Chơi Chán Liền Bỏ
← Ch.55 | Ch.57 → |
????????????????????????????????????????????????
Trong phòng một mảng hỗn độn.
Tống Văn ngồi trên ghế sofa đã được dọn dẹp sạch sẽ, vừa khóc vừa nhận điện thoại của ba mẹ, cô hét lên với bên kia " Vì sao lại hỏi con—— sao không đi hỏi anh ta?! Là anh ta muốn ly hôn với con, là anh ta lừa dối chứ không phải con! Con xin ba mẹ! Đừng gọi con nữa!"
Cô cúp điện thoại, bắt đầu khóc nức nở, vừa khóc vừa chửi bới Thư Tâm ở trong bếp " Tất cả đều là lỗi của cô, các người là một đôi cẩu nam nữ...... các người hủy hoại tôi, đồ khốn nạn".
Thư Tâm mang ra một bát mì với hai quả trứng luộc nằm trên đó, rắc thêm một chút vừng.
Tống Văn thích ăn hạt vừng.
Lăng Thiệu, người đã sống với cô ấy hai năm, thậm chí còn không biết những chi tiết nhỏ như vậy.
Nhưng cô nhớ rõ.
Ngay cả khi họ đã xa nhau gần sáu năm kể từ khi tốt nghiệp đến nay.
Tống Văn hít hít mũi nhìn hai quả trứng luộc, sau đó liếc nhìn Thư Tâm trên sô pha, rất muốn hất cả bát mì vào mặt cô.
Nhưng cô đã cầm lấy chiếc đũa đưa cho Tống Văn, nói với rằng: "Ăn xong rồi hẵng dùng nước canh mà tạt, nếu không rất lãng phí."
Cô nhẹ giọng nói, sau khi nói xong liền lấy khăn giấy lau nước mắt, nước mũi cho cô ấy.
Tống Văn nhắm mắt lại, cầm lấy đôi đũa, cúi đầu ăn.
Từ hôm đó đến nay, cô không ăn một bữa nào.
Thời điểm đau dạ dày, cô mở tủ lạnh ra có gì ăn nấy lấp đầy bụng, cô không nhớ mình đã ăn những gì, có thể là trái cây, sữa bò hoặc bánh mì.
Nhưng nó không ấm bằng tô mì trước mặt.
Cô vừa ăn vừa khóc nức nở.
Cô không thể tưởng tượng được có ngày cô lại chật vật như vậy, lại không còn chỗ nào để đi, cuối cùng vẫn chạy đến chỗ Thư Tâm.
Ăn xong bát mì, cô nằm trên ghế sô pha trả lời điện thoại một cách máy móc, nước mắt lã chã, đối mặt với sự tra hỏi chất vấn cùng chửi rủa của đầu dây bên kia, cô chỉ đáp lại một câu rằng " Đi mà hỏi anh ta, Đừng hỏi con".
Sau khi kết thúc, cô tắt nguồn máy, rồi ngơ ngẩn mà nhìn Thư Tâm.
Thư Tâm đang dọn dẹp phòng, khăn trải giường đều bẩn, khắp nơi đều là sữa tắm cùng dầu gội, cô cởi hết ra, giặt trong máy giặt rồi cầm lấy cây lau sàn nhà.
Mái tóc đen dài buộc sau đầu, ăn mặc giản dị, nhưng nhìn thấy cô khiến người ta cảm thấy thanh thản an tâm.
Tống Văn đã ghen tị với cô ấy từ khi cô ấy còn học đại học.
Cô ấy lớn lên xinh đẹp, được nhiều người ngưỡng mộ, không ít chàng trai nhờ cô gửi thư tình nhưng đều bị cô ném vào thùng rác.
Cô thậm chí còn vui vẻ ca hát cả ngày sau khi biết Thư Tâm lấy phải một người chồng nghèo.
Tống Văn lau đi nước mắt nơi khóe mắt, hướng sau lưng Thư Tâm hỏi " Có rượu không?"
Thư Tâm dừng lại, quay lại nhìn cô ấy một lúc " Để tớ đi mua".
Cô xuống lầu, mua rượu trái cây đóng hộp và bia, mua thêm một hộp thuốc dạ dày.
Tống Văn nắm lấy hộp thuốc dạ dày ném xuống đất, kéo lon bia tới, hỏi cô " Hai người các cô như thế nào lại lên giường nhanh vậy?".
Thư Tâm nhìn xuống bàn không lên tiếng, hồi lâu mới mở miệng, ngẩng đầu uống một hớp bia, sau đó nhìn Tống Văn nói " Là tớ dụ dỗ".
" Ha".
Cô cười nhạo, nhưng khóe mắt lại có chút lệ " Thư Tâm, cô không phải loại người như vậy".
" Cô có biết tại sao khi đi vào tôi không xé xác cô ra không?" Cô chỉ vào mặt Thư Tâm nói " Tôi trước kia hận không thể xé được mặt cô, cô lớn lên đẹp như vậy, được hoan nghênh hơn tôi, lại có nhiều nam sinh thích.
Tính tình ôn nhu nổi tiếng ở trong ký túc xá. Điều duy nhất tôi có thể so với cô là nhà tôi giàu hơn, vì vậy tôi quyết tâm tìm một người đàn ông giàu có.
Sau đó, tôi đã tìm được".
" Tôi cứ tưởng cô cũng như tôi, xinh đẹp như vậy, tuỳ tiện tìm một người giàu có, về sau nói không chừng sẽ vì tiền lấy phải một ông lão".
Tống Văn phì cười " Rốt cuộc là cô lại cưới một người như thế nào!"
Thư Tâm cũng cười theo, ngẩng đầu uống một ngụm bia, nhìn trên bàn trà rũ mi xuống, giọng nói rất nhẹ nhàng " Lý Đức Hải rất tốt"
" Nhìn xem".
Tống Văn nước mắt rơi xuống " Trong mắt cô không có người xấu, mẹ nó đều là tốt hết! Cô vẫn nghĩ rằng chồng tôi rất tốt? Tôi nói cho cô biết, anh ta chỉ là một kẻ trăng hoa! Anh ta ở ngoài kia có rất nhiều phụ nữ, cô tính là gì? Trong mắt anh ta, cô nhiều lắm cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, chơi chán liền bỏ!".
← Ch. 55 | Ch. 57 → |