương kia lại hoành hành ở địa bàn của tôi, giết mấy công nhân trên công trường của tôi rồi vậy mà coi như xong ư?"
Lý Khải Năm nói: "Không coi như xong xuôi, vậy ông còn muốn thế nào, cũng tìm một đám lưu manh qua đó phá lại ư? Giết vài công nhân mà nó cũng chẳng thèm để mắt vào nữa là?"
Chương Kinh Hoa nói: "Chẳng lẽ tôi phải nuốt cục tức này xuống? Thằng nhóc khốn nạn, nó phá hoại công trình của tôi, tôi bị tổn thất không ít."
Hà Tư Vận kéo tay Chương Kinh Hoa lại, ý bảo ông ta không nên tức giận, cô nói: "Bí thư Lý, chuyện này có thể linh hoạt, vài công nhân bị chết, Trần Mặc Dương anh ta không để vào mắt, nhưng Trần Chính Quốc để vào mắt..."
Lý Khải Năm hứng thú: "Nói tiếp đi!"
Hà Tư Vận nói: "Tuy mạng của đám công nhân kia không đáng giá, nhưng có thể khiến cho dư luận chú ý, nghĩ lại xem, đám công nhân này vì nuôi sống gia đình phải sống một cuộc sống tạm bợ khổ sở dầm mưa giãi nắng ngoài công trường, kiếm được mấy đồng tiền. Kết quả bị một đám lưu manh đánh chết, mà thủ lĩnh của đám lưu manh này là con trai của người đứng đầu một tỉnh. Anh ta ỷ vào bố mình có quyền ở Giang Nhạc này mà hoành hành ngang ngược, cướp đất, sai thủ hạ giết người. Chuyện này có thể khiến cho dân chúng phẫn nộ, Trần Chính Quốc ông ta không phải luôn luôn tự xưng là thanh liêm công chính, vì dân phục vụ sao, để xem ông ta làm thế nào để trả lại công bằng cho đám công nhân kia!"
Chương Kinh Hoa vỗ tay: "Nói rất hay, Trần Chính Quốc luôn ở trên các đại hội lớn nhỏ đều nói sẽ vì nhân dân thực hiện, để tôi chờ xem "thực hiên" của ông ta có làm hay không! Là do thằng nhóc khốn nạn Trần Mặc Dương kia đã ném đá vào mặt ông ta."
Lý Khải Năm nói: "Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, năm đó Trần Mặc Dương cũng gây ra một vụ, cuối cùng cũng chẳng động được gì đến nó. Trần Chính Quốc không phải dễ dàng bị lật đổ như vậy. Huống gì ảnh hưởng của ông ấy vài năm gần đây cũng không phải là nhỏ."
Hà Tư Vận nói: " Cho dù là không đánh đổ được ông ta nhưng cũng có thể làm cho Trần Chính Quốc tức chết. Ai chẳng biết ông ta năm đó gần được tiến cử lên trung ương, nếu không phải vì vụ việc kia của Trần Mặc Dương, Trần Chính Quốc đã không bị điều đến đây. Chuyện lần này cũng như vậy, ông ta vừa tiền nhiệm, thì con của ông ta giết người phóng hỏa, ông ta phải cho mọi người một công bằng."
Lý Khải Năm nói: "Ai có thể chứng minh là Trần Mặc Dương làm."
Hà Tư Vận nói: "Dĩ nhiên có người đứng ra làm chứng, tôi đã chọn được người tốt nhất rồi, chính là người quen của ông Mã, ông Từ kia lúc ấy không phải cũng có mặt ở hiện trường sao, có thể đưa ông ta đến sở cảnh sát chỉ mặt mấy tên lưu manh đó, nhất là tên Cổ Phong, đêm đó hắn ta dẫn đầu đến công trường đánh người, đến lúc đó ở trên toà án cũng có thể để ông Từ kia ra làm chứng."
Lý Khải Năm nói: "Ông ta sẽ đứng ra sao?"
Chương Kinh Hoa nói: "Cái này không thành vấn đề, ông ta có bề ngoài trung thực, nghe nói lại còn đổ một số tiền vào công trình này, dỗ ngon ngọt sẽ được thôi."
Lý Khải Năm nói: "Vậy, chuyện này ông đi giải quyết đi."
Hà Tư Vận im lặng cười lạnh, Trần Mặc Dương, xem anh lần này gặp họa rồi!
Từ Y Khả giúp mẹ đem thức ăn từ bếp lên, đưa cho bố bát cơm, nói: "Bố, ngày mai thật sự muốn đi đến sở cảnh sát hả?."
"Uhm, bố cũng chỉ có thể giúp được việc ấy."
Từ Y Khả lo lắng: "Bố, hay là bố đừng đi nữa, bọn chúng đều là lưu manh, ai biết sau này có thể gây ra chuyện gì nữa, lỡ như sau này bọn chúng trả thù thì làm sao?"
Ông Từ nói: "Con ngốc, cũng không thể vì sự sợ hãi ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân." Ông Từ thở dài, nói: "Tiểu Quang kia con cũng đã gặp, còn thường xuyên đến của hàng, bố lúc ấy trơ mắt nhìn nó bị đám côn đồ kia lấy gạch đập chết, năm nay nó vừa kết hôn, con mới ba tháng tuổi, còn có ông Bao đã sáu mươi tuổi vẫn ở đây làm công nhân, lúc đến còn nói chuyện cười cười với bố, kết quả bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện chưa tỉnh lại, con nói bố làm sao có thể không đứng ra đây."
"Nhưng là..."
Bà Từ đứng sau lưng ông Từ nhìn con gái lắc đầu, ý bảo con gái đừng nói nữa.
Bà Từ vốn cũng không đồng ý để ông Từ đến chỉ ra và xác nhận đám lưu manh, nhưng lúc này nếu không đứng ra, làm sao có thể ăn nói với phía gia đình ông Mã, hơn nữa ông Từ là một người chính trực, khuyên cũng không được.
Ngày hôm sau Từ Y Khả cứ bồn chồn, xin nghỉ phép rồi ở lại cửa hàng.
Xế chiều ông Từ đi, đáng nhẽ Từ Y Khả muốn đi cùng nhưng ông Từ nói: "Con là con gái đi đến làm gì, bố đi một mình là được rồi. Con ở lại cửa hàng giúp mẹ đi."
Bà Từ cũng nói: "Con đừng đi, bố con lát nữa sẽ về thôi mà."
Từ Y Khả cúi đầu, ngồi trước máy tính, ngay cả phim thích nhất cũng xem không vào.
Bà Từ hỏi cô: "Mã Tuấn có nói dời lại hôn lễ không?"
Từ Y Khả lắc đầu.
Bà Từ tiếp tục: "Mã Tuấn nếu không đề cập đến, con đừng có nhắc đến nghe chưa, bây giờ chuyện thành ra như vậy, nhà họ bị tổn thất không ít, nếu con nói ra, nhà họ sẽ nghĩ nhiều." Từ Y Khả gật đầu, tâm tư đều để ở chuyện bố đến sở cảnh sát.
Lát sau, cuối cùng cũng thấy bố đi xuống từ chiếc xe vận tải.
Từ Y Khả đứng lên, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Bố, bố đã về."
Ông Từ thấy cô như vậy, buồn cười nói: "Đi đến sở cảnh sát chứ có phải đi đâu đâu, sao có thể không về!"
Cô nắm chặt cánh tay bố, nói to: "Đừng có nói những lời không may mắn."
Mùa đông thành Giang nhạc tối nhanh, sáu giờ trời đã tối.
Bà Từ nhìn thời tiết, nói: "Hình như sắp mưa, có lẽ cũng chẳng còn khách, đóng cửa sớm chút rồi chúng ta về ăn cơm tối."
Ông Từ gật đầu: "Được, Y Trạch, giúp thu dọn đi."
Từ Y Khả nói: "Để con, tay em nó không tiện..." Lời nói chưa dứt, thấy một chiếc xe chạy đến cửa. Xe chưa dừng hẳn đã co một đám người nhảy xuống chạy vọt vào. Từ Y Khả bị bất ngờ, hét to: "Các ngươi làm gì..."
Tên cầm đầu chỉ tay vào, ra lệnh: "Phá hết cho tôi!"
Đám côn đồ ùa lên. Của hàng không lớn lại chen vào mười mấy người, tình cảnh hỗn loạn.
Đi đầu là Cổ Phong! Hóa ra là anh ta! Đầu Từ Y Khả vang ầm lên, như thiên quân vạn mã chen vào, bị lôi ra một bên làm cho cô không thấy rõ mọi thứ xung quanh. Tất cả âm thanh đã trở nên hỗn độn, hình ảnh trở nên nhạt nhòa, cô đứng nơi đó!
Một ngày vợ chồng, trăm ngày tình nghĩa! Trần Mặc Dương sao anh ta có thể tuyệt tình như thế, sao phải để ép cô đến ngõ cụt.
Đó là một người máu lạnh, lúc trước cô bị quỷ ám hay sao, lại phạm phải một sai lầm không thể tha thứ như vậy!
Ông Từ và Y Trạch cố ngăn cản đám côn đồ, bà Từ bình thường rất bình tĩnh lúc nãy cũng hốt hoảng tay chân, bà vừa muốn ngăn đám côn đồ kia vừa lo lắng chồng con bị đánh..
Một đám côn đồ chặn lại ở đấy, bà Từ không thể đến gần con gái, chỉ có thể khàn cả giọng hét: "Y Khả, các người tránh ra, Y Khả..."
Từ Y Khả quả thật dường như rất choáng váng, cô không thể phản ứng trước màn đả kích này, anh ta sao có thể đối xử với cô như vậy? Sao lại có thể như vậy?
Đến khi lưng cô đụng vào một đường ống, trên lưng đột nhiên vừa lạnh vừa đau đớn, cô rốt cục cũng tỉnh táo lại.
Tình cảnh trước mắt làm cô phát cuồng, làm cho cô nổi điên. Máy tính, ống nước, tivi, bàn làm việc, tất cả hàng hóa đều bị đổ xuống vương vãi.
Đám côn đồ táng tận lương tâm này thế mà còn chưa đủ, bắt đầu quay qua đấm đá bố cô và Y Trạch. Trong cửa hàng toàn là đồ sắt thép, vừa nặng vừa dày, mỗi một phát đánh lên người đều chỉ có thể đau đến chết. Bị giày da cứng đá vào đầu vào ngực ông Từ đau đến nỗi co quắt nằm vặn vẹo, cô nghe thấy cả tiếng xương vỡ vụn. Trên mặt, trên đầu, trên người ông đều là máu. Đám côn đồ đẩy Y Trạch xuống đất đụng vào vết thương ở tay, Y Trạch kêu lên thảm thiết, vô lực đỡ lại công kích của bọn chúng, chỉ một tay ôm đầu mặc cho bọn chúng đánh, vẻ mặt đau đến trắng bệch như người sắp chết. Y Trạch của cô, em trai của cô chưa bao giờ khóc, đau cũng không khóc, nhưng giờ đây cô nhìn thấy nước mắt trên mặt cậu ấy.
Mỗi một mảnh hỗn độn đều làm cô tan nát cõi lòng, đau đến mức không thể thở được, khắp nơi đều là máu, khắp nơi đều ngửi thấy mùi máu.
Cô giống như điên hét lên, chạy qua bố cô, rồi lại chạy qua Y Trạch, cô không biết nên bảo vệ người nhà mình thế nào. Những cú đấm, ống tuýp quất lên người cô cũng không cảm thấy đau, nhưng nhìn bộ dáng bố và Y Trạch bị đau cô chịu không nổi.
Cô không đủ khả năng bảo vệ họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nhà mình bị đánh, cô thậm chí muốn tuyệt vọng, đêm nay nếu người nào gặp chuyện không may cô sẽ chết, nhất định sẽ cùng chết.
Cô cầu xin bọn chúng đừng đánh bố cô, đừng đánh người nhà cô! Cô nhớ đến trước kia, cô cũng như vậy cầu xin đừng đánh Hàn Việt, cô cũng xông vào bảo vệ Hàn Việt, sau đó anh ta đã đến, ôm cô vào lòng, đỡ cho cô một cú giáng xuống.
Nhưng hôm nay không có ai đến cứu cô, lần này là anh ta muốn cho cô vào địa ngục, sẽ không có ai đến cứu cô, ngay cả xe cảnh sát cũng không có. Chỉ có mẹ, chỉ có mẹ hét chói tai che chở trên người cô.
Cô chỉ biết gào thét cầu xin, chỉ cần bọn chúng dừng lại, bọn chúng muốn thế nào cũng được, đem cô lăng trì, đem cô bán đi đều được. Cô cảm thấy toàn bộ thế giới của cô đã đảo lộn, toàn bộ thế giới của cô đã sập xuống hoàn toàn.
Cuối cùng bọn chúng cũng dừng lại, máu từ người bố cô chảy tới dưới chân cô, băng gạt màu trắng đều thấm đỏ. Cô suy sụp quỳ xuống, máu này từ đâu chảy ra, vì sao bố vẫn không nhúc nhích!
Cô cảm giác được mẹ đang lay cô nói: "Y Khả, con bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút."
Cô chỉ biết khóc, cô bình tĩnh không nổi, làm sao có thể nhiều máu như vậy, có phải máu trên người bố cô đã chảy cạn rồi không!
Mẹ đem cô kéo đến bên người bố cô, đem tay cô đặt trên cổ tay đầy máu của bố, máu ở đấy vẫn không ngừng chảy, mẹ nói: "Y Khả, con ôm đỡ bố, mẹ đi gọi xe, sẽ quay lại liền."
Cô nhìn thấy mặt mẹ đầy máu run run gật đầu rồi chạy ra đi gọi xe. Trong lòng bàn tay toàn máu, dính vào cả người cô. Giờ khắc này cô thà chết, cứ như vậy chết đi, ít nhất sẽ không nhìn thấy bộ dáng người thân của mình đẫm máu, cô không thể chịu đựng được đau đến tê tâm liệt phế như thế này!
← Ch. 54 | Ch. 56 → |