Truyện:Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người - Chương 04

Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người
Trọn bộ 20 chương
Chương 04
Nghe nói người ngoài đời rất đẹp
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Diêu Viễn tầm thường hôm nay vừa tan làm đã bị chị họ đến lôi đi chơi. Ăn xong cơm xem xong phim, trong lúc hai người đang thả bộ đi lại bãi gửi xe thì Diêu Hân Nhiên không nhịn được mà lôi cô em họ ra trêu chọc: "Chị phải nói là lá gan của em cũng lớn ghê đó, chẳng phải bị người ta "bá vương ngạch thượng cung1" trên trò chơi thôi sao, có cần phải trốn chui trốn lủi như thế không? Thử suy nghĩ từ hướng khác, người ta muốn lợi dụng em, chẳng bằng em cũng tính kế lại đi. Đối phương dù sao cũng là đại thần của đại thần, xem như em cũng kiếm được bảo vật rồi, bao nhiêu người ngưỡng mộ, ganh ghét đó."

1. Bá vương ngạch thượng cung: Ý nghĩa ban đầu vốn để chỉ những người mạnh mẽ, ngang ngược, chỉ cưỡng chế tiến hành việc gì đó. Bây giờ thêm ý nghĩa ẩn ý về việc ép người khác thực hiện hành vi tình dục với mình.

Diêu Viễn toát mồ hôi."Cái gì mà "bá vương ngạch thượng cung" chứ?"

"Chị không có trình độ văn học như em, biểu đạt không chuẩn lắm, thông cảm đi, dù sao ý nghĩa đại khái cũng thế cả thôi mà." Diêu Hân Nhiên kéo cô em họ từ tốn đi tiếp."Nói thật, đây cũng được coi như một kiểu "ông trời rơi bánh xuống" rồi còn gì."

Diêu Viễn câm nín."Bánh to thế rơi chết người ấy chứ!."

Diêu Hân Nhiên cười to."Có để mà rơi chết cũng còn hơn chết đói." Sau đó lại hỏi: "Rốt cuộc em định lúc nào mới lên mạng thế? Đám người trong bang đều đang đợi em lên mạng để tám chuyện về đại thần kia kìa, đừng để đường đường bang chủ Bách Hoa Đường là chị đây phải đi dọn dẹp hậu quả cho em!"

Diêu Viễn nghe đến đây không khỏi dừng bước."Chị hình như trước giờ đều là em giúp chị thu dọn hậu quả thôi mà?"

Diêu Hân Nhiên ghiêm túc nói: "Nhược Vi Quân Cố, em phải nhớ, làm người không được quá ích kỷ."

Diêu Viễn buồn bực.

Rạp chiếu phim mà hai chị em Diêu Viễn vừa vào nằm ở khu tập trung các trường học, ngay gần Đại học Giang Ninh, bởi thế con đường hai người đang đi lúc này có rất nhiều học sinh, sinh viên qua lại. Mà cũng chính thời khắc đó, có một cậu sinh viên nghe được ba câu cuối trong câu chuyện của hai người, sau đó lập tức đứng ngẩn ra nhìn theo bóng Diêu Hân Nhiên và Diêu Viễn rời xa, mãi lâu sau mới nhảy dựng lên rồi chạy hùng hục về ký túc xá."Trời ạ!! Mình nhìn thấy chị dâu rồi!!! Còn ai hoành tráng hơn mình nữa?!"

Diêu Viễn do dự mấy ngày, cuối cùng cũng đăng nhập vào trò chơi, chủ yếu là vì chị họ cô bảo: "Em này, mau đến cứu nguy đi! Chị lại bị người ta truy sát rồi, không có em là không được đâu!"

Diêu Viễn: "..."

Nhược Vi Quân Cố đăng nhập trò chơi, sau đó bị n tin nhắn gửi đến nhấn chìm."Quân tỷ, nghe nói chị là tuyệt sắc giai nhân đó, tuyệt sắc đó!"

"Tiểu Quân, có người nói vào chiều tối ngày Hai mươi ba vừa rồi, tại đại lộ Lâm Ấm trong khu trường học ở thành phố Giang Ninh, đã nhìn thấy dung nhan mỹ miều của cậu rồi!"

"Quân Quân, có thật không thế? Cậu là mỹ nữ áo trắng phiêu phất hả? Hoàn toàn trùng khớp với hình mẫu trong tưởng tượng của tớ rồi này!"

Diêu Viễn ngẩn ra, ngày Hai mươi ba? Hôm đó hình như cô mặc áo khoác dày gần như đồ thu đông thì phải, mặc dù cũng là màu trắng thật nhưng "phiêu phất" thì không nổi đâu.

Lúc này lại có tin nhắn gửi đến, Thủy Thượng Tiên: "Đến rồi à! Mau mau, mở kênh Bang phái đi."

Diêu Viễn vốn còn muốn hỏi chị mình rằng cái tin đồn kia là sao thế? Còn nữa, không cần cô cứu viện nữa à? Nhưng gửi đi hai tin nhắn đều chẳng thấy hồi đáp, đành phải mở kênh Bang phái lên trước.

Asia: "Quân tỷ lên mạng rồi à? Cầu ảnh, cầu ảnh!!!"

Hoa Khai: "Bang chủ, mau gọi em gái nhà cậu xuất hiện đi."

Thủy Thượng Tiên: "Đã gọi rồi, bình tĩnh đừng nóng vội, tớ đi toilet tí đã."

Nhược Vi Quân Cố: "..."

Asia: "Aaaa... Quân tỷ, rốt cuộc chị cũng xuất hiện rồi, cầu ảnh!"

Giữa một đám hỗn loạn, Diêu Viễn miễn cưỡng chen vào được một câu: "Tôi có thể hỏi đầu đuôi câu chuyện thế nào không?" Đang yên đang lành lại đi đòi ảnh của cô là sao?

Asia: "Quân tỷ, là thế này, có người trong bang Thiên Hạ bảo hai ngày trước nhìn thấy "chân thân" của chị ngoài đời, còn nói chị là tuyệt sắc giai nhân nữa đó. Dù sao tin tức cũng là từ bang Thiên Hạ truyền ra, sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm, tin đã lộ ra thì không thể che giấu được nữa! Có điều người đó không chụp được ảnh của chị, hối hận mất mấy ngày luôn đó, ha ha! Quân tỷ, bọn em đang tò mò chết đi được, chị cho đám người nhà bọn em xem ảnh chị được không?"

Trong lòng Diêu Viễn dâng trào đủ loại cảm xúc: "Tôi có thể hỏi thêm câu nữa là người nhìn thấy... "chân thân" của tôi là ai không?"

A Di: "Đi Đâu Về Đâu, là tên này!"

Hoa Khai: "Tiểu Quân, không phải cậu định giết người diệt khẩu đấy chứ?"

Nhược Vi Quân Cố: "Không phải, tớ muốn nói với cậu ta rằng, người cậu ta nhìn thấy thật ra là hóa thân của tớ, ngày đó, ờ thì tớ hóa thân thành con người đến nhân gian dạo một vòng, bây giờ đã về lại thiên đình rồi, A Di Đà Phật."

"..."

Đi toilet trở vào, Diêu Hân Nhiên vừa đọc được câu trả lời của em họ liền cười như điên."Cái con nhóc này!"

Mà lúc này, kênh Riêng tư của Thủy Thượng Tiên cũng có tin nhắn tới. Diêu Hân Nhiên đọc xong tin nhắn liền che mặt hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu gõ chữ, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại, tất cả đều vì tình yêu, chính nghĩa và cả... tiền nữa.

Nhược Vi Quân Cố vừa thoát khỏi vòng vây từ kênh Bang phái, bên người liền xuất hiện... đúng vậy, Quân Lâm Thiên Hạ.

Đại thần à, thân là bang chủ bang phái lớn nhất Thịnh thế, anh rảnh rỗi thế này thật sự không thấy quá vô lý à?

Quân Lâm Thiên Hạ gọi Bạch hổ xuất hiện, sau đó gửi lời mời "cùng cưỡi" qua: "Đến Vân Lâm Địa Vực đi dạo không?"

Vân Lâm Địa Vực, một trong mười thánh địa hẹn hò của Thịnh thế.

Nhược Vi Quân Cố yếu ớt nhấn "từ chối": "Quân Lâm bang chủ, anh... không có việc "quan trọng" nào khác cần làm à?" Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "quan trọng".

Quân Lâm Thiên Hạ: "Không có."

Diêu Viễn: "..."

Quân Lâm Thiên Hạ lại gửi lời mời "cùng cưỡi": "Đi thôi."

Nhược Vi Quân Cố lại yếu ớt nhấn "từ chối": "Có thể không đi được không?"

Quân Lâm Thiên Hạ: "Thế em muốn làm gì?"

Vấn đề là tôi chẳng muốn làm gì với ông lớn nhà anh cả, áp lực như núi vậy.

Quân Lâm Thiên Hạ: "Vậy em có muốn kéo đồ đệ luyện cấp với anh không?"

Diêu Viễn kinh ngạc."Anh có đồ đệ à?"

Quân Lâm Thiên Hạ: "Ừ, để anh gọi nó qua đây."

Diêu Viễn vừa phản ứng lại, định bảo không cần đâu thì ngay giây sau, bên người đã xuất hiện thêm một nhân vật. Kiếm sĩ nhỏ cấp hai mươi vẫn còn đang mặc bộ trang bị cơ bản, là nhân vật nữ nhưng trên đầu lại là một cái tên rất nam tính: Kiệt Khắc (Jack), khiến người ta không khỏi nghi ngờ đây là một nhân yêu.

Kiệt Khắc vừa đến đã rất nhiệt tình: "Chào sư nương!"

Khóe miệng Diêu Viễn bất giác giật giật, vừa định bảo tôi không phải sư nương của cậu thì anh chàng kiếm sĩ nhỏ kia đã đi vòng vòng quanh cô, nói tiếp: "Sư nương sư nương, sư nương cũng đưa con đi luyện cấp à? Anh... không phải, sư phụ bình thường lười lắm, chẳng đưa con đi luyện cấp bao giờ."

Kiệt Khắc: "Sư nương, sư nương mất bao lâu để lên được mãn cấp thế?"

Nhược Vi Quân Cố: "Gần nửa năm." Từ lúc tốt nghiệp thạc sĩ về nước thì bắt đầu chơi.

Kiệt Khắc: "Ồ, vậy chắc con cần ba tháng là được rồi đúng không? Nếu cả sư phụ lẫn sư nương đều đưa con đi luyện cấp."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Tôi lập đội đây."

Kiệt Khắc: "Vâng vâng!"

Lập đội rất nhanh, Diêu Viễn nhấn nút "đồng ý" trong khi mắt vẫn đang nhìn cậu kiếm sĩ nhỏ nhảy tới nhảy lui líu ra líu ríu.

Kiệt Khắc: "Sư nương, nghe anh Ôn bảo sư nương là đại mỹ nữ đúng không?"

Diêu Viễn: "..."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Tiểu Kiệt."

Kiệt Khắc: "Ồ, câm miệng."

Diêu Viễn thầm nghĩ, cái tên này lạm dụng uy quyền, à nhầm, uy thế quả nhiên quá khủng khiếp.

Về sau, trong quá trình cùng Quân Lâm Thiên Hạ đưa Kiệt Khắc đi luyện cấp, Diêu Viễn cũng dần dần cởi mở hơn, không câu nệ nhiều nữa, chủ yếu là bởi cậu nhóc kia quá đáng yêu. Cậu ta nói mình mới mười bốn tuổi, chắc là thật, nói chuyện ngây thơ, hoạt bát khiến người khác cũng thả lỏng bản thân. Tóm lại thời gian thoáng cái đã trôi qua, quay đầu lại nhìn kiếm khách nhỏ đã thăng lên cấp hai mươi tư, Diêu Viễn cũng thấy rất vui vẻ.

Kiệt Khắc: "Sư nương, về sau sư nương có thể đưa con đi luyện cấp nhiều hơn được không? Sư nương đưa đi, con được thăng cấp nhanh hơn sư phụ đưa đi nữa."

Sặc, không kì lạ đâu, bởi sư phụ cậu từ đầu đến cuối chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi mà.

Nhược Vi Quân Cố: "Nếu tôi có thời gian thì được thôi."

Kiệt Khắc: "Cảm ơn sư nương! Sư nương tốt nhất đấy!"

Nhược Vi Quân Cố: "Chuyện nên làm thôi." Diêu Viễn nói xong cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cảm giác nghi hoặc mơ hồ ấy đã bị thái độ vui mừng hớn hở của cậu kiếm khách nhỏ đuổi đi mất luôn.

Mà lúc này, người đàn ông mặc đồ ngủ ngồi trước màn hình đang nhìn toàn cảnh mà mỉm cười khe khẽ, sau đó đánh ra một hàng chữ: "Hôm nay cảm ơn em."

Nhược Vi Quân Cố: "Không có gì."

Diêu Viễn vừa đánh xong ba chữ "không có gì" thì bên chỗ cô liền xảy ra chuyện.

Asia: "Quân tỷ, trên diễn đàn có người đăng ảnh chị lên kìa! Có đúng không thế? Chị mau qua xem đi, mặc dù ảnh mờ lắm."

Diêu Viễn mở đường link Asia gửi qua, liền nhìn thấy tiêu đề: Ảnh quý của phu nhân Quân Lâm Thiên Hạ.

Diêu Viễn đọc đi đọc lại đến hai lần, phản ứng đầu tiên là: Đơn giản thế thôi sao? Bởi vì tiêu đề mấy bài viết trên diễn đàn thường rất chấn động, đơn giản, ngắn gọn, đúng trọng tâm như thế này thì quả thật mới thấy lần đầu.

Trong tình trạng ngoài mặt bình tĩnh vô song, trong lòng lại thấp thỏm phập phồng, Diêu Viễn tiếp tục kéo chuột xuống dưới, tới khi bức ảnh ở bài đầu tiên xuất hiện, cô trợn tròn mắt nhìn rất lâu. Một bóng người chụp nghiêng đang nằm bò ra bàn, rất mơ hồ, chỉ có thể nhận ra mái tóc dài, khuôn mặt rất trắng, cứ như cương thi vậy, quần áo là một bộ đồng phục thể dục màu đỏ. Bức ảnh này rõ ràng là ngắm hoa giữa sương mù, nhưng Diêu Viễn vẫn nhíu mày, bởi người trong ảnh đúng là cô thật. Có điều bức ảnh này chụp từ thời đại học, bởi vì cô chỉ mặc bộ đồng phục thể thao màu đỏ đó hồi năm thứ ba thôi.

Diêu Viễn hoàn toàn không hiểu nổi, ID của người đăng tin là Lấy Tiền Làm Chuẩn, người này làm sao chụp được ảnh của cô chứ? Còn biết được cô là Nhược Vi Quân Cố trong trò chơi nữa! Diêu Viễn nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra, bởi cô hoàn toàn không có chút manh mối nào, ngay cả việc mình bị chụp trộm lúc nào cô còn chẳng biết nữa là.

Diêu Viễn lại đọc tiếp bình luận bên dưới: "Đây chính là phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ? Cái người tên Nhược Vi Quân Cố đó hả? Đẹp ghê đó chứ, mặc dù ảnh hơi mờ nhưng vẫn có thể nhận ra đây là mỹ nữ đấy."

"Làm mờ đến cái độ này thì ai mà chẳng đẹp chứ!"

"Chỉ muốn ý kiến, nếu làm mờ ảnh tôi đến mức này thì tôi cũng là mỹ nữ đấy, he he!"

Kéo xuống dưới xem một hồi, không có gì ngoài kinh ngạc vì nhìn thấy phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ, hoặc bình phẩm soi mói kiểu thầy bói xem voi như: mặc dù người trên ảnh nhìn có vẻ đẹp đấy nhưng là hình photoshop rồi, không thực tế chút nào... gì gì đó. Tóm lại ngưỡng mộ có, ghen tị có, mà căm hận cũng có nốt.

Diêu Viễn vô cùng buồn bực, cô mới là "người bị hại" lớn nhất ở đây cơ mà? Vô duyên vô cớ bị người ta tung ảnh lên mạng (mặc dù rất mờ), lại còn bị chụp cái danh phu nhân của ai đó nữa (mặc dù trước đó cũng bị chụp rồi).

Trước khi buồn bực đóng trang web lại, Diêu Viễn vô tình liếc thấy một ID rất quen, Đi Đâu Về Đâu: "Làm mờ? Làm mờ cái con khỉ! Bang chủ phu nhân nhà bọn tôi ngoài đời đẹp hơn nhiều, ok?! Cái ảnh mờ mịt này còn chẳng thể hiện nổi ba phần vẻ đẹp của chị dâu ấy chứ!"

Diêu Viễn đầm đìa mồ hôi, cái người này cũng biết chém gió quá chứ?

Trong thời gian ba phút Diêu Viễn lên diễn đàn, kênh Riêng tư đã nhận thêm không ít tin nhắn. Cô đọc lướt qua, đến khi thấy tin nhắn của Quân Lâm Thiên Hạ thì ngẩn người.

Quân Lâm Thiên Hạ: "Vì anh mà dạo gần đây có không ít người bàn luận về mối quan hệ giữa em với anh, anh rất xin lỗi về việc này."

Đại thần à, anh quên mất rằng người đầu têu ra việc này chính là bản thân anh rồi hả? Có điều Diêu Viễn là dạng người người ta đối tốt với cô thì cô lập tức đối tốt lại ngay.

Nhược Vi Quân Cố: "Anh cũng đừng để ý quá." Về sau chú ý đừng có ăn nói linh tinh nữa là được rồi. Câu sau Diêu Viễn còn chưa kịp gõ ra đã thấy Quân Lâm Thiên Hạ trả lời: "Danh tiếng của em, anh sẽ chịu trách nhiệm."

Nhược Vi Quân Cố: "Ớ?"

Quân Lâm Thiên Hạ: "Về sau em sẽ không cần phiền não vì chín trăm chín mươi chín đồng vàng nữa."

Nhược Vi Quân Cố: "Hả?"

Quân Lâm Thiên Hạ: "Cũng không cần lo lắng không có tiền mua trang bị."

Nhược Vi Quân Cố: "Hả?'

Quân Lâm Thiên Hạ: "Càng không cần lo lắng có người tìm em gây rắc rối."

Nhược Vi Quân Cố: "..."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Thế nào?"

Nhược Vi Quân Cố hoàn toàn trả lời theo phản xạ: "Cái gì thế nào?"

Quân Lâm Thiên Hạ: "Chúng ta kết hôn luôn nhé?"

Diêu Viễn trợn mắt há miệng nhìn màn hình. Nhược Vi Quân Cố: "Quân Lâm bang chủ... tại sao tôi cứ cảm thấy anh đang uy hiếp tôi vậy?"

Bên kia dừng lại một lúc lâu. Quân Lâm Thiên Hạ: "Không phải, anh chỉ dùng quy tắc ngầm một cách hợp pháp thôi."

Diêu Viễn: "..."

Lại mất một lúc mới thấy có tin mới, Quân Lâm Thiên Hạ: "Anh có tiền, có quyền."

Diêu Viễn: "..."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Em suy nghĩ đi."

Đây không phải uy hiếp thì còn là gì được nữa? Sau đó Nhược Vi Quân Cố thoát khỏi trò chơi, là thoát thật đó. Diêu Viễn nhìn máy tính tự động tắt phụt mà đần cả người.

Hôm đó, tòa nhà Diêu Viễn ở cúp điện một tiếng đồng hồ, có điều cho dù có điện lại rồi cô cũng không dám đăng nhập vào game, liền tắm rửa rồi lên giường đi ngủ luôn. Ngủ từ đêm đến sáng, đương nhiên chất lượng giấc ngủ chẳng ra sao, lại còn mơ thấy ác mộng, nhưng đến lúc tỉnh lại thì hoàn toàn không nhớ được rốt cuộc mình đã mơ thấy gì.

*****

Sáng sớm ngày hôm sau, Diêu Viễn lê bước đến trường trong trạng thái tinh thần bết bát. Bận rộn cả ngày rồi trở về nhà, làm bữa tối ăn quấy quá cho xong rồi ngồi một mình, chẳng có việc gì làm, đành mở máy tính lên.

Nhược Vi Quân Cố vừa đăng nhập đã nhận được một đống tin nhắn. Diêu Viễn đọc qua một lượt, tin nhắn chói mắt nhất là của vị bang chủ nào đó.

Quân Lâm Thiên Hạ: "139xxxxxxxx, số điện thoại của anh, em lên mạng thì gọi anh."

Diêu Viễn giật nảy mình, sao mới chớp mắt mà đã phát triển ra hiện thực rồi thế này?! Trong suy nghĩ của Diêu Viễn, game, kể cả QQ, email, những thứ này đều thuộc về thế giới ảo, cách một khoảng không gian, có quan hệ cũng có thể chấp nhận, nhưng điện thoại thì lại có cảm giác tiếp cận đến hiện thực rồi, một bước tiến quá lớn, cô khó mà chấp nhận được.

Bởi vậy, lúc này cô ngẩn người nhìn dãy số kia. Tất nhiên cô không thể nào gọi đến số đó được, cứ nghĩ đi nghĩ lại, do dự vô cùng. Một phần là bởi cô thấy mình có lỗi với đối phương, hôm đó mới nói được một nửa thì nhà cô đã mất điện, cho dù chỉ là nguyên nhân khách quan nhưng sau đó cả ngày cô đều cố ý tránh né. Nói sao thì người ta vẫn rất thân thiện, mặc dù có hơi thân thiện quá đà. Một phần nguyên do nữa là bởi đang yên đang lành lại cho số điện thoại làm gì? Không biết vì sao Diêu Viễn lại nghĩ đến câu "không phải phường trộm cắp, ắt cũng chẳng tốt lành", nhất thời rùng mình.

Khi Diêu Viễn còn đang bối rối, do dự thì trên kênh Riêng tư lại có người gọi, cũng may lần này không phải là vị bang chủ đang khiến cô đau đầu kia.

A Di: "Quân tỷ lên mạng rồi! Quân tỷ có thể qua giúp em đánh boss hoang này không?"

Boss hoang cực kì khó gặp, còn quý hiếm hơn cả boss trong phụ bản nữa, cầu còn không được ấy chứ, những vật rơi ra từ nó, chỉ cần số bạn không quá đen đủi thì hầu như đều được đồ cực phẩm cả.

Bởi vậy Diêu Viễn lập tức đáp lại: "Đến ngay đây! Báo tọa độ đi."

Nhược Vi Quân Cố lập tức đến chỗ A Di, hai người gặp mặt sau một tảng đá lớn, sau đó Diêu Viễn nhìn xung quanh, thấy sau gốc cây, sau tảng đá chi chít những người là người, tất cả đều tập trung chú ý đến boss hoang đang đi lại trong rừng sâu.

Boss hoang rất khó đánh, chủ yếu là bởi người nào thấy nó cũng có phần. Không giống như trong phụ bản, boss đương nhiên thuộc sở hữu của đội quân vào đánh, boss hoang thì chỉ cần ai nhìn thấy đều đánh được cả, bởi vậy mới khiến người người tranh nhau đánh boss, cũng tức là nếu đánh boss hoang thì vừa phải đối phó với boss, lại vừa phải đối phó với người chơi, rất hao tâm tổn sức.

Mà giai đoạn hiện tại, các boss hoang trong Thịnh thế phần lớn đều bị các bang phái lớn chiếm sạch. Bọn họ có người chuyên đi các bản đồ tìm boss hoang, vừa tìm thấy là lập tức triệu tập các thành viên khác, những bang phái nhỏ hoặc cá nhân hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh với họ về mặt này.

Diêu Viễn nhìn sang đám người cũng đang ngoảnh đầu quan sát họ phía bên kia. Bọn họ hiện nay chưa ra tay hẳn là vì đang đợi người đến.

Nhược Vi Quân Cố: "A Di, cậu đã gọi những ai trong bang rồi?"

A Di: "Bang chủ không lên, em gọi chị, Hoa Khai, Asia với Tiểu Mon thôi."

Diêu Viễn đổ mồ hôi, Asia còn chưa đến mãn cấp, càng đừng nói đến người mới như Tiểu Mon, thế tức là chỉ trông đợi vào cô, A Di và Hoa Khai hợp lực đánh xem thế nào thôi.

Nhược Vi Quân Cố: "Chúng ta đánh nhanh rút nhanh, nếu bên kia là người của bang phái lớn, bọn họ mà đến là chúng ta hết đất diễn luôn."

A Di: "Ừ, ừ, em cũng nghĩ thế. Người phát hiện boss hoang đầu tiên là em, em đã gọi chị ngay rồi. Bọn họ đến ngay trước khi chị tới nơi đó. Em có ngó qua, toàn lính trinh sát, cấp bậc không cao, hiện giờ chưa thể gây ra trở ngại gì, chỉ lo đám quân tinh nhuệ của bọn họ tới thôi. Vậy đợi Hoa Khai đến là chúng ta phải ra tay ngay, nếu không là hết hy vọng đó."

Bách Hoa Đường nhỏ bé bọn họ làm sao dám tranh boss với mấy bang phái lớn chứ!

A Di: "Nói ra thì sao Hoa Khai còn chưa tới vậy???" Gặp được boss hoang, đồng chí A Di tâm tình phơi phới, sôi sùng sục khó mà bình tĩnh được.

Kết quả còn chưa đợi được Hoa Khai và đám Asia tới đã thấy mấy người của bang bên kia xuất hiện. Nhân vật đi tiên phong tên là Gia Đẹp Trai Nhất, là kiếm khách nam, cả thân hồng y, sát khí bừng bừng, bên cạnh còn có một nữ mục sư tên Mỹ Nhân Như Xưa. Diêu Viễn nhìn hai ID này, nghĩ bụng sao cứ thấy quen quen thế nhỉ? Sau lưng hai nhân vật nọ còn có hai người chơi trông rất hung hãn nữa.

A Di: "Quân tỷ, bọn họ là bang Thiên Sát, bang này chỉ xếp vào bang phái hạng ba nhưng nghe đồn gần đây không biết tìm đâu được một đám cao thủ, hai người đi sau kia kìa. Nghe nói đám cao thủ này rất lợi hại nên đám người bang Thiên Sát giờ vênh váo, ngang ngược lắm. Hu hu, phải dâng hai tay nhường boss rồi sao?"

Vừa rồi Diêu Viễn còn tranh thủ xem qua tài liệu về boss hoang tên Tỳ Hưu kia."Nếu em muốn đánh thật thì để chị đi ngăn đám người kia lại. Hoa Khai bảo bọn họ đến ngay rồi, khi nào bọn họ đến thì em cùng bọn họ tập trung đánh boss, chị sẽ hỗ trợ từ bên ngoài, cùng lắm là chết thôi mà, cứ thử xem thế nào. Em thấy sao?"

A Di: "Quân tỷ, sao lần nào nói chuyện với chị em cũng thấy chị thật hoành tráng quá vậy?!"

Diêu Viễn cười cười, ba người bọn Hoa Khai cũng đã xuất hiện. A Di liền lập đội. Cả bọn nghe xong kế hoạch đều không phản đối, Hoa Khai còn cảm thán: "Tiểu Quân khí phách như thế đó." Sau đó dẫn đám người xông thẳng đến chỗ boss. Nhược Vi Quân Cố thì nhảy thẳng đến trước mặt đám người bên kia, đám lính trinh sát có thể để sau, chủ yếu cần đối phó với đám người đang chuẩn bị ra tay đánh boss này đã.

Gia Đẹp Trai Nhất dẫn theo một đoàn người, vốn còn đang quan sát động tĩnh bốn phía, đột nhiên thấy có người động thủ trước bèn lập tức xông lên, chẳng ngờ lại bị Nhược Vi Quân Cố nhảy ra cản đường."Thật ngại quá, muốn qua đó thì phải đánh thắng tôi đã."

Hiện trường im lặng hai giây, sau đó Gia Đẹp Trai Nhất lên tiếng: "Giết nó cho tao!"

Diêu Viễn đã chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh rồi, nhưng không ngờ hai vị cao thủ kia lại rất thân thiện nhảy lên kết thân với cô.

Bắc Cực Tinh: "Là phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ sao?"

Nam Đẩu Quyền Vương: "Nhược Vi Quân Cố? Đúng rồi này, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"

Gia Đẹp Trai Nhất: "Chúng mày làm cái gì thế? Giết cô ta cho tao, không nghe thấy hả?"

Bắc Cực Tinh: "Tôi nói này bang chủ Thiên Sát, vị này là phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ đấy, giết cô ấy? Chúng tôi không dám đâu."

Gia Đẹp Trai Nhất: "Đám lính đánh thuê chúng mày chẳng phải chỉ cần có tiền là làm hết hả?!"

Nam Đẩu Quyền Vương: "Chuyện đó còn phải xem đối tượng là ai nữa."

Diêu Viễn: "..." Thế là không cần đánh nữa hả?

A Di: "Quân tỷ, bên chỗ chị sao rồi?! Có chống đỡ nổi không?"

Nhược Vi Quân Cố: "Ơ, mọi người cứ đánh đi, chỗ tôi hiện giờ chưa có vấn đề gì."

A Di: "Quân tỷ quả nhiên lợi hại!"

Diêu Viễn thầm nghĩ, người lợi hại không phải tôi, tôi chỉ hưởng lợi chút uy thế của người nào đó thôi.

Diêu Viễn không khỏi cân nhắc liệu có nên giả vờ thân thiện với hai vị cao thủ này chăng? Không cần biết bọn họ có đúng là e ngại thanh danh Quân Lâm Thiên Hạ nên nể mặt cô hay không, dù sao kéo dài chút thời gian cũng tốt, cho dù cách này có hơi hèn hạ.

Nhược Vi Quân Cố: "Khụ, chào hai người, tôi là phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ."

Sau đó, Diêu Viễn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ phía tay phải nơi cô không chú ý đến, vẻ mặt Diêu Viễn lập tức trở thành: ⊙_⊙

Người đến chẳng phải vị Quân Lâm bang chủ nào đó mỗi lần xuất hiện lại khiến cô nàng Diêu Viễn kinh hãi đó sao?

Y bào hoa lệ rủ xuống, Quân Lâm Thiên Hạ thản nhiên bước tới đứng bên phải Nhược Vi Quân Cố.

Giây trước mình vừa mới nói gì? Anh ta có nhìn thấy không? Diêu Viễn âm thầm nín thở.

Bắc Cực Tinh: "Ồ, Quân Lâm bang chủ, lâu lắm không gặp rồi nha!"

Nam Đẩu Quyền Vương: "Lão Quân à, dạo gần đây bận gì thế, tìm lão PK cũng chẳng thèm trả lời luôn?"

Quân Lâm Thiên Hạ: "Lần nào đánh cũng thua, thích lắm sao?"

Nam Đẩu Quyền Vương: "Xí!"

Bắc Cực Tinh: "Lão Nam bình tĩnh! Lần này ít ra cậu ta không nói giết cậu chẳng có gì to tát là may lắm rồi."

Nam Đẩu Quyền Vương: "Có gì khác nhau sao?!"

Gia Đẹp Trai Nhất ở bên cạnh rốt cuộc cũng hoàn hồn, sau đó kiên quyết dắt người đẹp bên cạnh rời đi khiến Diêu Viễn nhìn Quân Lâm Thiên Hạ với thái độ... ngưỡng mộ vô cùng. Đại thần à, bình thường anh hành xử dã man đến độ nào mới khiến người ta biết thân biết phận quá như vậy? Được rồi, từ nội dung cuộc nói chuyện của hai vị cao thủ kia cô cũng đoán được ít nhiều. Có điều, mỹ nữ kia cứ vừa đi vừa quay đầu nhìn đại thần liên tục là ý làm sao?

Lẽ nào... Diêu Viễn bất giác quay đầu quan sát Quân Lâm Thiên Hạ bên cạnh.

Quân Lâm Thiên Hạ hoàn toàn không nhúc nhích, nhưng tin nhắn lại chuyển qua rất chuẩn xác, rất biến thái."Yêu đơn phương, không liên quan đến anh."

Diêu Viễn: "..."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Anh giải quyết hai người này. Em đi đánh boss với người của bang em đi, đám người còn lại đã có bọn Thương Khung giải quyết."

Diêu Viễn hoàn toàn không biết nói gì nữa, do dự một lúc cũng thốt ra tiếng: "Cảm ơn" rồi quay người chạy đến chỗ boss giúp một tay, có điều lòng cô vẫn vô cùng phức tạp, không thể nói rõ được.

Sau đó, trong lúc cô bạn Diêu Viễn và đồng đội đánh boss thì phát hiện ra xung quanh bọn họ đã hình thành một vòng người, những người này duy trì khoảng cách thích hợp, không khiến bọn họ cảm thấy cần cảnh giác nhưng đám người xem, hay nói chính xác hơn là đám người bảo vệ này vẫn khiến Diêu Viễn muốn khóc. Sao đánh boss hoang mà cứ như boss nhà nuôi thế này? Hơn nữa, người nuôi con boss lại là vị bang chủ nào đó nữa chứ! Nghĩ đến vị bang chủ nọ, Diêu Viễn lại thấy toát mồ hôi, là mồ hôi lạnh đó, đây chính là cảm giác bị người khác để ý mà như cá nằm trên thớt vậy.

Đám A Di cũng dần dần phát hiện ra tình huống xưa nay chưa từng xuất hiện. Vây xung quanh là một đám người xa lạ nhưng lại không thấy bọn họ xông vào cướp boss, thậm chí còn giúp chặn đứng đám người định xông vào trong nữa. Nhóm người đó ra tay rất dứt khoát, tàn nhẫn, hoàn toàn không chút do dự, giết xong lại đứng về vị trí "hộ vệ" bọn họ...

A Di: "Tôi có đang nhập nhầm xác ai không? Nhập nhầm vào nhân vật trâu bò nào đó rồi ấy?"

Doraemon: "A Di ca bình tĩnh!"

A Di: "Anh khó hiểu! Đám người đó không phải định chơi trò thả con săn sắt, bắt con cá rô đấy chứ?"

Asia: "Lẽ nào định đợi bọn mình giết boss xong rồi đến diệt bọn mình, làm ngư ông đắc lợi?"

Nhược Vi Quân Cố: "... Không đến nỗi đâu. Trên đời còn nhiều người tốt lắm."

Kênh Đội ngũ đồng thời xuất hiện vài dấu ba chấm.

Hoa Khai: "Tiểu Quân lúc này còn biết nói đùa để lên tinh thần cho mọi người, bình tĩnh thật đấy!"

Người nào đó đang rối bời chẳng biết phải nói sao. Nói đó là trò chơi ác của vị bang chủ nào đó à? Thế thì khéo còn bị công kích nặng nề hơn ấy chứ.

Nhược Vi Quân Cố: "Tóm lại, cứ hạ được boss trước đã rồi nói sau!"

Nhược Vi Quân Cố và A Di đều thuộc hạng lão tướng kinh nghiệm đầy mình, loại boss hoang có độ khó bậc trung này đối với họ cũng không có gì khó khăn. Dưới sự tấn công và hiệp lực của năm người, lượng máu của boss cuối cùng cũng tụt xuống còn chưa đến một phần trăm.

A Di cũng có phần kích động, hứng thú bừng bừng gào lên trên kênh Đội ngũ: "Các chị em, chiến thắng đã ở ngay trước mắt, con boss hoang đầu tiên của Bách Hoa Đường chúng ta đã sắp vào túi rồi, mọi người phải tiếp tục cố gắng, lên nào!"

Nhược Vi Quân Cố: "Đợi đã!"

Ngay giây phút A Di xông lên thì boss biến hình, hồi quang phản chiếu. Nhược Vi Quân Cố đứng sau A Di, lập tức nói trên kênh Đội ngũ: "Lùi hết lại đi, để tôi lên trói nó lại, mọi người tấn công từ xa!"

Diêu Viễn vừa nói xong thì thấy đã có người tiến tới thu hút sự chú ý của con quái, trên đánh dưới chạy, vô cùng nỗ lực.

Đi Đâu Về Đâu: "Chị dâu để em T1 cho, mọi người đánh đi!"

1. T: Viết tắt của Tank, là từ dùng trong game chỉ những nhân vật dùng kỹ năng của mình để thu hút sự thù hận của quái, biến thành mục tiêu để quái tấn công, trong lúc đó các nhân vật khác sẽ tấn công tiêu diệt quái.

Diêu Viễn: "..."

Lúc trước, vòng người bảo vệ đứng khá xa, đám Asia lại tập trung đánh quái nên không chú ý đến ID của bọn họ. Bây giờ nhìn thấy rõ ràng ID người đến giúp và tên bang phái cộng với câu nói vừa xuất hiện, nhất thời cả đội bao gồm Diêu Viễn đều tán loạn, đương nhiên tỷ lệ có hơi khác nhau.

Hùng Ưng Nhất Hiệu: "Đi Đâu, cậu cướp công của tớ, đã nói nếu có chuyện gì thì để tớ lên cơ mà!"

Đi Đâu Về Đâu: "Í? Tớ có đồng ý đâu? Chị dâu nể mặt em chút, tận tình lên đánh quái đi, lão đại đứng đằng kia nhìn kìa."

Hùng Ưng Nhất Hiệu: "Chị dâu, mau đánh boss luôn đi, em muốn giết thằng nhóc kia!"

Doraemon: "Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này? Đây là người bang Thiên Hạ?"

Asia: "Hi hi, vị bang chủ phu nhân Quân tỷ có tác dụng ghê!"

Diêu Viễn hít một hơi thật sâu.

Nhược Vi Quân Cố: "Tương ngộ cũng là hữu duyên, nếu hai vị huynh đệ đã trượng nghĩa đến thế, vậy tại hạ cùng bằng hữu đây cũng không khách sáo nữa." Sau đó quay sang nói với dồng đội: "Chúng ta tiếp tục đánh boss thôi."

"..."

Đám trưởng lão cấp cao của bang Thiên Hạ đứng tít đằng xa đang nghe tường thuật trên kênh Đội ngũ từ đám người đằng kia, nghe đến đây đều không khỏi bật cười.

Ôn Như Ngọc: "Ha ha ha, càng ngày tôi càng thích chị dâu rồi đấy!"

Lạc Thủy: "Ôn ca, lẽ nào lúc trước ca chỉ "hơi hơi" thích chị dâu thôi?"

Ôn Như Ngọc: "Cút! Đừng trách tôi không khách khí, không thấy bang chủ đại nhân trăm năm mới lên YY một lần hả?"

Quân Lâm Thiên Hạ: "Hờ."

m thanh, tiếng cười trầm thấp này không vui không giận khiến Ôn Như Ngọc thót tim, lập tức hỏi: "Bang chủ dạo này tâm tình tốt lắm thì phải?"

"Cậu nói nhiều quá đấy." Giọng Quân Lâm Thiên Hạ hình như vốn khàn, nói chuyện cũng từ tốn, thong thả khiến cho cách nói nghe có vẻ hờ hững, thờ ơ.

Đi Đâu Về Đâu: "Báo cáo lão đại, chị dâu đã đánh xong boss. Chị dâu bảo đồ rơi ra bên đó một nửa, bên mình một nửa, phải làm sao đây?"

Ngạo Thị Thương Khung: "Có nghĩa khí!"

Lạc Thủy: "Vấn đề là bang chủ sẽ không nhận mấy thứ đó đâu, đúng không?"

Mọi người đều im lặng thừa nhận, năm giây sau, cuối cùng cũng có một người lên tiếng. Quân Lâm Thiên Hạ: "Tôi qua đó."

Lạc Thủy: "Tôi cũng qua đó thể hiện lòng ngưỡng mộ với chị dâu đây."

Ngạo Thị Thương Khung: "Tôi đi giải tán đám người bên kia đã."

Đi Đâu Về Đâu: "Nói thật xem, lần này bang chủ kéo đông người đến làm gì? Nhiệm vụ này cũng không phải quá khó."

Ôn Như Ngọc: "Người bụng dạ đen tối mà."

Hùng Ưng Nhất Hiệu: "Ý là sao?"

Ôn Như Ngọc: "Cậu mà hiểu được thì cậu có thể ngồi vào chỗ tôi luôn rồi."

Ôn Như Ngọc: "Tôi nghe điện thoại đã!"

Lạc Thủy: "Bang chủ thế mà lại không để tâm đến mấy lời bất kính của Ôn Như Ngọc?"

Ngạo Thị Thương Khung: "Ồ..."

Ngay giây sau, Ôn Như Ngọc: "Khóc lóc, Giang thiếu gia gọi điện thoại, toàn bộ cuộc gọi chỉ có hai chữ: "Câm miệng"!"

Ngạo Thị Thương Khung: "Ha ha ha, quả nhiên là phong cách của cậu ấy, trực tiếp, dứt khoát, gọn gàng!"

Diêu Viễn vì gặp rắc rối trong việc phân chia đồ rơi ra nên vẫn đứng yên ở đó. Bang bọn họ quen chia công bằng, nhưng đối phương lại sống chết không nhận, cuối cùng Đi Đâu Về Đâu nói: "Chị dâu, nếu không chị đưa đồ cho lão đại nhà em luôn đi!"

Nhược Vi Quân Cố: "Hả?"

Hoa Khai nhắc nhở cô: "Sặc, sau lưng cậu kìa."

Diêu Viễn chậm rãi quay người, vừa quay lại đã thấy một nam tử cẩm y hoa phục, đằng sau là một đoàn người theo hóng.

Nhìn đội ngũ trước mắt, trong đầu Diêu Viễn đột nhiên có suy nghĩ: "Sao mình thấy mình sắp trở thành boss nhà nuôi luôn rồi vậy?"

Quân Lâm Thiên Hạ: "Đánh xong rồi?"

Chẳng phải lù lù ra đó sao, Diêu Viễn yếu ớt đáp: "Ừ."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Đồ rơi ra em cứ cầm hết đi."

Nhược Vi Quân Cố: "Quân Lâm bang chủ, tôi thấy vẫn phải chia cho mọi người một nửa, dù sao mọi người cũng đã bỏ công rất nhiều." Phải nói là bọn họ mới là chủ lực ấy, không có bọn họ hung hãn trấn giữ bên ngoài thì nhóm bọn cô đã không giết nổi boss.

Quân Lâm Thiên Hạ: "Em khách sáo quá rồi."

Chúng ta vốn là người xa lạ chứ còn gì nữa? Diêu Viễn buồn bực, cái người này sao cứ thế mãi vậy, tức rồi đấy! "Anh nhận là nhận, không muốn nhận cũng phải nhận."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Hung hăng vậy?"

Diêu Viễn: "..."

Hai người mặt đối mặt nói chuyện qua kênh Riêng tư, người ngoài mặc dù không biết họ đang nói gì nhưng trông có vẻ rất hòa bình hữu nghị. Có người còn chụp ảnh lại luôn, trong số đó có Asia, Doraemon, Lạc Thủy và Ngạo Thị Thương Khung.

Lạc Thủy: "Nói ra thì bang chủ nhà chúng ta có ý với chị dâu từ lúc nào vậy?"

Hùng Ưng Nhất Hiệu: "Hình như là lúc chúng ta đi dẹp đám người tung tin lão đại là "yêu nhân, lăng nhăng, lạm sát người vô tội" gì gì đó thì phải. Nói chính xác ra thì chắc là sau lúc Như Ngọc lên kênh Thế giới nói mọi người không được bắt nạt bang chủ phu nhân nhà chúng ta."

Ngạo Thị Thương Khung: "Ồ..."

Lạc Thủy: "Tiểu Thương, ông có lời thì nói, đừng có phát ra cái âm thanh như muốn đi cầu mà không đi được thế!"

Ngạo Thị Thương Khung: "Tôi muốn nói, cậu ấy đã có ý với chị dâu từ lâu lắm rồi."

"Hả???"

Crypto.com Exchange

Chương (1-20)