Giấc mơ đẹp khó lặp lại
← Ch.04 | Ch.06 → |
Khi vừa hoàn hồn Từ Y Khả bắt đầu chạy như điên, cảnh tượng như vậy tưởng chừng chỉ gặp trong phim ảnh nhưng rõ ràng đang diễn ra trước mắt mình.
Thì ra những gì trên tivi diễn đều là thật sự, cuộc sống này cũng có mặt đen tối như vậy, nơi đây là khách sạn cao cấp thế nhưng vẫn diễn ra một màn đẫm máu.
Đẩy cửa phòng ra, bố mẹ của mình cùng em trai đều đã đến, nhìn thấy người nhà Từ Y Khả mới cảm thấy rốt cục là mình đã trở về tới nhân gian, tâm trạng hỗn loạn cũng đã bình ổn trở lại một chút.
Từ Y Trạch nói:
- Chị, chị đã chạy đi đâu vậy?
Từ Y Khả mặt mày vẫn còn xanh lét nói:
- Đi toilet. Đáng chết thúc giục chị lại đây, kết quả bố và em còn muộn!
- Muốn trách thì trách mẹ vẫn kéo dài không ra cửa.
Bà Từ nói:
- Cơm ở chỗ này cũng sẽ không chạy, con gấp cái gì thật không có tiền đồ!
Bà Từ đã gần năm mươi nhưng nhìn khuôn mặt bà không ai bảo vậy. Bà còn là con buôn giỏi giang. Trong nhà mọi chuyện lớn nhỏ như chuyện ông Từ gây phiền hà phần lớn cũng đều là do bà đứng ra lo liệu, ông Từ cũng thường xuyên lải nhải rằng nhưng quả thực nếu không có bà thì sẽ không có gia đình ngày hôm nay.
Ở điểm này, Từ Y Khả không có sự di truyền từ mẹ. Đối với tất cả mọi chuyên đều phản ứng chậm chạp chút, so với người khác cần nhiều gấp đôi thời gian để tiêu hóa.
Trong phòng, Từ Y Trạch chăm chú nhìn tất cả đồ vật rồi tấm tắc không dứt miệng khen đồ ăn ngon. Lâu nay anh luôn mơ giấc mộng đến khách sạn Kim Đỉnh để được chiêm ngưỡng. Hôm nay đột nhiên mong ước được thực hiện, dường như anh hưng phấn vô cùng, ánh mắt anh đã nói lên điều đó.
Từ Y nhìn thế không khỏi khinh bỉ:
- Mị tục! (tầm thường, thông tục)
Từ Y Trạch chậc chậc hai tiếng:
- Chị, nếu hôm nay không có em, chị còn lâu mới có cơ hội tới đây, có phải vậy không bố?!
Ông Từ cố ý cau mày nói:
-Về sau làm việc cho tốt sẽ cho con đi ăn!
- Yeah!
Bà Từ cũng nịnh vuốt đầu con:
- Như là đem tiểu tử nhà ngươi đói bụng mấy hôm cho tới bây giờ mới được ăn!
Từ Y Khả buồn cười, trong lòng đã có chút chua xót. Từ Y Trạch tiểu tử này từ nhỏ đã là cậu bé đáng thương, hắn so với Từ Y Khả nhỏ hơn bốn đến năm tuổi. Lúc học tiểu học Từ Y Khả nắm tay hắn đi học mẫu giáo, hắn thích ngồi trên cùng bàn cái kia ấn biến đồ hình kim cương song tầng lại co rút thành hộp bút, mỗi ngày đi học đều đi qua cửa hàng văn phòng phẩm để xem cái đồ chơi đó.
Hắn cũng ngoan, biết trong nhà mình không có tiền, hắn cũng biết đó là hàng xa xỉ phẩm, chưa bao giờ làm ầm ĩ ầm ỹ đòi mua, nhưng trong mắt lại toát ra sự khát khao làm cho Từ Y Khả đau lòng, cô đã dám giảm đi nửa tháng tiền cơm trưa để mua về đưa cho hắn.
Lên cấp hai, hắn lại nhìn rồi thích máy chơi game giống của thằng Tiểu Béo nhà bên cạnh, cô lại giảm đi một tuần sinh hoạt phí vụng trộm mua cho hắn.
Lúc bà Từ phát hiện hắn đã hoàn toàn mê trò chơi không dứt được, tức giận quá bà Từ đem hai đứa con ra rồi trút cho một trận nhưng không thể thay đổi được Từ Y Trạch, hắn bỏ dở sự nghiệp học hành.
Chuyện này làm cho Từ Y Khả rất hối hận, nhưng mỗi lần vừa thấy bộ dạng đáng thương của hắn muốn thứ gì mà ba mẹ không thể đồng ý, cô lại không chịu nổi.
Từ Khả Ý nghĩ bản thân mình chịu khổ một chút cũng không sao nhưng không thể để người nhà mình chịu thiệt thòi.
Cũng may, hai năm này, Từ Y Trạch cũng trưởng thành không ít, chơi thì chơi, bình thường cũng sẽ giúp đỡ bố việc buôn bán chăm sóc cửa hàng.
Ông Từ bình thường sẽ không uống rượu, hôm nay nhất thời cao hứng, mới uống hai ly rượu mà lập tức mặt đỏ như quan công, nói:
- Các con đều trưởng thành, tất cả đều trưởng thành rồi.
Từ Y Khả ôm ông Từ, cô làm nũng, cô từ nhỏ đã thân với bố.
Bà Từ thấy vậy có chút giận:
- Nhìn hai cha con các người đang làm cái gì kìa!
Từ Y Trạch giơ giơ máy ảnh trong tay lên:
- Chị, thời khắc vĩ đại này, chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình kỷ niệm đi!
Nhiều năm sau Từ Y Khả nhìn tấm ảnh chụp duy nhất của gia đình này hai mắt đẫm lệ mông lung, chụp tấm ảnh trên đối với cô thật không có khả năng. Cả nhà vui cười truyện trò tề tụ như vậy đối với cô sau này mà nói là khó có thể thực hiện.
Biến cố đến như vậy, giống một cơn ác mộng giống như sinh ly tử biệt!
Buổi tối, Từ Y Khả muốn ngủ liền, bà Từ mang một chén canh ngân nhĩ hạt sen tiến vào, nói:
- Hôm nay ăn thứ đó đầy mỡ, không uống ít canh để thanh tịnh người nếu không ngày mai lại bị nóng.
Từ nhỏ đối với mẹ mình, Từ Y Khả vừa là ỷ lại lại vừa có chút sợ sệt. Đôi lúc bà Từ chỉ cần một ánh mắt nghiêm khắc là Từ Y Khả đã run lên, nhưng dù sao cũng là mẹ con, bà Từ thương con gái cũng là thương đến tâm cam không thể không quan tâm cô.
Ở cái nhà này, bố cô sắm vai là từ phụ, mẹ cô ngược lại là nghiêm mẫu. (bố hiền, mẹ nghiêm khắc)
Từ Y Khả uống được hai thìa, đột nhiên nhớ gì đó, rồi từ ngăn kéo lấy sổ tiết kiệm của mình đưa cho mẹ, nói:
- Mẹ, đây là hai tháng tiền lương của con, về sau hàng tháng con đều gửi tiền lương vào thẻ nhé.
Bà Từ buồn cười, mở ra nhìn rồi nói:
- Tiền lương của con có được bao nhiêu đâu, có đủ cho con tiêu không, thôi mẹ trả lại cho con!
Từ Y Khả kiên trì:
- Sau này sẽ nhiều lên.
Bà Từ lắc đầu:
- Không cần, con hãy giữ lấy, con gái cần tiêu sài nhiều nào là quần áo đồ trang điểm, họp mặt bạn bè đều cần đến tiền, không cần tiết kiêm quá, lúc nên sài thì cứ sài!
- Mẹ, mẹ cầm đi, con biết nhà mình gần đây cần tiền, cần một ít vốn.
Bà Từ nói:
- Ba con rất nóng vội muốn mua ngay cửa hiệu mặt tiền kia. Mặc dù có cho vay nhưng ngay lập tức rút năm sáu mươi vạn đối với chúng ta mà nói cũng rất khó khăn, cùng lắm thời gian gần đây khó khăn, nhưng sau này sẽ tốt hơn.
- Như vậy cũng tốt, tuy rằng hơi vất vả một chút, nhưng ít nhất mình cũng có cửa hàng riêng, không cần lo lắng chuyện chủ cho thuê nhà nữa.
Bà Từ vuốt tóc con gái nói:
- Y Khả, mẹ trước kia không cho con yêu đương là vì con còn nhỏ, hiện tại con đã có công việc, giờ nên xem xét vấn đề này. Trước kia có lẽ người ta không thích là vì chúng ta nghèo, hiện tại chúng ta đã có nhà rồi, so với người khác cũng chả kém là bao nhiêu, nếu gặp được người thích hơp con hãy quan tâm chút.
Từ Y Khả cũng nhìn thấy trong mắt mẹ mình hiện lên một tia lo lắng muốn nói nhưng rồi lại thôi. Vì sao ư?? Vào năm học cấp ba, một đêm Từ Y Khả trở về với bộ quần áo xộc xệch làm cho cha mẹ lo sợ không thôi, không cần tưởng tượng cũng biết đã xảy ra chuyện gì, một đêm kia cô sợ tới mức hồn bay phách lạc, lúc về nhà cả đêm ngay cả nói cũng không nói một lời bố mẹ lại càng không dám ép hỏi.
Sau cô lại mở miệng, nói cô vừa tránh được một tai họa, nhưng cha mẹ chỉ nghĩ là cô muốn trấn an người nhà thôi, một cô gái tay ngay cả trói gà còn không chặt bị lọt vào tay của một đám lưu manh làm thế nào mà có thể toàn vẹn trở về được, nhưng ngày thi vào trường đại học ngày càng đến gần, bố mẹ cũng không dám nhắc nhiều tới chuyện đó.
Khi đó gia đình cô vẫn chưa mua nhà, trên lầu là nhà của chủ nhà, nhìn thấy cô đêm đó chật vật trở về thì cứ tò mò muốn biết rõ.
Con gái của chủ nhà cũng học cùng trường với Từ Y Khả, đến trường tung tin đồn rằng Từ Khả bị cưỡng bức, bạn học khác dùng ánh mắt khinh thường để nhìn cô. Ngay cả người bạn thích cô cũng không tin tưởng cô, thậm chí các vị lãnh đạo ở trường cũng gọi cô lên để tìm hiểu tình huống, Từ Y Khả hết đường chối cãi, cũng không dám về nhà kể với bố mẹ bởi vì cô sợ bố mẹ cũng bị áp lực.
Chuyện như vậy thường trở thành đề tài và đối tượng lớn nhất bị bàn tán, thành phố lớn như Giang Nhạc cũng không ngoại lệ.
Xung quanh hàng xóm họ hàng tìm mọi cách đến hỏi thăm, bà Từ là một người sĩ diện, nhìn con gái mệt mỏi như vậy lại chỉ thấy thương xót, đối với người bên ngoài thì chỉ chỉ có thể làm ngơ, nói cái gì cũng không có thừa nhận.
Thời gian ấy, Từ Y Khả cứ nhìn vẻ mặt u sầu của mẹ và nỗi lo lắng không yên của người trong nhà cô chỉ hận không thể chết đi cho xong, cảm thấy ánh mắt của mẹ mình không giống như xưa, cô lại tự trách mình, cô hại bố mẹ, hại bố mẹ mình bị người đời chê cười!
Đấy là lý do cô chọn trường đại học xa xôi phía tây kia, bốn năm chưa từng trở về một chuyến. Nhưng là cô thật sự không có làm sai cái gì, vì sao không ai tin tưởng cô đêm đó không gặp chuyện không may! Cho đến hôm nay, Từ Y Khả vẫn như cũ cảm thấy chuyện này mẹ của cô không thể quên đi được.
Tiễn mẹ, Từ Y Khả lẳng lặng nằm ở trên giường, tự dưng nhớ tới sáng hôm đó gặp Hàn Việt, nghe nói anh ta vừa kết hôn, mà đối với mình, kết hôn còn lại chuyện rất xa xôi, cô gái nào chả có chút mơ mộng được mặc áo cưới trắng cùng người mình yêu sống đến già. Vào thời điểm cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích thì anh ta lạnh lùng rời xa cô, cô sao còn dám ảo tưởng gì! Hắn ở trong lòng cô giờ như một con dao đâm vào tim, làm cho cô hiểu được cái gì mới đau!
← Ch. 04 | Ch. 06 → |